Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Một Ngày Màu Lá

Trường tổ chức chuyến dã ngoại ngoại khóa cuối tuần, địa điểm là một khu sinh thái ngoại ô cách thành phố không xa.

Cả lớp háo hức chuẩn bị. Trên xe, không khí rộn ràng tiếng nhạc và trò chuyện.

---

Trên xe – Nhược An & Trình Dật Thần

Nhược An ngồi gần cửa sổ, tay cầm hộp cơm ông bà chuẩn bị.
Bạch Dương chen vào giữa Trình Dật Thần và cô, cười hì hì:

“Hai người nên cảm ơn tôi, tạo điều kiện cho ngồi gần nhau đấy!”

Y Y ngồi phía trên, quay lại búng trán cậu một cái:

“Bớt nói nhảm đi, cái ghế này là của lớp phó giữ chỗ từ sáng.”

Trình Dật Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt chai nước vào ngăn lưới trước ghế cô.

“Uống nước đi. Trên xe dễ mệt.”

Nhược An ngước nhìn, tim khẽ nhói nhẹ – nhưng vẫn chỉ “ừ” nhỏ.

---

Khu dã ngoại – buổi sáng

Cả lớp chia nhóm chơi trò “truy tìm kho báu” trong rừng nhỏ.

Trình Dật Thần – Nhược An vô tình bị phân vào cùng nhóm với hai người lạ.

Bạch Dương cố tình lén đổi thăm để được đi với Y Y, khiến cô lườm suốt dọc đường.

---

Giữa rừng cây

Một cành cây rơi xuống chắn ngang lối mòn. Nhược An bước không kịp, suýt ngã.

Trình Dật Thần nắm lấy cổ tay cô, kéo lại.

“Đi cẩn thận. Ở đây chỉ có tôi trông cậu.”

Cô không dám ngước nhìn, chỉ gật đầu khẽ. Lồng ngực nhói lên một cảm giác lạ.

---

Bên bờ suối – buổi trưa

Nhóm nghỉ ăn trưa. Nhược An lấy cơm nắm ra, vẫn còn ấm.

Trình Dật Thần im lặng nhìn cô, rồi chìa tay:

“Cho tôi một miếng.”

Cô ngạc nhiên.

“Đổi lại, tôi đưa cậu một điều bất ngờ.”

Cô tò mò đưa cơm. Cậu rút từ ba lô ra – một gói kẹo sôcôla có hình con thỏ nhỏ.

“Lần trước cậu bảo thích loại này. Tôi nhớ.”

Nhược An sững người. Trái tim bỗng đập loạn.

---

Ở góc khác – Bạch Dương & Tống Y Y

Bạch Dương đang lén xịt thuốc chống muỗi quanh Y Y, thì bị bắt quả tang.

“Cậu bị gì vậy?” – cô cau mày.

“Thì muỗi thích đốt người dễ thương.”

Y Y đỏ mặt.

“Nói nữa tôi bỏ cậu lạc trong rừng luôn giờ.”

“Tôi cũng đâu sợ… miễn là được đi lạc với cậu.”

Cô giả vờ giận, nhưng khóe môi đã cong cong.

---

Cuối chương:

Một ngày dã ngoại trôi qua.
Không ai nói gì nhiều, nhưng...
Có những ánh mắt, những bàn tay chạm khẽ – đủ để hiểu lòng ai đang đổi thay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com