Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Cuộc sống của Hiểu Mộng bây giờ phải nói là rất toại nguyện, vì Ninh Ngọc đã trở về, cô không còn phải ray rức hay ân hận khi luôn nghĩ rằng Ninh Ngọc vì cô mà hy sinh bản thân mình để cứu cô ra khỏi Cầu Trang. Biết rằng chính Ninh Ngọc đã làm như vậy để cứu cô, nhưng Ninh Ngọc vẫn giữ được mạng sống này cho đến ngày hôm nay, làm cho tâm tình cô vơi đi muộn phiền bấy lâu nay chất nặng trong tâm tưởng.

- Hiểu Mộng.

Cố Dân Chương gọi lại khi thấy cô bước ra cửa.

- Dạ, chuyện gì ba. - Hiểu Mộng quay lại nhìn ông rồi cười.

- Con đi đâu mà vội vàng quá vậy?

- Con đi làm mà ba.

- Chưa tới giờ mà, trở lại ba nói chuyện một chút.

Cố Dân Chương thư thả ngồi xuống chiếc ghế, cô cũng bước đến ngồi theo.

- Con gái, tâm trạng hôm nay có vẻ tốt hả? - Ông nhìn con gái cười.

- Dạ. Rất là tốt đó ba, thời gian này mỗi ngày đối với con vô cùng ý nghĩa.

Không cần con gái nói ra ông cũng hiểu vì sao gần đây tâm trạng cô vui như vậy.

- Vậy quá tốt rồi. - Ông gật gù và trong lòng thấy vui lây.

- Ba, chuyện chị Ngọc được cứu ra khỏi Cầu Trang và là người trực tiếp chỉ đạo con sao ba không nói cho con biết? - Giờ cô chất vấn lại ba mình.

- Mọi thứ đều có bí mật và nguyên tắc riêng, không thể tùy tiện nói ra cho dù con là con gái của ba, mệnh lệnh phải phục tùng, không làm trái được.

- Con không cần biết nhiều điều, con chỉ cần ba nói rằng chị Ngọc vẫn còn sống, như vậy là quá đủ đối với con rồi. - Cô có vẻ hờn dỗi Cố lão gia.

- Con gái à, vận mệnh của quốc gia, của dân tộc đang thời khắc dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần sơ suất nhỏ thì có thể sụp đổ hết bao công sức bấy lâu gầy dựng.

Cố Dân Chương từ tốn giải bày cho cô hiểu mọi chuyện.

- Con không đòi hỏi biết quá nhiều chuyện quốc gia đại sự, con chỉ cần biết tin về chị Ngọc thôi, không được sao ba.

- Ba hiểu tính con gái ba, con luôn luôn để tình cảm lên trên hết, lý trí của con lúc nào cũng bị tình cảm lấn át, con khó kiềm chế được cảm xúc trước người mà con để mắt tới, con thích làm theo những gì mà con cho là đúng.

- Vậy cũng sai sao ba?

- Con không sai, chỉ là chưa đúng thời điểm để con biết được sự thật. Bởi vì con và Ninh Ngọc là hai thực thể đối lập nhau, Ninh Ngọc sống quá lý trí, lý trí đến độ lấn át đi phần tình cảm, không để chút sơ sót nào biểu lộ ra bên ngoài, còn con thì ngược lại. Chính Ninh Ngọc là người mà Bộ Tư lệnh hết sức bảo vệ, rất cần cho sau này nên dốc sức bằng mọi cách đưa ra khỏi Cầu Trang, có Ninh Ngọc sau này sẽ rất có ích cho xây dựng lại đất nước. Con hiểu điều đó chứ?

- Con hiểu rồi. - Hiểu Mộng gật gù.

- Ba từng nói với con rằng, cái đầu của Lý Ninh Ngọc đáng giá hơn ngàn quân, đó là quốc bảo của quốc gia, không hổ danh được phong tặng hai chữ thiên tài. Mà hiếm có thiên tài nào được như vậy, nên tổ chức luôn muốn bảo vệ.

- Chính chị ấy là thiên tài nên con cũng muốn trở thành người như chị ấy, con có tham vọng quá không ba?

- Lấy hình mẫu một người để mình phấn đấu, điều đó là tốt, là nên khuyến khích, con gái ba làm được mà. Nhưng mà con gái của ba cũng không kém cạnh ai, con từng đứng thứ hai trong bài thi để vào Sở cơ yếu, chỉ sau Lý Ninh Ngọc đúng 1 phút 30 giây. Tới giờ rồi, đi làm thôi con gái.

Cố Dân Chương xoa đầu con gái rồi hai cha con bước ra khỏi nhà trong tiếng cười không dứt.

***

Bất cứ đất nước nào cũng vậy, sau chiến tranh còn rất nhiều điều phải làm, củng cố, sắp xếp lại tất cả theo một chỉnh thể nhất định, thì guồng máy mới hoạt động hiệu quả, huống hồ gì Trung Quốc vừa trải qua trận chiến khốc liệt và thiệt hại cũng không kém, nên cuộc cải tổ lần này sẽ rất quy mô để mọi thứ được ổn định.

- Đại tá Lý Ninh Ngọc, cô đến sớm như vậy sao?

Phùng đại tướng bước vào ngạc nhiên khi Ninh Ngọc đã có mặt rất sớm ở đây.

- Vì thời gian này rất nhiều việc phải làm nên tôi phải đến sớm hơn.

- Chúng ta vừa trải qua một biến cố lớn, nên phải bắt tay xây dựng lại từ đầu, xem ra thì Ninh Ngọc cô phải cực khổ dài dài trong giai đoạn này rồi.

Phùng đại tướng trầm ngâm đi đi lại lại trong phòng.

- Nhưng mà tài năng của Lý Ninh Ngọc cô thì không ai có thể phủ nhận điều đó. Bản thân tôi đây cũng phải kính nể rất nhiều, có một cấp dưới tài năng như thế này phải biết quý trọng phải không đại tá Lý.

- Phùng đại tướng, ông quá khen rồi, bản thân tôi cảm thấy phải cố gắng nhiều hơn nữa mới xứng đáng.

- Cô lại khiêm tốn nữa rồi.

Phùng đại tướng nhìn Ninh Ngọc cười. Đúng lúc này Hiểu Mộng cũng bước vào.

- Hiểu Mộng, qua đây, cô đến đúng lúc lắm.

- Hiểu Mộng.

Khi thấy Hiểu Mộng xuất hiện ở đây chị cũng ngạc nhiên.

- Đại tá Lý, từ hôm nay Hiểu Mộng sẽ được tăng cường cho Phòng đặc vụ do cô quản lý, hy vọng hai cô hợp tác vui vẻ.

- Tôi sẽ cố gắng không phụ lòng đại tướng. Chị Ngọc mong chị chỉ giáo thêm. - Với gương mặt tự tin nhìn chị cười.

- Sao tôi không được biết trước là đại úy Cố Hiểu Mộng về đây?

- Tình hình gấp ráp, đại tá Lý đừng chấp nhặt. Vả lại, phòng đặc vụ rất nhiều việc, một mình cô không đảm đương hết. Đại úy Cố đây thông minh, nhanh nhẹn sẽ hỗ trợ cho cô rất nhiều trong công việc nên tôi điều cô ấy về đây. Tôi mong hai cô gái trẻ không làm tôi thất vọng. Đúng không nào?

- Đại tướng nói vậy tôi xin chấp hành mệnh lệnh. - Ninh Ngọc vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.

- Được rồi, bàn giao người xong rồi, tôi về đây.

Phùng đại tướng bước đi, như chợt nhớ ra điều gì đó, ông quay lại nhìn về phía hai người đang đứng.

- Hai cô gái trẻ, đất nước cần lắm những người như hai cô, một thiên tài, một thông minh, thêm sức trẻ, nhiệt huyết, đừng làm tôi thất vọng. Nhớ đấy. - Rồi ông cười bước đi.

Đợi Phùng đại tướng đi khuất, Hiểu Mộng bước gần đến chỗ Ninh Ngọc, Hiểu Mộng vẫn với vẻ mặt vui tươi, vì từ hôm nay cô được ở gần chị, thấy chị mỗi ngày.

- Chị Ngọc, từ hôm nay em sẽ được gặp chị mỗi ngày. - Cô hí hửng vui ra mặt.

- Đây là nơi làm việc không phải chỗ để cô vui đùa. Cô quên cách xưng hô rồi sao? Hãy gọi tôi là Lý khoa trưởng.

Ninh Ngọc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hiểu Mộng.

- Dạ, Lý khoa trưởng.

Tâm trạng Hiểu Mộng chùng xuống đôi chút, nó không còn như lúc mới bước vào đây.

- Chị Ngọc...

Cô vẫn cố chấp gọi như vậy, liền bị chị cắt ngang.

- Gọi là Lý khoa trưởng. Đây là nơi làm việc không phải ở nhà cô muốn gọi sao cũng được. Đây là lần cuối tôi nhắc cô.

Vẻ mặt Ninh Ngọc nhìn Hiểu Mộng đăm đăm làm cô cũng hơi lạnh sống lưng, rùng mình nhẹ một chút.

- Dạ rõ.

Hiểu Mộng cũng nghiêm mặt lại và trả lời dứt khoát không dám đùa nữa.

- Cô đã chấp nhận về đây thì phải tuân theo nội quy của Phòng đặc vụ này đưa ra, không được tự ý làm bất cứ điều gì.

Thái độ của chị không phải trước nay cô không hiểu, nhưng hình như cô cảm nhận càng ngày chị càng khó hiểu đối với cô thì phải.

- Nhưng đâu phải giữa tôi và chị mới quen biết nhau, mà giao tình giữa hai chúng ta quá quen thuộc rồi, hà cớ gì chị phải khó chịu ra mặt như vậy với em.

Trong lời nói của Hiểu Mộng có chút dỗi hờn trong đó.

- Cô về phòng mình làm việc đi, tôi không muốn dây dưa với những lời vô bổ này.

- Vậy phòng của tôi ở đâu mới được? - Hiểu Mộng xìu giọng.

- Đối diện phòng tôi. - Ninh Ngọc vẫn tỉnh queo như lúc đầu.

Hiểu Mộng chần chừ đi ra theo hướng Ninh Ngọc chỉ, nhưng trong bụng không vui chút nào.

- Đồ đáng ghét, đồ lạnh lùng.

Hiểu Mộng vừa đi vừa lầm bầm trong miệng rất khẽ, vì nếu nói lớn lại sợ Ninh Ngọc nghe thì cô sẽ thê thảm hơn.

Khi biết về đây cô đã vui mừng biết bao, còn giờ thì trong cô hụt hẩng cũng không kém, khi chị xem cô như người xa lạ, luôn giữ thái độ lạnh lùng, khoảng cách làm cô khó chịu vô cùng.

Nhưng nói gì nói, cô vẫn thích gọi chị là chị Ngọc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com