Chương 81: Em đồng ý (Hoàn)
Thiên Di thoải mái, mỉm cười. Thiên Phong vẫn đang tập trung giải quyết công việc, anh ngồi trên ghế sofa, còn cô gối đầu lên chân của anh. Thỉnh thoảng, tay anh sẽ vô thức xoa nhẹ tóc cô.
Sau một thời gian về nhà, Thiên Di đã cùng anh quay về biệt thự ở. Ít nhất, như vậy, tổng giám đốc như anh sẽ không bỏ bê công việc nữa. Hôm anh đi làm lại, Vũ Huy đã đặc biệt nhắn cho cô một tin nhắn với đầy biểu tượng mặt khóc cùng biết ơn, khiến Thiên Di dở khóc dở cười. Má Tần nghe cô về, má cũng vui vẻ hơn. Cô muốn đi đâu, má đều dặn dò cẩn thận, thức ăn cũng là một tay má nấu.
Mỗi ngày trôi qua đều rất bình yên, nhàn nhã. Những lúc Thiên Phong đi làm, cô sẽ ở nhà chờ anh. Đôi khi nhớ anh, cô sẽ gọi điện cho anh. Có lúc, cô sẽ ra sân đi lại một chú cùng Corn. Bây giờ đã có tiểu bảo bối, cô cũng không còn hứng thú với công việc nữa, liền xin nghỉ. Thiên Phong đương nhiên vui vẻ ra mặt.
***
Giống như lúc này, anh mặc dù đang làm việc, nhưng vẫn để cô bên cạnh. Khi cô hỏi anh, tại sao không để cô nằm trên giường, anh chỉ cười cười.
- Ngủ trên giường, không có anh. Em có chắc em ngủ được không?
Câu trả lời khiến Thiên Di nghẹn họng, thà cô không hỏi còn hơn.
- Vậy anh cứ giải quyết nốt công việc đi nhé. Em không làm phiền anh nữa.
- Bảo bối, em ngủ đi.
Thiên Phong cưng chiều nhìn Thiên Di, cô sao lại làm phiền anh được. Là anh muốn cô nằm trong lòng anh mà. Thiên Di gật đầu nhẹ, cô điều chỉnh tư thế một chút rồi chìm nhanh vào giấc ngủ. Từ lúc có tiểu bảo bối, cô trở thành một người ham ngủ, chỉ cần nắm thoải mái một chút sẽ thiếp đi ngay. Nếu chưa ngủ đủ mà bị Thiên Phong gọi dậy, cô sẽ cáu gắt, mắng anh. Vì vậy, Thiên Phong cũng không có ngăn cô, cứ để cô thoải mái.
Khi đã rơi vào lưới tình, con người ta đôi khi chỉ cần được ở cạnh nhau, ngồi nhìn nhau cũng là đủ. Nhìn cô bé nhỏ nằm gọn trong lòng anh, Thiên Phong càng cảm kích ông trời đã cho anh gặp lại cô. Mặc dù xa cách hai năm, nhưng tình cảm của cô dành cho anh chỉ có thêm sâu đậm, chứ không hề giảm bớt.
***
Buổi tối ngày cuối cùng của năm, sau khi ăn tối, Thiên Phong liền kéo Thiên Di lên trên phòng. Thấy anh tỏ vẻ thần thần, bí bí, Thiên Di vô cùng tò mò.
- Anh làm gì vậy chứ?
- Bảo bối à, em không cần nghĩ nhiều.
Má Tần nhìn theo cô và anh, má chỉ cười cười lắc đầu. Bà chưa bao giờ thấy Thiên Phong khẩn trương như vậy. Từ lúc chiều, khi anh về nhà, bà đã thấy anh có hiểu hiện khác thường. Khi má Tần gọi anh, lại thấy anh không tập trung, còn ngồi cười ngốc một mình. Nếu chưa từng nhìn thấy, bà còn tưởng anh có bệnh.
Đẩy Thiên Di bước vào trong, Thiên Phong liền quay lại đóng cửa. Cô nhìn anh, khó hiểu.
- Thiên Phong, rốt cuộc anh đang âm mưu gì vậy?
Thiên Phong thấy vẻ đề phòng của Thiên Di, anh không nhịn được cười lớn. Thiên Di không hiểu, cô lườm anh.
- Giỡn với em vui lắm đúng không?
- Anh nào giỡn với em.
Khi đã bình tĩnh lại, anh đứng thẳng dậy, vẻ vô tội nhìn Thiên Di. Cô khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt khó chịu. Thiên Phong bước đến, đưa tay kéo cô vào lòng. Vẻ mặt anh cười như không.
- Bảo bối, anh nghĩ hôm nay rất thích hợp để anh làm điều này.
- Cái gì?
Thiên Di ngước lên, ánh mắt của Thiên Phong tràn đầy thâm tình nhìn cô.
Anh buông Thiên Di ra, đưa tay lấy từ trong túi áo khoác ra một vật. Thiên Di ngỡ ngàng nhìn thứ nằm trong tay anh, nó đã từng được đeo trên người cô. Anh cười nhẹ, ấm áp nói :
- Em nhớ nó chứ?
Đôi mắt Thiên Di mở to, cô gật đầu. Làm sao cô quên được chiếc vòng có viên đá màu tím đó, anh đã từng tặng nó cho cô. Nhưng cô đã trả lại anh. Anh vẫn luôn để nó bên người sao, khi gặp lại anh, cô chưa một lần thấy anh đeo nó. Ánh sáng phản chiếu từ viên đá trên chiếc vòng khiến lòng Thiên Di đau nhói. Cô giơ ngón tay, chạm nhẹ cảm nhận sự góc cạnh của viên đá nhỏ. Thiên Di cất giọng buồn buồn :
- Em cứ nghĩ, anh không còn giữ nó.
- Bảo bối, anh cũng từng nghĩ như vậy. Anh cảm thấy mình không nên giữ nó, chỉ thêm nhớ em.
Nghe Thiên Phong thổ lộ, Thiên Di chỉ lẳng lặng cúi đầu. Cô không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa. Thiên Phong thở nhẹ ra, anh đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.
- Nhưng anh vẫn giữ nó. Anh nghĩ nếu một ngày có thể gặp lại em, được đeo nó cho em thì thật tốt.
- Thiên Phong...
- Bảo bối, nó chỉ có thể đeo trên cổ em. Vì em là của Triệu Thiên Phong anh.
Thiên Di phì cười, nghe anh nói. Cô đánh lên người anh, không nặng không nhẹ.
- Khương Thiên Di, anh yêu em.
-...
- Tiểu Mẫn, em có đồng ý trở thành bà xã của anh?
Ánh mắt thâm tình của anh khiến Thiên Di vô cùng ngọt ngào.
- Đây là anh đang cầu hôn em?
- Đương nhiên là vậy rồi.
Thiên Phong nhún vai, anh đã suy nghĩ rất nhiều cách để cầu hôn Thiên Di. Nhưng cuối cùng, anh nghĩ chỉ cần đơn giản nói với cô. tấm chân tình của anh, chắc chắn Thiên Di cô sẽ hiểu.
Thiên Di cúi mặt xuống, lâu sau cô liền ngẩng lên. Khuôn mặt cô rạng rỡ kèm theo nụ cười vui vẻ. Thiên Di tiến đến, ôm lấy cổ anh. Cô kéo anh xuống, đặt lên môi anh một cái hôn nhẹ. Giọng cô đầy hạnh phúc.
- Thiên Phong, em đồng ý.
Cám ơn anh, Thiên Phong. Cuối cùng, anh vẫn chọn yêu em. Anh là người đầu tiên, là người duy nhất khiến em rung động. Là người khiến Thiên Di em dùng cả thanh xuân để dành cho anh.
(Hoàn)
-----
Cuối cùng, Tiểu Yết đã viết xong "Thanh xuân em dành cho anh". *tung bông* Sẽ còn phần ngoại truyện nhé, đừng bỏ Yết =))
Cám ơn tất cả những b đã luôn ủng hộ Yết trong quãng thời gian viết truyện, mặc dù Yết vô cùng lười nhưng mn vẫn theo Yết đến khi kết thúc. Tks all,
Sắp tới, Yết đang có kế hoạnh theo bộ mới. Bộ mới này, Yết muốn dành nhiều tâm huyết hơn. Mong mn đón nhận nhé (=^.^=)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com