Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#11: First kiss thiêng liêng

Tử Huân áp trán mình lên trán nhi. Chẳng ốm

Hành động "bình thường" của của hắn lại khiến con bé nào đấy mặt nóng bừng lên, đẩy hắn ra, cái giọng thì lắp bắp

"Cậu...cậu...đang làm gì vậy? Buồn thì quan tâm thôi chứ sao"

"Sao mặt đỏ?"

"Ốm"

"Nhiệt độ bình thường"

Cô chợt nhớ tên nào đấy vừa kiểm tra xem cô có ốm không mà

"Nóng. Hỏi nhiều" - tức giận lên đỉnh đầu, cô bỏ đi

***
Tối hôm đấy

"Quên mất vở ở trường rồi? OMG tiết toán của thầy" - Nhi ta đây chưa muốn chết vậy đâu

Đúng 7h30 tối hôm đó, con bé lén lén lút lút dắt xe ra khỏi nhà. Đạp một mạch tới trường. Nhi sốc. Ôi cái ngôi trường buổi sáng ấm áp thế mà giờ lạnh lẽo hoang vắng kinh khủng

"Ngu quá quên không rủ Kiều Băng" - cô lẩm bẩm, giờ tới rồi mà về thì ăn hại quá. Đành liều đi vào

Cô rón rén, cứ đi được tí lại rụt lùi lại, vừa sau lưng phát ra tiếng động, cô theo phản xạ quay lưng lại, chỉ thấy cái bóng nào đấy màu trắng vượt qua. Nhi chết đứng, bắt đầu khóc lóc nói linh tinh

"Huhu mẹ ơi.. Con còn muốn sống, số con còn chưa tận hưởng hết, còn chưa làm bài tập, chưa ăn đủ, sống đủ, còn chưa.. nói chung rất rất nhiều việc chưa làm"

Chợt nhận ra ngồi khóc không phải cách, cô đứng dậy lau hết nước mắt nước mũi. Đi dò phòng lớp mình

Mà khổ lắm cơ. Dò mãi cuối cùng lại đi vào phòng thư viện. Đã to lại tàn chia sách là sách. Giờ Nhi lại không tìm thấy đường ra, cô ức cực kì. Địa ngục! Đúng là địa ngục trần gian mà! Giờ lại mong một chàng hoàng tử oai phong lẫm liệt tới cứu công chúa là cô. Tiếc rằng đời bây giờ kiếm hoàng tử ếch còn khó ấy chứ nói gì oai phong..

Cuối cùng cũng quyết định đi xuống cuối góc ngồi. Cô nghĩ về đời, căn bản là mới sống có 17 năm? Nghĩ về mẹ. Một là cô bị con ma mất dạy nào đó bắt đi. Hai là qua đêm luôn ở đây. Cái sáng kiến nào cũng kinh khủng. Con bé nào đấy tủi thân, cắn chặt răng để kiềm nén nước mắt. Giờ! Yếu đuối chẳng có tác dụng gì

Được một lúc, cô nghe có tiếng người chạy, người la hét, người tức giận, người ngã bên ngoài. Cô chỉ nghĩ sắp được cứu, định đứng dậy chạy theo nơi có tiếng người, Nhi đột nhiên khựng lại khi nghe được tiếng họ nói

"Khốn kiếp. Tìm được cái thằng chó chết ấy chưa?" - tên đại ca gầm lên

"Dạ chưa" - tên đàn em thì rụt rè nói

Đại ca đạp một phát, tên đàn em ngã quay xuống đất

"Mịe chúng mày. Có thằng nhãi ranh mà hơn chục thằng không thấy? Mày có biết gì vừa xảy ra không? Nó chụp được cảnh chúng ta ăn cắp đấy" - tên đại ca sắp mất hết kiềm chế - "Mịe kiếp lão chó già. Đặt ngay cái két sắt loại xịn. Hết phá rồi đập cũng không xong. Còn chúng mày, mày, mày nữa, đứng đấy làm gì, đi tìm nó cho tao. Hôm nay tao quyết không để yên cho thằng nhãi đấy" - tên đại ca chỉ từng tên, lúc này bọn đàn em mới hớt hải chạy tìm tiếp

Duẫn Nhi nghe thấy. Lại rụt lại. Lỡ hắn tưởng cô là đồng phạm với cái tên "nhãi ranh" kìa thì ôi thôi tàn đời. Sự rụt rè sợ chết chiến thắng, cô lại chui vào góc cuối. Im re không dám lên tiếng

Đột nhiên cửa sổ mở, bóng dáng cao lớn của ai đó nhảy vào phòng thư viện. Con bé nào đấy run bắn cả người. Tên kia thấy lạ, từng bước từng bước lại gần. Nhi cuối cùng cũng khóc, giọng lí nhí sợ ảnh hưởng mấy tên đàn em kia, một tên còn xin dễ chứ cả đám thì tèo

"Tôi không biết gì cả, tôi lấy vở nhưng lạc vào đây. Tôi không phải tên trộm nhãi ranh kia, cũng không phải đồng phạm. Huhu xin tha mạng, tôi còn mẹ phải chăm sóc, tình cảnh éo le đưa đẩy, nhà nghèo một thân nuôi gia đình, giờ tôi mà mất thì mẹ sẽ rất đau lòng, xin rủ lòng thương. Huhu tôi thật sự không biết gì cả....."

Đang định nói tiếp thì tên kia nghe cũng thấy vừa dài vừa khó chịu, chỉ nói

"Sao tôi tin?"

Nhi sụt sịt nói tiếp

"Không tin anh có thể tha tôi ra. Tôi dẫn anh đi xem nhà tôi, xem những điều tôi nói có phải thật không" rồi tôi dẫn anh vào đồn cảnh sát luôn - Nhi nghĩ nhưng không nói. Đời nào lại nói để người ta giết luôn?

Ơ khoan đã cái giọng.. Mẹ kiếp thằng ôn dịch Tử Huân! Định lừa bà à? Yêu nghiệt yêu nghiệt

Lúc hắn bước vào. Cũng giật mình thấy có người, còn đang phòng thủ lại nghe tiếng khóc, rồi cô nói. Cô ngốc này, hai ba hôm lại gây chuyện. Gan giờ to tới nỗi vào trường tầm này một mình rồi đấy. Chẳng qua rảnh quá nán lại trường đi photo 99 bản chép phạt đưa cho thầy. Đầu tiên chỉ thấy 5,6 tên lẻn vào phòng hiệu trưởng, hắn rất nhãn nhã chụp mấy kiểu ảnh, đến lúc chúng phát hiện thì tới tận hơn chục thằng. Giờ lại thêm cả "của nợ" này. Không nên manh động, cuối cùng là phương án "rút" là ngon

Nhi tức giận "Tên yêu nghiệt Tử Huân nhà ngươi, đường đường là thằng con trai lại đi lừa đứa con gái mong manh yếu đuối như ta?" - tất nhiên dù rất giận nhưng cô cũng không dám nói to, sợ mấy tên ngoài kia nghe thấy

Bên ngoài ồn càng ồn hơn

"Đại ca, tất cả các chỗ đều tìm, chỉ còn mỗi thư viện này.."

Tất cả cùng quay vào phòng trước mặt, nở nụ cười bí hiểm

Nhi cuống lên, mặt xanh xao. Trong khi đấy, Huân cố quan sát xung quanh thật kĩ càng. Nở nụ cười nguy hiểm

Đột nhiên, cái thứ âm thanh bình thường nào đấy phát lên

Nhi nấc, một tiếng, rồi hai tiếng. Cố lấy tay che mồm. Nhưng tiếng nấc càng ngày càng to. Hai con người trong phòng nhìn nhau

Bên ngoài cũng nghe ra tiếng "lạ". Mọi nghi ngờ đều đặt hết lên phòng thư viện. Cả đám liền bắt đầu phá cửa

Huân lập tức kéo mành rèm, đỡ Nhi đứng lên trên, bám vào thanh sắt ở cửa sổ. Rồi cũng nhẩy lên. Kéo mành rèm vào. Nhưng còn một điều khủng khiếp vẫn đang xảy ra, con bé ngốc đó vẫn đang nấc..

Huân nhớ lại một số thứ, khi nấc muốn hết. Một là uống nước, hai là đánh lạc hướng người nấc. Giờ không có nước, hắn nghĩ cách đánh lạc hướng cô

Cùng lúc cô nấc lên là lúc bọn kia phá được cửa. Tử Huân kéo tay đang che ở mồm Nhi xuống. Môi cậu chạm vào môi cô. Phải rồi! Là hôn! Là kiss! Nhi đỏ mặt, tâm trí hoàn toàn rối bời. Cô dừng hẳn nấc, hắn vẫn chưa thả cô ra. Giờ cô mới hiểu, hai người mà cử động thêm sẽ bị phát hiện. Lại nhìn cái dáng, tay hắn cầm tay cô, môi hắn chạm môi cô. Người hắn che người cô. Tư thế hết sức mờ ám.

Điều cô quan tâm là FIRST KISS! Ôi cái nụ hôn đầu đời của cô lại trao cho tên yêu nghiệt này sao? Đó là nụ hôn đầu đầy thiêng liêng và cô nghĩ nó phải diễn ra trong tình cảnh mơ mộng, lãng mạn như giờ lại trong cái cảnh lãng xẹt như vậy. Nhi ức. Ôi first kiss thiêng liêng! Ôi hoàng tử.. Từ khuôn mặt nóng vì ngại giờ lại nóng bừng lên vì giận. Bọn kia rà soát một lượt. Khung cảnh thật hỗn loạn. Sau chiếc rèm thì là hơn chục tên đàn em nhốn nháo tìm người. Trông chiếc rèm là đôi nam nữ hôn nhau. Quá hỗn loạn! Bọn kia sau một hồi không thấy người. Nghiến răng nghiến lợi ra ngoài. Nhưng vẫn bán tín bán nghi mà chặn luôn ngay trước cửa thư viện.

Bên trong, cuối cùng hắn cũng tha cho cô. Nhẹ nhành đi xuống, cô cũng thật nhẹ nhàng đi xuống để không phát ra tiếng động. Giờ giận quá, đứng đằng sau, kiễng lên, một tay che mồm hắn, một tay cố dùng sức véo tai hắn thật đau. Chỉ sợ hắn lên tiếng là bại lộ nên đành kiễng chân che miệng. Khổ quá! Cô là chiều cao có hạn mà

Tên nào đó không những không đau mà còn nham nhở cắn một phát vào tay Nhi. Cô giật mình, rút tay lại. Vậy là tối đấy, có hai con người đành phải ngủ trong thư viện. Đối với Nhi, còn tốt hơn một mình. Vì vẫn sợ ma, cô ngồi sát cạnh hắn, hơi hơi cầm cánh tay hắn. Coi đó là gấu bông. Rồi ngủ một cách ngon lành cành đào. Huân tháo chiếc sơ mi mỏng mặc ngoài khoác cho cô. Rồi cũng ngủ. Trong tình cảnh éo le ấy mà vẫn có hai con người, ngủ ngon một cách kì lạ..

#từ giờ bắt đầu học chắc chẳng chăm viết được nữa_đây cũng là chap dài nhất của ta. Mong được ủng hộ =(( hix.. Hết kì nghỉ hè và ta phải đón năm học mới. Chúc các nàng vui vẻ =))
Sẽ cố CN mỗi tuần ra một chap. Mong được ủng hộ :)) :* #kamamita ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: