#8: Không được động vào cô ta
"Dừng lại"
Giọng thiếu niên ấy vang lên, Duẫn Nhi như vớ được phao cứu, cười tươi
"Cứu tôi"
Đám người ấy nhìn cậu, bỏ tay khỏi người cô, cúi đầu thấp chào
"Đại ca"
Wtf? Cô đang nhờ đại ca của mấy bọn lưu manh này cứu mình? Nực cười. Dù đó là hắn
"Tiểu Duẫn. Cô lại tự chạy vào hang cọp?"
Tự? À cô tự chạy vào nhà hắn cơ mà. Quả đấy kể ra cũng rất ngầu
"Chúng ta là bạn mà, giúp tôi với" - cô nhìn hắn với đôi mắt long lanh
"Tôi nói cô là bạn tôi sao?"
"..."
Đôi mắt màu hổ phách ấy lạnh lùng lướt qua người cô. Rồi nhìn rất lâu. Hắn nheo mắt lại. Tháo chiếc áo sơ mi đang mặc vất cho cô. Ừ, là vất đấy.
"Hành hạ một đứa con gái? Quá mất mặt"
Hắn nhìn đống sách vở bị xé rách dưới đất. Cầm lấy mang đi. Cô chẳng có thời gian để ý. Lấy áo hắn vội mặc vào
Mấy bọn đàn em đang rất ngạc nhiên. Đại ca của bọn chúng biết thương hoa tiếc ngọc? Hắn chưa bao giờ nhúng tay vào vụ trêu đùa chọc ghẹo của lũ đàn em. Cô gái này, không nên động!
"Không được động vào cô ta" - Giọng hắn có vẻ khó chịu
"Vâng" - lũ đàn em đồng thanh
***
"Duẫn Nhi. Nói lí do cho tôi" - thầy giáo bực mình quát lên với cô học trò
"Em.." - cô rối lên không biết nên nói như nào nữa
Giờ nói rằng suýt bị sàm sỡ thì nó kinh khủng thế nào? Cô không dám bị các bạn chê cười hay bị thương hại. Điều đấy rất khủng khiếp. Có ai biết?
"Trễ 15 phút, mặc áo đồng phục con trai, bài về nhà lẫn bài phạt không làm? Em có gì giải thích?" - tiếng thầy càng ngày càng to - "Vào phòng giáo viên. Nhanh. Tôi sẽ gọi cho bố mẹ em"
"Không. Thầy....em...thật sự.." - cô thật sự không biết nói như nào
"Khỏi nói. Đi ra nhanh"
Lúc cô đi ra thì hắn đã đứng ở ngoài cửa, cô chạy tới "Bảo với thầy đi, thật sự tôi đâu có làm gì chứ, cả tập sách.."
Hắn im lặng, đi qua cô rồi bước vào lớp. Cô sững lại, những giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống. Duẫn Nhi đi vào phòng giáo viên chờ thầy
Một lát sau, thầy vào, nhìn cô hiền từ. Khác hẳn với thái độ giận dữ vừa nãy, thầy thở dài
"Được rồi. Tôi không trách em. Tôi biết em sợ quá nên không nói được nhưng cũng không được im lặng vậy. Tôi lấy tập bài rồi. Em vào lớp đi"
Cô ngu ngơ gật đầu rồi đi vào lớp. Chuyện gì đang xảy ra? Thầy bị lú hay quên?
Cô nhìn hắn. Tên rắc rối
"Là cậu giúp tôi?"
"..."
"Vậy cảm ơn dù đó là lỗi của cậu"
"..."
"Ngày mai tôi sẽ trả áo"
"..."
"Shit. Chỉ biết im lặng à? Đồ điên"
"Không điên mà cũng chẳng ngu như cô"
"..."
Lần này là Duẫn Nhi im lặng. Chẳng chối được. Đột nhiên cô thấy hắn rất rất tốt. Luôn quan tâm người khác trong thầm lặng sao? Và cũng cực kì đẹp trai nha ~
Mặt cô đột nhiên đỏ bừng lên. Mày đang nghĩ quái gì vậy? Phút giây đấy, ai đó đâu biết tim mình đã lỡ đập lệch nhịp rồi?
Cô về chỗ, gục mặt xuống bàn. Xấu hổ kinh
***
"Ê Nhi. Cậu bùng tôi hơi bị lâu rồi đấy"- Quân đứng sau lưng cô bước ra
"Bùng gì?"
Con bé này, cái gì cũng quên được
"Lần trước rủ đi chơi, bảo hẹn dưới căn-tin mà chẳng thấy. Cậu biết tôi buồn thế nào không?" - Quân giả vờ tủi thân. Ôi thần linh, cậu ấy diễn giỏi quá. Làm ai đó cũng tưởng thật
"Tôi quên mà. Vậy giờ đi" - Cô kéo tay Quân, đi rất lâu rất lâu tới.. căn-tin
"Được rồi. Vì tôi bùng cậu nên hôm nay sẽ bao" - vài phút giây sau cô nói tiếp "Ăn ít thôi, không có tiền đâu"
Cậu lại cười. Gọi hết cái này đến cái khác. Chẳng để ý tới khuôn mặt con bé nào đấy đang đen lại. Chắc phải tới mấy trăm ấy chứ. Cô nhìn lại, chỉ có 150k thôi
"Thiếu tôi trả. Oke?"
"Đúng là nhà giàu có khác" - Duẫn Nhi cười rất tươi nhưng lời nói lại 'xiên xỏ' người bên cạnh. À ừ chủ nhân chiếc xe đạp galaxy đang ngồi với chủ nhận chiếc xe Bugatti
"Còn xiên xỏ nữa là một mình trả hết đấy"
"Ơ tôi có nói gì đâu?"
Hai người chẳng nói nữa. Quân tàn tranh đồ ăn với Nhi dù có rất nhiều đồ ăn bên cạnh. Cô bé khó chịu lại bóc cái bánh khác. Tên này tham ăn tới vậy ư? Còn giành chiếc bánh 10k với cô?
Lại có ảnh mắt lạnh lẽo lướt qua hai người. Cô liếc sang, bàn bên cạnh là hắn và xung quanh, rất rất nhiều con gái. Trường này lại toàn lũ hám trai?
Cô giơ tay vẫy vẫy với Tử Huân nhưng lại hoàn toàn bị bơ. Đám con gái nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ
"Cũng chỉ là bãi phân là đòi bắt quen à?"
"Còn không biết tự lượng sức mình chứ?
"Nhìn kia, béo, lùn, tóc thì dài chấm đít, suốt ngày đú đởn, bám trai"
"..."
Về sau những lời khích còn hơn nữa. Cho tới khi hắn ho khan một tiếng. Cả đám im lặng luôn
"Các cậu buôn chuyện giỏi thật đấy" - Quân cười mỉa
Cả đám con gái tách dần ra. Trả lại không khí cho Tử Huân. Hắn liếc đống đồ ăn bọn con gái vừa tặng, nào là cơm hộp, kimbap, ... các thứ các thứ. Hắn liếc qua rồi đứng lên, không nhận bất kì thứ gì. Khiến cho bọn con gái thất vọng
"Không ăn nữa, đi thôi" - Duẫn Nhi đứng dậy, đi trước
Cô không khóc, cũng chẳng buồn, họ nghĩ sao thì tuỳ. Đâu phải cô mà phán xét. Chỉ cần đừng vượt qua giới hạn của cô là được. Còn như nào thì tuỳ
"Không để ý sao?" - Quân chạy ra chỗ cô
"Không"
"Giá như năm xưa cậu sáng suốt.."
"Im đi" - cô chạy đi
Quân nói với theo "Xin lỗi!"
Tại sao hết lần này đến lần khác cô lại không thể sống yên bình như bao học sinh? Ừ, cô vì yêu mà mù quáng. Cô không có tư cách nhìn Trầm Hương, càng không có tư cách tìm cậu ấy. Nhưng sao chứ? Nếu có thể dễ dàng buông bỏ thì đã chẳng phải yêu
Cô lao vào người khác
"Xin lỗi xin lỗi"
"..."
Người bên cạnh lặng im nhìn cô. Giờ cô mới nhìn, là hắn. Tử Huân. Cô lại đơ ra nhìn
"Sao không?"
Lại kiệm lời. Chỉ vỏn vẹn hai từ mà lại làm cô rung động đến thế? Cô gật đầu rồi lại lắc đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com