Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - Khi Sự Thật Cắt Sâu Hơn Lời Nói

Đỉnh điểm hôm đó, tôi và anh cãi nhau rất nhiều.
Lý do bắt đầu từ một câu hỏi quen thuộc —
anh hỏi tôi:

“Vì sao em yêu anh?”

Tôi thành thật trả lời:

“Trước đó… vì em thương hại anh.”

Có lẽ câu trả lời này khiến anh tổn thương,
và rồi, cuộc cãi vã bắt đầu.

Chúng tôi lời qua tiếng lại rất nhiều, cuối cùng anh nói:

“Vậy anh cũng nói thật cho em biết —
anh yêu em chỉ vì em giống người yêu cũ của anh.”

Tôi nhanh chóng đáp lại:

“Ủa, em biết mà anh. Em biết hết rồi.”

Anh im lặng vài giây, rồi hỏi lại:

“Vì sao em biết?”

Tôi chỉ nói:

“Anh tự nhớ lại đi… chứ em biết hết rồi.
Em còn soi Facebook của cô ấy nữa.
Ngay cả việc anh quen ai, em cũng biết hết.”

Anh bất ngờ, vì những chuyện anh cố giấu, hóa ra tôi đều đã biết.

Anh nói anh cần sự yêu thương, cần sự quan tâm từ tôi.
Nhưng thật sự, tôi không biết cách nào để bày tỏ điều đó cho anh thấy.
Tôi chọn yêu trong âm thầm, chỉ là tôi giấu kỹ quá,
đến mức anh không cảm nhận được.

Anh trách tôi — nhưng tôi cũng là con gái mà.
Tôi cũng muốn được yêu thương, được che chở, được bảo vệ, được an ủi.
Tại sao?
Tại sao anh lại bắt buộc tôi phải luôn là người cho đi,
phải yêu theo cách anh muốn, phải chịu đựng theo điều anh đòi hỏi?

Tôi đã cố gắng rất nhiều,
đã thay đổi bản thân,
đã học cách yêu anh,
nhưng vẫn không vừa ý anh.

Tôi phải làm sao đây?

Lúc đó, tôi vừa khóc, vừa rep tin nhắn anh,
nước mắt rơi xuống bàn phím, mắt nhòe đi,
nhưng tôi vẫn cố gắng nhắn từng dòng chữ.

Tôi nói:

“Nếu em yêu anh không như anh mong muốn,
thì thôi, mình dừng lại đi.”

Ngay lập tức, anh hoảng loạn.
Anh liên tục xin lỗi, năn nỉ,
anh nói rất nhiều, chỉ mong tôi tha thứ.

Anh hứa sẽ không tổn thương tôi nữa,
anh giải thích rằng vì tức giận nên mới buột miệng nói vậy.
Và cuối cùng, như mọi lần —
tôi lại ngu ngốc mà tha thứ.

Mặc dù đến tận bây giờ,
mỗi khi nghĩ lại,
trái tim tôi vẫn nhói lên.
Vết thương ấy… vẫn chưa lành.

---

Khoảng thời gian sau đó, tôi rơi vào trầm cảm.
Tôi bị gia đình, họ hàng mắng nhiếc, chỉ trích,
mỗi ngày tôi chỉ biết nằm một chỗ, òa khóc.
Tôi không ăn, không nói, không cười,
có lúc như phát điên — tôi bị rối loạn cảm xúc.

Nhưng điều duy nhất khiến tôi cố gắng sống sót,
chính là nghĩ đến anh —
rằng vẫn còn một người yêu thương tôi,
một người mà tôi tin là sẽ ở đó, cùng tôi vượt qua.

Còn về phía anh —
khoảng thời gian đó, anh hờ hững, lạnh nhạt,
chỉ nhắn vài dòng quan tâm hời hợt.

Nhưng với tôi,
chỉ cần vài dòng ngắn ngủi ấy thôi,
đã là ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim tôi trong những ngày tăm tối nhất.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com