Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 - Quên Là Cách Tha Thứ Dịu Dàng Nhất

Khoảng thời gian sau, anh lại chia tay cô gái ấy.
Và như mọi khi, anh lại tìm đến tôi.

Nhưng lần này, khác hẳn những lần trước.
Tôi không lựa chọn tha thứ nữa.

Tôi kể lại tất cả những gì anh từng làm —
từng câu mắng chửi, từng lời tổn thương, từng đêm tôi khóc đến sưng cả mắt.
Anh im lặng nghe, rồi tỏ ra ân hận.
Anh xin lỗi, trách bản thân, nói rằng đã sai quá nhiều.

Nhưng tôi… không còn mềm lòng như trước nữa.
Dù anh có van xin, khóc lóc, năn nỉ thế nào,
thì kết quả vẫn chỉ là kết thúc.

Tôi không muốn bản thân chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Tôi xứng đáng được yêu thương, chứ không phải chịu đựng.

---

Lâu lâu, anh vẫn nhắn tin cho tôi.
Chỉ mong một ngày nào đó tôi chịu tha thứ.
Nhưng không, đã quá nhiều lần rồi.
Người ta nói ba lần là đủ,
còn tôi — đã cho anh quá nhiều cơ hội.

Anh nhắn:

“Sau tất cả, anh nhận ra chỉ có em là người chấp nhận, là người lắng nghe.
Những lúc anh bị tổn thương, anh khóc, chỉ có em không chê trách, không phàn nàn.”

Tôi bật cười khô khát.

“Giờ nói những lời này để làm gì?
Có không giữ, đến lúc mất mới hối hận.”

Anh ngốc thật.
Dù anh có nói gì đi chăng nữa,
kết quả vẫn vậy.

Giờ đây, không còn cơ hội nào nữa.

---

Anh vẫn van xin:

“Trước kia anh trẻ con, chưa biết cách yêu.
Giờ anh trưởng thành rồi, trong lòng anh chỉ có em.”

Tôi bật cười:

“Thế thì chứng minh đi.”

Anh thề hứa, nói sẽ chỉ yêu mình tôi,
xem tôi là duy nhất trong đời.
Tôi chỉ mỉm cười lạnh lùng,
đồng ý cho anh đợi,
bởi tôi biết chắc —
tôi sẽ không bao giờ cho anh thêm cơ hội.

Tất cả chỉ là quá khứ,
là bài học mà tôi đã trả giá bằng cả tuổi trẻ của mình.

---

Lâu lâu, anh vẫn nhắn tin hỏi thăm,
và tôi vẫn trả lời hời hợt, lạnh lùng.

Cảm xúc của tôi với anh,
giờ chỉ còn là rung động của quá khứ.

Một khoảng thời gian dài sau,
tôi nhận ra anh rất lâu rồi chưa quen ai.
Nhưng không vì thế mà tôi quay lại.

Thật ra, tôi đã tha thứ cho anh,
chỉ là về bên nhau thì không thể nữa.

Anh hay hỏi tôi:

“Vì sao em không quen ai?”

Tôi đáp ngắn gọn:

“Tôi chưa đủ sẵn sàng. Tôi không có hứng trong tình yêu.”

Anh nghĩ tôi còn tình cảm,
nhưng không —
tình cảm đó tôi đã chôn vùi kỹ rồi.

---

Có lần, tôi nói với anh:

“Quên em đi, từ bỏ em đi.
Ta bỏ lỡ nhau rồi.
Em và anh đến với nhau chỉ để dạy nhau một bài học thôi.
Ta hết duyên rồi.”

Có lẽ anh đã khóc.
Nhưng tôi không còn như trước —
không còn hoảng loạn,
không còn yếu lòng khi thấy nước mắt anh rơi.

Lâu lâu, anh vẫn nhắn rằng nhớ tôi.
Tôi chỉ cười.
Anh hỏi tôi có nhớ anh không,
tôi trả lời:

“Không.”


---

Và rồi,
anh lại quen người khác.

Hôm trước, tôi nhìn thấy anh đi chơi Trung thu với một cô gái.
Hai người chụp ảnh, đăng lên Facebook,
trông rất hạnh phúc.

Tôi chỉ mỉm cười,
thả cảm xúc bài đăng ấy,
và âm thầm chúc mừng anh.

Chúc anh hạnh phúc —
lần này, thật sự hạnh phúc nhé.


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com