Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Cuối - Tôi Học Cách Yêu Lại Chính Mình

Thời gian trôi qua, mọi thứ rồi cũng dần trở nên yên ả.
Không còn những đêm mất ngủ vì nước mắt,
không còn những buổi sáng phải soi gương để che đi đôi mắt sưng húp,
cũng không còn những tin nhắn khiến tim tôi nặng trĩu.

Tôi dần học cách sống lại với chính mình.

Ban đầu, tôi vẫn thấy trống trải —
vì bao năm qua, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh một người.
Nhưng rồi, tôi nhận ra:
thế giới vẫn đẹp, chỉ là tôi đã từng nhắm mắt vì một người không xứng đáng.

Tôi bắt đầu dậy sớm,
tự pha cho mình một ly cà phê,
nghe bản nhạc yêu thích,
và hít sâu một hơi thật dài để biết rằng —
mình vẫn còn ở đây, vẫn đang sống,
vẫn có thể mỉm cười dù trái tim từng vỡ nát.

---

Tôi từng nghĩ rằng tha thứ là yếu đuối,
nhưng không,
tha thứ là khi ta đủ mạnh để không còn oán hận.

Tôi đã tha thứ cho anh,
không phải vì anh xứng đáng,
mà vì tôi cần được bình yên.

Tha thứ không có nghĩa là quay lại,
mà là đặt dấu chấm hết cho một chương đã quá dài.

---

Giờ đây, tôi không còn mong chờ tin nhắn của ai nữa,
không còn trông đợi lời xin lỗi hay lời quay về.
Tôi biết —
tình yêu thật sự không khiến người ta đau đớn, không bắt người ta chịu đựng.

Nếu một ngày nào đó tôi yêu lại,
tôi sẽ không yêu vì sợ cô đơn,
cũng không yêu vì thương hại,
mà sẽ yêu bằng trái tim đã trưởng thành,
biết rõ mình xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.

---

Tôi vẫn nhớ quá khứ —
nhưng chỉ như một bài học,
một vết sẹo đã lành,
chạm vào không còn đau nữa.

Có đôi khi, tôi vẫn nhìn thấy anh trên mạng,
vẫn thấy anh cười bên ai đó,
và thay vì buồn, tôi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

“À, thì ra, tôi đã thật sự buông bỏ rồi.”


---

Bây giờ, tôi yêu cuộc sống của mình.
Tôi yêu những buổi chiều nắng vàng len qua khung cửa,
yêu tiếng mưa rơi trên mái nhà,
yêu cả những khoảng lặng mà trước kia tôi từng sợ hãi.

Tôi yêu chính mình —
cô gái từng yếu mềm, từng ngốc nghếch, từng tổn thương đến nát lòng,
nhưng vẫn đủ mạnh mẽ để đứng dậy,
lau nước mắt,
và mỉm cười bước tiếp.

---

“Cảm ơn anh — người từng khiến tôi đau,
vì nhờ anh, tôi học được cách yêu thương chính mình.”

“Cảm ơn quá khứ, vì đã dạy tôi trưởng thành.”

“Và cảm ơn chính tôi —
vì dù trải qua bao sóng gió,
tôi vẫn chọn trở thành ánh sáng của đời mình.”


---

Hết.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com