A22
- Con chào bác!
Louis cúi chào bà ở trước cửa. Khác với hai lần gặp trước, lần này hắn không còn đến với tư cách thủ trưởng của Thượng Phong nữa, thế nên hắn cũng bớt căng thẳng đi nhiều.
Bà nhìn Louis đằng sau Thượng Phong, gật đầu chào hắn rồi nhanh chóng mời cả hai vào nhà. - Ừm, hai đứa về rồi à, vào nhà đi.
Trực giác của bà đã đúng.
Lần đầu tiên Louis đến nhà bà đã cảm thấy không đúng lắm, đến lần thứ hai hắn đến để làm việc xác minh lý lịch của chồng cũ bà, bà cũng cảm thấy càng kỳ lạ. Giống như là, đáng lẽ mục đích chính phải là để hỏi về chuyện chồng cũ của bà, thế nhưng câu chuyện quanh đi quẩn lại đều luôn tập trung vào Thượng Phong.
Hơn nữa cảm giác khi đứa nhỏ này nói về Thượng Phong, mắt luôn khẽ sáng lên một chút. Về mặt cũng bớt đi vẻ tàn bạo và điên cuồng thường ngày.
Đã lâu hai mẹ con Thượng Phong chưa nói chuyện với nhau vậy nên không khí có chút ngượng ngùng. Louis đặt giỏ hoa quả lên bàn, sau đó nhanh chóng lủi vào bếp để lại không gian riêng cho hai người.
- Mẹ vẫn khỏe chứ? Dạo này mẹ còn đi bán bánh không?
Thượng Phong kéo mẹ xuống ghế ngồi, thật ra anh vẫn còn những sự bài xích nhất định đối với những sự kiện trong quá khứ, thế nhưng anh một chút cũng không trách bà.
Chỉ là cảm thấy đau lòng một chút thôi.
Bà nắm lấy tay Thượng Phong, cuối cùng nhịn không được mà bật khóc. - Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con...
Thượng Phong cũng mắt đỏ hoe, anh vỗ vỗ vào lưng bà, nhỏ giọng nói. - Là con phải xin lỗi mẹ mới đúng...
Vì con sẽ không thể sống cuộc đời như mẹ mong muốn, không thể mang cho mẹ một đứa cháu nhỏ.
Là anh có lỗi mới phải.
Bà vẫn sụt sùi. - Có bữa mẹ đã từng nói chuyện với khách hàng về chuyện của gia đình mình. Có người khuyên mẹ nên tìm bác sĩ chữa bệnh cho con. Lúc đó mẹ cảm thấy rất khó chịu, lúc đó mẹ mới biết thì ra trong sâu thẳm mẹ vẫn biết đó không phải là bệnh.
Đồng tính không phải là bệnh.
- Sau đó lại có người nói, con trẻ có phúc phần của con trẻ, chỉ cần chúng có thể sống vui vẻ và hạnh phúc là được rồi. Lúc đó mẹ suy nghĩ rất lâu. Là mẹ có lỗi với con, đã không thể cho con một ngày vui vẻ từ tấm bé, đến lớn lên cũng muốn bắt ép con từ bỏ con người của chính mình, ép con đi theo một con đường mà mẹ cho là hạnh phúc.
- Con biết, thôi mẹ đừng nói về chuyện đó nữa, chẳng phải bây giờ con đã dần dần chạm tay vào hạnh phúc rồi đó sao? Hiện tại con sống rất tốt, mẹ đừng lo...
- Ừ, ừ mẹ nghe con...
Anh lau lau nước mắt cho bà, sau đó cũng nhanh chóng đứng dậy. - Con đi vào bếp xem anh Louis một chút, chắc ảnh đang loay hoay gọt quả mất rồi.
Vừa vào bếp, Thượng Phong đã thấy Louis luống cuống
đứng ở đó, hắn thấy anh đi vào liền giơ hai tay lên, hắn thì thầm nói. - Anh không nghe thấy gì cả.
Thượng Phong phì cười, thế nhưng khóe mắt hoe đỏ đã bán đứng tâm trạng anh. Louis thấy vậy nhanh chóng ôm Thượng Phong vào lòng cuống quít xoa má anh.
- Sao thế vợ, sao lại thành cái dạng này rồi...
Anh rất muốn khóc. Cảm xúc trong anh rất lẫn lộn. Thấy mẹ khóc anh rất buồn, thế nhưng cũng rất cảm động vì bà đã hiểu cho mình.
- Muốn khóc cứ khóc...
Người nọ ôm đầu anh vùi vào lòng hắn.
Thượng Phong không kìm nữa, anh túm chặt lấy áo của Louis mà khóc lớn. Người nọ không nói gì, chỉ có một tay ôm chặt anh, một tay liên tục vuốt tóc anh thay cho lời an ủi. Hắn thở dài...
- Anh không nghĩ vợ lớn hơn anh đâu nhé!
-...
***
- Vụ án kia thế nào rồi hả con?
Bà vừa gắp một miếng thức ăn vào bát Louis vừa hỏi. Thượng Phong còn đang không biết bà nói về vấn đề gì thì Louis đã nói.
- Vẫn đang tạm giam để điều tra ạ, thực ra con biết có thể mọi người cảm thấy việc đi tù rất đáng sợ. Nhưng nếu xét trên khía cạnh khác, bác ấy có thể tránh được các bên liên tục đòi nợ, cũng có thể chuyên tâm cai nghiện. Sẽ tốt hơn ở ngoài nhiều lắm.
Nói về ông, không khí cũng trầm đi ít nhiều.
Thượng Phong cố gắng lái sang chủ đề khác để thay đổi không khí, thế nhưng một lúc sau bà lại hỏi. - Vậy gia đình con biết chuyện chưa?
- Dạ? Chuyện của con với em Phong hả bác?
Louis đang bóc tôm cho Thượng Phong, không khỏi ngẩn người. - Đã biết rồi ạ...
- Vậy...thái độ của họ thế nào?
- Không phản đối ạ.
- Thật sao?
Bà bán tín bán nghi mà nói, thật ra với gia đình đơn giản chỉ có một mình bà, bà đã vô cùng khó chấp nhận. Gia đình Louis có thể nói là danh gia vọng tộc, sao có thể nói chấp nhận là chấp nhận.
- Thật ạ.
Hắn để phần tôm vừa mới bóc vào bát Thượng Phong, lại lấy thêm một con nữa toan bóc cho bà. - Gia đình con còn muốn em Phong về nhà ăn cơm một chuyến, nhưng sau đó con từ chối rồi.
- Có sao?
Thượng Phong vốn đang muốn làm người tàng hình, đột nhiên lại nghe tới câu chuyện anh chưa từng nghe liền tò mò mà hỏi.
Louis nhịn cười. - Ừm, nhưng anh cảm thấy em chưa sẵn sàng nên từ chối rồi.
Bà thở phào. - Thế thì tốt, thế thì tốt rồi...
Louis tủm tỉm, hắn đưa con tôm đã bóc vào trong bát bà. - Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không để em ấy chịu thiệt đâu.
Thượng Phong có chút choáng váng.
Bà còn choáng váng hơn, dù sao bà cũng chưa từng tiếp xúc sâu với Louis, thế nên vẫn chưa rõ người nọ mặt dày như thế nào. Louis vẫn tủm tỉm. - Con đường đột quá, con gọi mẹ là mẹ được không ạ? Mẹ của em Phong cũng như là mẹ của con mà...
Thượng Phong véo tay Louis dưới gầm bàn, hắn kêu nhẹ một tiếng, thế nhưng trên mặt vẫn bảo trì bộ dáng cười mỉm đầy tiêu chuẩn. - Được không ạ?
- Ừ, ừ được mà.
Bà quá quít mà nói, bà có hơi bối rối, thế nhưng sâu bên trong cũng cảm thấy khá vui vẻ.
Một bữa ăn cứ anh một câu, tôi một câu như vậy mà trôi qua.
***
Thượng Phong cảm thấy cứ chung sống như vậy không chỗ nào là không ổn. Tình cảm của hai người vẫn rất tốt, thỉnh thoảng sẽ về thăm bà, gia đình của Louis không chấp nhận thế nhưng cũng không phản đối.
Thế nhưng Louis thì không nghĩ như vậy. Hắn luôn cảm thấy muốn được nhiều hơn.
Chẳng hạn như muốn Thượng Phong gọi mình bằng anh? Thượng Phong cũng đã đáp ứng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, rất không đủ...
Hắn cảm thấy hai người rõ ràng là thiếu sự rằng buộc, dù cho mỗi ngày đều ôm ấp người nọ trong vòng tay, thế nhưng hắn sợ hãi một sáng mai tỉnh dậy người nọ cứ như vậy mà rời bỏ hẳn đi mất.
- Bảo bối, em muốn có con không, con nuôi chẳng hạn?
Thượng Phong hơi đờ người ra, anh dừng bàn tay đang thái rau của mình. - Anh muốn có con?
- Không hẳn, chỉ là em không cảm thấy chúng ta nên có gì đó ràng buộc hơn sao?
- Con ruột cũng được, anh có thể nhờ mang thai hộ mà?
- Không phải...
Louis hơi nhíu mày, chỉ nghĩ đến việc con chung của hai người thế nhưng lại có liên hệ với một người phụ nữ khác, hắn đã cả người không thoải mái.
Thượng Phong cười cười. - Thật mà, nếu như anh muốn cũng không phải không được
- Phong à!
Người anh khẽ run.
- Em nói vậy có ý gì?
- Không sao cả, em chỉ cảm thấy sẽ thiệt thòi cho anh, cả gia đình anh nữa. Em thì không sao, mẹ em cũng--..
Louis chưa kịp nghe tới hết câu, hắn bóp cằm Thượng Phong, để anh nhìn sâu vào mắt mình. - Em nói lại lần nữa!
- Ý em là anh có con với người phụ nữ khác cũng không sao?
Sau đó hắn buông cằm anh xuống, đi đi lại lại giống như bị tổn thương nặng nề. - Sao em lại có thể nói thế?
Giống như bản thân bị cả thế giới ruồng bỏ.
Thượng Phong thở dài, cầu tiến tới ôm lấy Louis từ phía sau, cố gắng giúp hắn hạ hỏa. - Chỉ là mang thai hộ thôi. Em không hi vọng anh sau này chung sống với em sẽ hối hận, cũng sẽ không hi vọng vì em mà gia đình anh không có cháu bé.
Louis quay người lại, hắn vùi đầu vào hõm cổ Thượng Phong. - Không đâu...
Hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ hối hận.
Vì hắn từng trải qua cảm giác tăm tối khi rời xa người này.
Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận.
Thượng Phong thở dài. - Nhưng mà gia đình anh sẽ rất không hài lòng...
Louis đột nhiên nắm bắt được trọng điểm. - Tại sao em hay nhắc tới gia đình anh vậy? Có phải họ lại nói gì với em?
- Không có...
Thượng Phong cuống quít trốn khỏi cái ôm của Louis, anh định quay lại bàn bếp nấu nốt cơm.
- Phong, em có biết mỗi khi em muốn trốn tránh đều trông rất vụng về không?
Người nọ nhìn chăm chăm vào anh, giống như nếu không có được câu trả lời thỏa đáng sẽ không cho anh đi.
Thượng Phong thở dài. - Chỉ là, chị Uy gọi điện cho em, hi vọng em có thể thay họ thuyết phục anh thụ tinh ống nghiệm.
- Và em đồng ý?
Giọng hắn trầm xuống.
Thượng Phong nuốt nước bọt, dùng im lặng thay câu trả lời.
Louis kìm chế cơn nóng nảy đang trực chờ bạo phát, mãi một lúc sau hắn mới nhẹ giọng. - Tại sao em lại đồng ý?
-...
- Thượng Phong! Tại sao em lại đồng ý?
Thượng Phong níu níu cánh tay hắn, anh nhỏ giọng nói.
- Không phải em nên đồng ý sao?
- Là em chiếm dụng con trai họ, là em khiến họ không thể có một đứa cháu nội đúng nghĩa. Em cảm thấy hiện tại anh có thể chung sống cùng em đã là tốt lắm rồi, em không thể tham lam như thế được. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng là mình cầu 10 phần liền được cả 10 phần. Thế nên được như bây giờ em đã vô cùng hạnh phúc, em không có ý nghĩ trách cứ bất kỳ ai cả.
Louis dường như quên mất bản thân phải tỏ ra tức giận.
Hắn chỉ cảm thấy đau lòng.
Đau lòng anh hiểu chuyện như vậy.
- Nhưng anh không muốn...
Hắn ôm anh, để anh ngồi lên đùi, giọng nói đầy tủi thân. - Cho dù có thực hiện theo nguyện vọng của gia đình anh, anh cũng sẽ không thể cho đứa trẻ tình cảm nó mong muốn. Em thấy như vậy là công bằng với nó sao?
Thượng Phong im lặng, anh khẽ mím môi.
- Thế nên chuyện này, anh không thể nghe theo em được. Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa trẻ, hoặc là nuôi mèo...
Hắn thơm thơm lên má anh. - Được không em? Được không bảo bối?
- Còn anh sẽ nói chuyện lại với chị anh.
Sắc mặt Louis tối đi, hắn ghét cay ghét đắng chuyện những người khác cứ tìm Thượng Phong sau lưng hắn như vậy.
- Đừng mà...
Thượng Phong níu tay Louis.
- Không được.
Louis nghiêm giọng. - Có những chuyện sẽ phải nói rõ ràng nếu không thì ngày mai, ngày mốt, mọi người sẽ lén anh mà tìm đến em. Mỗi ngày đều tiêm vào đầu em những chuyện gì đó, sau đó em lại giữ những chuyện đó trong lòng một mình.
- Phong, đừng không ngoan như vậy. Anh sẽ giận...
Rõ ràng giây trước vừa cưng chiều anh giống như một bé cưng, ôm ấp anh gọi anh một tiếng bảo bối. Thế nhưng giây sau liền nghiêm khắc mà nói nếu em không ngoan anh sẽ giận.
Thượng Phong thở dài, anh chỉ biết gật đầu..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com