Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện: Những Năm Không Bên Nhau (P4)

Vương Thanh trong mắt đại trợ lý gần đây hay làm ra mấy hành vi điên rồ. Hắn gặp ai cũng hỏi một lần... Anh gần đây bận gì không?. Có một người đặc biệt hợp với nhân vật này, vai phụ cũng hợp, chúng ta cùng bàn qua một chút a?. Anh đang làm gì?. Làm hoạt hình sao?. Cần người lồng tiếng không?. Tôi biết một người đặc biệt tốt.

Viên Khiết khuyên cũng khuyên không được, vậy tùy hắn đi. Cô quay sang liên lạc với Hứa Tĩnh, hỏi thăm một chút về tiến độ quay phim của Phùng Kiến Vũ.

Hứa Tĩnh dựa vào bộ phim này giúp bản thân và Phùng Kiến Vũ vùng lên, cho nên cả ngày đều ở phim trường, một giây một phút cũng không rời khỏi. Ban đầu cô để đạo diễn khai thác khả năng Phùng Kiến Vũ còn không chú ý, lúc bắt đầu quay phim mới phát hiện, trạng thái của Phùng Kiến Vũ so với mấy năm trước đã tốt hơn rất nhiều, lại chuyên nghiệp nữa.

"Tôi hiện tại rất tốt sao?".

Lúc rảnh rỗi Hứa Tĩnh cùng cậu nói chuyện phiếm, Phùng Kiến Vũ chỉ đáp lại rằng: "Chính là tập trung vào công việc a".

Hứa Tĩnh nghĩ cậu lúc nào cũng mang lại cho người ta cảm giác cậu già trước tuổi, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, đại khái những năm sự nghiệp bị đóng băng liền một mình ra ngoài luyện tập, nhìn thì giống như nhẫn nhục chịu đựng, nhưng thật ra chính là kiên trì theo đuổi nguyên tắc của bản thân, nửa điểm cũng quyết không nhân nhượng.

(Thời điểm đó Hứa Tĩnh sẽ không bao giờ ngờ được sẽ có một ngày. Phùng Kiến Vũ trở thành người mà đói bụng sẽ không làm việc, cơm không được ăn sẽ cáu kỉnh, vì giận dỗi bạn trai mà bỏ nhà đi một ngày đêm...)

"Cậu đối với mấy chuyện kia thật hờ hững".

"Cô thấy hờ hững là đúng, bình thường tôi cũng có lớn tiếng chửi bâng quơ, chỉ là không ai nghe thấy".

Cậu đương nhiên không lãnh đạm như những gì người ngoài nhìn thấy, cậu cũng có những lúc oán giận xã hội bất công, trách sao số phận sao lại lắm phần bạc bẽo. Chỉ là từ sau khi người kia rời đi, không còn ai có thể nghe những câu oán trách và chửi bâng quơ của cậu.

Người hiểu cậu đã ra đi, vậy cậu nói cho người khác nghe những cảm xúc ấy thì ý nghĩa gì.

Hứa Tĩnh đưa một điếu thuốc cho Phùng Kiến Vũ, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu với Vương Thanh quen nhau à?".

Phùng Kiến Vũ hơi sửng sốt một chút: "Là bạn học a, trước kia cũng tính là thân, mấy năm nay đã không còn liên lạc. Cô quen anh ấy sao?".

Phùng Kiến Vũ nói chuyện giống như không có gì xảy ra, làm Hứa Tĩnh cũng không phân biệt được thật giả. Thôi cứ tạm thời cứ tin vậy. Thế nhưng, nếu như hai người chỉ là bạn học, vậy Vương Thanh năm lần bảy lượt hẹn gặp cầu xin cô cho Phùng Kiến Vũ một cơ hội để làm gì?.

Tin cậu có mà điên...

Không như những diễn viên khác, tập xong có trợ lý giúp trước giúp sau, Phùng Kiến Vũ chỉ có một mình, lúc đến thì đi theo đạo diễn học hỏi, kết thúc công việc thì ở lại giúp đỡ thu dọn hiện trường. Sư phụ tổ đạo cụ đưa thuốc lá, cậu cũng lịch sự nhận, cùng mọi người hút thuốc nói chuyện đôi câu rồi mới quay về nghỉ ngơi.

Vương Thanh nói cậu ấy đặc biệt tốt. Hứa Tĩnh thấy... cậu ta đúng là tốt thật.

Viên Khiết nhận được rất nhiều ảnh do Hứa Tĩnh chụp, sau đó ở trong phòng làm việc có ai đấy sắp liếm sạch cả màn hình rồi!.

A a a a Đại Vũ sao lại đẹp trai như vậy ! ! !.

"Cô làm gì thế?".

Vương Thanh vừa vào cửa đã thấy trợ lý đứng khom lưng, hô hấp hình như không đúng lắm, ai biết vừa mở miệng hỏi một câu, Viên Khiết sợ đến di động cũng ném luôn xuống đất: "Làm sao vậy, không cẩn thận...".

Vương Thanh khom lưng nhặt di động của cô nàng lên, trên màn hình là ảnh một người vô cùng quen thuộc. Người đó đeo kính mắt nghiêm túc xem kịch bản, nghe nói ở đó hiện tại nhiệt độ đang xuống thấp, khí trời cũng lạnh dần, nhưng cậu ấy lại chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh.

Viên Khiết thấy ông chủ nhìn màn hình điện thoại của mình rồi đờ ra, trong lòng thở dài: "Tôi gửi cho anh".

Vương Thanh mặt không thay đổi ừ một tiếng, đưa điện thoại trả lại cho cô. Viên Khiết đem ảnh Hứa Tĩnh chụp từng cái từng cái gửi sang cho Vương Thanh. Suốt buổi chiều, ông chủ của cô không làm việc, chỉ ngồi nhìn chăm chăm mấy tấm ảnh trên điện thoại.

Đến giờ tan tầm, Vương Thanh gọi Kỳ Kỳ đến, viết một danh sách bảo cô mua đầy đủ. Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua danh sách rồi hỏi: "Ông chủ anh ăn những đồ này... không sợ béo chết sao?".

Vài ngày sau, Hứa Tĩnh nhận được một túi lớn, phía trên ghi rõ là phải chuyển cho Phùng Kiến Vũ, ngay sau đó là điện thoại của Viên Khiết gọi đến, cố ý nói một tải này đều là đồ ăn vặt cho riêng Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ lúc nhận được có chút bất ngờ, Hứa Tĩnh nói dối không chớp mắt, bảo là fansite tặng quà. Phùng Kiến Vũ tâm trạng vô cùng vui vẻ, thế nhưng đến lúc mở túi ra liền cảm thấy có gì đó sai sai. Đồ ăn thì không nói, nhưng fan làm sao biết cậu hút thuốc hiệu nào?.

"Còn có fan nào không biết điều này đâu?" Hứa Tĩnh phụ họa một câu, trong lòng lại thầm nói Vương Thanh anh khá lắm.

Cái cô không ngờ tới chính là... mấy ngày tiếp theo vẫn còn rất nhiều thứ được chuyển đến. Cái gì mà cốc giữ nhiệt, túi giữ ấm, áo phao, áo khoác. Thiệt là, nhìn chẳng khác nào đem cả cửa hàng đến.

Hứa Tĩnh nói rằng tất cả đồ này đều là chuẩn bị cho Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ đặc biệt cảm động, nhất định phải mời Hứa Tĩnh một bữa ăn.

Phùng Kiến Vũ nói mấy câu khách sáo, cảm ơn Hứa Tĩnh cho cậu cơ hội đóng phim, lại chiếu cố cậu như vậy. Hứa Tĩnh cũng khách khí đáp lại hai câu, cái gì mà đều là chuyện nên làm thôi.

Mới được hai chén rượu, mặt Phùng Kiến Vũ đã đỏ hết lên rồi hướng về phía Hứa Tĩnh mà cười khúc khích, liên tục nói cảm ơn Tĩnh tỷ cho cậu cơ hội lần này. Hứa Tĩnh thật đúng là không để ý, tên Vương Thanh kia có thể đem cô chuốc rượu đến nôn cả ra, ấy thế mà Phùng Kiến Vũ thân là nam nhân Đông Bắc, tửu lượng hẳn không tồi mới phải.

Thế nhưng cô đã tính sai hoàn toàn. Cô cho rằng Phùng Kiến Vũ mới uống một chén, làm sao mà say được, lại nghĩ là cậu ta muốn cho cô mặt mũi, cho đến khi cô ý thức được có gì đó không đúng, thì Phùng Kiến Vũ mắt cũng đã lờ đờ hết rồi.

"Lớn như vậy rồi còn không uống được" Hứa Tĩnh oán trách đỡ cậu ra khỏi cửa: "Không được ói lên người tôi a!".

Phùng Kiến Vũ uống nhiều rồi biểu tình biến thành dạng ngây ngô, bắt đầu mặc kệ Hứa Tĩnh lôi kéo, ra đến cửa bỗng nhiên lại đẩy cô ra. Hứa Tĩnh sửng sốt một lúc, Phùng Kiến Vũ đã tự mình đi về phía trước.

"Ai dô, cậu đi đâu vậy?. Đây không phải đường quay về khách sạn!".

Hứa Tĩnh đuổi theo, chợt nghe trong miệng cậu nói lầm bầm gì đó: “Tôi muốn đi tìm Tình nhi...".

"Tìm ai?. Tình nhi là ai?" Hứa Tĩnh không có nghe ra nên hỏi lại một câu, nhưng Phùng Kiến Vũ chỉ cúi đầu, mắt nhìn trân trân xuống đất, miệng thì thào: "Tôi muốn tìm anh ấy...".

Hứa Tĩnh thở dài. Thế nào uống nhiều rồi lại mượn rượu làm càn, cái này là say rượu rồi nhớ đến bạn gái cũ?.

Hứa Tĩnh bị gió lạnh thổi qua làm thanh tịnh lại không ít, đốt một điếu thuốc chậm rãi đi theo sau Phùng Kiến Vũ. Được một lúc, Phùng Kiến Vũ ở phía trước dừng lại, Hứa Tĩnh tiến lên hai bước vỗ vỗ vai cậu: "Tỉnh rượu rồi a?. Chúng ta quay về?".

"Anh ấy đi rồi, sẽ không quay về nữa".

"Cái gì?. Ai?".

Phùng Kiến Vũ giơ tay lên lau mặt một cái: "Anh ấy đi, sẽ không trở lại nữa".

Hứa Tĩnh nghe xong câu này vừa muốn khuyên cậu hai câu, lại thấy trong đôi mắt đẹp đẽ kia chợt tuôn dòng nước mắt.

"Cmn đại ca, không đến mức này chứ!. Chuyện gì vậy, cậu thất tình à?" Hứa Tĩnh vội vàng tìm trong túi khăn giấy đưa cho Phùng Kiến Vũ: "Có chuyện gì từ từ nói, trên đời này con gái tốt còn rất nhiều, tôi sẽ tìm...".

Hứa Tĩnh chưa nói hết câu, đột nhiên phát hiện cái bí mật mà bản thân cô thắc mắc không phải đang ở trước mắt đây sao?. Chẳng lẽ... thật là như vậy?.

Phùng Kiến Vũ lúc tỉnh dậy đầu đau đến muốn nứt ra, mở cửa phòng muốn tìm người hỏi chiều nay mấy giờ bắt đầu quay, vừa vặn thấy Hứa Tĩnh đang đi đi lại lại ngoài hành lang nói điện thoại. Cậu mơ hồ nghe cô nói: "Ai biết cậu ấy không uống được a?!?!".

Phùng Kiến Vũ lặng lẽ đóng cửa lại, trong lòng có một chút xấu hổ dâng trào. Cậu đúng là không thể uống, thế nhưng ý tốt của Hứa tĩnh, cậu vốn không thể cự tuyệt, với lại cậu thật không dám nói thẳng ra rằng tửu lượng của bản thân không bằng cô ấy.

Hứa Tĩnh cảm thấy khó chịu. Cô chỉ vừa mới thuận miệng nói với Viên Khiết rằng không cẩn thận để Phùng Kiến Vũ uống nhiều rượu, Vương Thanh bên kia nghe được liền trực tiếp gọi điện thoại đến chất vấn tại sao lại để cậu ta uống say.

"Người trong tay tôi chiếu cố vẫn rất khỏe, nếu lo lắng thì anh tự mình đến kiểm tra đi".

Hứa Tĩnh nói xong câu cuối tức giận muốn quăng luôn điện thoại, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới là Vương Thanh thực sự đến thăm.

Ngày ba mươi, Phùng Kiến Vũ cùng với đoàn làm phim bắt đầu khởi công, Hứa Tĩnh cố ý dặn riêng cậu rằng cô sẽ tự mang nhiều đồ đến. Thế nhưng, Phùng Kiến Vũ cũng không rõ Hứa Tĩnh là mang nhiều cái gì đến.

Chỉ là một hộp cơm nhìn như được mua ở ngoài mang về, bên trong hộp cơm còn có món địa tam tiên mà Phùng Kiến Vũ thích nhất.

"Thế nào, ăn ngon không?" Hứa tĩnh nhìn Phùng Kiến Vũ gắp một miếng địa tam tiên hỏi: "Không tồi chứ?".

Phùng Kiến Vũ mặt nhăn nhó, ý tứ nói: "Ăn không ổn lắm, vị cũng tạm được".

Cậu ăn qua nhiều địa tam tiên như vậy, cái vị này thật đúng là đặc biệt, chắc chắn là đồ tự làm, bởi nó không giống là vị của nhà hàng làm ra.

Buổi chiều Phùng Kiến Vũ tiếp tục công việc, Hứa Tĩnh trở về nơi ở. Vương Thanh đang đợi ở trong phòng cô, mở miệng liền hỏi: "Ăn chưa?".

"Ăn rồi. Từ xa chạy đến đây chỉ để đưa một món ăn còn không cho người ta biết".

Vương Thanh nở nụ cười, hai tay tạo thành chữ thập: "Cảm ơn Tĩnh tỷ".

"Đến nhìn rồi, vậy yên tâm chưa. Tôi cũng đâu có bạc đãi cậu ta".

"Ừm, yên tâm rồi".

Chạng vạng tối hôm ấy, Vương Thanh lẻn vào phim trường, thừa dịp sắc trời dần tối, lén lút đứng ở phía sau phông cảnh, nghe Phùng Kiến Vũ phía bên kia diễn cuộc sống của một nhân vật trong phim.

Hứa Tĩnh đứng ở xa xa nhìn theo, trong lòng không khỏi bồi hồi xúc động. Ngay cả mặt cũng không dám gặp, luôn luôn dặn cô khi ở trước mặt Phùng Kiến Vũ, chuyện của hắn một chữ cũng không được nhắc đến.

Anh làm vậy vì lý do gì?.

"Phùng Kiến Vũ rốt cuộc là gì đối với anh ta?" Hứa Tĩnh một lần nữa nói ra nghi ngờ của bản thân.

"Phùng Kiến Vũ a" Viên Khiết nhìn thân ảnh ông chủ đứng cách đó không xa, viền mắt ươn ướt đáp: "Phùng Kiến Vũ là sinh mệnh của anh ấy".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com