1.
Paris lạnh và ẩm ướt hơn Điền Dã tưởng.
Một người sinh ra và lớn lên ở phương Nam như em khó lòng mà cảm thấy dễ chịu khi đi dưới mưa tuyết giữa tháng mười hai như thế này ở trời Tây, nhưng sự hồi hộp và nôn nao trong lòng khiến em quên mất rằng đôi lông mi dài của mình đang bị gió tuyết làm cho run rẩy. Hoặc cũng chẳng phải là do gió tuyết nữa.
Ngã tư ngay gần trường đại học École Normale Supérieure không quá đông đúc. Thời tiết khắc nghiệt khiến những người qua đường đều hối hả vội vã, ít ai để ý đến một chàng trai gầy gò đang quanh quẩn mãi nơi góc đường.
Điền Dã siết nhẹ chiếc nhẫn trong túi áo khoác của mình, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía cổng trường không rời. Và chỉ một lát sau, em đã đợi được người mà em muốn đợi.
Kim Hách Khuê đeo balo chậm rãi rảo bước ra từ cánh cổng đó. Hiện tại anh đã là nghiên cứu sinh năm nhất, tóc có hơi dài so với ngày trước một chút, khuôn mặt cũng trở nên trưởng thành và dày dạn hơn khá nhiều, thế nhưng bóng lưng thẳng tắp kia lại có chút gì đó cô độc.
Tháng năm phảng phất như đi nhầm, Điền Dã bị kí ức thôi miên, vô thức nghĩ rằng một giây sau người kia sẽ tiến về phía mình với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nhưng một cái va mạnh vào bờ vai khiến Điền Dã tỉnh khỏi giấc mộng. Một giây sau là lúc em cảm nhận được cơ thể mình đang ma sát với mặt đường lạnh buốt. Điền Dã cố gắng gượng dậy, bên cạnh là một chàng trai da trắng cao lớn đang xin lỗi rối rít. Những anh chàng có vẻ như là bạn học bên cạnh cũng xúm lại quanh Điền Dã, đưa tay ra cố gắng giúp em đứng lên. Điền Dã nhìn qua khe hở giữa đám người, loáng thoáng thấy ánh mắt Kim Hách Khuê đang nhìn về hướng này. Trái tim trong lồng ngực lập tức đập mạnh, Điền Dã dùng hết sức cố gắng đứng vững, sau đó quay đầu bỏ chạy nhanh nhất có thể, mặc cho những chàng trai phía sau đang ngơ ngác nhìn theo.
Sau khi lang thang dọc một vài con phố mà bản thân không biết tên, Điền Dã rẽ vào tiệm cafe nhỏ trông có vẻ ấm cúng ven đường. Em gọi một tách trà nóng, sau đó vùi mình vào chiếc ghế sofa với muôn vàn mối tơ vò. Hôm nay Điền Dã đến nơi đó là chỉ muốn trộm nhìn Kim Hách Khuê một lát thôi, bởi vì em vẫn chưa biết bản thân phải đối mặt với anh như thế nào.
Và Kim Hách Khuê, cảm xúc của anh khi gặp lại Điền Dã sẽ ra sao.
Hận? Chắc là có đi. Người khiến anh tổn thương đến như vậy, sao lại không hận cho được.
Chán ghét? Có lẽ cũng chẳng thiếu. Điền Dã trong mắt Kim Hách Khuê đã không còn là đứa trẻ ngây thơ thuần khiết nữa, mà là một tên khốn phụ bạc.
Vậy thì em lấy tư cách gì để đứng trước mặt anh đây?
Trái tim Điền Dã run lên. Em đang sợ. Khí thế mà em gom góp bao lâu nay cứ thế bị những lo sợ hiển hiện trước mắt đánh cho tiêu tan. Điền Dã theo thói quen đưa tay lên cổ, sau đó giật mình, lại đưa tay sờ vào hai túi áo khoác của mình.
Không có.
Em đứng bật dậy, thở gấp. Không thấy nhẫn đâu nữa rồi. Em đã làm rơi nó từ lúc nào kia chứ?
Nén cơn hoảng loạn trong lòng, Điền Dã cố gắng nhớ lại xem mình có thể đã đánh rơi ở đâu. Chỉ có thể là chỗ đó, nơi em đứng đợi Kim Hách Khuê. Bình thường chiếc nhẫn đó em luôn đeo ở cổ mình, nhưng lúc đó vì muốn có thêm dũng khí, em đã tháo nó xuống cho vào túi áo để có thể chạm vào bất cứ lúc nào.
Điền Dã cấp tốc quay lại, nhưng nơi em ngã xuống lúc đó đã bị phủ một lớp tuyết rất dày. Cũng đúng thôi, hôm nay tuyết rơi nhiều như thế mà. Nhưng mà cũng tốt, có thể chiếc nhẫn vẫn còn giấu mình dưới lớp tuyết đó, chưa bị ai lấy đi.
Mang theo sự lạc quan ít ỏi mà bản thân vừa góp nhặt được, Điền Dã ngồi xổm xuống, cào nhẹ từng lớp tuyết. Em tìm rất kỹ càng tỉ mẩn, từng lớp này đến lớp khác, nhưng chiếc nhẫn tựa như chưa từng nằm lại nơi đây. Điền Dã nóng nảy cởi đôi găng tay vướng víu ra, em nhẫn nại dùng bàn tay trần của mình tìm lại một lượt nữa, như một nông dân đang miệt mài tìm kho báu.
Cho đến khi tất cả đám tuyết xung quanh như muốn tan hết ra, cả người Điền Dã chỗ nào cũng thấy lạnh buốt, nhưng khóe mắt và sống mũi lại nóng bừng. Chẳng lẽ đã mất thật rồi sao? Em thở ra một hơi khói lạnh, chỗ nước tích tụ quanh hốc mắt bắt đầu nặng dần, chen chúc nhau muốn trượt xuống.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lạnh như gió khẽ lướt qua tai Điền Dã, khiến em giật mình:
"Đang tìm thứ này phải không?"
Điền Dã ngẩng đầu, đồ vật khiến em tuyệt vọng tưởng chừng như muốn chết đi lại một lần nữa hiện ra ngay trước mắt. Vừa ngước lên với ý định cảm ơn, Điền Dã bỗng khựng lại. Giây trước vừa mừng rỡ vì tìm lại món đồ thất lạc, giây sau, cả tâm trí em đã bị sự sững sờ choán lấy.
Tại sao lại là bây giờ? Tại sao lại ngay lúc này?
Ánh mắt Kim Hách Khuê và Điền Dã giao nhau trong một khoảnh khắc, cho đến khi bàn tay run rẩy đưa ra đỡ chiếc nhẫn của Điền Dã khựng lại, khiến nó rơi xuống, lún sâu vào trong lớp tuyết lạnh lẽo.
Kim Hách Khuê hiếm khi mất kiên nhẫn như vậy, anh cúi xuống nhặt thứ đồ đó lên, sau đó cởi chiếc áo khoác măng tô dày của mình trùm lên Điền Dã rồi xoay người đi, để lại cho em một bóng lưng và một câu nói lành lạnh:
"Đi theo tôi."
Địa điểm là một phòng khám tư nhân, bởi vì Điền Dã chắc chắn sẽ bị bỏng lạnh với bàn tay trần tiếp xúc trực tiếp với băng giá quá lâu như vậy. Lúc nãy, bởi vì có quá nhiều cảm xúc chi phối nên Điền Dã cũng không cảm thấy gì nhiều, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy bác sỹ, hai bàn tay em bắt đầu đau đớn. Đây có lẽ là một loại ám thị tâm lý đi.
Vết thương được xử lý và băng bó rất cẩn thận, trước khi ra về, bệnh nhân Điền Dã và người giám hộ bất đắc dĩ Kim Hách Khuê được y tá dặn dò rất kỹ, chủ yếu là bệnh nhân nên hạn chế chạm vào vết thương trong vài ngày và cần có người ở bên cạnh chăm sóc.
Rời khỏi phòng khám, Kim Hách Khuê đi ở phía trước, Điền Dã cứ chậm chạp theo sau. Dường như hai người đã đạt được thỏa thuận ngầm: Kim Hách Khuê cho phép Điền Dã đi theo anh, còn em thì thu hẹp tối thiểu sự tồn tại của mình. Cuối cùng, hai người dừng lại trước cửa một căn hộ cách trường đại học không xa.
Đây là căn hộ hai phòng ngủ không quá lớn, nhưng đầy đủ tiện nghi, chỉ là phần trang trí trong ngôi nhà quá đơn điệu khiến cho Điền Dã mới bước chân vào cảm thấy nơi này không giống có người thường xuyên ở.
Kim Hách Khuê dọn dẹp lại căn phòng dành cho khách, chuẩn bị chăn gối và đồ dùng vệ sinh cá nhân, còn Điền Dã thì đứng một góc dõi theo bóng lưng anh. Hai người như những diễn viên kịch câm đang cực kì chuyên chú với vai diễn của mình, cho đến tận khi Kim Hách Khuê mở cửa phòng định bước ra ngoài, một chất giọng trong trẻo xen lẫn chút run rẩy của Điền Dã cất lên:
"C...cảm ơn. Ngủ ngon."
Kim Hách Khuê khựng lại một giây rồi tiếp tục bước ra khỏi phòng, lực tay đóng cửa của anh mạnh hơn thường ngày một chút.
Điền Dã cởi chiếc áo măng tô trên người mình xuống, dùng chút sức lực ít ỏi còn sót lại trên đôi tay mình nâng nó lên, sau đó vùi mặt vào cổ áo. Mùi hương quen thuộc này khiến trái tim trong lồng ngực em run rẩy, tựa như đang nức nở từng cơn. Mỗi một đêm trong năm năm qua em luôn tưởng tượng khoảnh khắc được chạm vào ánh mắt ấy một lần nữa, và lần này em đã không phải thất vọng vì chỉ là mơ nữa.
Mặc cho việc Kim Hách Khuê cưu mang Điền Dã là bởi vì anh vốn dĩ là người tốt, không thể thấy người quẫn bách mà bỏ mặc, hay vì anh vẫn còn chút tình nghĩa đối với người đã từng ở bên anh suốt mười năm trời, Điền Dã vẫn cảm thấy mãn nguyện.
Em thả mình xuống chiếc giường êm ái, cảm thấy những thứ trải qua hôm nay rút cạn đi sức lực của mình. Giấc ngủ gõ cửa Điền Dã rất nhanh, nhưng khi em mở cửa, nó lại dẫn em vào một cơn mộng mị.
Cơn mộng mị về nhiều năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com