71-72
CHƯƠNG 71 ÁM TRÀO
EDIT: Sara
CHƯƠNG 71.1
Sau khi Hiên Viên Hạo tỉnh lại, lập tức thấy đám người Độc Cô Ngạo Thiên.
Hắn nằm trên giường không cách nào động đậy, sắc mặt trắng bệch.
“Trẫm muốn đem Liễu Nguyệt Phi bầm thây vạn đoạn!” Giọng Hiên Viên Hạo đầy âm u, áp lực kiềm nén giận dữ hét. Đêm qua, là sỉ nhục lớn nhất đời hắn. Hắn vậy mà lại bị Liễu Nguyệt Phi đùa bỡn. Mà Hiên Viên Hạo lúc này lại không hề hay biết, đêm qua, người đùa bỡn hắn không phải là Liễu Nguyệt Phi, mà khi hắn biết được điều này, đã là chuyện của sau này.
Độc Cô Ngạo Thiên khó nén hổ thẹn, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, là thần sai sót. Nếu không phải thần không có trù tính chu toàn, Hoàng thượng cũng sẽ không gặp phải sự công kích bất ngờ của Liễu Nguyệt Phi.”
Hiên Viên Hạo phất phất tay, hữu khí vô lực nói: “Chuyện này không liên quan gì đến khanh, ngay cả trẫm cũng không ngờ nhất giới nữ lưu yếu đuối lại có năng lực phản kích.”
“Vậy bây giờ nên làm gì?” Lăng Dạ hỏi. Nếu mọi chuyện đã không diễn ra theo kế hoạch của Độc Cô Ngạo Thiên, Liễu Nguyệt Phi lại chạy thoát ra khỏi cung, trước mắt, dường như chỉ có thể đem chuyện này coi như chưa từng phát sinh.
“Trị tội Liễu Nguyệt Phi.” Hiên Viên Diệp âm trầm nói. Đả thương hoàng huynh, muốn xem như chưa từng xảy ra, tuyệt đối không có khả năng, có thế nào cũng không thể đơn giản buông tha Liễu Nguyệt Phi.
“Tuyệt đối không thể, nếu chuyện tối qua tiết lộ ra ngoài, người bị lên án chỉ có thể là Hoàng thượng. Cho nên, chỉ có thể án binh bất động. Thần tin rằng Liễu Nguyệt Phi cũng sẽ không để chuyện tối qua lộ ra ngoài.” Lăng Dạ lập tức phủ quyết. Tạm thời không tranh cãi chuyện tối qua có tư mật, không thể tiết lộ hay không. Còn về tâm tư của hắn với Liễu Nguyệt Phi, hắn sẽ không đứng yên nhìn danh dự của Liễu Nguyệt Phi bị phá hủy.
Mặt Hiên Viên Diệp âm trầm, hắn rất muốn thu thập Liễu Nguyệt Phi, nhưng khi nghe được kiến giải của Lăng Dạ, hắn cũng cho rằng không thể lỗ mãng hành sự.
“Lăng Dạ nói rất có lý, chuyện tối hôm qua vạn vạn không thể để lộ ra ngoài. Vì chi kế lúc này, chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn. Còn về phần quan hệ của Liễu tướng và Tam đệ, cũng chỉ có thể âm thầm tra khám chứng cứ.” Hiên Viên Hạo trầm tư nửa khắc, rồi nói ra quyết định của hắn.
Độc Cô Ngạo Thiên cảm thấy thật sâu tự trách nghe thế, chỉ có thể gật đầu. Hành động ngày hôm qua của Liễu Nguyệt Phi lại gia tăng thêm cho hắn sự vũ nhục, hắn nhất định đòi lại! Đồng thời cũng phải báo thù cho Hoàng thượng!
“Được rồi, Ngạo Thiên. Sáng sớm hôm nay, Hữu tướng đến đây thỉnh cầu huỷ hôn, nói tất cả đều là chủ ý của Trình Tuyết Nhi, khanh và Trình Tuyết Nhi có khúc mắc gì sao?” Sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, Hiên Viên Hạo đột nhiên nhớ tới tấu sớ mà Hữu tướng trình lên cho hắn, bèn nhìn sang Độc Cô Ngạo Thiên hỏi.
Nghe vậy, Hiên Viên Diệp và Lăng Dạ không thể tin nhìn Độc Cô Ngạo Thiên, hắn vẫn luôn rất yêu thích Trình Tuyết Nhi, với lại vị trí Vương phi cũng là để cho Trình Tuyết Nhi.
Không phải Trình Tuyết Nhi đã nói không phải Độc Cô Ngạo Thiên thì không lấy chồng sao? Vì sao lại từ hôn?
Khuôn mặt tuấn lãng của Độc Cô Ngạo Thiên từ từ u ám. Nhiều ngày nay, thái độ Trình Tuyết Nhi đối với hắn càng lúc càng hờ hững, hôm qua thậm chí còn tìm một cái cớ trở về Trình phủ.
Mà hôm nay nàng lại từ hôn…
Lẽ nào? Nhớ tới ngày thứ hai hắn bị phế võ công, nàng đã nhìn hắn khang khác. Lòng khẽ cười nhạt, xem ra, nàng quả thật ghét bỏ hắn.
Đã như vậy, không nên cưỡng cầu!
“Nếu nàng muốn hối hôn, vậy bổn vương thành toàn nàng! Ngày mai phái người đăng môn hủy hôn ước!” Độc Cô Ngạo Thiên âm trầm nói.
Đám người Hiên Viên Hạo không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nên cũng không nói thêm gì nữa. Kỳ thực có đủ loại nguyên nhân, bọn họ cũng đại khái đoán ra một hai. Độc Cô Ngạo Thiên bị phế võ công, sau này sẽ không thể ra chiến trường, chỉ có thể ở kinh thành làm một Vương gia nhàn hạ. Nàng ta đại khái là ghét bỏ hắn.
Nói đến huỷ hôn, Lăng Dạ nhớ tới điều Lăng Thanh nói với hắn ban nãy, vội vã nói với Hiên Viên Hạo: “Hoàng thượng, vừa rồi Thanh nhi nói cho thần biết, Tứ Vương gia muốn giải trừ hôn ước.”
“Từ hôn?” Hiên Viên Hạo đột nhiên nhăn lại đôi mày kiếm, hôn sự của Tứ đệ và Lăng Thanh là hắn tứ hôn, Tứ đệ còn muốn huỷ hôn?
“Thần hiểu rõ cá tính của Thanh nhi, nhất định là nàng chọc giận Tứ Vương gia. Song, nếu hôn sự đã quyết định, với lại ba ngày sau lại là ngày đại hôn, có thể nào dễ dàng thối lui. Việc này sẽ tổn hại đến danh dự của Thanh nhi. Không biết Tứ Vương gia nghĩ như thế nào nữa.” Lăng Dạ nói. Thanh nhi dù sao cũng là muội muội hắn, tuy rằng nuông chiều thành quen, thế nhưng quý ở chỗ ngây thơ, không có tâm cơ. Nam tử coi trọng cũng chỉ có Tứ Vương gia, nếu thật để Tứ Vương gia từ hôn, Thanh nhi biết phải làm sao đây? Cho nên, tuyệt đối không thể để Tứ Vương gia lui hôn.
Độc Cô Ngạo Thiên vẫn chìm đắm trong chuyện của hắn và Trình Tuyết Nhi, đối với chuyện của Lăng Thanh, hắn không có bao nhiêu tâm tư, cũng không có ý kiến. Suy cho cùng cá tính của Thanh nhi cũng không tốt, thái độ làm người của Tứ Vương gia luôn ôn hòa, có thể không chấp nhận được, cũng không kỳ quái.
“Tứ ca sẽ không tùy tiện chống lại thánh chỉ, theo như huynh nói, có lẽ là Thanh nhi mạo phạm Tứ ca. Mới có thể khiến cho Tứ ca trước giờ vẫn luôn ôn hòa bỗng nghĩ đến chuyện từ hôn.” Hiên Viên Diệp híp phượng nhãn nói.
Nét mặt Lăng Dạ có chút xấu hổ, Hiên Viên Diệp nói rất đúng, cho dù có sai trái, cũng nhất định là Thanh nhi, nói thì nói như vậy, nhưng hôn sự đã định ra, vì danh dự của Thanh nhi, hắn tuyệt đối không thể để hôn lễ bị hủy bỏ, “Hoàng thượng, vậy nên làm thế nào cho phải?”
“Nếu là tứ hôn, sao có thể kháng chỉ.” Hiên Viên Hạo rũ đầu, che giấu tia sáng lạnh trong mắt. Mặc dù là Tứ đệ của hắn, cũng không thể kháng chỉ, chống lại mệnh lệnh của hắn.
Nghe thấy lời Hiên Viên Hạo nói, Lăng Dạ yên tâm, chuyện của Thanh nhi coi như đã giải quyết được, như vậy Liễu Nguyệt Phi thì sao? Hắn không muốn thấy nàng gặp chuyện không may, có lẽ hắn nên tìm thời gian thích hợp đi nhắc nhở nàng một chút.
…
Đêm khuya thanh vắng, trăng thanh gió mát.
Hôm nay Thập Thất không hề ra khỏi phòng, mà là ở lại trong phòng nghỉ ngơi.
Lý Uyển Nhi tưởng rằng Thập Thất bị phong hàn nên mới có thể mặt trời lên cao mà còn chưa rời giường, đang tính tìm đại phu đến xem, thì Thập Thất cười giải thích với bà, chỉ vì đêm qua gặp ác mộng nên không ngủ được, nên ban ngày mới ngủ bù.
Cẩm Sắc cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, sao không thấy Mai Hoa. Thập Thất tùy tiện nói hai câu, liền ứng phó qua.
Lúc này hai người mới yên lòng.
Đêm khuya nhân tĩnh, một bóng đen xuất hiện trong Mộ Dung phủ. Bóng đen đạp mái ngói ngọc lưu ly, đến gian phòng của Thập Thất thì dừng lại.
Sau khi Thập Thất nghe được tiếng vang, liền mở cửa phòng.
Bóng đen thần tốc tiến vào.
“Lâu chủ, thông tin người muốn đều ở đây. Chỉ có điều, cho dù ta điều tra thế nào, cũng không tra được tin xấu về Liễu Nguyệt Phi.” Sài Lang hé tờ giấy giao vào tay Thập Thất, có chút tiếc nuối nói.
“Ồ?” Thập Thất rũ mắt, có chút khó tin, Liễu Nguyệt Phi tuy là chi nữ Tả tướng, thế nhưng lại có quan hệ mờ ám với Hiên Viên Mặc. Muốn nói nàng ta không có gì không thể cho ai biết, nàng tuyệt đối không tin, nếu như Thiên Hạ Lâu cũng không có thông tin của nàng ta, điều đó chỉ có thể nói lên, nàng ta che giấu rất tốt.
Liễu Nguyệt Phi, thật đúng là một cường địch!
“Không sao, tiếp tục tra, báo cho thủ hạ bên dưới biết, sáng mai bắt đầu rải tin đồn, Liễu Nguyệt Phi đêm khuya tiến cung, cám dỗ Hoàng thượng. Đồng thời lại quyến rũ Minh Thụy vương.” Thập Thất lạnh giọng ra lệnh. Nếu không có tin tức bất lợi về nàng ta, thế thì, trước hết bắt đầu từ việc hủy diệt danh tiếng của nàng ta. Nam nhân và nữ nhân cổ đại không phải coi trọng cái này nhất sao? Nếu như không phải, Liễu Nguyệt Phi làm sao lại nghĩ đến việc bắt nàng vào cung?
Mà nàng càng muốn thông qua việc này, làm cho nam tử mà lòng Liễu Nguyệt Phi ngưỡng một rời xa nàng ta! Để Liễu Nguyệt Phi đau đớn! Nếu đã muốn chơi, đương nhiên phải chậm rãi chơi. Như vậy mới thú vị.
“Lâu chủ, không bằng như vậy, để ta hóa thân thành hái hoa tặc tà ác, đêm khuya đi hái nàng! Sau đó cầm cái yếm của nàng treo ở cửa thành, kể từ đó, nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người.” Mà hắn còn có thể cùng mỹ nhân có một đêm tình cảm mãnh liệt. Sài Lang ghé vào bên tai Thập Thất, sau khi âm hiểm cười hai tiếng, nói chiêu thức nhanh trí mà hắn nghĩ ra được.
Khóe miệng Thập Thất run rẩy, Sài Lang này không đứng đắn một chút nào! Chẳng khắc gì sắc lang. “Cô nương Thiên Hạ Lâu, ngươi chạm bao nhiêu rồi?”
“Những cô nương đó giá quá cao, ta luôn thích loại mặt hàng chủ động đưa lên cửa.” Sài Lang bĩu môi tự kiêu nói. Chủ động đưa lên cửa, đại thể đều là hoàng hoa khuê nữ, thậm chí còn có tiểu thư quan gia, quả nhiên là duyệt vô số người, đủ loại mùi vị khác nhau a!
“Cẩn thận bệnh hoa liễu. Ta cũng không muốn mới vừa nhậm chức, thuộc hạ lại mắc phải loại bệnh này, chết cũng không quang vinh.” Thập Thất nhịn không được thốt ra hai câu tổn hại, thân là nữ nhân, ghét nhất là nam nhân phong lưu như vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của Sài Lang cứng đờ, khà khà cười: “Lâu chủ sẽ không cho ta là hái hoa tặc thật đấy chứ? Ta vẫn luôn giữ mình trong sạch. Không phải loại nữ nhân gì ta cũng đụng. Song, nếu nữ nhân nằm trên giường là Liễu Nguyệt Phi, ta nhất định chạm. He he!”
“Sẽ có cơ hội. Không còn sớm nữa, ngươi đi đi. Đem phong thư này giao cho Trung thúc.” Thập Thất từ dưới gối lấy ra một phong thư giao cho Sài Lang. Nội dung trên thư đại khái chính là bảo Trung thúc mau chóng mở rộng Thiên Hạ Lâu, ở khắp nơi trong thiên hạ, từ từ mở hiệu buôn của Thiên Hạ Lâu. Tỷ như tơ lụa trang, ngân hàng tư nhân, tửu lâu, kỹ viện. Từng cái từng cái mở ra. Nàng hiểu rất rõ, tin tức của Thiên Hạ Lâu tuy rằng đáng giá, nhưng không được đầy đủ về nhiều mặt, nàng cần Thiên Hạ Lâu càng ngày càng cường đại.
EDIT: Sara
CHƯƠNG 71.2
Kỳ thực, muốn phát triển Thiên Hạ Lâu cũng không phải là không có đường tắt, thí dụ như huấn luyện sát thủ. Kinh doanh việc giết người là phương pháp kiếm tiền nhanh nhất. Nhưng, loại làm ăn này, không phải nghề chính của nàng.
Nàng là một thương nhân, lấy thương làm giàu, tuyệt đối cần nhiều thời gian, nhưng nàng có sáu người Sài Lang hiệp trợ. Sáu người bọn họ đều là người tài ba.
“Vâng. Chuyện Lâu chủ dặn dò, Sài Lang nhất định lo liệu để cho Lâu chủ hài lòng.”Sài Lang thu liễm vui đùa, trầm giọng nói.
Thập Thất gật đầu, đưa mắt nhìn Sài Lang rời khỏi.
Giờ ngọ ngày mai, cùng Liễu Nguyệt Phi gặp mặt, nàng muốn cuộc sống sau này của Liễu Nguyệt Phi, ăn không biết vị, ngủ không yên ổn.
Ý cười lạnh theo đôi mắt nàng chậm rãi nhắm lại, dần dần lạnh thấu xương, băng lãnh.
…
Bên trong sơn trang, Cổ Trì gần đi vào giấc ngủ, thì ám vệ hắn phái đi tìm Âm Nhi đột nhiên trở về.
“Thiếu chủ, thuộc hạ đã có tin tức của Âm nhi tiểu thư.” Nam tử phong trần mệt mỏi do gấp gáp trở về, mặt mang theo vẻ vui mừng, thở hổn hển nói.
Nghe vậy, Cổ Trì lập tức ngồi dậy, “Bây giờ nàng ở đâu?”
“Tại trấn nhỏ cách kinh thành không xa, thuộc hạ sợ kinh nhiễu đến Âm nhi tiểu thư, nên vội vã trở về bẩm báo.”
Cổ Trì khó nén kích động, thần thái trong đôi mắt đầy phấn chấn, tìm kiếm ba năm, rốt cục cũng có tin tức của nàng, “Bây giờ xuất phát đi tìm nàng.” Hắn phải biết rõ, nếu nàng không phải vì Hiên Viên Ninh mà rời khỏi, thì nguyên nhân đích xác mà nàng rời khỏi hắn là gì.
Thực ra, ba năm nay, điều hắn muốn chẳng qua cũng chỉ là một đáp án.
Trong chục năm nay, bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã, nàng cũng là nữ tử duy nhất trong lòng hắn.
Chỉ có điều, ba năm nay, hắn đã từng gặp được rất nhiều nữ tử, cũng biết được, có lẽ thanh mai trúc mã, cũng không có nghĩa là yêu. Sau khi nàng quen biết Hiên Viên Ninh, nàng mới có thay đổi lớn như vậy.
Đáy lòng hắn đã biết đại khái nguyên nhân, e là nàng đã yêu Hiên Viên Ninh.
Mà Cổ Trì hắn, không muốn chết một cách không rõ ràng. Hắn muốn, chính là một lời giải thích!
…
Trời cao trong xanh nghìn dặm không mây, trong suốt tựa ngọc bích. Thời tiết thật là tuyệt đẹp!
Khi đi Minh Nguyệt tửu lâu, Thập Thất dẫn theo Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc có lẽ là do uống canh bổ não, nên trở nên thông minh hơn rất nhiều, mặc kệ là Thập Thất làm cái gì, nàng vẫn duy trì sự không sợ hãi. Thập Thất chỉ nói với nàng một câu, ngày hôm nay toàn bộ những gì nghe được bên trong tửu lâu cũng không được nói cho Lý Uyển Nhi và Mộ Dung Phong. Nàng liền ngoan ngoãn gật đầu.
Minh Nguyệt tửu lâu.
Khi Thập Thất và Cẩm Sắc đến tửu lâu, lầu hai hầu như không có mấy người. Liễu Nguyệt Phi vẫn còn chưa tới.
“Cái giá của Liễu tiểu thư này ghê gớm thật, tiểu thư ở chỗ này chờ cũng đã được một khắc rồi, mà nàng vẫn chưa tới.” Đợi đại khái khoảng một khắc, Cẩm Sắc thấy Liễu Nguyệt Phi vẫn chưa đến, liền phàn nàn với Thập Thất hai câu.
“Kiên nhẫn chờ, dù sao nàng ta cũng phải trang điểm một chút.” Thập Thất cười nói. Nói vậy đêm qua đến bây giờ, chắc là Liễu Nguyệt Phi không có được một giấc ngủ an ổn, sợ rằng có thế nào nàng ta cũng sẽ không nghĩ đến, có người sẽ cứu nàng. Hơn nữa, sáng sớm ngày hôm nay thì khắp phố lớn, ngõ nhỏ trong kinh thành đều có lời đồn về nàng ta, khiến mọi người đều biết.
Liễu Nguyệt Phi ơi Liễu Nguyệt Phi, rõ ràng là một nữ tử thông minh, lại vì một người nam nhân, sinh ra đố kị mà ra tay với nàng. Mộ Dung Thập Thất nàng, hôm nay sẽ để cho nàng ta biết được, trêu chọc nàng mà không trả gía đó là nằm mơ!
Cẩm Sắc gật đầu, đứng ở cạnh bên an tâm chờ.
Có điều, chỉ trong chốc lát, Liễu Nguyệt Phi và thiếp thân nha hoàn Thải Hà của nàng liền tới.
Thập Thất nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi, cong cong khóe môi, cười toả sáng. Phảng phất như giữa hai người, không hề có thù hận, ngược lại là một đôi hảo tỷ muội.
Liễu Nguyệt Phi cũng trấn định cười với Thập Thất.
Lúc này, số lượng khách ở lầu hai cũng không nhiều lắm, ngón tay họ đều chỉ chỉ Liễu Nguyệt Phi, thì thầm nói nhỏ.
“Các ngươi có nghe nói gì không? Liễu Nguyệt Phi, chi nữ của Liễu tướng, cũng chính là nàng ta đấy, buổi tối hôm trước len lén tiến cung câu dẫn Hoàng thượng, kết quả bị Hoàng thượng cản lại. Thực sự là mất mặt.”
“Ta cũng có nghe nói, mấy ngày trước, không phải là nàng ta quyến rũ Minh Thụy vương sao? Mà Minh Thụy vương lại vô cùng lãnh đạm với nàng, cho nên nàng mới đi cám dỗ Hoàng thượng.”
“Thật sự là người không thể xem bề ngoài. Nàng ta chính là đệ nhất tài nữ Phượng Thiên quốc cơ đấy. Sao có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ cỡ này chứ.”
“Có dâm phụ nào mà trên mặt viết hai chữ kỹ nữ không? Chỉ có thể trách chúng ta trước đó nhìn lầm rồi.”
Trên từng bàn ăn, hai ba người nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt mỗi người nhìn Liễu Nguyệt Phi đều khinh thường.
Nghe thấy những tin đồn nhảm này, sắc mặt Liễu Nguyệt Phi trầm vài phần, lúc nhìn về phía Thập Thất, đáy mắt lộ ra sát khí hung ác, những tin đồn nhảm này chắc chắn là do nàng ta gây ra.
Đối mặt với ánh mắt ẩn giấu sát khí của Liễu Nguyệt Phi, Thập Thất thản nhiên tiếp nhận, hơn nữa đối với chuyện bàn tán về nàng ta, thì nàng càng nở nụ cười rực rỡ, trong nụ cười như truyền đạt ý tứ: tất cả những thứ này chỉ mới là bắt đầu thôi, những thứ này chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng.
Thải Hà thấy tiểu thư nhà mình bị người vũ nhục, vốn định tiến lên lý luận, kết quả bị Liễu Nguyệt Phi ngăn cản, có đôi khi càng muốn giải thích, lại chỉ nhận được hiệu quả tương phản, nếu thực sự đi tranh luận phải trái, thì thực sự trúng kế của Mộ Dung Thập Thất.
“Liễu tiểu thư cuối cùng cũng tới, làm Thập Thất chờ thật lâu, mau ngồi xuống, để tiểu nhị làm lại một ấm trà nóng. Liễu tiểu thư muốn ăn cái gì, cứ việc kêu. Bữa ăn hôm nay, Thập Thất đãi khách. Lấy đáp tạ buổi tối ngày hôm trước, Liễu tiểu thư vất vả khổ cực một đêm làm hết thảy.” Thập Thất ngoài cười nhưng trong không cười niềm nở chiêu đãi.
Mà những người bàn bên cạnh lại kỳ quái, Liễu tiểu thư hôm nay thanh danh đã không khác gì hồ ly tinh, Mộ Dung tiểu thư vừa mới chuyển hình thành công sao lại đi quan hệ với nàng? Như thế không phải là tự tìm xui xẻo sao? Tự làm ô bẩn thanh danh của mình sao?
Thậm chí còn có ít người nói ra những điều này.
Nghe đến những ngôn luận này, nụ cười như có như không trên khóe môi Thập Thất chân thực vài phần, xem ra song song với việc bêu xấu Liễu Nguyệt Phi, danh tiếng không tốt đẹp ngày xưa của nàng đều bị Liễu Nguyệt Phi lấn át vài phần, thật không tệ, nghĩ nghĩ, trong lòng thật đúng là thoải mái. Không cần nghĩ cũng biết, Liễu Nguyệt Phi chắc chắn tức giận không nhẹ.
Đôi mắt mỉm cười nhìn Liễu Nguyệt Phi ưu nhã ngồi xuống, Thập Thất bảo Cẩm Sắc gọi tiểu nhị.
Tiểu nhị cầm thực đơn cười ha hả chạy đến trước bàn Thập Thất, khi hắn thấy Liễu Nguyệt Phi, cũng sửng sốt vài phần. Chẳng qua hắn rất nhanh che giấu. “Hai vị tiểu thư muốn ăn món gì?”
Thập Thất nhìn sang Liễu Nguyệt Phi, trên mặt nhìn không ra một tia tức giận và hận ý, tương phản, nụ cười càng tươi sáng, điều này làm cho sắc mặt Liễu Nguyệt Phi thoáng trắng nhợt, đáy lòng nàng đột nhiên nổi lên một loại sợ hãi, Mộ Dung Thập Thất quả nhiên không đơn giản như biểu hiện bề ngoài, song nàng vẫn trấn định tự nhiên nói: “Mộ Dung tiểu thư chủ trương là được rồi.”
Nghe thế, Thập Thất cười gật đầu, nhìn thực đơn trong tay, bắt đầu trang nghiêm gọi món ăn:“Gà hầm nấm, gà chiên thập cẩm, gà cung đình, gà nướng, xiên thịt gà, gà xào vị cay, gà chiên, gà nấu tiêu, súp gà hạt dẻ.”
Tiểu nhị nghe Thập Thất điểm tên vài món ăn, thần sắc trên mặt cứ luân phiên biến đổi, nom rất là đặc sắc.
Mà lời nói kế tiếp của Thập Thất, không chỉ làm cho sắc mặt hắn thay đổi, mà còn làm cho sắc mặt Liễu Nguyệt Phi xanh đen, chỉ thấy nàng buông thực đơn, dưới thần tình nghi hoặc của Liễu Nguyệt Phi và tiểu nhị, cười nói: “Liễu tiểu thư, những món ăn này đều là Thập Thất dựa theo tính tình của cô mà gọi đấy. Không biết có hợp tâm ý của cô hay không?”
Ngụ ý chính là, so sánh Liễu Nguyệt Phi với gà! Kỳ thực Thập Thất vẫn lo lắng về vấn đề từ ngữ của hiện đại, người cổ đại sẽ không hiểu biết. Kết quả, cổ đại ở nơi dị thời không này, đã từng có một nữ tử, trượng phu của nàng thường thường ra vào kỹ viện, nàng đã so sánh kỹ viện với ổ gà! Cho nên, phép ví von với gà này, ai cũng đều biết nó có ý tứ gì.
Sắc mặt Liễu Nguyệt Phi cực kỳ xấu xí, Thải Hà ở phía sau thực sự nhịn không được tiểu thư nhà mình bị người làm nhục, lập tức quát lớn: “Thỉnh Mộ Dung tiểu thư tự trọng! Tiểu thư nhà ta là đáp ứng lời mời của cô mới tới đây, kết quả, cô nhưng lại cải đổi cách thức mà mắng chửi tiểu thư!”
Vẻ mặt Thập Thất kinh ngạc: “Ta mắng Liễu tiểu thư? Không phải ta chỉ gọi món ăn thôi sao?”
Sắc mặt Liễu Nguyệt Phi lại trầm vài phần, quay đầu nói với Thải Hà: “Không được vô lễ với Mộ Dung tiểu thư.” Càng biện luận lại càng khiến người ta hoài nghi. Mộ Dung Thập Thất làm như vậy không phải là muốn trả miếng việc nàng đã làm với nàng ta vào buổi tối ngày hôm trước đó sao? Nghe cha nói, Hiên Viên Hạo bị thương rất nặng, nói vậy cũng là do Mộ Dung Thập Thất làm. Mục đích Mộ Dung Thập Thất làm như vậy, không phải là để Hiên Viên Hạo hận nàng, sau đó mượn tay hắn đối phó nàng sao? Nàng càng suy nghĩ sâu xa, lại càng cảm thấy Mộ Dung Thập Thất đáng sợ. Đối mặt với lúc trinh tiết bị mất, mà nàng ta còn có thể nghĩ nhiều đến vậy!
Nếu như buổi tối ngày hôm đó nàng bị hạ dược, khẳng định sẽ vô lực phản kháng, càng không có tâm tư nghĩ nên phản kháng như thế nào nhiều đến thế.
EDIT: Heo Mọi
BETA: Sara
CHƯƠNG 72.3
Cuối cùng hướng tầm mắt đặt lên trên người Thập Thất, buổi tối hôm kia, nàng thần chí không rõ rời khỏi cùng với nam tử mang mặt nạ bạc, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Nàng có còn là… thần sắc trong mắt Hiên Viên Mặc phức tạp không ngừng.
Liễu Nguyệt Phi nhận thấy được tầm mắt của nam tử, nghiêng đầu nhìn lại, thì thần sắc đột nhiên biến đổi. Sao hắn lại đến đây!
“Tam Vương gia.” Cẩm Sắc và Thải Hà vừa thấy người đến là Hiên Viên Mặc, lập tức xoay người thi lễ.
Thập Thất đi đến trước mặt hắn, cũng đơn giản thi lễ, sau đó mang theo Cẩm Sắc xuống lầu. Nhưng mà Lăng Dạ đúng là âm hồn bất tán bám theo phía sau Thập Thất, lại một lần nữa ngăn cản nàng, “Vẫn chưa xin lỗi, ngươi tuyệt đối không thể đi.” Hắn vẫn tiếp tục kiên trì.
Thần sắc Liễu Nguyệt Phi có chút kích động, nhưng nàng vẫn không đứng lên. Từ buổi tối hôm kia đến bây giờ, nàng vẫn chưa gặp lại hắn, lúc này thấy hắn, cũng không biết nên đối mặt như thế nào. Lại thấy ánh mắt hắn nhìn Mộ Dung Thập Thất, lòng của nàng lại co rút từng đợt.
“Sao lại thế này?” Hiên Viên Mặc trầm giọng hỏi. Vừa rồi hắn nghe được có người nói ở trong này gặp được Mộ Dung Thập Thất, hắn không nghĩ nhiều liền đến đây, lại không thể ngờ được, ở đây còn rất náo nhiệt, Lăng Dạ và Nguyệt Phi đều có mặt.
Kỳ thật, hắn đại khái cũng có thể đoán được, Mộ Dung Thập Thất không muốn để cho chuyện lần này trôi qua dễ dàng, muốn tìm Liễu Nguyệt Phi để trả thù.
Nhưng mà tên Lăng Dạ này lại có chuyện gì? Sao hắn ta có thể bảo Mộ Dung Thập Thất xin lỗi Liễu Nguyệt Phi? Rốt cuộc Mộ Dung Thập Thất đã làm gì với Liễu Nguyệt Phi? Ánh mắt Hiên Viên Mặc khó hiểu đăm chiêu lướt qua ba người.
“Nói vậy Tam Vương gia cũng biết lời đồn hôm nay về Liễu tiểu thư. Mà Mộ Dung tiểu thư thế nhưng lại có những lời nói xúc phạm tới Liễu tiểu thư. Ta thật sự thấy mà chướng mắt, nên mới thay Liễu tiểu thư đòi lại công đạo, bảo Mộ Dung tiểu thư xin lỗi Liễu tiểu thư.” Lăng Dạ nói với Hiên Viên Mặc, tuy rằng hắn cùng với Hiên Viên Mặc là hai bên đối lập, nhưng Hiên Viên Mặc dù sao cũng là Vương gia, hắn còn phải cho Hiên Viên Mặc vài phần thể diện.
Liễu Nguyệt Phi sau khi nghe thấy lời Lăng Dạ nói, đôi lông mày không khỏi nhăn lại, hắn và những người ở đây không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng Tam Vương gia lại biết rõ ràng! Trước mắt nàng tuyệt đối không thể đứng im xem kịch! Nghĩ thế, nàng liền đứng lên, cười nói với Lăng Dạ: “Lăng công tử hiểu lầm, Mộ Dung tiểu thư cũng không có nói gì xúc phạm tới ta.”
Sau khi Hiên Viên Mặc nghe được lời Lăng Dạ nói, bèn quét ánh mắt lạnh lùng về phía Liễu Nguyệt Phi, tầm mắt lạnh thấu xương mang theo một ít đánh giá. Thân hình Liễu Nguyệt Phi không tự chủ được run lên, hắn nhất định cho rằng nàng khuyến khích, châm ngòi Lăng Dạ hiểu lầm Mộ Dung Thập Thất! Tròng mắt nàng không ngừng loạn chuyển, không biết nên giải thích như thế nào cho phải.
Lại nhìn về phía Mộ Dung Thập Thất, bộ dáng nàng ta thản nhiên. Hơn nữa khi ánh mắt nhìn về phía nàng, trên môi lại còn mang theo tia cười châm chọc.
“Ngươi chính tai nghe được lời nói của ta sao? Lăng công tử, lần tới nếu có ý định thay người khác đòi lại công đạo, cần phải xác nhận được sự thật thì mới ra tay! Nếu không vô duyên vô cớ sẽ làm cho người khác chê cười! Làm cho người khác chán ghét.” Thập Thất tức giận nói.
Từ đầu tới cuối, Thập Thất cũng không thèm liếc mắt nhìn Hiên Viên Mặc lấy một lần.
Vẻ mặt Lăng Dạ căm giận, Liễu Nguyệt Phi đã giải thích, cũng đã nói lên vừa rồi là hắn hiểu lầm. Hắn vốn định xin lỗi, nhưng trước khi xin lỗi, lại nghe được lời nói của Mộ Dung Thập Thất, khiến hắn bối rối vô cùng. Đúng là vừa rồi hắn có xúc động đôi chút, lúc nhìn thấy Liễu Nguyệt Phi, hắn cũng không có nghĩ được nhiều như vậy. Đang muốn nói lời xin lỗi, lại nghe được lời nói khinh miệt của Thập Thất vang lên: “Về sau đừng đến nơi này nữa. Ở đây luôn đụng tới những kẻ làm cho ta mất hết khẩu vị.”
Khuôn mặt anh tuấn của Lăng Dạ biến thành màu đen, khóe miệng không ngừng co giật. Hướng ánh mắt xin lỗi sang Liễu Nguyệt Phi, hy vọng hành động lỗ mãng của hắn không gây thêm phiền phức cho nàng. “Tại hạ còn có chuyện quan trọng, xin đi trước.”
Sau đó lướt qua Thập Thất và Hiên Viên Mặc, thần tốc rời khỏi.
Sau khi Lăng Dạ rời đi, Thập Thất đến gần Hiên Viên Mặc, dùng thanh âm đủ để chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, nói: “Ta hy vọng Tam Vương gia có thể quản trụ tốt nữ nhân của ngài, lần này may mắn ta không sao, nếu ta có việc gì, ta nhất định làm cho mười tên nam nhân cưỡng gian nàng!”
Hiên Viên Mặc không có chú ý tới câu nói sau cùng của Thập Thất, hắn chỉ nghe thấy nàng nói nàng không sao! Vậy có nghĩa là… vậy có nghĩa là, tối hôm đó nàng không có…
Khuôn mặt lạnh lùng có chút biến hóa.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khác thường.
Thập Thất nhìn biểu tình biến hóa của Hiên Viên Mặc, có chút kỳ quái, nàng đang uy hiếp hắn! Dùng nữ nhân của hắn uy hiếp hắn! Mà hắn lại không giận?! Con bà nó, hôm nay có phải mọi người đều uống nhầm thuốc rồi không, một đám quái thai!
Tim Liễu Nguyệt Phi dần dần trầm xuống, từ đầu đến giờ, lực chú ý hắn đặt ở trên người nàng, còn chưa bằng một nửa của Mộ Dung Thập Thất!
Thập Thất lắc lắc đầu, nói với Cẩm Sắc: “Chúng ta đi.” Hiện tượng quái đản này, nàng không có thời gian tinh tế suy xét, có thời gian thì không bằng suy nghĩ như thế nào đem Thiên Hạ Lâu mở rộng. Hơn nữa nàng cần mau chóng tìm được giải dược cởi bỏ cổ độc trên người mẹ, hy vọng Thiên Hạ Lâu, có đủ năng lực tìm được phương pháp giải cổ độc.
Với lại, nàng cũng muốn biết, nam tử tối hôm kia rốt cuộc là ai.
Thập Thất mang theo tâm tình phức tạp rời đi trước mắt Hiên Viên Mặc.
Mà Hiên Viên Mặc vẫn đắm chìm trong một câu “Ta không sao.” của Thập Thất, kinh hỉ là từ duy nhất có thể diễn tả toàn bộ cảm xúc lúc này của hắn.
Sự khác thường của hắn, càng làm cho những người xung quanh kinh ngạc, chuyện gì thế này?
Trò hay lần này cứ kết thúc như vậy?
Mắt Liễu nguyệt Phi hàm chứa lệ liếc mắt rồi đi về phía Hiên Viên Mặc.
“Tam Vương gia.” Thanh âm nhỏ nhẹ chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe rõ, Liễu Nguyệt Phi cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn Hiên Viên Mặc, hy vọng nàng có thể khiến cho hắn chú ý.
Ai ngờ hắn chỉ là thản nhiên liếc mắt lướt qua nàng một cái, thái độ có chút lãnh đạm nói: “Về sau mọi chuyện không thể một mình hành động.” Chỉ bỏ lại một câu cảnh cáo như thế, rồi hắn liền rời đi!
Hắn đây là nói cho nàng, về sau không được tùy tiện xuống tay với Mộ Dung Thập Thất phải không? Trước kia đều là đoán, hôm nay nàng đã nhận thấy rõ, trong mắt hắn, quả thực có Mộ Dung Thập Thất!
“Tam Vương gia, Nguyệt Phi muốn biết, trong lòng ngài có Nguyệt Phi không?” Liễu Nguyệt Phi không thể nhịn được mở miệng hỏi. Nàng hiện tại rất muốn biết điều này.
Lông mày Hiên Viên Mặc nhíu lại, con ngươi đen lãnh liệt lóe ra tia sáng phức tạp, quét một vòng những người ở lầu hai, hắn không hờn giận trả lời một cách lãnh đạm: “Nơi này không phải địa phương có thể đàm luận việc này.” Lúc Liễu Nguyệt Phi hỏi hắn, thì hắn cũng tự hỏi chính mình, rốt cuộc hắn có yêu Liễu Nguyệt Phi hay không, trong lòng toàn một mảnh trống không, không có câu trả lời.
Nhưng… con ngươi lãnh lẽo u ám thêm vài phần, nàng là nhi nữ của Tả tướng, có tác dụng quan trọng trên con đường đi tới nghiệp bá vương của hắn.
“Nhưng…” Nàng thật sự rất muốn biết, Liễu Nguyệt Phi cúi thấp đầu, đem lời nói còn lại nuốt vào trong bụng, vừa rồi nàng thiếu chút nữa mất lý trí, sao nàng có thể nói những lời này ra khỏi miệng? Hiển nhiên nàng cũng không thể nói cho Hiên Viên Mặc, nguyên nhân nàng xuống tay đối với Mộ Dung Thập Thất, đều là vì ghen tị.
Tuyệt đối không thể.
Nàng hy vọng trong mắt hắn, hình tượng cảu nàng vẫn là nữ tử dịu dàng hiền lương rộng lượng, chỉ có người như vậy mới xứng làm chính phi của hắn, chủ mẫu của Tam vương phủ.
“Ở đây nhiều người, nàng không cần để ý lời đồn, hồi phủ đi.” Hiên Viên Mặc nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của nàng, lập tức thay đổi bằng một thái độ dịu dàng hơn, nhẹ giọng nói. Hiện nay, trong mắt hắn, chỉ có ngôi vị hoàng đế là quan trọng nhất.
Nước mắt thoáng tràn ra khỏi hốc mắt, Liễu Nguyệt Phi gật đầu. Thấy hắn thay đổi thái độ thì mừng như điên, có lẽ hết thảy đều là nàng nghĩ nhiều, Hiên Viên Mặc vẫn yêu nàng.
…
Tại Lưu gia trấn, một trấn nhỏ ở ngoại ô kinh thành.
Trấn có diện tích nhỏ, đẹp và khá tĩnh mịch, cảnh sắc ở đây đẹp mê người. Bởi vì trấn nhỏ không lớn, các nhà trong trấn đều có quan hệ rất tốt, mỗi người khi gặp nhau đánh hai, ba tiếng tiếp đón.
Trong một gian tứ hợp viện, Cổ Trì cùng vài tên thủ hạ đứng ở trong sân.
“Sao lại thế này? Vì sao một người cũng không có?” Cổ Trì lạnh giọng hỏi. Bọn họ vừa tới nơi này, đã đem tứ hợp viện nơi Âm nhi ở tìm kiếm vài lần, trừ bỏ đệm chăn trên giường và phòng bếp ra, cái gì cũng không có.
Một gã nam tử trong đám người bước ra, nhìn sang Cổ Trì, trầm giọng trả lời: “Thiếu chủ, thuộc hạ luôn ở nơi này chờ đợi, canh chừng, thuộc hạ không hề nhìn thấy Âm nhi tiểu thư rời khỏi. Rốt cuộc là có chuyện gì, bọn thuộc hạ cũng không biết. Nhưng mà bọn thuộc hạ xác thực nhìn thấy Âm nhi tiểu thư thường sống ở trong này.”
Mang theo lửa giận ngập trời, Cổ Trì mệnh lệnh cho mọi người, cho dù có phải lật tung cả trấn nhỏ này, cũng phải tìm ra Thanh Âm!
Các hàng xóm xung quanh tứ hợp viện, đều mang vẻ mặt khó hiểu, đều nói không biết chủ nhân của gian viện này. Hai năm trước gian tứ hợp viện này đã bị người mua, từ lúc mua được viện này, nữ tử ấy vẫn luôn ở bên trong, chưa từng đi ra ngoài.
“Âm nhi, rốt cuộc là nàng có chuey65n gì?” Cổ Trì nhắm mắt, khẽ lẩm bẩm.
Rốt cuộc là vì sao, Âm nhi lại trốn tránh hắn ba năm?
Trên môi nổi lên một tia cười khổ, Cổ Trì hắn làm người cuồng vọng, không đặt ab61t cứ ai vào mắt, mà Âm nhi là người cùng hắn lớn lên từ nhỏ, cho dù không phải có yêu, thì cũng có tình thâm huynh muội.
Nhưng vì sao ba năm trước nàng lại bỏ đi? Một chút tin tức cũng không để lại?
Qua chừng nửa canh giờ, người của hắn tìm khắp trấn nhỏ, nhưng vẫn không tìm được tin tức gì về Âm nhi, Cổ Trì hiểu được, Âm nhi đang cố ý trốn tránh hắn.
“Đi thôi.” Cổ Trì mệnh lệnh.
Đoàn người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Hắn chung quy cảm thấy Âm nhi có chuyện gì đó, nhưng hắn lại không thể biết được, chẳng qua trải qua những sự việc này, hắn loáng thoáng cảm thấy được, chuyện này nhất định có liên quan tới Hiên Viên Ninh.
BETA: Sara
CHƯƠNG 72.4
Tứ hợp viện rốt cục cũng khôi phục lại sự yên bình như mọi khi, từ một góc hành lang, có một nữ tử thướt tha thanh nhã, xinh đẹp, thoát tục đi ra, nàng nhìn về phía cánh cửa đã được đóng chặt, thì thào lẩm bẩm: “Cổ ca ca, xin lỗi, muội không yêu huynh. Nhưng lại không nhẫn tâm thương tổn huynh. Cho đến ba năm trước, muội gặp được Ninh, muội mới biết được yêu là như thế nào. Muội muốn đợi cho tất cả mọi thứ kết thúc, sẽ đi tìm Ninh.”
“…hức…” Nước mắt trong suốt của nữ tử chảy xuống, ở bên trong gian tứ hợp viện, lúc nàyvang lên khúc ca dao khi còn bé. Đây là ký ức thuộc về tuổi thơ của nàng và Cổ Trì.
…
Tuy rằng có được sự cam đoan của Lăng Dạ, rằng Tứ Vương gia sẽ không từ hôn, nhưng mà Lăng Thanh vẫn thấy lo lắng. Hôm nay nàng lại tiến cung, chẳng qua, người lần này nàng tìm đến là Mai quý phi.
Hy vọng Mai quý phi có thể giúp nàng.
Sau khi Mai quý phi nghe thấy lời Lăng Thanh nói, liền cười quyến rũ nói: “Lăng tiểu thư yên tâm, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không để cho Tứ Vương gia giải trừ hôn ước. Lăng tiểu thư an tâm chuẩn bị hôn lễ từ bây giờ đi. Đến lúc đó lo mà làm tân nương xinh đẹp.” Thời gian nàng đi theo Hoàng thượng cũng tương đối dài, nên nàng rất hiểu hắn, thánh chỉ đã ban, thì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép có người khiêu chiến uy nghiêm của hắn.
Sau khi Lăng Thanh nghe được lời nói mà nàng muốn nghe, mặt mới giãn ra cười vui, “Cám ơn Mai quý phi.” Chỉ cần không lui hôn, nàng vào Tứ vương phủ, thì tuyệt đối có thể nắm chắc làm cho Tứ Vương gia càng thêm sủng ái nàng.
“Nghe nói là, vào hôm đại hôn của Lăng tiểu thư và Tứ Vương gia, còn có bốn vị trắc phi đồng thời vào cửa?” Mai quý phi cười hỏi, thật ra thân tại hoàng gia, đối với việc nam nhân của mình có nhiều nữ nhân, từ lúc ban đầu ghen tị, cho đến bây giờ chết lặng, nàng đã không còn để ý nữa. Nhưng với tính tình của Lăng Thanh, nàng ta có thể chịu được sao?
Nghe thế, trong mắt Lăng Thanh hiện lên một tia tàn nhẫn, cắn răng gật đầu nói: “Phải.”
“Muốn nắm giữ trái tim của một người đàn ông, thì phải biết đón ý nói hùa với yêu cầu của hắn.” Mai quý phi khuyên Lăng Thanh, nàng hy vọng lời của nàng có thể có chút tác dụng, hy vọng Lăng Thanh đủ thông minh, có thể đem lời của nàng nghe lọt vào tai, ghi tạc trong lòng.
Nhưng mà lại không như mong muốn, Lăng Thanh lại không nghĩ như vậy, nếu bốn vị trắc phi kia dám cùng nàng tranh sủng, vậy thì đừng trách nàng tâm địa độc ác.
…
Thập Thất không hồi phủ, mà mang theo Cẩm Sắc đi tới Thiên Hạ Lâu.
Nàng để Cẩm Sắc ngồi chờ ở trong một căn phòng yên tĩnh, mà nàng thì vào mật thất xem thương thế của Mai Hoa.
Trải qua ba ngày tu dưỡng, sắc mặt Mai Hoa đã tốt hơn nhiều, miệng vết thương đã dần dần khép lại. Thấy Thập Thất đến thăm, Mai Hoa rất cảm động, hốc mắt rưng rưng nói với Thập Thất:“Thỉnh Lâu chủ cho Mai Hoa thêm mười ngày tu dưỡng, sau khi thương thế của Mai Hoa tốt lên, sẽ lập tức trở lại bên người Lâu chủ, bảo hộ Lâu chủ.”
“Không cần sốt ruột như vậy, cố gắng dưỡng thương. Chờ thương thế hoàn toàn khỏi, em hẵng trở về bên cạnh ta.” Thập Thất cười nói. Lòng trung thành của Mai Hoa vượt khỏi suy nghĩ của nàng, có thuộc hạ như thế, nàng đương nhiên phải quý trọng.
Mai Hoa gật đầu, trong con ngươi hiện lên một tia sáng khác thường, trong lòng nàng đã thầm làm ra một quyết định quan trọng.
Cáp Tử đứng ở một bên nhìn Thập Thất quan tâm đến Mai Hoa, liền ăn dấm chua, nói: “Sớm biết rằng bị thương, có thể có được sự quan tâm từ Lâu chủ, ta tình nguyện là ta bị thương.”
“Đúng vậy, ta cũng muốn vì Lâu chủ mà bị thương.” Thược Dược cười hai tiếng, bỡn cợt nói.
“Thược Dược, ngươi tốt nhất nên tỉnh lại đi, đừng để đến lúc đó bị một vết thương nhẹ, lại kêu ca cả ngày cả đêm, làm cho người khác chịu không nổi.” Sài Lang khinh thường nói. Mọi người ở đây đều biết Thược Dược không thể chịu đau, trước đây khi luyện võ, nàng sợ nhất là bị thương, cho nên đến tận bây giờ, võ công của nàng vẫn yếu nhất, so với Mai Hoa thì không giống, tuy rằng Mai Hoa nhìn thanh tú nhu nhược, nhưng mà võ công lại cao nhất trong sáu người.
Nghe vậy, nụ cười của Thược Dược biến mất, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Sài Lang một cái, hắn chỉ biết vạch trần nàng, đáng ghét! Chờ ngày nào đó nàng có thời gian, sẽ đi phá hỏng chuyện tốt lúc hắn và nữ nhân cá nước thân mật! Làm cho hắn nghẹn chết!
“Lâu chủ yên tâm, Mai Hoa bị thương không nặng, thêm mười ngày dưỡng thương, là có thể khôi phục hoàn toàn.” Mẫu Đơn thấy Thập Thất vẫn có chút lo lắng, liền mở miệng nói.
Thập Thất gật đầu, “Ừhm. Như thế thì tốt.”
“Lâu chủ, ta giao khúc phổ cho con, con có luyện không?” Trung thúc đứng một bên nhìn sang Thập Thất, hỏi.
“Còn chưa có thời gian xem, về sau có thời gian sẽ luyện, chỉ là dùng tuyên cầm để diễn tấu khúc nhạc thật sự là có chút khó khăn.” Thập Thất nhìn Trung thúc, mang theo vài phần tôn kính trả lời.
Những nếp nhăn đầy trên mặt Trung thúc hiện rõ lên có một ít thất vọng, “Lâu chủ về sau có thời gian thì nên luyện tập.”
Thập Thất gật đầu coi như trả lời.
Trung thúc nói tiếp: “Về chuyện Lâu chủ bảo Sài Lang chuyển thư cho ta, ta đã đọc, và phái Hổ Báo bắt tay vào làm. Theo tính cách trầm ổn và năng lực của Hổ Báo, ta tin rằng trong hai ba năm tới đây, ở tất cả các thành trấn của tam quốc, đều sẽ có phân nhánh của Thiên Hạ Lâu.” Lúc nhìn đến thư của Lâu chủ, ông vô cùng vui mừng. Lâu chủ là người có dã tâm, muốn phát triển Thiên Hạ Lâu! Tâm tình ông lúc đó vô cùng kích động, về sau cho dù ông chết, xuống dưới hoàng tuyền, cũng sẽ có mặt mũi mà công đạo cho lão lâu chủ.
“Để tin tức của Thiên Hạ Lâu được chuẩn xác hơn, thì kỹ viện, tửu lâu, khách sạn, ngân hàng tư nhân, đều phải là căn cứ tin tức, hơn nữa những hoạt động buôn bán này một khi làm tốt, nhất định sẽ mang đến một khoản lợi nhuận khổng lồ. Thiên Hạ Lâu sẽ không chỉ giới hạn ở kinh thành.” Trong mắt Thập Thất ánh thần thái sáng láng, lộ ra vẻ tự tin tuyệt đối. Đây là kinh nghiệm kiếp trước của nàng, tự tin điều hành một tập đoàn đoàn lớn.
“Tốt!” Trung thúc gật đầu. Trước kia không phải là ông không nghĩ tới việc mở rộng Thiên Hạ Lâu, làm cho Thiên Hạ Lâu trở thành một môn phái trên giang hồ khiến kẻ khác nghe tới đã sợ mất mật, nhưng bởi vì không có Lâu chủ lãnh đạo, nên ông không có hùng tâm như thế.
Nhìn nghiêng thấy tư thế lỗi lạc của Thập Thất, đầu Mai Hoa vừa mới nâng lên, lại cúi thấp xuống, đáy lòng nàng dấy lên sóng triều cuồn cuộn, nàng không còn giữ bình tĩnh được nữa.
“Song, Trung thúc, tất cả đều phải làm thần không biết quỷ không hay, tuyệt đối không thể để kẻ khác biết Thiên Hạ Lâu đang phát triển.” Việc phát triển của Thiên Hạ Lâu không thể để cho các môn phái khác biết được, nếu không Thiên Hạ Lâu sẽ gặp phiền toái. Các đại môn phái trong chốn giang hồ, sẽ không cho phép một môn phái nho nhỏ nhanh chóng lớn mạnh.
Những lợi hại trong việc này, nàng đã phân tích cực kì rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ nhắn như liên hoa của Thập Thất, không thích hợp với vẻ thâm trầm cùng cơ trí ở độ tuổi của nàng. Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của nàng, đều có một loại khí độ khiến người ta khuất phục.
Cả bọn Mẫu Đơn khi nghe được mệnh lệnh của Thập Thất, trong lòng đều kinh ngạc, Lâu chủ càng ngày càng làm cho bọn họ phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Suy nghĩ mọi chuyện toàn diện như thế, bọn họ không có khả năng so được.
Bất tri bất giác, cả đám đã thần phục Thập Thất.
Kế tiếp, Thập Thất phân phó một ít công việc và chi tiết cần chú ý khi xây dựng và phát triển Thiên Hạ Lâu. Khi mặt trời sắp xuống núi, Thập Thất mới rời khỏi Thiên Hạ Lâu.
…
Tứ vương phủ, trong thư phòng.
“Hồi bẩm Tứ Vương gia, Thương Nguyệt quốc nay đã nội loạn, như vậy Thái Tử Long Quy rất nhanh sẽ rời khỏi Phượng Thiên quốc.” Phi Kiếm trầm giọng cung kính nói.
Hiên Viên Ninh gật đầu, con ngươi tối đen hiện lên một tia sát khí, “Làm cho nội loạn liên tục diễn ra trong nửa năm, để Long Quy không thể thoát thân mà đến Phượng Thiên quốc nữa.”
“Vâng.” Phi Kiếm đáp, sau đó hắn lại mở miệng nói: “Hỉ phục đã chuẩn bị tốt, tú nương phụ trách chế tác hỉ phục sai người đem hỉ phục đến vương phủ, muốn Vương gia mặc thử.”
“Bảo hạ nhân chuẩn bị một chút, bổn vương muốn vào cung.” Hiên Viên Ninh trầm giọng mệnh lệnh. Hỉ phục? Nhất định có một ngày sẽ mặc, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
“Vâng. Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị.” Sau đó Phi Kiếm lui ra.
Dung Nhi đứng canh ở ngoài cửa, sau khi Phi Kiếm rời khỏi, nàng tiến vào, cúi đầu đứng ở bên cạnh Hiên Viên Ninh, ngưỡng mộ cung kính nói: “Hồi bẩm Tứ Vương gia, hỉ phục của bốn vị trắc phi đã thêu xong, đều đưa đến quý phủ của bốn vị trắc phi. Sau đó, bốn vị trắc phi đều viết thư sai hạ nhân giao cho Vương gia.” Trên mặt Dung Nhi hiện lên vẻ ghen tị, không cần nghĩ nhiều, trên thư của bốn vị trắc phi, đều viết về lòng ái mộ đối với Tứ Vương gia. Kỳ thật, bốn vị trắc phi này, luận tài tình, luận dung mạo, đều không thể so sánh với nàng. Nhưng thân phận của nàng lại chỉ có thể làm nha hoàn của Vương gia. Kỳ thật chỉ cần nàng có thể hầu hạ Vương gia, cho dù thân phận là cửu đẳng thị thiếp, nàng cũng cam lòng.
“Đặt thư lên bàn đi.” Hiên Viên Ninh lạnh lùng nói. Hiện tại đối với hắn mà nói, quan trọng nhất đó là tiến cung giảng giải hôn sự của hắn với Lăng Thanh! Trong lòng hắn, hắn mơ hồ không muốn đem ngôi vị chính phi cho người khác, hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là phải lưu trữ vị trí này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com