Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương III: Lôi hỏa ập đầu, đại nạn đã tới

Ba ngày sau sự kiện ở Cung Ngọc Thềm, Hồng Miêu nhận được thư tín của Tuyết Lam đã vội vàng quay trở về. Mà tại đảo Phượng Hoàng, Lam Thố vẫn không hề hay biết gì. 

Tất cả đã quen với việc Hồng Miêu thường xuyên ra ngoài, cho nên, lần này chàng gấp gáp ra đi, ngay cả người tinh ý như Lam Thố, dầu có chút nghi ngờ, cũng chẳng thể tưởng tượng nổi sự việc kinh thiên động địa kia, lại có thể diễn ra ngay tại nơi được coi là thánh địa võ học. Càng không biết, lôi hỏa chuẩn bị ập xuống đầu, đại nạn muốn ngăn cách mấy đã tới. Thậm chí đến tận khi mơ mơ hồ hồ bị người ta bế đi, nàng vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc, chuyện gì đang diễn ra. Và kẻ mang dáng vẻ quen thuộc như trăm ngàn lần mình tâm niệm trong đầu này, đến tột cùng là ai?

Quay ngược lại buổi sáng hôm ấy, khi mà chàng đã rời võ quán được gần hai ngày rưỡi. Trước khi đi, Hồng Miêu vẫn rất bình tĩnh dặn dò nàng nhớ tự chăm sóc mình, chàng sẽ cố gắng về sớm. Nàng còn cười đùa, giục chàng mau mau khởi hành, bản thân lại mau chóng quay lại công việc hàng ngày, lo cho mấy đứa nhỏ.

Lúc tiếng động vang lên ầm ầm, nặng nề như cơ thể người nện thẳng xuống đất, kèm theo đó là sự ớn lạnh men lên tận cổ, Lam Thố mới phát hiện ra - Phượng Hoàng Võ Quán có chuyện rồi...

.

Tiếng lao xao ầm ĩ vang lên không ngớt, kéo theo không ít sự chú ý của người dân trên đảo tò mò bàn tán. Nói cũng đúng, Phượng Hoàng đảo dù không tính là đảo nhỏ, song cũng rất hiếm khách nhân qua lại. Càng không bàn đến chuyện, vì khách kì lạ đến thế này.

Thanh niên vận hắc y độc sắc, trên người ngoại trừ đôi bàn tay, ngay cả dung nhan cũng dấu kín sau đấu lạp đen tuyền. Tuy không rõ khuôn mặt, nhưng nhìn dáng người cùng điệu bộ, không ngoài nhị thập tuế, vẫn còn rất trẻ. Đánh giá sơ qua, đến chín phần mười là người giang hồ quen độc lai độc vãng, đến đi như cơn gió. Hơn nữa còn là dạng có máu mặt kìa. Nếu không, sẽ chẳng khoa trương đến vậy.

Thế nhưng, xui xẻo thay, đầu óc của Kiên Cương dùng không tốt lắm. Mà dù có hiểu được, với bản tính kiêu ngạo quen được nuông chiều của hắn, cũng rất nhanh đụng phải tường. Khốn thay, bức tường này, so với cái đầu và cái quyền của cha hắn, còn cứng hơn nhiều.

- Đi đâu đấy? - Cho nên, khi thấy y đứng trước cổng võ quán, hắn liền không kiềm được mà phun ra câu ấy.

Hắc y nhân im lặng một lát, nhẹ nhàng thả ra hai chữ. Ừm, không phải cái kiểu mềm mỏng mà chính là nhẹ phiêu, lạnh tựa gió bấc.

- Tìm người.

- Tìm ai? - Kiên Cường buột miệng hỏi lại. Song ngay lập tức cảm thấy không vui. Ngữ khí của người này quá đạm mạc, ngay cả hắn mà dám không để vào mắt. Hắn thực khó chịu, bèn hách dịch bồi thêm - Muốn tìm người thì đến quan phủ, ngươi nghĩ đây là đâu, muốn tự tiện vào là vào! Có thấy gia ngươi lù lù đây không?

- Tránh. - Y lười nói với bọn ngốc, lại càng không muốn dây dưa với chúng. Phiền. Còn bẩn tay...

Kiên Cường vừa hay chính là kiểu y ghét nhất. Hắn đúng chất cao da chó, càng đuổi càng dính. Lại thêm khoản thường ngày quen nịnh hót tận trời, đã làm vật hi sinh mà thường xuyên không ý thức được tính mạng mình.

- Tên khốn khiếp! Dám bảo ta tránh. Gia gia ngươi sẽ cho ngươi biết tay. - Hắn hùng hổ mắng, muốn xông lên đánh người. Thôn dân xung quanh xem náo nhiệt vui vẻ, chẳng ai có ý can ngăn. Đùa, họ dại gì dính vào cơ chứ! Yên lặng, trò hay mới bắt đầu thôi...

Hắc y nhân vẫn một bộ thong dong nhàn nhã, mi mắt cũng không buồn nhấc, né hết tất thảy mọi quyền cước đấm đá của Kiên Cường. Mà hắn càng đánh càng trượt mục tiêu, căm tức không những không giải, lại cháy lên càng cao. Ban đầu chỉ là muốn dọa chơi thì bây giờ chính là liều mạng khiến kẻ đối diện ngã xuống dập đầu xin tha...

Nhưng không đợi hắn nhận ra, y đã không nguyện tiếp tục nữa rồi. Nếu võ quán Phượng Hoàng chính là rặt một loại đức hạnh này, được thôi. Vậy không cần nói nhiều nữa, đằng nào y cũng ngại nói... Đành chịu khó bẩn chân vậy!

- Á á á aaaaaaaaaaaaa! - Tiếng hét thấu trời vang lên khiến đám đông xôn xao lập tức hoảng loạn giải tán. Đùa, mao mớt cũng có nghiệp thuật. Trình độ máu tanh bắn đầy, rơi vãi ba thước, rít gào thấu trời thế này, tốt nhất đừng có hóng. Coi chừng chính mình vạ lây, tứ chi không đủ, nghiệp quật vỡ mặt. Đến lúc ấy, biết trách ai bây giờ?

Dân chúng đã đi, đồng thời cũng kéo nhân thủ phía trong Phượng Hoàng Võ Quán tới. Hai đồng đội heo của Kiên Cường phát huy rất tốt tính có phước cùng hưởng, gặp họa tự chịu, thức thời không chạy đến bên đại ca mà quay lại, đi gọi phu nhân cùng Hàn Thiên. Hết cách, nhìn bộ dạng như Tu La đòi mạng của Hắc y nhân, cả ba cái lông bọn hắn cùng quấn đến cũng chả bõ y xỉa răng...

Cho nên tình cảnh lúc Lam Thố đến chính là đôi bên đã tề tựu đầy đủ, dương cung bạt kiếm, nồng nặc mùi hỏa dược, chạm vào là nổ. Phượng Hoàng võ quán không tính là lớn, lại chẳng đến mức nhỏ, là một cái đạo trường vừa vừa bậc trung. Biệt lập với đất liền, quán chủ cùng quán chủ phu nhân lại là người nội liễm, biết tiến biết lùi đúng lúc, thật khó có thể nghĩ đến kẻ nào lại rảnh rỗi đến gây sự với họ. Càng không tra ra, năm xưa có từng đắc tội với người võ công cao đến thế! 

- Ngươi là ai? Đến đây có việc gì? Sao lại đả thương người của võ quán ta? - Hàn Thiên hướng sư phụ sư nương làm một lễ, đoạn quay đầu lại cùng y đối đáp. Bởi lẽ, dù cho đấu lạp che khuất dung mạo, người kia cũng chỉ là một thanh niên. Cùng thế hệ, có lẽ dễ nói chuyện hơn. Vả lại, đại đồ đệ ra mặt thay sư phụ, cũng là đạo lý dễ hiểu, khỏi cho thiên hạ nói họ một đống tuổi đầu bắt nạt vãn bối.

- Ta muốn tìm một người. - Giọng nam tử trầm khàn vang lên. Tuy rằng rất dễ nghe, lại khiến người khác thấy lạnh cả lưng, tuyệt đối khó thở. Lam Thố càng chấn động, cố gắng xác định lại. Bởi không hiểu sao, nàng cảm thấy, dáng người kia rất quen, thanh âm lại càng mười phần quen thuộc.

Hàn Thiên đối với người trước mặt không khỏi bất mãn. Trước ung cách mười phần không để vào mắt của y, cảm thấy đáy lòng thực sự khiêu khích. Đúng như thế, chẳng phải coi thường, mà chính là không để vào mắt, như với con sâu cái kiến, tuyệt không đáng để tâm. Lại nhìn qua hiện trường, cơ bản đã hiểu, tên Kiên Cường kia sao lại lao vào ẩu đả. Với cái phẩm hạnh bậc đó, chắc chắn sẽ gào tướng lên mà xông tới đánh đấm. Chẳng qua là mắt chó không thấy Thái Sơn, động thủ trên đầu thái tuế. Nhưng sự đã đến nước này, không thể giảng hòa nữa. Bởi kẻ kia rõ ràng không muốn từ tốn ăn miếng bánh, uống tách trà với họ.

- Các hạ vẫn chưa báo danh tính, cũng chưa giải thích vì sao đả thương đồng môn của chúng ta?

Giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa, nhưng lần này, đến cả kẻ kém nhất cũng hận không thể vung gậy lên, táng cho y một trận:

- Sợ bẩn tay. - Kiên Cường dưới chân hắn rất phối hợp rên rỉ hai tiếng, sau đó thì ngất lịm. Tiếng xương đùi vang lên đánh "Rắc", hào hùng thông báo về số phận của mình.

SỢ BẨN TAY.

SỢ BẨN TAY.

THẾ MÀ LẠI LÀ SỢ BẨN TAY...

Tất cả đồng loạt câm nín. Hàn Thiên không ngoại lệ. Hắn dù không ưa tên đồng đội mập, giờ phút này cũng không khỏi thương cảm. Y nói sợ bẩn tay, nên rút cuộc tay cũng không thèm dùng, trực tiếp lấy chân đạp. So vơi bẩn tay, bẩn chân vẫn tốt hơn một chút, đúng không? Hả?

Đây là quá khiết phích hay là bệnh thần kinh vậy? Tại sao vòng vèo một hồi lại tới tình tiết này hả trời? Thiên a, ngài đùa chúng ta sao???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com