54
---
Chương 54
Điền Chính Quốc sững sờ nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh dường như luôn có thể hiểu rõ suy nghĩ của cậu hơn chính cậu.
Điền Chính Quốc hạ thấp thỏm trong lòng, hạ quyết tâm ngẩng đầu lên nói: "Kim Thái Hanh, anh có thể giúp em điều tra hai người không?"
Kim Thái Hanh đứng cách Điền Chính Quốc một bước, anh không truy hỏi, mà nói thẳng: "Là ai?"
"Đỗ thư ký, còn có --" Điền Chính Quốc có chút do dự, cậu không xác định Vương thúc kia là do chính mình quá mức mẫn cảm nên mới có cảm giác kỳ quái hay không, nhưng cậu vẫn quyết định điều tra. Cậu do dự sau vẫn là nói: "Vương thúc bên người Phương Học Đồng."
Thư ký Đỗ phục vụ Điền gia nhiều năm như vậy, muốn điều tra rõ ràng cũng không khó, mà chú Vương kia, dưới tình huống có Phương Học Đồng hẳn là cũng không khó.
"Được."
Kim Thái Hanh không hỏi tại sao.
Kỳ thật cho dù Chính Quốc không nói, Kim Thái Hanh cũng sẽ đi điều tra Đỗ thư ký, thái độ của hắn đối với Chính Quốc quá kỳ quái, ác ý vừa rồi không cần che giấu kia khiến cho đôi mắt Kim Thái Hanh trầm xuống, sắc mặt càng thêm lạnh vài phần.
Sau khi kết thúc triển lãm tranh được giới truyền thông chủ lưu quan tâm, bức tranh sơn thủy của Điền Chính Quốc đêm đó liền xuất hiện trên trang đầu của các phương tiện truyền thông lớn.
Cơ hồ tất cả truyền thông đều chọn dùng từ then chốt tương tự "Người thừa kế quốc họa", "Thiếu niên thiên tài", "Kỹ xảo thất truyền tái hiện nhân gian". Đáng tiếc duy nhất chính là biểu hiện của Điền Chính Quốc ở trong giới có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, nhưng bởi vì quốc họa dù sao cũng không phải là giới chủ lưu, tin tức này cũng bất quá là vừa mới ra khỏi giới, ở trong một đám tin tức giải trí cũng không rõ ràng.
Thẳng đến lúc trước nữ phóng viên làm phỏng vấn cho Điền Chính Quốc, sau khi theo thông lệ lướt web một ngày, thấy được tên Điền Chính Quốc trong tin tức.
Cô lập tức trừng to hai mắt. Lúc phỏng vấn Chính Quốc, đã hỏi cậu thích cái gì.
Khi đó thiếu niên nghiêm túc trả lời: "Thích vẽ tranh."
Cô vì hòa hoãn không khí còn thoải mái hỏi: "Vẽ thế nào?"
Lúc ấy thiếu niên trả lời như thế nào?
Hình như là hơi ngượng ngùng cúi đầu trả lời: "Cũng được."
Nữ phóng viên thần sắc phức tạp nhìn chăm chú vào thiếu niên được mọi người khen ngợi trong tin tức, lại nhìn thiếu niên vẽ ra bức tranh bảy chữ số.
Nhịn không được nghĩ: đây chính là cái "cũng được" trong miệng thiếu niên sao? Cái "cũng được" này hàm lượng vàng cũng quá cao đi?
Tâm tình cô lại không khỏi có chút vui mừng. Tất cả mọi người bội phục dũng khí của "ca ca", thế nhưng cô so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng những khổ sở mà thiếu niên đã trải qua.
Cô biết thiếu niên bị chậm trễ rất nhiều thứ, thậm chí lo lắng đoạn kinh nghiệm "anh hùng" được mọi người khen ngợi kia đã phá hủy cậu. Thiếu niên ở tuổi vốn nên tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, lại chỉ tiếp nhận bạo lực cùng máu tanh, ở thời điểm nhân cách đang hình thành mấu chốt nhất, bên người chỉ có một đám tội phạm.
Cô đã gặp quá nhiều người như vậy: không thể thích ứng với xã hội, bị xã hội đào thải.
Cô vẫn cảm thấy thiếu niên vốn nên có tương lai tốt đẹp hơn.
Cậu không nên là một anh hùng được khen ngợi nhưng lại hãm sâu vào bản thân.
Mà hiện tại, cô nhìn thiếu niên ở trong ảnh chụp bộ dáng lấp lánh phát sáng, kìm lòng không được cong lên miệng nở nụ cười, hoàn hảo –
Ông trời rốt cục đem những gì đã nợ thiếu niên trả lại cho cậu.
Nữ phóng viên cơ hồ lập tức ở trên kênh truyền thông của mình viết một thiên đoản văn, chúc mừng thiếu niên.
Đoạn thời gian trước nhiệt độ của "vụ lừa bán" vẫn còn, gần như là lập tức, tất cả mọi người khiếp sợ phát hiện: thiếu niên họa sĩ nổi tiếng trong giới tranh vẽ này chính là anh trai trong vụ lừa bán lúc trước.
Hai chuyện không hề liên quan, nhân vật chính nhưng lại là một.
Truyền thông xã hội bùng nổ.
Những người ngoài nghề gần như không quan tâm đến quốc họa đều biết có một thiếu niên 17 tuổi tên Điền Chính Quốc, ở trước mặt rất nhiều bậc thầy trong triển lãm tranh đã đem kỹ xảo quốc họa thất truyền phục hồi như cũ. Mà thiếu niên này trước đó đã cứu rất nhiều đứa trẻ trong vụ án lừa bán.
Điền Chính Quốc không có bất kỳ phương tiện truyền thông xã hội nào.
Nhưng cư dân mạng cẩn thận lập tức phát hiện trên mạng xã hội có một chủ đề phổ cập khoa học quốc họa tên là "Đầu hạt dẻ lông yêu đầu hạt dẻ", thường xuyên đăng tranh của Điền Chính Quốc. Chỉ trong một buổi chiều, số lượng fan của tài khoản kia đã tăng lên chóng mặt.
Chủ weibo thậm chí dưới yêu cầu của cư dân mạng còn đăng tải một bộ ảnh mèo quýt nhỏ đáng yêu linh động.
Nếu như nói tranh sơn thủy trước đó khiến cư dân mạng cảm thấy có chút khoảng cách, thì những bức tranh bình dị, gần gũi, sinh động đáng yêu trên weibo lại thoáng cái kéo gần khoảng cách giữa cư dân mạng và Điền Chính Quốc.
Trong lúc bất tri bất giác, Điền Chính Quốc đã có nhóm fan đầu tiên.
Mà Điền Chính Quốc đối với những thứ này còn hồn nhiên không biết.
Thậm chí dưới sự nhúng tay cố ý của Kim Thái Hanh, cuộc sống của Điền Chính Quốc so với trước kia cũng không có gì khác nhau.u
Trong nháy mắt kỳ nghỉ hè cũng đã qua một nửa.
Đêm khuya, trong sân ngoài cửa sổ đầy sao.
Điền Chính Quốc ghé vào trên bàn học, cậu làm sao cũng ngủ không được, ngày mai ốc tai nhân tạo liền muốn khởi động máy, giải phẫu đến tột cùng có thành công hay không, ngày mai liền tự nhiên thấy kết quả.
"Chính Quốc, sao cửa vẫn mở?" Nhan lão nghi hoặc gọi từ dưới lầu, "Con còn muốn ra ngoài không?"
"Không... không cần ạ."
Điền Chính Quốc ấp úng hồi đáp.
Loảng xoảng một tiếng, Nhan lão đóng cửa lại.
Kim Thái Hanh vẫn chưa về nhà.
Từ sau khi phẫu thuật, mỗi tối vết thương sau tai cậu đều là Kim Thái Hanh bôi thuốc cho cậu, mà hôm nay Kim Thái Hanh rõ ràng đã nói sẽ sớm trở về giúp cậu bôi thuốc.
Kết quả không biết vì sao bây giờ vẫn chưa trở về.
Thậm chí ngay cả tin nhắn của cậu cũng không trả lời.
Cậu vốn còn đặc biệt để cửa lại cho Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc tâm không ở yên cầm bút chì, vẽ đường kẻ lộn xộn trên giấy.
Kỳ nghỉ hè này qua đi, Điền Chính Quốc sắp bước vào năm cuối cấp.
Điền Chính Quốc đã thông qua vòng phỏng vấn đầu tiên của Ương Mỹ, vòng phỏng vấn thứ hai còn có thời gian mấy tháng.
Nhưng để đảm bảo, Kim Thái Hanh đồng bộ chuẩn bị cho Điền Chính Quốc thi vào trường Ương Mỹ vào sang năm, anh vốn đã liên lạc cho Điền Chính Quốc một vị giáo sư mỹ thuật quen thuộc với quy tắc thi vào trường.
Ai ngờ Tống lão có lần buổi tối tìm Nhan lão tán gẫu, biết Kim Thái Hanh đang tìm giáo viên cho Điền Chính Quốc, ông vung tay lên nói: "Tìm giáo viên gì, có tôi sẵn đây rồi mà?"
Là giáo sư học quán đông tây của học viện mỹ thuật, Tống lão về hưu còn làm bài thi vài lần, quen thuộc quy tắc chấm điểm của trường, ông đến dạy Điền Chính Quốc phác họa, rất thích hợp.
Cho nên mỗi buổi tối Điền Chính Quốc bắt đầu tập phác họa.
Mà lúc này, phòng bên cạnh rốt cục có động tĩnh.
Cuối cùng cũng trở về a! Rõ ràng nói sẽ trở về rất sớm, tin nhắn cũng không trả lời!
Nói không giữ lời.
Quả nhiên điện thoại di động của cậu kêu nhỏ lên một tiếng ——
"Em ngủ chưa?"
Điền Chính Quốc dùng sức gõ ra liên tiếp một loạt câu hỏi, nhưng toàn bộ đều xóa bỏ cuối cùng biến thành hai chữ lạnh lùng "Ngủ rồi".
Cậu trả lời xong lại có chút hối hận, cúi đầu nhìn giấy phác họa trong tay, mặt trở nên đỏ bừng.
Cậu vừa rồi —— vừa rồi vẽ sao lại là mặt Kim Thái Hanh a.
Trên giấy phác họa, cậu rõ ràng vẽ chính là sườn mặt Kim Thái Hanh, đôi kính mắt của người trong tranh cực kỳ sinh động, hơi cúi đầu, thật giống như xuyên qua giấy vẽ nhìn cậu.
Đây cũng là góc nhìn quen thuộc nhất của Kim Thái Hanh.
Cậu luống cuống tay chân muốn đem trang này từ trên quyển phác họa kéo xuống, mà lúc này cửa sổ sát đất ban công lại thùng thùng vang lên.
Điền Chính Quốc vội vàng nhét giấy phác họa khắp nơi.
Mở cửa kính ban công ra, quả nhiên là Kim Thái Hanh, anh xin lỗi nói: "Anh xin lỗi Chính Quốc, anh về hơi muộn."
Hoa dành dành vốn vướng bận trên ban công đã sớm bị đặt ở nơi khác.
Kim Thái Hanh vốn cũng không về muộn như vậy, chỉ là anh nghe được một ít tin tức, gần đây hạng mục lớn nhất của Điền gia tựa hồ xảy ra một ít vấn đề, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định ảnh hưởng đến chuỗi tài chính Điền gia.
Gần đây Điền gia đang sứt đầu mẻ trán xử lý những chuyện này, cũng không có thời gian đến quấy rầy Chính Quốc.
Mà chuyện Kim Thái Hanh một mực điều tra rốt cục cũng có manh mối.
Đương nhiên những lời này anh cũng sẽ không nói cho Chính Quốc nghe.
Điền Chính Quốc đối với tình huống Điền gia cũng không biết chút nào.
Gió đêm thổi tan nhiệt độ trên mặt Điền Chính Quốc một ít, mùi thơm của hoa dành dành cũng khiến Điền Chính Quốc khôi phục một chút lý trí.
Mà đúng lúc này, một trận gió thổi qua, giấy phác họa vốn là bị cậu lung tung nhét vào, theo gió bị cuốn đến dưới chân hai người.
Điền Chính Quốc tâm thiếu chút nữa từ cổ họng nhảy ra, vội vàng muốn đi nhặt, đáng tiếc cậu vẫn chậm một bước, ngón tay thon dài nhặt bức tranh kia lên, Kim Thái Hanh giơ bức tranh lên cao đối diện với ánh đèn tinh tế đánh giá.
Vận khí của cậu thật đúng là kém.
Điền Chính Quốc nhịn không được muốn che mặt.
Cậu nhón chân lên, dùng bạo lực đoạt lại tờ giấy phác họa trong tay Kim Thái Hanh: "Đây là bản thảo thôi."
Kim Thái Hanh giơ tờ giấy phác họa lên cao hơn đỉnh đầu hai người, né tránh tay Điền Chính Quốc, anh chỉ nghe thấy điều anh muốn nghe: "Bức tranh này là em không cần nữa?"
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ buông tay xuống, tái nhợt giải thích: "Tùy tiện vẽ."
"Vẽ không tồi."
Kim Thái Hanh dựa vào cửa kính ban công khen ngợi, nhưng anh lại không có nửa điểm ý muốn trả lại bức tranh cho Điền Chính Quốc, ngược lại đem bức tranh ôm vào trong lòng mình.
Điền Chính Quốc chỉ có thể trơ mắt nhìn bức tranh bị Kim Thái Hanh bỏ vào lòng.
Kim Thái Hanh nói vẽ không tồi cũng không phải chỉ là khách sáo.
Lần đầu tiên Điền Chính Quốc vẽ tạo hình năng lực cùng mẫn cảm vẫn rất tốt, khiến cho Tống lão khen không dứt miệng, chỉ khen Chính Quốc thiên phú tốt.
Kim Thái Hanh lại biết, Điền Chính Quốc tuyệt đối không chỉ là thiên phú mà thôi, anh cùng ông ngoại sửa sang lại phòng ở của chú Lý, bên trong ngoại trừ tác phẩm của chú Lý ra, còn có một gác xếp đều là bản thảo mấy năm nay của Chính Quốc.
Chính Quốc sống bên cạnh anh nửa năm nay, mỗi ngày đều đến thư phòng.
Kim Thái Hanh nhớ tới hôm nay điều tra hiểu được những chuyện kia, đôi mắt nâng lên, nhìn chăm chú vào thiếu niên, nhịn không được vươn tay về phía tai phải Chính Quốc.
Thiếu niên không rõ nguyên do, nhu thuận mà ôn thuần nghiêng đầu đem sau tai cùng sau gáy yếu ớt bại lộ ở trước mặt Kim Thái Hanh.
Đầu ngón tay Kim Thái Hanh hơi rung động, đôi mắt hơi rủ xuống, đầu ngón tay trong nháy mắt chạm vào thiếu niên khắc chế ngừng lại, anh cuộn tròn ngón tay trong lòng bàn tay, sau đó buông tay xuống, như là cái gì cũng không có phát sinh, nhìn chăm chú thiếu niên, thanh âm phát ra rất nhẹ, giống như sợ quấy rầy thiếu niên nói: "Chính Quốc, em có cảm thấy vận mệnh đối với em không công bằng hay không?"
Điền Chính Quốc tựa vào lan can ban công, hai tay chống lên, dễ dàng ngồi ở trên ban công, độ cao này cậu vừa vặn có thể nhìn thẳng Kim Thái Hanh, cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: "Em từng rất ghen tị Điền Dữ Ninh."
Cậu như chìm vào trong hồi ức, cậu lặp lại: "Phi thường ghen tị.
Em thường tự hỏi tại sao không phải là em? Tại sao người được yêu thích không phải là em? Tại sao lại không công bằng như vậy?"
Những ghen tị kia ở trong lòng cậu mọc rễ nảy mầm, cơ hồ muốn đem
cậu cắn nuốt.
Kim Thái Hanh lại cảm thấy trong lòng từng đợt đau buồn.
Những ghen tuông đó cũng không có cách nào vượt qua.
"Nhưng —" thiếu niên thanh âm dừng một chút, cậu khóe miệng cười cười nói, "Luôn luôn sẽ có một ít người tốt, bọn họ đối với tất cả mọi người ôm lấy thiện ý như nhau, cũng không tiếc rẻ thiện lương của bọn họ dành cho em."
Giống như là một số bạn học chưa bao giờ có thành kiến với cậu.
Giống như là giáo viên tiểu học theo cậu về nhà.
Giống như là Lý lão đầu lần đầu tiên ôm cậu phát sốt đi khám bệnh.
Thậm chí thím hàng xóm đã từng nhiệt tình kéo cậu đang đói bụng vào trong phòng nhét một đống bánh bao.
"Sự lương thiện của họ giống như những vì sao trên trời."
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Những thiện ý này đối với cậu một người độc hành trong bóng tối mà nói, giống như là ánh sao treo cao trên đỉnh đầu, chiếu sáng con đường phía trước của cậu, cũng làm cho cậu thấy rõ vực sâu bên cạnh, làm cho cậu một đường đi tới chưa bao giờ dừng bước sai lầm.
Cậu một đường đi tới là rất khó, nhưng tinh quang kia đem cậu bảo hộ rất tốt.
Bởi vậy cậu sẽ ghen tị, nhưng cậu cũng sẽ không để cho ghen tị biến cậu hoàn toàn thay đổi.
Đây đã là may mắn lớn nhất của cậu.
"Vận mệnh quả thật không công bằng với em."
Điền Chính Quốc lắc lắc hai chân, bình tĩnh nhìn Kim Thái Hanh nói, "Nhưng cũng không quá xấu."
Kim Thái Hanh nhìn chăm chú vào thiếu niên, nhớ tới những gì anh điều tra, trong lòng hạ quyết tâm, anh sẽ đem vận mệnh thua thiệt bồi thường cho cậu.
Mà đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất, lập tức là Nhan lão "ai nha" một tiếng.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh liếc nhau, hai người nhanh chóng chạy xuống lầu.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com