Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Toà Án

Đây là ngày đầu tiên cả hai ra toà để giải quyết về vấn đề li hôn cũng như là tranh chấp về vấn đề quyền nuôi con sẽ thuộc về ai. Để so về gia thế của hai bên gia đình thì June sẽ thua về mọi mặt, chồng của June là một trong các Hiso giàu bật nhất Thái Lan với khối tài sản kếch xù, nhắm trong tay hàng loạt dự án bất động sản đã lên sàn và các dự án chuẩn bị được lên sàn. Còn về phía gia cảnh của June thì cũng chỉ được xem là nhà có điều kiện và cũng chẳng lo về mặt tiền bạc chỉ là so với nhà chồng thì gia cảnh June không bằng một gốc nhưng nhìn tổng thể thì cũng thuộc giới thượng lưu.
——
June vẫn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường đại học – một buổi sáng rực nắng, hàng cây ven lối đi đung đưa trong gió. Sinh viên mới nhập học tấp nập, tiếng nói cười vang khắp sân trường. Giữa dòng người ấy, ánh mắt cô bỗng dừng lại ở một chàng trai.

"Sea".
Anh đứng đó, dáng cao ráo, gương mặt điềm đạm, nụ cười phảng phất sự tự tin. Có gì đó ở anh khiến June cảm thấy khác biệt – không ồn ào, không khoa trương, nhưng lại cuốn hút đến mức khiến trái tim cô rung động ngay từ khoảnh khắc đầu tiên. Suốt những năm tháng sau đó, hình bóng Sea trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường ngày của June. Cô thường lặng lẽ dõi theo anh trong giảng đường rộng lớn. Khi anh giơ tay phát biểu, giọng nói trầm ấm của anh vang vọng, June thấy lòng mình xao động. Khi anh đi ngang qua hành lang, bóng dáng cao lớn của anh khiến cô lặng lẽ quay đi, che giấu đôi gò má nóng bừng.

"Mình thích anh ấy mất rồi..." – June thầm thì với chính mình trong một đêm dài ôn bài, đôi mắt khẽ sáng lên vì một niềm vui bé nhỏ, dù cũng xen lẫn chút e dè, tự ti.

Sea hơn June hai tuổi. Đối với anh, cô bé năm nhất ấy chỉ như một người em nhỏ cần được chỉ bảo. Anh không hề biết rằng, mỗi cử chỉ ân cần của mình lại gieo thêm từng hạt giống tình cảm trong trái tim cô gái ấy.

"June, chỗ này em làm sai rồi, để anh giảng lại nhé."
"Em về trễ quá, lần sau đi cùng bạn cho an toàn."

Mỗi lời nhắc nhở, mỗi cái nhìn quan tâm, dù chỉ thoáng qua, cũng khiến tim June loạn nhịp. Cô cười ngốc nghếch một mình, rồi lại tự nhủ: "Chắc anh cũng tốt với nhiều người khác như vậy thôi. Mình đừng mơ mộng nữa."

Nhưng trái tim vốn chẳng biết nghe lời lý. Ngày Sea tốt nghiệp, June đứng ở xa, nhìn anh trong chiếc áo choàng cử nhân. Người con trai mà cô thầm thương mến bây giờ sẽ rời xa giảng đường, rời xa những ngày tháng mà họ còn cơ hội gặp nhau mỗi ngày. Trong mắt June, đó là một khoảng trống lớn không gì bù đắp nổi. Những ngày sau đó, cuộc sống của Sea dần cuốn vào guồng công việc. June vẫn còn đang đi học, chỉ biết lặng lẽ dõi theo anh qua mạng xã hội. Một tấm ảnh chụp bàn làm việc, một dòng trạng thái than thở về deadline, cũng đủ khiến cô mỉm cười suốt cả ngày.Rồi một hôm, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Sea:
"Em ăn cơm chưa?"

Chỉ bốn chữ thôi, mà tim June như muốn vỡ òa. Cô đọc đi đọc lại, tay run run trả lời, rồi ngồi chờ hồi âm như một đứa trẻ. Từ hôm đó, họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Không dài dòng, không sướt mướt, chỉ là những câu hỏi han thường nhật – nhưng với June, đó chính là cầu nối mong manh giữa hai thế giới tưởng chừng xa cách. Một buổi chiều cuối hạ, khi June vừa tan học, trời bỗng đổ mưa. Sea tình cờ đi ngang qua và đưa cô về. Con đường ướt át, hai người cùng trú dưới mái hiên cũ. Mưa rơi lộp bộp, khoảng lặng giữa hai người bỗng trở nên quá rõ ràng. Bàn tay June run run khi vô tình chạm vào tay anh. Cô định rụt lại, nhưng Sea không buông. Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm khẽ vang:
"June... anh nghĩ chúng ta không cần phải giả vờ nữa."

Khoảnh khắc ấy, mọi bức tường phòng vệ trong tim June như sụp đổ. Cô bật khóc, vừa vì hạnh phúc, vừa vì những tháng ngày chờ đợi đã được đền đáp. Sea khẽ siết chặt tay cô, nụ cười dịu dàng hiện rõ:
"Từ nay, em không còn một mình nữa."

Tình yêu của họ không phải lúc nào cũng êm đềm. Có những lần giận dỗi vì những điều nhỏ nhặt. Có những ngày Sea quá bận rộn, bỏ lỡ những cuộc hẹn. Có những đêm June ôm gối, lo sợ rằng tình yêu sẽ không đủ lớn để vượt qua sóng gió. Nhưng rồi, mỗi lần như vậy, Sea lại ôm cô vào lòng, thì thầm:
"Anh chọn em rồi. Dù thế nào, anh cũng sẽ không buông tay."

Những câu nói giản dị ấy trở thành điểm tựa để June học cách tin tưởng, học cách yêu bằng sự kiên nhẫn và bao dung. Cô không còn là cô bé năm nhất vụng về, mà dần trưởng thành, đủ mạnh mẽ để trở thành bến đỗ bình yên cho Sea. Một buổi tối, trong căn phòng nhỏ với ánh đèn vàng ấm áp, Sea bất ngờ quỳ xuống trước mặt June. Không hoa hồng, không nến lung linh, chỉ có một chiếc nhẫn nhỏ và ánh mắt kiên định.

"Anh đã đi qua nhiều năm tháng," Sea nói chậm rãi, "nhưng chỉ có em là người anh muốn đi cùng đến cuối đời."

June sững sờ. Đôi bàn tay run rẩy che miệng, nước mắt lăn dài. Cô gật đầu trong nghẹn ngào, thì thầm:
"Em cũng đã chờ ngày này rất lâu rồi..." Sea mỉm cười, đeo nhẫn vào tay cô, và siết chặt – như thể hứa rằng từ nay, không một thử thách nào có thể tách họ ra nữa. Ngày trọng đại cuối cùng cũng đến. June trong chiếc váy trắng tinh khôi, tay run run khi bước đi trên thảm đỏ. Cả khán phòng lặng đi khi cô tiến về phía Sea – người đàn ông của đời mình. Ánh mắt anh sáng rực, vừa tự hào, vừa dịu dàng. Khoảnh khắc June đặt tay vào tay Sea, cô như nhìn thấy cả chặng đường họ đã đi qua: từ những rung động vụng dại nơi giảng đường, những tin nhắn giản đơn, cơn mưa định mệnh, đến lời cầu hôn giản dị trong căn phòng nhỏ.

Bây giờ, họ đã có nhau, không chỉ trong tình yêu, mà trong một lời hứa trọn đời. June mỉm cười, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài. Sea khẽ nghiêng người thì thầm:
"Từ hôm nay, chúng ta không chỉ là anh và em. Chúng ta là gia đình."
—-
Ngày cưới của June từng là giấc mơ đẹp nhất mà cô khao khát suốt tuổi trẻ. Trong ánh đèn vàng rực rỡ, Sea nắm tay cô, ánh mắt như chứa cả vũ trụ, thề nguyện sẽ ở bên nhau suốt đời. Bạn bè, gia đình đều ngưỡng mộ, khen cô may mắn khi lấy được một người đàn ông vừa thành công, vừa điển trai. June tin rằng, sau bao năm yêu thương đơn phương và chờ đợi, tình yêu của mình cuối cùng cũng được đền đáp. Cô đã từng nghĩ, chỉ cần có Sea, cuộc đời này sẽ chẳng còn gì khiến cô phải sợ hãi.

Nhưng hóa ra, hạnh phúc lại mỏng manh như cánh hoa trước gió. Sea bước ra ngoài xã hội với hào quang sáng chói. Anh thành đạt, giàu có, luôn được người đời ngưỡng mộ. Và ở nơi đó, ánh mắt của vô số phụ nữ dõi theo, khao khát một cơ hội để bước vào cuộc đời anh. June biết điều đó, nhưng cô chưa từng sợ hãi. Bởi trong tim cô, Sea vẫn là người đàn ông tử tế, người từng nhẹ nhàng đặt tay lên mái đầu cô trong cơn mưa thuở sinh viên và thì thầm: "Anh chọn em rồi, June à."

Thế nhưng, khi June mang thai, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Những tin đồn đầu tiên xuất hiện. Một vài tấm ảnh mờ nhạt, vài lời bàn tán vô căn cứ. June cười nhạt, gạt đi: "Chỉ là tin đồn. Sea không bao giờ phản bội mình."Rồi những ngày sau, báo chí đưa tin rầm rộ, kèm theo hình ảnh rõ ràng: Sea sánh vai cùng một người phụ nữ khác, ánh mắt ngọt ngào, nụ cười quen thuộc. Cảnh tượng ấy như một nhát dao lạnh lẽo cắm sâu vào lòng June.

Cô ngồi trước màn hình điện thoại, tay run rẩy, nước mắt chảy dài: "Không thể nào... người đàn ông em biết, không thể nào là anh ấy." Nhưng tin tức ngày một nhiều, những lời đồn ngày một rõ ràng, và ánh mắt người đời nhìn cô ngày một thương hại. June thấy mình như lạc vào một cơn ác mộng.

Mỗi đêm, June nằm trong căn phòng rộng, bàn tay đặt lên bụng, nơi một sinh linh nhỏ bé đang lớn lên. Một tay ôm con, một tay ôm trái tim nứt vỡ. Sea không về, hoặc có về cũng chỉ là im lặng, ánh mắt lảng tránh. Cô chờ đợi từng tiếng bước chân ngoài cửa, rồi lại tuyệt vọng khi nó không bao giờ vang lên. Cô cố tự nhủ: "Anh ấy chỉ đang bận, rồi sẽ quay lại thôi." Nhưng sâu thẳm trong lòng, June biết, Sea của mình đã dần rời xa.

Ngày con trai cất tiếng khóc đầu tiên, June òa khóc. Không chỉ vì nỗi đau đớn khi vượt cạn, mà còn vì niềm tin mãnh liệt rằng đứa bé này sẽ níu giữ trái tim Sea quay về. Cô trao cho Sea đứa con trai đầu lòng – cháu đích tôn mà cả hai gia đình đều mong mỏi. Nhưng ngay cả giây phút ấy, khi June còn đang nằm trên giường bệnh, tóc rối bời, mắt đỏ hoe, Sea cũng không tỏ ra xúc động. Anh chỉ liếc nhìn con hờ hững, rồi lạnh lùng thốt ra một câu khiến trái tim cô tan nát:
"Con để anh và gia đình lo. Em nghỉ ngơi đi, không cần vất vả." June chết lặng. Câu nói tưởng như quan tâm ấy lại chứa đầy sự xa cách. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng Sea không còn coi cô là một phần của gia đình này nữa.

Cô run rẩy, ôm con vào lòng, giọng nghẹn ngào:
"Không ai có thể tước con khỏi em... kể cả anh."

Cuộc hôn nhân vốn rạn nứt, nay chính thức sụp đổ. Sea đề nghị ly hôn. Và tàn nhẫn hơn, anh cùng gia đình đòi giành quyền nuôi con. Sea có tất cả: tiền bạc, địa vị, danh tiếng. Họ cho rằng chỉ có anh mới cho đứa trẻ tương lai đủ đầy. Còn June – một người phụ nữ vừa trải qua sinh nở, yếu đuối, lại chẳng có gì trong tay khi so với khối tài sản của Sea.

Nhưng tình mẫu tử không thể đo đếm bằng tiền. Mỗi ngày ra tòa, mỗi buổi đối diện với Sea, June đều thấy mình như bị xé toạc. Nhưng cô không bỏ cuộc. Cô nắm tay con trai, nhìn vào đôi mắt non nớt kia và tự nhủ:
"Dù cả thế giới quay lưng, mẹ vẫn sẽ giữ con bên mình."

Phiên tòa cuối cùng khép lại. Thẩm phán tuyên quyền nuôi con thuộc về June.

Khoảnh khắc ấy, cô òa khóc, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Không phải niềm vui chiến thắng, mà là sự vỡ òa sau bao ngày tháng đằng đẵng chịu đựng. Cô cúi xuống, ôm con trai vào lòng, thì thầm run run: "Chỉ cần có con, mẹ sẽ không bao giờ cô độc nữa." Sea nhìn cảnh ấy, ánh mắt phức tạp, nhưng im lặng quay đi. Với anh, có lẽ đây chỉ là một chương khép lại. Nhưng với June, đó là kết thúc và cũng là khởi đầu.

Cánh cửa hôn nhân khép lại, tình đầu khép lại. Sea từng là giấc mơ, là tình yêu đẹp nhất, giờ chỉ còn là kẻ xa lạ trong hồi ức. June đã mất đi một tình yêu, nhưng cô giữ được điều quý giá nhất – đứa con trai bé bỏng. Và trong vòng tay cô, một sinh linh nhỏ bé chính là ánh sáng, là lý do để cô học cách đứng lên, học cách mạnh mẽ, và học cách yêu lại cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: