Kết Thúc...
Sáng sớm khi ngủ dậy Wonwoo đã rời khỏi nhà từ khi nào, mingyu quả nể phục wonwoo khi vừa phải chịu đựng bản thân đam mê tình dục của cậu, lại phải chật vật công việc ở bệnh viện, nên ngay giờ chiều cậu đã về sớm nấu cơm mang đến bệnh viện cho wonwoo, lúc vừa dừng xe tại bệnh viện cậu thấy anh đi cùng một thanh niên cao to khác, nhấc điện thoại lên gọi cho wonwoo:
- Anh nghe!
- Anh ổn chứ, em xin lỗi hôm qua em hơi quá sức..
- Không sao đâu, em gọi anh có chuyện gì không?
-À... anh có đang bận...
-Có chứ, anh đang dở tay nên là về nhà nói chuyện sau nhé!
-Dạ...
*Tít*
Gương mặt cún con long lanh, cậu ngó sang hộp cơm nóng hổi bên ghế bên, hình ảnh wonwoo đi cùng người đàn ông khác, gục đầu vào bô lăng, lái xe về nhà rồi quăng hẳn hộp cơm lên bàn bếp, cũng chẳng thay bộ đồ sơmi đi gặp anh, cậu nằm bệt xuống sofa lướt điện thoại...
Màn hình hiện lên cuộc gọi:
"Thư Ký Cheol"
Mingyu chần chừ nhưng rồi cũng bắt máy:
-Mingyu à, em có có nhà chứ? Có vài bản hợp đồng khách hàng cần em quyết định trả lời gấp này.
-Um... nhưng mà em mới vừa về nhà, bên ngoài đang mưa quá anh hẹn họ...
-Anh đang trước cổng nhà em này!
-Thế à, để em ra mở cổng.
——————
-Hừm... mưa lớn quá...
-Sao anh không đi xe lớn lại chạy xe máy đến vậy?
- Xe anh đang bảo trì kìa, thấy trời cũng xanh ai ngờ nửa đoạn mưa đâu.
-Cũng may anh có áo mưa đó, mà cũng sao cũng ướt thế.
-Mưa lớn như thế anh sợ ướt đống phát thảo của khách nữa..
-Thôi vào nhà trước đi.
-Mingyu bước lên phòng, rồi bước xuống với trên tay bộ đồ của cậu.
-Nè anh thay đỡ đi, Wonwoo kỹ tính lắm nên em không dám lấy đồ anh ấy.
-Thôi được rồi, máy lạnh một tí khô mà...
"Hắt xì"
-Thôi thay hộ em, ngày mai sốt lên ai em nhờ việc.
-Nhưng mà...
-Wonwoo anh ấy tăng ca, coi chừng cả sáng mai còn chưa về... nên anh khỏi ngại.
-Um...
Seung cheol bước từ phòng thay ra như con cún bị trùm đống mền lớn, núc áo đầu cũng rộng lộ cả mảng da thịt lớn, chiếc quần thì dài.
-Này trông có hơi kỳ cục chứ?
-Haha... không sao không ai ngoài e thấy cả...
-Thôi quay lại công việc...
Seung cheol lại chỗ ghế sofa, mở bìa hồ sơ ra:
-Ông Huyk có gửi sơ mấy bản thiết kế thêm, ông ấy muốn chỗ này mình phải thiết kế thêm, khoảng trống ở góc bàn này, ông ấy không muốn quán hơi rộng mắt...
Mingyu đứng từ phía trên, bỗng bị khựng lại vì chiếc áo hớ hênh kia của Seung Cheol, nó làm lộ đầu ti anh ấy rồi, "cậu muốn ngậm lấy nó" "chết tiệt" ngó xuống phía dưới đã cứng lên, cũng may là cậu vẫn còn đóng bộ đồ vừa đến gặp wonwoo nên không sao.
-Em thấy sao...
Mingyu chợt giật mình:
-À, dạ... thế anh muốn chỗ này thế nào không?
Mingyu ngồi xuống cạnh Seung cheol.
Giả vờ để anh không phát hiện cậu:
-Ừm anh tính là sẽ đặt thêm một dãy đèn bên trên và một kệ...
Mingyu quan sát Seung Cheol nói, đôi môi ẩm mọng đó, lúc này cậu mới quan sát được thật kỹ
"Mingyu mingyu mày tỉnh táo lại đi đừng như thế nữa, Wonwoo, phải rồi Wonwoo mới là người mày yêu thương nhất".
- em nhìn gì miết thế?
- à...dạ...
-Em đang nhìn Ti anh đấy à?
Seung cheol dùng ánh mắt hồn nhiên kia nhìn song song với mingyu.
-Dạ... k...hông.
Cả hai im lặng một lúc lâu nhìn nhau, Seung Cheol tranh thủ từ từ tiến tới, nhưng khi khoảng cách hai đôi môi sắp chạm thì mingyu đã kịp quay đi chỗ khác:
-Xin lỗi, nhưng mà có lẽ wonwoo sẽ không thích...
Seung cheol mỉm môi cười nhẹ:
-Nhưng em thì thích đấy mingyu à.
Lấy tay quay gương mặt mingyu lại, cậu tiến tới với nụ hôn:
-Um....
Tiếng chút chát vang dội khắp phòng khách, mingyu lúc đầu lưỡng lự né tránh nhưng rồi thứ mềm mại ẩm mọng kia đã cuốn cậu không thể thoát, hai tay cậu đặt nhẹ lên lưng Seung Cheol như xác nhận, mỗi lúc ôm chặt seung cheol hơn vào lòng, ngồi trên đùi Mingyu, cả hai hôn nhau thật lâu không dứt, vừa chỉ kịp cởi núc đầu áo seung cheol, mingyu đã vội vồ lấy đầu ti hồng hào của anh:
-Ah... mingyu...
Dùng đầu lưỡi liếm qua lại rồi mút chút chát, Seung Cheol phía trên cố giữ lấy vai mingyu để không ngã phía sau, cổ áo sơmi trễ qua vai trông thật dâm đãng.
Đè anh ngã xuống ghế sofa, mingyu kéo trọn lớp quần seung cheol xuống, cự vật dựng thẳng đứng trồi lên, vứt đồng quần qua một bên, cậu ôm anh bế thẳng bàn nhà bếp, cặp mông đặt dưới mặt bàn lạnh ngắt khiến seung cheol sởn người:
- Em không còn gì bôi trơn rồi, anh chịu đau nhé.
- Khoan đã, ah...ah...
Seung cheol ngỡ ngàng, mingyu em ấy đang liếm lỗ hậu cậu, vừa chỉ kịp nhìn xuống, mingyu đã lắc qua lại chiếc lưỡi làm seung cheol sởn da gà vì run sướng:
-Ah... sướng quá...
Mingyu tát mạnh một cái "chát" vào mông seung cheol làm chúng ửng hồng lên.
Nhủ một bãi nước bọt vào, mingyu đứng dậy cởi nhanh thắt lưng tụt quần mình xuống, cự vật gồng mình cứng ngắc:
-Khoan đã, em nói phải có bao mới làm mà...
-Em quên mua rồi, kệ đi, em hứng lắm rồi.
-Không được, không bao không dầu bôi trơn, khó lắm...
-Kệ đi...
-Này, khoan đã... từ từ ming... Ahhh...
-Chết tiệt sao anh siết em mạnh thế?
-Anh nói từ ... Ah ...Ah....
Mingyu thúc mạnh rồi rút ra nửa đoạn rồi lại thúc mạnh vào:
-Thứ dâm đãng này của anh nó sẽ tự tiết chất thôi.
-Không... Ah...Ah... chậm... chậm ming...Ah ... rách mất....
Cầm hay chân seung cheol mingyu đẩy mạnh khiến cự vật vào sâu hơn, seung cheol nằm trên mặt bàn to lớn không có điểm nắm giữ, chỉ biét đặt tay lên đầu rung lắc theo nhịp đẩy kéo của mingyu:
-Đừng..... anh đau quá... chậm... thôi... xin đó....
Tình thế này, lùi không thể tiến cũng không xong, seung cheol như bị khoá vào mặt bàn.
-Ming..gyu... đổi thế... đi.....
Nắm mái tóc seung cheol nhấc lên, hai tay luồn vào seung cheol cho anh có điểm giữ.
-Ah... chết tiệt.... nhanh nữa lên....
Mingyu vô tình trượt trúng điểm G khiến seung cheol như quên hết mọi khó khăn.
Nhanh chóng quay người anh lại, hôn một nụ hôn vội, cậu bế anh lên như đứa trẻ:
-Tư thế này... đừng mà mingyu, anh té....
-Sợ té thì tự giữ đi....
Mingyu cầm hai bờ mông mềm mịn seung cheol nâng lên, theo phản xạ anh ôm chặt mingyu, cự vật vừa xâm nhập lại, hai chân anh vội siết lấy vòng eo mingyu.
-NHANH....Nhanh nữa...khoan đã.... cho anh xuống... anh .... Mingyu....
Liên tục là những cú va chạp thấu trời, seung cheol không chịu nổi mà bắn hẳn lên vạt áo sơmi mingyu, trong cơn khoái cảm, mingyu vẫn liên tục xâm nhập nhanh hơn:
-Ah...ah... không chịu nỏii nữa... mingyu ... đừng thúc... nữa...
Seung cheol chỉ biết ôm siết lấy mingyu, hay tay phía dưới thay phiên tát vào bờ môi mỏng mịn ây.
-Ha...em xuất bên trong nhé...
Vừa dứt câu mingyu thúc liên tục như một cỗ máy, 3 nhịp cuối mạnh đến Seung cheol nổi da gà, cảm nhận thứ ấm nóng lấp đầy bên trong cơ thể, mingyu vẫn còn mơ hồ sau cơn khoái cảm, thả nhẹ seung cheol xuống bàn, vừa chống hai tay lên bàn, cậu rùng mình hốt hoảng:
-Won...Sao anh ....
Vội vã kéo cạp quần tây lên cài lại, Mingyu như cứng họng, cảm giác như tim không còn đập nổi nữa.
Seung cũng giật mình ngồi quay lại, không còn một chút sắc máu trên gương mặt.
-Anh...Anh về từ lúc nào vậy?
-....
Không trả lời, chỉ là gương mặt lạnh lùng khiến mingyu cảm thấy đáng sợ:
-Won... nghe em giải thích đã....
Wonwoo đứng đó, Chiếc cặp xách trên tay Wonwoo rơi xuống, gương mặt lạnh không cảm xúc, nhưng vẫn thấy giọt nước mắt lăn thẳng rồi rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.
-Won... đừng khóc mà... nghe em giải thích.
Mingyu từ từ tiến lại anh nhưng đã không giữ lấy kịp, wonwoo đã quay mặt đi bỏ chạy, mingyu vội rược theo phía sau, mưa lớn như hoà cùng nước mắt của cậu, cậu rất lạnh lùng chưa từng khóc trước mặt mingyu, nhưng hôm nay cậu không đủ mạnh mẽ như thế nữa, vì cậu đã kết thúc với mingyu rồi, cậu chỉ muốn thoát khỏi tên dơ bẩn đó, bước chân sải đều không còn chút sức để chạy tiếp cậu đứng lại:
-Đứng yên đó, đừng theo tôi... tên dơ bẩn...
-Won à, về đi, anh muốn giận hay thế nào với em cũng được, mưa đang lớn lắm, anh ốm đấy.
-Cậu lo cho tôi hay là cảm thấy có lỗi? Nghĩ cảnh tượng lúc nãy đủ làm tôi phát tởm rồi...mình chia tay đi, tránh ra khỏi đời tôi đi Mingyu. Tôi sẽ không về căn nhà đó nữa đâu.
Mingyu vội chạy lại nắm lấy tay wonwoo:
-Won à, đừng vì hoảng loạn như thế với em mà, về nhà đi rồi chúng ta nói chuyện.
-Bỏ tay tôi ra, tôi không về căn nhà đầy hình ảnh đó đâu.
-Buông tay tôi ra...
Vung tay thật mạnh, wonwoo rời khỏi vòng tay mingyu "khoan đã":
-WONWOO, ĐỪNG CHẠY, NGUY HIỂM....
Ánh đèn pha sáng rực chiếu mờ mọi thứ, cậu nhíu mắt nhìn phía hông mình một thứ to lớn đang tiến lại gần, mưa lớn làm mắt cậu nhíu lại, chỉ mất vài giây làm cậu chưa kịp suy nghĩ, một âm thanh va chạm lớn, một bóng hình ốm nằm sải trên mặt đường, vết máu loang hoà nước mưa nhạt đi chảy đều khắp mặt đường:
-WONWOOO....
Mingyu thấy được tất cả, Vội chạy lại ôm lấy thân hình yếu ớt đó, tên tài xế vội bước xuống thờ người vì hình ảnh đó:
-ANH CÒN ĐỨNG ĐÓ NHÌN GÌ, MAU GỌI CẤP CỨU ĐI...
Ôm lấy anh, cậu như cố gọi cho anh lắng nghe:
-Won à, em xin lỗi, em biết lỗi em dơ bẩn thế nào rồi, làm ơn tỉnh lại đi, nghe em nói đi mà, anh muốn bỏ em cách xa em cũng được, nhưng làm ơn hãy tỉnh lại đi mà, đừng ngủ, ráng đợi một chút đi, tỉnh lại đi mà WONWOO, xin anh đó.....
————————————
Sắp tới tớ sẽ ra những mẩu truyện không nội dung nhưng chỉ trên 18++++++ mới đọc được thôi, nên là bạn nào đọc được thì nhấn Follow tớ nhé!👶🏻
Một câu chuyện buồn là mua Carat ver nhưng tớ không dính 1 anh nào trong 3 anh cả 😭😭😭..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com