Tất cả là vì anh
2 tuần sau,sau khi trở về từ Vn,Joong nằm trên giường co rút người lại trong lòng ngực anh ôm lấy ảnh của em, Pond thường xuyên lui tới nhà nấu ăn chăm sóc cho Joong,bố mẹ nghe tin từ Pond mấy ngày trước vội vã trở về xem tình hình của Joong thế nào,chả ai khuyên can được nữa,họ giao anh cho Pond để mắt tới chỉ sợ Joong lại làm điều gì đó dại dột
Anh có tìm em,hỏi khắp nơi gọi người quen biết của Dunk nhưng nhận lại sự lắc đầu,không một ai biết Dunk hiện đang ở đâu,anh có hỏi Joke như cậu ấy cũng không biết,kể từ khi vụ kia xảy ra ở trường Joke không còn liên lạc với Dunk nữa,cậu đã nói thế với Joong
Mỗi ngày như ngày hôm nay Pond nấu xong bữa ăn mang vào phòng,đặt kế bên giường,thấy chú đang ngủ Pond lặng lẽ đi ra,30 phút sau cậu đi vào khay thức ăn vẫn còn y nguyên, lúc này Joong đã thức giấc,ánh mắt vô hồn nhìn về phía cửa sổ
"Chú cứ như vậy là sẽ chết đó"
"Kệ chú"
Mới hôm qua Joong được truyền nước biển do cả tuần nay anh không hề đụng miếng thức ăn và đã ngất xỉu,thậm chí ngủ Joong cũng không muốn ,không thể tìm được em đời anh như kết thúc
"Dunk à,về với anh đi,anh nhớ em,anh không thể sống thiếu em, không phải lỗi của em mà,em không có lỗi gì với anh hết"
"Chịu thua,chú cứ thế rồi chết quách đi, Dunk rời khỏi chú là đúng rồi, ai nói gì khuyên muốn gãy lưỡi chả thèm nghe"
"Con biết tính Dunk,nếu không có lí do riêng thì Dunk sẽ không chọn cách rời xa chú,chú thương Dunk đồng nghĩa cũng thương bản thân chú nhiều vào,cậu ấy không muốn thấy chú trông bộ dạng này đâu,cậu ấy sẽ trở về với chú khi đã suy nghĩ xong,chú nên cho Dunk thời gian"
"Chú chết cũng mặc kệ chú,hoàn toàn là lỗi của chú,đúng rồi là lỗi của mình phải quỳ thì em ấy mới trở về với mình"
Joong ngượng dậy một cách nhọc nhằn,cả cơ thể không còn miếng sức lực,anh đặt chân xuống giường còn không nổi thì làm gì có sức để quỳ,Pond cau chân mày lại kéo hộc tủ ra lấy cây tiêm thuốc mê chích vào cổ Joong,anh dần dần mất ý thức,mắt tối lại,Pond đỡ chú nằm xuống rồi đắp chăn cẩn thận mới ra ngoài
Pond có xin bác sĩ kê toa cả liều thuốc ngủ khi Joong mất kiểm soát,cậu buộc phải dùng biện pháp mạnh với chú,khoá hai tay hai chân Joong trên đầu giường phòng ngừa trường hợp chú lại bước xuống giường mà quỳ gối phạt chính mình
Ở đảo,cả ngày cậu luôn quanh quẩn ở resort rồi tới biển để giải toả tâm trạng của bản thân,đôi khi căn bệnh ảo giác lại xuất hiện may mà cậu không bị lạc đi xa,có khi cảm giác đau đầu lại tới,Dunk khoá trái cửa phòng cho chắc rằng bản thân không bước ra ngoài vào ban đêm
Joke ra đảo theo định kỳ rồi sẽ vào đất liền,còn việc học của Dunk Joke lo luôn phần đó,Joke còn mời hẳn chuyên gia về nghành Dunk học,vào thứ 4 và thứ 6 gọi video call với thầy,Joke còn chuẩn bị sẵn một phòng đầy dủ dụng cụ cho cậu thực hành,cả hai quyết định bỏ qua chuyện cũ và làm bạn với nhau
Dunk ngồi trên bãi cát nhìn sóng ập đến theo nhịp từng đợt,Joke đến phòng tìm Dunk mà không thấy,đoán chắc cậu ấy lại ra biển nữa rồi
"Nơi này đẹp đến thế hả,ngày nào cậu cũng đến ngắm thế"
"Không đến lại uổng phí cảnh đẹp của mẹ thiên nhiên tạo ra"
"Dunk, tôi hỏi cậu một câu được không"
"Cậu...cậu đang bị bệnh đúng không,xin lỗi vì nhiều chuyện và xen vào chuyện riêng của cậu,cậu không muốn nói cũng được,khi nào sẵn sàng nói với tôi,tôi sẽ lắng nghe"
"Nhìn cậu cứ đặt hồn ở đâu ý và thường xuyên có tâm sự mà lại giấu vào trong,tôi với tư cách bạn bè nên là lo lắng cho cậu..."
"Ừm,người còn trẻ như tôi biết tin mình mắc bệnh khó trị khỏi đã sốc đến mức không dám nói với ai"
"Sao cậu biết tôi đang bệnh vậy Joke"
"Tôi sẽ không giấu cậu bất cứ điều gì,vô tình tôi nhìn thấy cậu từ bệnh viện đi ra,có đến hỏi các y tá họ không nói,nhờ sự quen biết của dì tôi làm tại bệnh viện,trước ngày cậu gọi cho tôi,tôi đã đến gặp bác sĩ,vị bác sĩ đã nói với tôi về khối u trong não của cậu và cả việc có bệnh viện ở Đức sẽ giúp trị cho cậu"
"Joke cậu đừng nói với ai tôi đang bị bệnh được không,nhất là bố mẹ tôi cả bạn bè và người đó,tôi sẽ lặng lẽ rời khỏi nước thái bay sang đức điều trị một mình,tôi không biết mình có thể sống tiếp hoặc có thể chết bất cứ khi nào"
"Tôi không muốn mọi người biết ngay lúc này, càng khiến họ có tâm trạng tệ hơn,họ thuơng tôi rất nhiều tôi lại không muốn người tôi yêu quý lo lắng cho mình,tôi sẽ cho họ biết khi tôi rời khỏi thái lan,Joke tới đó phiền cậu giúp tôi một việc"
"Tôi sẵn sàng giúp cậu "
Joke rất muốn mở lời tiếp theo để đi cùng Dunk,cậu biết khi nói như vậy Dunk sẽ không để cậu đi cùng,Joke đành im lặng
Gần hai tháng trôi qua,còn 1 tuần nữa tới ngày Dunk bay sang Đức,Joong đã vực dậy được một chút,buớc ra khỏi nhà và làm việc trở lại,tuy là đã đỡ hơn lúc nằm trên giường và bỏ ăn,chỉ nhiêu đó thôi đã khiến Pond và bố mẹ Joong đỡ lo lắng,anh cứ liên tục tìm Joke để hỏi tin tức từ Dunk,Joke liên tục bị làm phiền đến bực mình
"Đừng có làm phiền tôi mãi thế,tôi đã bảo không biết Dunk ở đâu rồi mà"
"Cậu chắc chắn biết,nói tôi biết hiện tại em ấy sống có tốt không,tôi sẽ không đòi hỏi gì hết chỉ muốn biết Dunk bây giờ sống ra sao thôi"
"Tôi nói tôi không biết,tôi mong anh đừng có làm phiền thời gian của tôi và đừng có dùng thủ đoạn bần hèn với tôi không có lợi ích gì cho anh đâu"
"Còn nữa,tôi khuyên anh quên Dunk đi,dù cậu ấy có ở đâu đi nữa Dunk rất muốn anh quên cậu ấy"
Joke đưa ra lời cảnh cáo với Joong,do 3 ngày trước có người theo dõi cậu,không cần hỏi Joke biết người đó là ai,chính là Pond và 3 đứa đàn em của Dunk,cậu luôn cập nhật mọi chuyện ở đất liền cho Dunk biết
Mọi kế hoạch mà Dunk sắp xếp để giúp Joong thoát khỏi tình cảm mà anh dành cho Dunk,cậu cũng mong anh tìm được hạnh phúc mới,Dunk quyết định làm như vậy sau khi nói chuyện với bác sĩ ở Đức,họ nói nếu phẫu thuật thành công Dunk sẽ mất trí nhớ quên sạch những chuyện trước đây,khả năng nhớ lại rất thấp
Vào đêm trời mưa Joong đến quán club của Jimmy,giờ Jimmy đã đổi ca sĩ khác thay thế Dunk rồi,Joong gọi cho mình một chai rượu nặng đắt tiền,phục vụ bê ra anh nốc cạn sạch một ly rượu,hết ly này đến ly khác, rượu có thể giúp cảm xúc giải toả nên anh đã thử
"Cậu định để cậu ta uống đến chết hả,không ổn cho quán tôi đâu đấy"
"Mặc kệ anh ta,để anh ta hơi say thì cho thuốc xuân dược này vào,theo như những gì tôi đã nói với anh,tiền cũng đã đưa rồi,khiến anh ta lên giường và nhìn nhằm người đó là Dunk,hoàn thành xong việc tôi sẽ gửi thêm tiền "
"Có chắc đây là yêu cầu của Galvin không,thằng nhóc đấy yêu thương anh ta lắm mà"
"Đừng hỏi thêm,chỉ cần làm theo lời tôi thôi"
Joke nhìn Joong rồi rời khỏi,cậu gọi điện báo tình hình cho Dunk biết,nghe những lời Joke nói cậu trả lời 'ừm ừm' rồi tắt máy,nước mắt Dunk lăn dài chảy ròng xuống hai bên gò má,khi nói chuyện với Joke cậu cố gồng và kiềm nén,tay ôm lòng ngực
"Là mày đã yêu cầu làm vậy mà,cũng chính là mày muốn Joong quên mày,lẽ ra mày phải vui mừng cho Joong chứ,hãy ráng cười đi không được khóc "
"Sao lại đau đến thế,đau quá đi mất".
Tự nói với chính mình,mặc cho nước mắt cứ chảy,miệng cứ cười phá lên,trông Dunk bây đau khổ đến tận cùng,lỡ tương lai vô tình có gặp lại nhau cậu mong anh hãy hận cậu thật nhiều,lúc đấy có vẻ như cậu và anh sẽ là kẻ xa lạ chưa hề quen biết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com