31
Bốn mùa lưu chuyển rất nhanh, lá mùa thu vừa mới thưa thớt trên đầu, tuyết mùa đông đã lặng lẽ bao trùm. Năm nay tuyết đầu mùa rơi sớm, vào giữa tháng mười hai, rét sớm bỗng nhiên bao trùm toàn bộ. Đầu tiên tuyết mỏng manh rơi xuống một tầng trên đất, rất nhanh bị tan ra, nhưng tuyết cứ một tầng lại một tầng không ngừng phủ lên. Thành phố dần dần toàn màu trắng.
Hồ Lê Thanh Tùng mặc áo ở nhà màu xám lông dê, ngồi trong thư phòng tập trung tinh thần chữa bài kiểm tra lần ba. Năm nay tết Âm lịch rất sớm, còn một tháng bảy ngày là kì nghỉ. Hiện tại đang là cuối tháng mười hai, thi lần ba xong, cách một đợt nghỉ ngắn ngủi, tiếp theo là cuộc thi cuối kỳ tháng năm.
Hầu như tất cả giáo viên đều ở văn phòng tăng ca chữa bài thi. Hồ Lê Thanh Tùng lại mang toàn bộ bài kiểm tra về nhà, tự mình an tĩnh ở thư phòng phê chữa. Hơn nữa cho phép Hàn Ánh Hân tiến vào quấy nhiễu, sửa xong bài kiểm tra mới bồi cô. Lệnh này tuy làm cho cô vô cùng phẫn uất, nhưng Hồ Lê Thanh Tùng mặt không chút thay đổi cự tuyệt cô muốn vào.
Hồ Lê Thanh Tùng nói là:
"Nếu em vào, một tuần anh cũng khó sửa xong."
Hồ Lê Thanh Tùng phê chữa bài kiểm tra cực nhanh, trí nhớ rất tốt, đảo qua đáp án là nhớ kỹ. Tốc độ mặc dù nhanh, cũng chịu không được cả núi bài kiểm tra. Hai ban đều thi chất thành một đống cao cao, hơn một trăm bài, Hồ Lê Thanh Tùng ngồi sửa đến giữa trưa, được hơn một nửa.
Hồ Lê Thanh Tùng dừng bút, buông bài trong tay, tháo kính xuống, nhẹ nhàng day hốc mắt, dùng mắt quá nhiều, có chút mỏi mệt.
Cửa sổ thư phòng thật lớn, bên ngoài tuyết trắng xuyên qua cửa sổ trong suốt, long lanh lấp lánh. Hồ Lê Thanh Tùng nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ có chút xuất thần.
"Kẽo kẹt.."
Một cái đầu nhỏ đầy lông mịn như nhung thật cẩn thận đẩy cửa thư phòng hở ra một cái khe, chỉ lộ ra một đôi mắt to sáng ngời, xoay tròn, phát ra thanh âm thanh thúy lại nhu thuận:
"Thầy, anh sửa xong rồi sao?"
Hồ Lê Thanh Tùng đứng lên, đi đến cửa. Một chân để ở cửa, cúi đầu nhìn cặp mắt kia, mặt không chút thay đổi nói:
"Cứ mỗi một giờ quấy rầy anh một lần, mười đời mới sửa hết."
Cô cầu xin híp mắt cười:
"Em chỉ muốn hỏi một chút khi nào thì sửa bài của em."
Vừa nói vừa dự tính mở cửa tiến vào.
Anh vươn một đầu ngón tay để lên cái trán bóng loáng của cô, không cho cô vụng trộm vào, sủng ái nhìn cô chế nhạo nói:
"Thế nào? Tiểu thư thỏ có nhớ kỹ "Thước dạy học" của anh?"
Thành tích bài kiểm tra đang chấm này, so với lần hai đại đề toàn thể tốt hơn không ít, Hồ Lê Thanh Tùng tâm tình cũng không tệ lắm, tinh thần tốt nhìn cô mặc quần áo ở nhà lông nhung, nhịn không được chế nhạo một câu.
Hàn Ánh Hân mặc một bộ quần áo ở nhà cô mua, là con thỏ trắng hồng, hai bên mũ còn có hai cái tai dài. Cô chen chúc ở khe cửa, tai thỏ hồng làm nổi bật mặt tròn ngây thơ, có vẻ càng đáng yêu.
"Ai nha!"
Hàn Ánh Hân lập tức dùng một bàn tay che hai mắt mình.
"Thầy đùa giỡn lưu manh!"
Hồ Lê Thanh Tùng nặng nề cười:
"Rất tốt, nhận thức rất khắc sâu. Anh vốn chính là mặt người dạ thú."
Hàn Ánh Hân mở khe hở, xuyên qua đó nhìn Hồ Lê Thanh Tùng, cầu xin:
"Thầy cho em vào được không? Em cam đoan không ầm ỹ, không nghịch nháo."
Hồ Lê Thanh Tùng lắc đầu:
"Nghe lời, tự mình đọc sách đi, buổi tối cùng em, ngoan."
Cuối cùng một tiếng "Ngoan" trầm thấp lại gợi cảm, Hàn Ánh Hân thiếu chút nữa bị mê hoặc.
Cô vội vàng nói:
"Em thấy sắp giữa trưa. Anh cũng mệt mỏi đúng không? Em tới xoa bóp một chút cho anh, còn mang coffee nha."
Trong nhà anh có một máy pha coffee thủ công, cô nháo lên muốn học cách dùng, anh không thể làm gì, phải cầm tay dạy cô. Hàn Ánh Hân về trù nghệ có thể thành thục, nhưng lại không có thiên phú về cà phê, thường bỏ quá nhiều, cuối cùng làm cho đắng không thể uống, sau đó Hàn Ánh Hân tựa hồ cũng hoàn toàn mất đi tự tin với nó.
Hồ Lê Thanh Tùng vừa nghĩ đến lần trước thiếu chút nữa bị cà phê đen Hàn Ánh Hân tự tay pha làm đắng chết, không khỏi bật cười:
"Không phải muốn độc chết anh à?"
Hàn Ánh Hân tức giận chui đầu vào.
"Sẽ không! Lần này em đã thử rất lâu!"
Tay trái cẩn thận đưa một ly coffee đầy bảy phần tới trước mắt anh. Trong chén, coffee màu nâu sẫm, còn bốc hơi nóng nghi ngút, ngửi có mùi thơm cà phê đặc thù.
Mắt cô sáng ngời, ngượng ngùng nói:
"Kỳ thực... em đã biết dùng. Vẫn nói không biết, là muốn thầy dạy em thêm. Cho dù mắng em ngốc, em vẫn thích."
Nói đến câu sau, mặt không tự giác lại đỏ ửng.
Hồ Lê Thanh Tùng ngẩn người.
Anh quả thật không ngờ Hàn Ánh Hân còn có thể cố ý giả ngốc. Trong ấn tượng của anh, cô đương nhiên ngốc nghếch, thích đỏ mặt thật đáng yêu. Nhưng tâm cơ nho nhỏ như vậy, cũng giấu diếm được mắt anh.
Hồ Lê Thanh Tùng nheo mắt, vừa lắc đầu vừa cười.
"Già rồi già rồi, nhìn không ra em chọc ghẹo anh như vậy."
Lực đạo trên tay buông lỏng, làm cho cửa mở ra.
Thiếu nữ đeo tai thỏ kinh hỉ kêu lên:
"Anh cho em vào! Hừ, em muốn xem thư phòng này rốt cuộc có bí mật gì, cứ không cho em vào!"
Trong mắt anh hiện lên vẻ phức tạp, lập tức che giấu đi. Anh thuận thế tiếp nhận coffee trong tay cô, hơi hơi nếm một ngụm, mắt sáng lên, lập tức nói:
"Anh muốn coffee về sau đều thế này."
Hàn Ánh Hân rộng rãi vẫy vẫy tay, nhưng mặc đồ con thỏ làm cho động tác vẫy tay rất buồn cười, cô lớn tiếng nói:
"Không thành vấn đề! Dạ dày của thầy, trẫm phụ trách!"
Hồ Lê Thanh Tùng nghiêng đầu, hơi hơi nheo mắt.
"Vậy cả người anh, em phụ trách không?"
Hàn Ánh Hân lập tức thẹn thùng, lắp bắp nói:
"Phụ trách... có thể... Nhưng phải tiết chế..."
Hồ Lê Thanh Tùng nghiêm mặt nói:
"Cả ngày trong đầu em suy nghĩ cái gì? Anh cũng không có ý tứ này."
Anh chỉ trích:
"Còn nhỏ tuổi, tư tưởng không thuần khiết."
Cô trả lời lại:
"Thầy giáo ở trên, cũng mặt người dạ thú."
Hồ Lê Thanh Tùng mỉm cười.
"Em còn chưa thấy bộ dáng mặt người dạ thú chân chính của anh."
Cô đỏ mặt khiêu khích:
"Em mới không sợ đâu."
Tiếp theo vì những lời này mà trả giá bằng giáo huấn thảm thiết.
Anh thoải mái ngồi ở trên ghế sau bàn, hai cái chân dài hơi hơi tách ra, cúi đầu thoải mái phê chữa bài tập.
Cô mặc đồ con thỏ quỳ gối phía dưới bàn, hai tay nâng gậy thịt của anh, cái miệng nhỏ gian nan phun ra nuốt vào gậy thịt to lớn, mấy lần bị nghẹn, nức nở không ngừng, gậy thịt anh sưng thật lớn, lỗ nhỏ ở quy đầu chảy dâm dịch, tràn đầy trong miệng cô. Vạt áo cô mở rộng, lộ ra hình dáng cái vú đẹp đẽ, một bộ dáng bị chà đạp không thôi.
Hồ Lê Thanh Tùng nhàn nhã tự đắc phê chữa bài tập, thậm chí so với buổi sáng, tốc độ phê chữa còn nhanh hơn, thường thường cúi đầu giáo huấn.
"Đề thứ năm mươi các em cơ hồ toàn quân bị diệt, đi học anh không giảng sao?"
"Phải ngậm hết vào, Hân Hân. Chỉ ngậm một chút gọi là lười biếng."
"Còn đề thứ mười tám, nhìn đã không muốn nói tiếp."
"Còn chỗ phía dưới kia cũng phải ngậm, biết không?"
Hàn Ánh Hân nức nở gật gật đầu, há mồm ngậm hai cái hạt tròn của anh, hút mạnh lại buông ra. Trong mũi tràn đầy hương vị của anh, lại càng thêm thúc tình. Quá nhiều nước bọt từ miệng chảy lên quần áo. Cô khó nhịn kẹp chặt hai chân, vừa quỳ gối phía dưới bàn khẩu giao cho anh, vừa lén lút thò tay mò tiểu huyệt mình.
Anh sâu sắc nhận thấy động tác của cô, chậm rãi rút gậy thịt từ trong cái miệng cô ướt át ấm áp ra, cầm gậy thịt to lớn như nhục nhã lại như yêu thương liên tục vuốt khuôn mặt thiếu nữ mềm mại, thấp giọng hỏi:
"Hương vị của anh tốt không?"
Nhãn tình cô ướt át, lại mang theo một tia mê mang, miệng còn tơ bạc, gật gật đầu.
Anh vừa lòng cẩn thận đổ chất lỏng từ gậy thịt lên môi cô.
Anh nặng nề cười, giảo hoạt hỏi:
"Anh bắn hết cho em được không?"
Cô gật gật đầu.
Hồ Lê Thanh Tùng một lần nữa cắm gậy thịt vào miệng cô, hung hăng rút chọc vài cái, đặt lên đầu lưỡi cô, gậy thịt nhảy lên, từ lỗ nhỏ đỏ tươi trên quy đầu bắn ra lượng lớn chất lỏng mầu trắng ngà! Lập tức bắn đầy miệng cô, lúc rút ra ngoài, lại bắn vài giọt lên mặt cô.
Anh thở dài cảm thán nói:
"Thật tốt..."
Hàn Ánh Hân quỳ gối tại chỗ, bị bắn cứng đờ, nửa ngày mới phản ứng lại, xấu hổ và giận dữ nói:
"A a a! Đầy lên tóc em! Ghét nhất thầy!"
Bên ngoài rét lạnh tuyết rơi, bên trong ấm áp như xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com