Chương 23: Ngụy đại gia nói lời yêu thương thì chết sao?
Edit: Yuu
Trong đoàn làm phim.
Nửa tháng nữa là tới mùa xuân, thời tiết ngày càng lạnh.
Đồng Kiều hóa trang cổ đại, bên ngoài còn mặc một cái áo lông dài đến cổ chân, hai tay ôm ly nước ấm, tay chân lạnh buốt.
Mấy người vây tại một chỗ, nghe đạo diễn khái quát cảnh tiếp theo.
Sau mười phút, mấy người đều tản ra.
Đồng Kiều cùng hai người khác đến vườn hoa, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
Bên ngoài đình, tuyết trắng mênh mang, gió lạnh thổi qua mặt Đồng Kiều làm cô thoáng rùng mình.
Địch Nhất Tang thấy cô lạnh, ân cần hỏi han "Chị không sao chứ?"
Đồng Kiều lắc đầu "Tôi không sao."
Hôm nay là ngày đầu tiên "bà dì" của cô đến, Đồng Kiều cảm thấy bụng dưới hơi đau, mà tay chân lại lạnh buốt.
Buổi sáng vì để rời giường quay phim, cô đã phải thêm mấy túi chườm ấm ở dưới bụng, uống mấy chén nước đường đỏ, nhưng vẫn cảm thấy thân thể không thoải mái.
"Chúng ta bắt đầu." Nói rồi Đồng Kiều bắt đầu điều chỉnh cảm xúc.
Địch Nhất Tang bước nhanh về phía đình, làm mộ bộ dáng vương gia lười nhác vào trong đình ngồi.
"Vương phi thật đúng là có nhã hứng, không để ý trời đông giá rét lại ngồi ở đây thưởng đẹp."
Đồng Kiều đưa lưng về phía hắn, lúc xoay người, quanh thân tỏa ra khí chất khác biệt so với thường ngày.
Hai tròng mắt của cô sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn thấy Tam vương gia cũng không thay đổi sắc mặt, làm ra bộ dáng kiêu ngạo, không tự ti.
"Vương gia không phải cũng thật là có nhã hứng, đến trong viện tử này ngắm cảnh a."
Địch Nhất Tang nhếch lên nụ cười tà, ngón tay nâng cằm Đồng Kiều lên, nói "Cảnh đẹp, cũng không so được với dung nhan sinh đẹp của vương phi."
·······
Lúc này, đứng cách đó không xa Quan Vĩ Lê nhìn thấy được hai người trong đình, một cái tát đập vào trên trán, một bộ không đành lòng nhìn tiếp.
Mình thật đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa.
Hắn vụng trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt vẫn như cũ rất bình tĩnh, nhưng Quan Vĩ Lễ biết, người đó đang tức giận.
Cặp mắt kia ngày thường có ba phần cười thì nay nheo lại,làm người ta hoang mang.
Quan Vĩ Lễ ở bên cạnh giải thích: "Nhìn điệu bộ này hai người hẳn là đang quay phim."
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, cất bước hướng cái đình bên kia đi đến.
Quan Vĩ Lễ vội vàng đi theo.
Lúc này còn đang diễn, Đồng Kiều lấy tay đẩy Địch Nhất Tang ra rồi hô một tiếng "Lớn mật, nữ nhân của hoàng huynh ngươi mà cũng dám ngấp nghé, không muốn sống nữa sao?"
Địch Nhất Tang làm ra bộ dáng không quan tâm, ngồi ở ghế đá lạnh lẽo, một bộ dáng không sợ hãi "Ha ha ha, ta mặc dù tiếc mệnh nhưng cũng yêu mỹ nhân, bằng không thì cũng sẽ không giúp nàng làm nhiều việc không thể tiết lộ như vậy."
"Đoạn thời gian trước nàng cùng Lương...Lương ······ "
Nói đến đây Địch Nhất Tang đột nhiên dừng lại, hai người đều cười phá lên.
Địch Nhất Tang từ ghế đá đứng lên, cười có chút ngại ngùng "Ai nha, Đồng tỷ, tôi đột nhiên quên lời thoại."
Đồng Kiều cười khoát tay "Không có việc gì, vừa rồi cậu diễn rất tuyệt, dù là động tác cũng đều rất chính xác."
Địch Nhất Tang trong nháy mắt cười như hoa "Cảm ơn Đồng tỷ khích lệ."
Nói xong hắn lại trong nháy mắt thu hồi nụ cười, trở nên hơi lo lắng "Đồng tỷ, tay của chị làm sao lại lạnh vậy a?." Vừa rồi Đồng Kiều chỉ đẩy tay hắn một chút, hắn như là đụng phải một tảng băng.
Đồng Kiều nhìn tay mình có chút phiếm hồng, cười nói "Không có sao đâu."
Nói đem hai tay ôm vào, thổi hơi ấm vô lòng bàn tay, nhưng căn bản chính là hạt cát trong sa mạc.
Đồng Kiều diễn nữ hai Tịnh Hồng, mà Địch Nhất Tang lại là nam bốn Tam tiểu Vương gia, cùng Tịnh Hồng đã làm rất nhiều chuyện xấu.
Cho nên hai người có cảnh diễn chung cũng không ít, lại thêm cả Địch Nhất Tang cungx chơi cùng trò chơi với Đồng Kiều, bình thường không có việc gì thì sẽ ngồi cùng một chỗ nghiên cứu kịch bản cùng chơi game, một tới hai đi quen thuộc không ít.
"Tay của chị quá lạnh , đợi lát nữa tôi chuẩn bị cho chị ly nước nóng, cầm ấm tay."
"Khụ khụ khụ." vừa dứt lời,sau lưng Đồng Kiều liền vang lên tiếng ho khẽ.
Đồng Kiều nghe tiếng thì quay người, nhìn thấy sau lưng hai người, hơi sững sờ.
Đặc biệt là nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng đứng bên cạnh Quan Vĩ Lễ sắc mặt trông khó coi, cô đột nhiên chột dạ.
Bất quá sau đó lại nghĩ, mình bây giờ cùng Ngụy Cẩn Hằng đã không có loại quan hệ đó, bất động thanh sắc ở giữa đừng thẳng lưng, để cho mình trông khí thế một chút.
"Quan tổng, Ngụy Tổng."
Đồng Kiều lộ ra nụ cười lễ phép.
Quan Vĩ Lễ bận bịu khoát tay, cười nói "Hai người đang vội sao?."
"Ừm, chúng tôi đang chuẩn bị cảnh diễn chung." Đồng Kiều cười giải thích, ánh mắt lén liếc qua Ngụy Cẩn Hằng , phát hiện hắn căn bản không nhìn mình, mà là đang đánh giá người bên cạnh mình Địch Nhất Tang .
Địch Nhất Tang ngại ngùng cười, lễ phép mở miệng "Xin chào, tôi là Địch Nhất Tang ."
Nghe được cái tên này, lông mày Quan Vĩ Lễ nhướn lên "Địch Nhất Tang ?Địch Nhân Quyền là cha cậu?"
Địch Nhất Tang gật đầu "Đúng thế."
Đúng lúc này, có tiếng loa vọng đến "Đồng Kiều, Địch Nhất Tang chuẩn bị quay lại."
Nghe nói như thế, hai người đều lễ phép hướng Quan Vĩ Lễ cùng Ngụy Cẩn Hằng chào hỏi, liền dẫn người hóa trang chạy về phía đình.
Đợi hai người đi xa, Quan Vĩ Lễ không khỏi cảm thán nói "Ai nha, có người tự cho là đúng, cảm thấy mình dáng dấp đẹp trai, liền có thể không cần làm gì có thể làm hàng vạn thiếu nữ say mê, thực tế, người ta căn bản không có phản ứng lấy một chút."
Ngụy Cẩn Hằng nhìn bóng lưng của hai người kia, không để ý đến hắn.
Quan Vĩ Lễ thấy hắn vẫn bình tĩnh, nhịn không được nói "Tôi đang nói với cậu, cậu có nghe không, vừa đến đã làm bộ mặt này, chả thèm hỏi han người ta lấy một câu, cậu nhìn Địch Nhất Tang kia, nào là lấy nước nóng, cầm ấm tay, hắn ta quan tâm Đồng Đồng biết bao."
"Mặc dù cậu có nhan sắc, có tiên, nhưng người ta cũng không kém nha, người ta là con trai của một ông chủ bất động sản lớn a, cũng là thiếu gia nhà giàu, đến lúc đó lấy con xe thể thao sịn sò theo đuổi Đồng Kiều, cô ấy cùng với hắn ở chung là chuyện sớm muộn"
Không đợi Quan Vĩ Lễ nói xong, Ngụy Cẩn Hằng cất bước đi đến phía mái đình.
"Ài ài ài, tôi còn chưa nói xong đâu, cậu đi ra đó làm gì?"
Liên tiếp diễn ba cảnh, trán Đồng Kiều đã đổ chút mồ hôi, cô không phải vì vận động làm người nóng lên, mà là dưới bụng quá đau.
Trợ lý lần nữa bưng tới một ly nước nóng, nói "Đồng tỷ, nếu không chúng ta xin phép nghỉ một ngày."
Đồng Kiều lắc đầu "Không có việc gì, kiên trì một chút liền không sao."
Xế chiều hôm nay, có mấy cảnh Đồng Kiều cùng nữ chính diễn chung.
Trong mấy nhân vật chủ chốt, cô là diễn viên không có danh khí nhất.
Nếu như cô xin nghỉ, đạo diễn liền phải đem cảnh quay của cô dời về sau.
Những người nhân viên kia từ sáng sớm đã bố trí xong hết thảy ngoại cảnh cho phần diễn của cô, rất nhiều diễn viên cũng đều trong gió rét chờ quay phim, cô không muốn bởi vì chính mình, làm chậm trễ toàn bộ tiến trình của đoàn phim.
Cô bây giờ có thể làm chính là diễn tốt, tranh thủ một lần thông qua, như vậy mời có thời gian cho cô nghỉ ngơi.
Đồng Kiều tự nhủ,có hia giờ ăn cơm trưa, nhanh chóng ăn cơm thì sẽ có nhiều thời gian tranh thủ nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, tổng đạo diễn ngồi trước màn hình cầm loa hô: "Đồng Kiều, cô tới đây một chút."
Đồng Kiều vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi tới.
"Thẩm đạo, tìm tôi?"
"Ân, là như vầy, buổi chiều cô không cần quay, nhà đầu tư bộ phim này tới, đúng lúc là cấp trên của cô, cô dẫn họ đi làm quen xung quanh, tôi thấy bộ phim này cô nghiên cứu rất kĩ, cũng có thể cùng Quan tổng, Ngụy Tổng nói chuyện."
Đồng Kiều đảo mắt một vòng, cũng không có phát hiện hai vị kim chủ kia.
Tổng đạo diễn nhìn ra tâm tư của cô, nói "Bọn họ đang ở bên ngoài studio."
Đồng Kiều ồ một tiếng, sợ bọn họ sốt ruột chờ, đồ hóa trang cũng không kịp đổi liền chạy ra bên ngoài.
Đi tới cổng, vừa vặn gặp Tiểu Y và Dư Dư.
Cá cô không có cảnh diễn, hai người liền nói đi mua hai ly trà sữa nóng uống, ủ ấm thân thể.
Nhìn thấy Đồng Kiều chạy đến, hai người đưa tay ngăn lại "Đồng Đồng, cô chạy nhanh như vậy làm gì?"
Đồng Kiều chỉ chỉ bên ngoài chiếc xe màu đen sang trọng kia, đem nhiệm vụ mà đạo diễn gia cho nói qua với bọn họ.
Tiểu Y hướng phía Đồng Kiều chỉ, nhìn thấy chiếc xe kia có chút giật mình.
"A, lại là chiếc xe này."
Đồng Kiều hỏi "Thế nào? Cái gì lại là chiếc xe này?"
Tiểu Y nhấp một hớp trà sữa, nói "Lần trước chúng ta ở trong rừng quay phim, tôi thấy chiếc xxe này đậu ngoài ven đường, lúc ấy cảm thấy nó nhìn xa hoa, liền chăm chú nhìn thêm, cậu nói đây là xe của ông chủ công ty cậu sao?"
Đồng Kiều không có giải thích nhiều, xem như ngầm thừa nhận.
Kỳ thật chiếc xe này là của Ngụy Cẩn Hằng .
"Cậu thấy lúc nào?"
"Chính là lúc cậu xin nghỉ phép không đến nửa tháng ấy."
Nghe nói như thế, đáy lòng Đồng Kiều rung lên.
Cô quay phim trong rừng nghỉ có một lần, chính là lúc ba Đồng qua đời.
Sau khi trở về cảm xúc của cô rất tệ, một mình ngồi bỗng nhiên rơi lệ, dẫn đến người bên cạnh cũng không dám nói chuyện nhiều với cô/
Có thể khi đó hai người đã giải ước hợp đồng, hắn đến đoàn làm phim làm gì?
Mang theo sự nghi ngờ này, Đồng Kiều lênxe của Ngụy Cẩn Hằng.
Lái xe giống như người vô hình, Quan Vĩ Lễ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Đồng Kiều chỉ có thể cùng Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Trong xe rất ấm, cùng bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.
Trước mặt cô có một túi giữ ấm, một chén nước đường đỏ đang nóng bốc hơi nghi ngút.
Đồng Kiều nhìn Ngụy Cẩn Hằng, chỉ chỉ cái ly trước mặt hỏi "Đây là cho em sao?"
Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu bình thản ừ một tiếng.
Đồng Kiều trong lòng có chút cảm động, bưng chén lên từng ngụm uống vào.
Nước nóng vào trong bụng, lại thêm độ ấm trong xe, Đồng Kiều cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang từ từ tăng trở lại.
Nguyên bản bị cóng đến ửng đỏ tay đã khôi phục lại vẻ hồng hào.
Lúc cô uống nước, lái xe vẫn lái xe. Phương hướng của xe Đồng Kiều rất quen thuộc.
Mỗi lúc trời tối cô đều sẽ về khách sạn.
"Ngụy Tổng, chúng ta không phải muốn tham quan studio sao?"
Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu lãnh đạm "Ừm, đi xem chỗ nghỉ ngơi của mọi người như thế nào đã."
Ngồi ở phía trước, Quan Vĩ Lễ lộ ra một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngụy đại gia người này thật là ·· đến lúc này còn giả vờ, rõ ràng chính là quan tâm người ta, còn nhất định phải nói như thế.
Nói một câu tôi biết thân thể em không thoải mái, muốn để em về khách sạn nghỉ ngơi thật tốt .... vân vân các lời yêu thương, sẽ chết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com