Chương 3. Mảnh vụn
Jinho ra ngoài kiếm một lon nước mát từ máy bán hàng tự động. Cậu đã quá quen với mấy ánh nhìn và tiếng xì xào mỗi khi cậu đi ngang qua, cậu cố nhất có thể để ngó lơ chúng đi. Lùn cũng là một cái tội sao? Trời ạ... Có lẽ cậu không biết rằng những ánh nhìn từ cả học sinh nam lẫn nữ là vì gương mặt dễ thương của cậu, mặc dù cậu đã sống phải hơn một thế kỉ rồi. Cậu cho ống hút vào lon, rồi ngồi xuống ở một chiếc ghế dài gần đó. Dù mới là tuần đầu tiên ở trường, Jinho vẫn cảm thấy cô đơn, cậu buồn khi cậu chẳng có bạn bè gì để ngồi cùng vào giờ nghỉ. Suy nghĩ đi tìm Hui có thoáng qua trong đầu nhưng cậu nhanh chóng rũ bỏ nó đi, thà rằng cậu ở một mình còn hơn phải chơi với thằng nhóc kiêu căng đấy. Jinho biết cậu quá nhút nhát để mà đến gần con người, nó cũng chẳng giúp ích gì hơn kể cả bây giờ cậu cũng là "một con người" rồi.
Mắt cậu chính xác là đã sáng hẳn lên, khi cậu nhìn thấy Wooseok và Kino đang tiến đến. Mọi thứ thay đổi khi cậu được nhìn thấy những con người yêu thích của mình với tư cách là một người học sinh cùng trường chứ không phải là một Cupid. Hai đứa dừng lại ở máy bán hàng mà Jinho đang ngồi cạnh, tán gẫu chuyện trò trong khi chọn đồ uống của mình. Jinho thấy Kino khi nhìn gần còn đẹp hơn rất nhiều, làn da nhóc trắng sáng, nụ cười nhe răng dễ thương cùng đôi mắt to tròn lấp lánh, Wooseok thậm chí còn cao hơn hồi trước, nhìn cậu có vẻ hơi xa lánh nhưng cậu có một sức hút đủ để làm bất cứ ai xiêu lòng. Jinho có hơi chạnh lòng khi hai đứa đi qua cậu với đồ uống trong tay mà không thèm để ý cậu đến một lần. Có thể cậu biết gần như tất cả về chúng, chẳng có cơ hội nào chúng lại từng thấy Jinho xuất hiện trong cuộc đời mình cả. Cậu bật ra một tiếng thở dài, mắt cậu nhìn xuống đất trong khi đung đưa chân như một đứa trẻ, chân cậu hầu như chẳng chạm đến đất.
Sắp xếp lại trật tự... Cậu ngẫm nghĩ thật kỹ về ý nghĩa câu này. Mình đã bắn mũi tên của Kino vào Wooseok vài năm trước, gần đây nhận được mũi tên của Wooseok với mục tiêu là Kino, nghĩa là tình yêu chân chính xuất phát từ cả đôi bên. Rồi cậu hồi tưởng lại rất rõ giây phút cậu bị Hui xô vào và cậu phải chịu đựng nhìn mũi tên bay đi. Jinho hít thở thật sâu, cố gắng giữ mình bình tĩnh và không đi tìm Hui để đánh nhau với hắn. Nhưng mũi tên đi chệch hướng và trúng một học sinh khác... Cậu nhanh chóng đảo mắt về hướng Kino và Wooseok, nhưng cậu cảm thấy thật sự bối rối vì cảnh tượng nhìn được, cậu nhảy xuống đất từ ghế của mình.
"KHOAN ĐÃ!" Cậu kêu lên mà không nghĩ gì cả, tiếng rủa bản thân thầm vang lên trong đầu cậu khi cả hai đứa đều dừng chân và quay lại để nhìn xem người lạ nào đã gọi mình. Chúng chỉ nhìn thấy một cậu học sinh bé nhỏ với một gương mặt thật nghiêm trọng.
"Cậu quen cậu ta à?" Wooseok bí mật hỏi, mắt cậu không rời khỏi Jinho, có lẽ còn lùn hơn cậu hai cái đầu. Kino lắc đầu, mặt nhóc tỏ rõ sự lúng túng khi nhóc nhìn Jinho.
"Mọi thứ ổn cả chứ?" Kino nở nụ cười ấm áp. Lúc này Jinho chỉ muốn dùng tối đa sức mạnh của mình để xoá ký ức của chúng đi. Thay vào đó, tất cả những gì cậu có thể làm là lắc đầu đầy dễ thương và vẫy vẫy cánh tay của cậu trong bối rối. Cậu không hiểu nổi vì sao mình luôn lo lắng đến vậy khi tiếp xúc với Kino và Wooseok.
"Xin lỗi, chắc tại mình nhầm các bạn với người khác." Một nỗ lực không hiệu quả lắm để tự giải vây cho bản thân.
"À, không sau đâu." Kino gật đầu đầy thông cảm, nhóc nhìn lên Wooseok rồi nhẹ nhàng thúc tay cậu một cái bằng củi trỏ. "Wooseok, đừng nhìn chằm chằm vào cậu ấy nữa."
"Mình có nhìn đâu..." Wooseok lầm bầm, quay lưng bước đi trước, Kino khúc khích cười rồi nhanh chóng theo sau cậu. Jinho nhìn theo hai đứa với ánh mắt đầy lo ngại. Mình không nhìn nhầm rồi... Găm ở sau lưng trái của Kino chắc chắn là một mảnh tên gãy vẫn còn phát sáng.
~
Sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ, Wooseok hướng mắt xuống Kino, nhóc đang rất vui vẻ thưởng thức đồ uống của mình trên đường về lại lớp học. Cậu quyết định bước chậm lại và hơi cúi đầu xuống, làm Kino bước ra xa một chút. "Sao vậy?" Nhóc hỏi. Wooseok làm nhóc giật mình khi cậu hé môi và cúi người xuống. Cậu nhào tới cái ống hút và làm một ngụm mà không hỏi ý kiến nhóc gì cả. Sau đấy nhìn thẳng vào mắt nhóc mà bĩu môi. "Nước của mình ghen với của cậu."
"Buồn thật, cậu phải chịu bịch nước cam buồn tẻ của cậu đi thôi." Kino kéo hộp nước của nhóc lại và tiếp tục thưởng thức món trà của mình, cố gắng lờ đi sự thật ngốc nghếch rằng hai đứa vừa dùng chung ống hút như thể cậu đã gián tiếp hôn nhóc vậy. Bỗng nhiên, Wooseok giật hộp trà từ tay Kino, tay cậu giơ lên thật cao ở nơi nhóc không thể nào với tới được. Cậu đùa nghịch với bạn mình bằng cách đu đưa hộp nước trên đầu mình, tiếng cười bật ra từ cậu khi Kino cố gắng trong vô ích để lấy lại nước của mình. Còn lâu mới được nhé! Cậu thấy nhóc rất dễ thương khi nhóc cứ cố nhảy lên nhảy xuống mặc dù để với tới gần như là điều không thể. Trong khi cậu tỏ ra ngạo mạn khi giả vờ ngáp và cố tình không nhìn nhóc, mắt cậu bằng cách nào đó đã nhìn thấy một thứ thú vị hơn đang ở tầng hai. Là cậu ấy...
"Này, trả lại cho... mình." Tiếng nhóc nhỏ dần khi nhóc thấy cậu không còn nghe nữa, sự chú ý của cậu đã chuyển về thứ gì đó khác. Kino lập tức lấy tay đập vào sườn cậu, làm cho cơ thể Wooseok rạp xuống và hạ các chi dài của cậu đến tầm nhóc với được, rồi nhanh chóng giật lại đồ uống của mình. Wooseok ôm lấy bụng mình và nhìn Kino trong giận dữ.
"Lỗi tại cậu hết đấy." Nhóc lùi lại và hút nước trước người bạn đang đau đớn của mình. Trong khoảnh khắc chiến thắng nhỏ nhặt của mình, nhóc để ý thấy cậu vẫn đang bị phân tâm, mắt cậu như kiếm tìm một cái gì đó, mà Kino mong phải là cậu đang tìm kiếm ai đó.
~
Jinho: hết giờ gặp tôi ở sau thư viện
"Ugh, cậu ta còn muốn cái gì nữa?' Hui lẩm bẩm. Cupid hoạt động ở cùng một khu vực sẽ tự động có số điện thoại của nhau được lưu sẵn trong máy. Chắc chắn là Hui và Jinho sẽ không bao giờ muốn đi hỏi số của nhau rồi vui vẻ lưu lại một cách tình nguyện đâu. Changgu sốt sắng quay lại nhìn Hui.
"Có ai làm phiền cậu hả?"
"Không có..." Hui từ từ đặt điện thoại xuống, màn hình úp xuống bàn, mắt hắn hướng lên. Điều khiến hắn khó chịu vô cùng, là Changgu quá lì lợm và rất muốn làm bạn với hắn mặc cho hắn tỏ rõ thái độ không hề muốn như vậy. Hắn đã đi đến kết luận rằng, hoặc là cậu quá cứng đầu, hoặc là quá ngây thơ để hiểu ý của hắn.
"Trời ạ, cậu cố tình không hiểu ý cậu ta sao Changgu? Lính mới đây không muốn cậu hội nhóm gì với mình đâu." Shinwon đang ngồi ở chỗ mình cũng nhảy vào. Changgu lườm cậu ta rồi quay lại hướng về phía trước. Thứ duy nhất Hui thích ở Shinwon là cậu ta rất thẳng thắn về tất cả mọi thứ. Ngoài điều đó ra, hắn thấy cậu ta quá coi trọng bản thân và rất mệt mỏi khi phải chơi cùng cậu ta. Tiếng chuông hết giờ vang lên, tất cả học sinh nhanh chóng dọn đồ đạc và chạy ra khỏi cửa phòng học.
Liệng chiếc cặp của mình lên vai, Hui ra chỗ Jinho đang ngồi một mình ở mấy bậc thang đằng sau thư viện. Cậu đúng là bé nhỏ hơn so với những học sinh cấp ba khác.
"Cậu gọi tôi làm gì? Ngồi một mình tủi thân quá à?" Hui hằn học.
"Tin tôi đi, tôi cũng chẳng muốn gọi cậu ra nếu việc này không quan trọng đến thế." Jinho bật lại. Cậu hít một hơi thật sâu và nghiêm túc nói.
"Cậu có tình cờ thấy cái mũi tên gãy nào không?" Câu hỏi bất ngờ chiếm được toàn bộ sự chú ý của Hui.
"Có. Một đứa ở trong lớp tôi có một mảnh ở sau lưng." Hui nói, hắn biết không phải tình cờ mà tự nhiên Jinho lại hỏi về vấn đề này. Câu trả lời của hắn làm cậu ngạc nhiên, cậu không nghĩ là sẽ có thêm một vụ nữa.
"Lớp cậu sao? Vậy là có hai vụ..." Cậu biết Kino học dưới một lớp nên không thể nào học trong lớp của Hui được.
"Hai sao!?" Hui hỏi, lông máy hắn nhướn lên.
"Phải, thật kỳ lạ. Tôi cũng không biết vì sao..."
Đột nhiên, cả hai nghe thấy có tiếng ai đó kêu to. "HUI!!! GẶP LẠI CẬU NGÀY MAI NHÉ!" từ bên kia đường. Ra là Changgu đang vẫy tay đầy mừng rỡ cùng nụ cười rõ tươi trên mặt.
"Chết tiệt..." Hui lẩm bẩm rồi quay đi, vì một lý do nào đấy hắn cảm thấy thật bẽ mặt.
"A, là Changgu. Tôi quên mất cậu ấy học ở trường này." Jinho nói rất bình thản, không biết rằng Hui sẽ phản ứng đầy dữ dội.
"Phải rồi... khoan, cái gì cơ!? Sao cậu biết cậu ta?"
"Tôi đã bắn mũi tên của cậu ấy ba tháng trước..."
BA THÁNG TRƯỚC!? Hui chuẩn bị suy sụp tinh thần ngay chỗ đó. Khoan, khoan, khoan đã nào...
"Mục tiêu là ai? Có phải học sinh trường này không?" Hắn thiếu kiên nhẫn hỏi. Jinho nhăn mặt, chần chừ vì tự nhiên hắn lại quá đòi hỏi. Trùng hợp thay, mục tiêu cũng đang hướng về phía hai Cupid, và Jinho đưa tay lên chỉ.
"Là cậu kia." Hui quay sang phía tay cậu chỉ, là Shinwon và Yan An đang đi cùng nhau. Shinwon vừa đi vừa chọc vào má Yan An, rồi chạy đi mất, tiếng cậu ta bật cười sung sướng trước sự nổi cáu đáng yêu của Yan An.
"Là Yan An." Jinho thêm vào. Cậu quay sang Hui, nhìn hắn như người mất hồn vậy. Được rồi, nghĩa là chúng đã nhận được mũi tên của nhau... Máu trong người hắn như sôi lên trong cáu giận cực đại. VÀ CHÚNG QUÁ NGƯỢNG NGÙNG ĐỂ LÀM BẤT KỲ CÁI GÌ VỚI TÌNH CẢM CỦA MÌNH HẾT.
"Mấy thằng đần độn khốn kiếp!" Hắn kêu lên chẳng có văn cảnh gì làm Jinho giật nảy mình. Shinwon và Yan An đi ngang qua cũng quay sang nhìn hắn đầy khó hiểu. Lúc này Jinho cũng nhìn thấy mảnh tên gãy ở lưng Yan An. Cái gì đang xảy ra vậy?
~
Ở bên kia trường là một Jung Wooseok đang ngồi thủi lủi một mình và chơi trên máy điện tử của mình. Nhưng lần này khác mọi lần, Wooseok chọn ghế ở phía trong hàng rào, nơi dành cho khán giả ngồi, để đợi Kino. Thỉnh thoảng cậu sẽ nhìn lên một tí để xem đội bóng chày tập đến đâu rồi nhanh chóng thu về với trò chơi của mình. Nói cụ thể hơn thì, cậu đúng ra là chỉ nhìn duy nhất một người, chứ cậu chẳng mấy quan tâm đến bóng chày hay bất cứ môn thể thao nào cả. Không biết bao giờ Kino xong nhỉ... Đang dở ở giữa trận chiến trong trò chơi, có cái gì đó đụng vào chân Wooseok, nên cậu nhìn xuống, là một quả bóng chày. Ngay khi cậu nhặt nó lên, cùng lúc cũng có một người đứng trước cậu, tay chống trên đầu gối còn cả người thì gập xuống.
"Xin lỗi nhé!" Cậu này xin lỗi, đứng thẳng dậy và cố thở bình tĩnh hơn sau khi chạy lại. Wooseok như bị giật mình theo, cậu bối rối đứng dậy, để lại máy trò chơi trên ghế. Là người cậu đã để ý suốt buổi tập, cậu ta đang đứng trước mặt cậu. Đứng gần nhau Wooseok mới bất ngờ khi nhận ra cậu ta không thấp hơn cậu là mấy, và người cậu ta tuy gầy nhưng rất giống một vận động viên đích thực vậy. Cậu không thể rời mắt khỏi cậu ta, và thứ duy nhất lôi cậu lại với hiện thực là tiếng cười lo lắng từ cậu kia. Wooseok nhận ra cậu vẫn nắm chặt quả bóng ở trong tay, tay cậu vụng về trả lại.
"Cảm ơn cậu!" Cậu này cúi mình thật nhanh và đặt quả bóng vào lòng găng bàn tay ném bóng của mình. Mặt cậu đảo qua màn hình trò chơi điện tử của Wooseok ở trên ghế, miệng cậu nhanh nở nụ cười.
"Chúc cậu may mắn với nhiệm vụ kia. Nó khó hơn bên ngoài nhìn nhiều đấy." Cậu cười, hiểu rõ hoàn cảnh của Wooseok với nhiệm vụ này. Wooseok bị cuốn hút hoàn toàn khi mà ngoài cậu ta ra, tất cả đều mờ đi, cậu thậm chí còn chẳng nghe thấy cậu ta vừa mới nói gì. Cậu ấy cười đáng yêu quá...
"Tên cậu là gì?" Câu hỏi buột ra khỏi miệng cậu, cậu biết cậu đang không tự chủ được chính mình.
"Hả? Mình sao?" Cậu ta tự chỉ vào mình, chớp mắt đầy ngờ nghệch trước câu hỏi bất ngờ. "Là Yuto." Cậu trả lời, giọng trầm ấm, theo sau là nụ cười như muốn bỏ bùa người khác vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com