Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap2.2: Bóng tối bao chùm


4.

Akk không thể tập trung vào bài học.

Mặc dù anh từ chối nhìn sang Ayan, anh vẫn có thể cảm nhận được cậu ta, vì vậy anh tiếp tục di chuyển xa hơn và xa hơn nữa cho đến khi toàn bộ bên trái của anh bị ép vào cửa sổ lớp học. Tấm kính mát lạnh tạo cảm giác dễ chịu trên làn da nóng bỏng của anh, nhưng dù anh có cố gắng lờ nó đi thế nào, anh vẫn có thể nghe thấy âm thanh của một người khác đang di chuyển bên cạnh mình. Anh có thể nghe thấy tiếng quần áo sột soạt. Anh có thể nghe thấy tiếng bút bị kéo lê trên giấy. Tất cả các giác quan của anh đột nhiên cảm thấy được khuếch đại - đặc biệt là khứu giác. Mùi hương nồng nàn của ánh nắng mặt trời cuộn tròn một cách hấp dẫn về phía chóp mũi anh.

Nhưng thậm chí tất cả những điều đó cũng không khó chịu bằng-

"Tao đã nghỉ học một tuần, vậy nên mày phải giúp tao theo kịp vì bây giờ mày là người chăm sóc tao."

Akk không thèm trả lời.

"Tao có thể mượn bút xoá của mày được không?"

Thằng nhóc này bị sao thế? Nó không thể nói rằng Akk không thực sự có tâm trạng để nói chuyện phiếm sao? Akk cầm một cây bút xóa và ném nó qua bàn, vẫn không nói gì. Nó nghe thấy tiếng bóp và chà xát của Ayan khi sử dụng cây bút.

"Ồ, nó trắng, dày và nhiều nước."

Akk ngày càng thấy không thoải mái với cách sắp xếp chỗ ngồi này từng phút. Anh liếc xuống cây bút xóa mà Ayan đã đưa lại cho anh. Trong lúc trả lại, cậu đã đưa tay trái lại gần Akk hơn. Akk giả vờ không nhìn thấy và từ từ rút tay mình ra để không có khả năng họ vô tình chạm vào nhau.

"Tao nghe nói rằng Cô Sani làm ở phòng hành chính và phụ trách các học viên. Có đúng vậy không?"

Akk nghiến răng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ chỗ ngồi, anh có thể nhìn ra ngoài hàng rào trường học đến những cánh đồng muối và bãi biển ở phía bên kia. Những chú chim biển bay cao trên bầu trời, tắm mình trong ánh nắng ban mai. Gió mạnh đến nỗi Akk gần như có thể ngửi thấy mùi muối bốc lên từ biển.

Muối và nắng...

Anh giật mình khi cảm thấy một bàn tay ấm áp chạm vào cánh tay mình - nguồn gốc của mùi hương đó.

"Tao nghe nói rằng Cô Sani làm ở phòng hành chính và phụ trách các học viên. Có đúng vậy không?"

Giọng của Ayan không to hơn trước, nhưng với Akk, nó nghe như thể loa đã được vặn đến giới hạn. Các giác quan của anh đã bị choáng ngợp.

"Này?" Ayan cười nói, vẫy tay trước mặt Akk. Akk giật mình vì động tác đột ngột này. "Mày có nghe tao nói không?"

Akk đảo mắt. "Sao mày lại hỏi về Cô Sani?"

"Tao chỉ tự hỏi liệu Suppalo có chỉ chọn những người hấp dẫn để đưa vào những vị trí có quyền lực không?" Cậu nhìn Akk từ trên xuống dưới, ý cậu rõ ràng.

Akk không chắc chắn chính xác khi nào nó bắt đầu, nhưng anh đột nhiên nhận ra tay mình run đến mức làm rơi cây bút. Anh thở ra một hơi rồi cúi xuống nhặt nó lên chỉ để thấy Ayan cũng cúi xuống.

"Tao có thể lấy được!" Akk vội vàng quát.

Vẫn với nụ cười khó chịu đó, Ayan giơ tay đầu hàng và rút lui. Akk từ từ cúi xuống lần nữa, cẩn thận hơn nữa để không chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể Ayan trong không gian nhỏ dưới gầm bàn. Anh quay lại nhìn quanh để tìm cây bút, nhưng dừng lại khi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào chân Ayan.

Nửa dưới của bộ đồng phục Suppalo là quần short đen phù hợp với áo khoác dài tay. Quần short của Ayan thì...ngắn.

Ayan quay nửa người về phía Akk, hai chân dang rộng, quần đùi được kéo lên đủ cao để Akk có thể nhìn thấy lớp da mỏng manh bên trong đùi. Khu vực đó được bao phủ bởi lớp lông đen ngày càng nhạt màu hơn khi tiến lên. Nó có vẻ... mềm mại.

Đột nhiên, Akk ngửi thấy mùi vani từ phòng vệ sinh của nhân viên. Anh nghe thấy tiếng huýt sáo bên tai.

Phần đùi trong của Ayan nhợt nhạt, giống như vùng da xung quanh hình xăm của cậu ấy...

Akk nhắm mắt lại, ép những hình ảnh đó ra khỏi đầu, rồi quay về phía cây bút rơi xuống. Chỉ khi đó anh mới mở mắt ra. Anh nhanh chóng cầm lấy cây bút và ngồi dậy.

"Mày trông đẹp khi cúi xuống," Ayan nói. "Đặc biệt là..."

Khi Akk nhìn lên, anh thấy Ayan đang nhìn chằm chằm vào mông mình. Anh vội vã lùi ra sau ghế, cố gắng ẩn mình khỏi tầm nhìn. "Mày có thể im lặng được không?" anh quát.

"Làm mày phấn khích không?"

"Câm miệng!"

Ayan mím môi, giả vờ hôn. Akk không hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên và Akk vội vã thu dọn đồ đạc trên bàn vào cặp. Thật không may, anh phải đợi Thua, lớp trưởng, dẫn đầu họ đến chào thầy giáo trước khi được phép rời đi, nhưng khi cậu làm vậy, Akk lập tức đứng dậy.

"Sao phải vội thế?" Ayan hỏi, thu dọn đồ đạc một cách bình tĩnh hơn. Akk không thể thoát khỏi cuộc cãi vã cho đến khi anh bước đi .

"Tao không hiểu chuyện đó có liên quan gì đến mày à ," anh quát lớn đến mức cả Wat và Namo đều quay lại nhìn anh.

"Đừng nói với tao là mày lại phải đi tiểu nữa nhé?"

Akk thực sự ghét nụ cười tự mãn đó. Sự kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn, anh dùng đầu gối đẩy Ayan và chiếc ghế sang một bên. Chiếc ghế không nặng và Ayan vừa thấp vừa gầy hơn anh, vì vậy họ dễ dàng tránh đường

"Cẩn thận nhé," Ayan cảnh báo, nhìn thẳng vào đầu gối trần của Akk. "Sẽ thật đáng tiếc nếu mày làm mình bị thương."

Akk nhợt nhạt - mặc dù không nhợt nhạt bằng Ayan, người trông giống ma cà rồng. Anh cũng không có nhiều lông trên cơ thể, vì vậy khi da trên đầu gối anh ta bắt đầu đỏ lên, không thể giấu nó khỏi tầm nhìn. Anh vội vã rời khỏi phòng.

"Này, Akk! Mày có sao không?" Namo bắt đầu hỏi khi anh và Wat bước ra khỏi lớp học theo sau anh.

"Tao không có thời gian để nói chuyện với mày ngay bây giờ, Namo," Akk nói, hít một hơi thật sâu.

"Nó chỉ muốn hỏi xem mày có bị thương không thôi," Wat ngắt lời, đảo mắt.

"Dĩ nhiên là tao không bị thương! Tại sao tao phải bị thương chứ?"

"Bởi vì nghe như chân mày đập vào ghế khá mạnh-" Wat ngắt lời khi Ayan bước ra khỏi lớp học.

Hội trường họ đang đứng trải dài toàn bộ tầng và bên cạnh họ là một bức tường ngăn cao ngang ngực. Phía trên là không gian mở. Đứng ở nơi họ đang đứng, có thể nhìn xuống bãi cỏ xanh trong sân bên dưới.

Một cơn gió thổi qua và làm rối tung những lọn tóc xoăn của Ayan. Sau đó, cậu quay lại và bắt đầu đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với lớp học tiếp theo của họ.

"Người cần mày giúp đỡ lạc rồi," Wat trêu chọc. "Có lẽ mày nên đi lo chuyện đó"

"Chết tiệt," Akk chửi thề. Anh ta định tiếp tục đi theo con đường ban đầu của mình, nhưng có thứ gì đó đã ngăn anh ta lại.

Hầu hết học sinh trong lớp đã quay đi hướng khác và những người không quay lại là những người chưa nộp bài tập về nhà, nhưng vì Ayan là người mới, nên chắc chắn là cậu ấy không có bài tập về nhà nào cần phải nộp. Nhưng cậu ấy vẫn di chuyển qua đám đông một cách tự tin. Cậu ấy đang đi đâu?

"Tao có thể đi tìm nó," Namo tình nguyện. Nhưng sự tò mò của Akk đã thắng thế.

"Không cần đâu. Tao sẽ đi," anh nói rồi không nói thêm lời nào, anh chạy theo hướng Ayan đã đi, ngụy trang giữa đám học sinh và giáo viên ở các lớp khác. Anh không muốn Ayan thấy mình đang bị theo dõi.

Ayan tiếp tục đi cho đến khi tới cầu thang, rồi thay vì xuống lớp học tiếp theo ở tầng hai, cậu lại leo lên tầng bốn thay vì tầng cao nhất của tòa nhà.

Sẽ rất khó khăn cho một người cao lớn và nổi bật như Akk để tìm chỗ ẩn nấp nếu Ayan có bao giờ thèm ngoảnh lại nhìn, nhưng may mắn thay, cậu đã không làm vậy. Theo một cách nào đó, điều đó càng khẳng định thêm nghi ngờ của Akk rằng cậu đang làm điều gì đó. Bước chân của cậu trở nên dài hơn và thường xuyên hơn cho đến khi cậu gần như chạy qua hành lang.

Ayan có thể sử dụng cơ thể nhỏ bé và nhanh nhẹn của mình để di chuyển dễ dàng qua đám đông cho đến khi cuối cùng, cậu dường như đã đến đích. Akk đứng lại và quan sát Ayan nhìn chằm chằm vào bức tường ban công - không phải bầu trời phía bên kia, mà là chính bức tường. Tim Akk bắt đầu đập thình thịch.

Nơi Ayan đang nhìn chằm chằm vào bức tường, có một vết bẩn hình tròn. Những người gác cổng đã cố gắng lau chùi nó, nhưng ngay cả sau nhiều giờ cọ rửa, nó vẫn không phai. Có thể thấy những vết bẩn tương tự khắp tòa nhà vì tất cả các ban công đều được dùng để đựng chậu hoa.

Cho đến khi xảy ra tai nạn.

Chỉ một tuần trước, một chậu hoa đã rơi từ đúng vị trí này và suýt trúng một học sinh đang đứng ở sân bên dưới. Ban quản lý đã ngay lập tức yêu cầu di dời tất cả các chậu hoa xung quanh trường vì lý do an toàn.

Đó chính là sự việc mà Akk và bạn bè anh vừa thảo luận vào sáng hôm đó.

"Mày có nghĩ đó là lời nguyền không?"

"Tao nghĩ có lẽ đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên."

"Ba lần trong một tuần?! Một học sinh bị cướp, một học sinh khác suýt bị chậu cây rơi trúng đầu, và giờ thì thế này! Đây chính xác là chuỗi sự kiện giống hệt trong truyền thuyết!"

Có vẻ như quá trùng hợp khi Ayan đi thẳng đến hiện trường vụ án. Nhưng làm sao cậu biết được?

Ayan rời khỏi bức tường và quay về phía lớp học ngay phía sau mình. Giống như tất cả các lớp học khác, lớp học này có một lịch trình được dán trên tường cạnh cửa. Các ngón tay của Ayan trượt xuống và mặc dù Akk ở rất xa, anh có thể đoán được Ayan đang tìm kiếm điều gì: ai đã ở trong phòng vào các buổi chiều thứ năm. Đó là ngày và giờ mà cái bình rơi xuống, nhưng Akk biết cậu sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì hữu ích. Căn phòng trống vào thời điểm đó.

Những giọng nói trong đầu Akk ngày càng lớn hơn.

"Luật sư của gia đình Suppalo đã bị cướp. Một chậu cây cảnh rơi từ cửa sổ tầng hai xuống và làm bị thương người con trai cả. Sau đó, người con trai út bị ô tô đâm."

Bởi vì cuộc trò chuyện của họ đã dừng lại ở đó, Akk không có thời gian để đưa ra sự cố thứ tư. Sau khi người thừa kế Suppalo bị cây đổ trúng đã hồi phục, anh ta cũng là người phát hiện ra mảnh giấy da có chứa lời nguyền của tổ tiên mình. Anh ta đã cố đốt nó, nghĩ rằng điều đó có thể chấm dứt lời nguyền mãi mãi, nhưng thay vào đó, một thảm họa thứ tư đã xảy ra. Anh ta vô tình đốt một số tài liệu kinh doanh quan trọng của mình thay vào đó và, vì điều này, khi anh ta bị kiện vì tội tham nhũng, anh ta đã thua.

Một người. Hai điều bất hạnh.

"Nếu không phải là lời nguyền thì có nghĩa là có người đang cố khiến chúng ta nghĩ rằng đó là lời nguyền. Điều đó thật nguy hiểm."

"Tại sao?"

"Bởi vì điều đó có nghĩa là có người cố tình làm tổn thương học sinh Suppalo. Và nếu họ đang làm theo lời nguyền trong truyền thuyết, họ sẽ không dừng lại đâu."

Akk nhìn theo Ayan, sự nghi ngờ của anh ngày càng tăng.

Ayan bước ra khỏi lịch trình và tiếp tục đi xuống hành lang hướng đến một lớp học khác, nơi anh không hề do dự trước khi mở cửa và bước vào. Khi đã an toàn khuất khỏi tầm mắt, Akk bước tới để nhìn kỹ hơn. Đó là một lớp tiếng Anh.

Chiếc kính trên những chú chó 9999 được phủ một lớp màng đen

Tấm kính trên cửa được phủ một lớp màng tối và khi Akk cố áp tai vào tường, anh không nghe thấy gì, nhưng anh chắc chắn Aye không có việc gì ở đó. Vậy cậu định làm gì?

______________________________________
5.

Sau khi Ayan hoàn thành bất cứ việc gì mình đang làm trong lớp tiếng Anh, cậu vội vã chạy xuống tầng hai. Không có lý do gì để làm vậy. Giáo viên của lớp tiếp theo thường xuyên đến muộn, nhưng tất nhiên Ayan sẽ không biết điều đó.

Nhưng rồi, nếu cậu làm vậy thì sao? Nếu cậu định lẻn đi đâu đó hoàn toàn khác thì sao? Akk vội vã đuổi theo cậu, quyết tâm không để cậu trốn thoát, nhưng phải thừa nhận là rất khó khăn. Ayan nhỏ hơn anh nhiều và có thể dễ dàng luồn lách qua đám đông hơn. Vì chiều cao của Akk, một bước đi sai lầm sẽ thu hút sự chú ý.

Akk đi theo Ayan xuống cầu thang, cẩn thận giữ khoảng cách ít nhất một tầng giữa họ mọi lúc, nhưng ngay khi Ayan lên đến tầng hai, cậu dừng lại như thể có ai đó gọi tên cậu. Akk ở quá xa để nghe thấy bất cứ điều gì, nhưng anh nhìn Ayan quay lại và vài giây sau, một cậu bé khác bước vào tầm nhìn: Thua.

Thua vẫn luôn nói năng nhỏ nhẹ. Không thể nghe thấy anh ta từ xa như vậy, vì vậy Akk quyết định đến gần hơn. Anh ta rón rén đi xuống cầu thang, cầu nguyện rằng không ai trong số họ nhìn lên và nhìn thấy anh ta.

"-điện thoại di động?" Cuối cùng giọng nói của Ayan cũng truyền đến tai anh.

"Akk chưa nói qua với cậu về quy định à?" Thua hỏi. "Nhà trường khuyến cáo chúng ta không nên sử dụng chúng."

"Khuyến cáo ?" Ayan lặp lại. "Điều đó có nghĩa là không bị cấm sao?"

"Họ khuyên chúng ta không nên sử dụng chúng trong lớp học vì nó có thể làm phiền những sinh viên khác", Thua giải thích thêm.

"Tôi có làm phiền cậu không?"

Mày đang làm phiền tao đấy, Akk nghĩ.

"Không có học sinh nào khác quan tâm - ngoại trừ có lẽ là các lớp trưởng," Thua nói. "Tôi chỉ không muốn cậu lôi nó ra ở lớp khác mà không biết luật trước. Không phải tất cả giáo viên đều tốt bụng như Cô Sani."

Thua, có vẻ như, đã nói hết những gì cậu muốn nói. Cậu bước vào lớp học tiếp theo, nhưng trước khi cậu kịp biến mất bên trong, Ayan đã ngăn cậu lại.

"Không nên là vấn đề 'lòng tốt'," cậu nói. Thua quay lại đối mặt với cậu , lông mày nhíu lại. "Cậu nói rằng không sử dụng điện thoại di động trong giờ học là 'khuyến cáo' - không phải bị cấm - điều đó có nghĩa là chúng ta vẫn có quyền làm như vậy miễn là chúng ta có thể làm mà không làm phiền người khác."

Đúng là đồ khốn nạn ngạo mạn. Akk thầm chửi thề.

"Chắc chắn rồi," Thua đồng ý, "nhưng một số giáo viên cho rằng điện thoại ảnh hưởng đến khả năng giảng dạy hiệu quả của họ."

"Đó là lỗi của học sinh hay của giáo viên?"

Thua nghiêng đầu như thể đang cân nhắc các lựa chọn của mình. "Tôi hiểu ý cậu, nhưng không khó để không sử dụng điện thoại trong giờ học, đúng không? Nếu giáo viên phải dừng lớp để kỷ luật cậu về điện thoại, thì về mặt kỹ thuật, cậu là người vi phạm quyền học tập của những học sinh khác. Xin lỗi nếu điều đó nghe có vẻ thô lỗ. Tôi chỉ đang cố gắng nhìn nhận vấn đề theo góc độ mà cậu có thể hiểu được."

"Tôi vẫn không hiểu", Ayan nói, nhưng giọng điệu của cậu không cố tình gây hấn như khi cậu nói chuyện với Akk. "Học sinh có quyền. Chúng ta nên làm những gì có thể để bảo vệ chúng. Vấn đề không phải là giáo viên muốn gì mà là các quy tắc nói gì. Giáo dục không chỉ giới hạn trong lớp học. Nếu học sinh có thể sử dụng điện thoại để học hiệu quả hơn, thì giáo viên nên vui mừng về điều đó!"

"Được thôi, nếu cậu sẵn lòng giải thích tất cả những điều đó với giáo viên thì được thôi", Thua nói, mặc dù cậu ấy vẫn có vẻ không tin. "Tôi chỉ không muốn cậu gặp rắc rối thôi".

"Rắc rối?"

"Ở Suppalo, sẽ dễ hơn nhiều nếu cậu chỉ cần hòa nhập. Họ rất nghiêm túc về các quy tắc. Cậu có thể đã nghe về lời nguyền-" Đột nhiên, Thua tự ngắt lời và rút điện thoại ra khỏi túi. Nó không phát ra tiếng động, nhưng màn hình sáng lên như thể có ai đó đang gọi cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào nó một cách cảnh giác trong vài giây trước khi xin lỗi. "Xin lỗi. Tôi cần phải nghe máy."

Cậu ta bước ra xa vài bước rồi trả lời điện thoại, giọng nói vô cảm. Akk vẫn có thể nghe thấy cậu ta nói, nhưng cậu ta đã bước quá xa để có thể nghe rõ từng từ. Trong suốt thời gian cậu ta nói chuyện điện thoại, Ayan vẫn nhìn cậu ta.

Cuộc gọi điện thoại của Thua đột nhiên bị ngắt quãng bởi một giọng nói lớn hét lên: "Vào lớp ngay đi. Không được nói chuyện điện thoại theo quy định của trường!"

Thua ngước mắt lên nhìn người đang nói chuyện, nhưng Akk không nhìn thấy biểu cảm của cậu ta. Tuy nhiên, anh có thể nghe được những gì cậu ta nói qua điện thoại sau đó. "Vâng, mẹ, con vẫn đang ở trường... Vâng, con sẽ nói chuyện với mẹ sau."

Khi Thua cuối cùng bỏ điện thoại vào túi, Ayan có vẻ háo hức muốn tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó của họ. "Việc tuân theo những gì người khác muốn ở cậu không phải là điều dễ dàng và nếu chúng ta tuân theo quá nhiều, chúng ta sẽ bắt đầu mất đi tiếng nói của chính mình cho đến khi không ai thèm lắng nghe nữa."

Cậu không đợi Thua trả lời, chỉ quay người bước đi. Thua đứng đó một giây, không nói gì, nhưng cậu không có vẻ gì là khó chịu vì sự không được chào đón. Anh đi theo Ayan vào lớp học.

Tuy nhiên, Akk lại khó chịu và anh còn khó chịu hơn khi anh ta đi xuống nơi Ayan và Thua vừa đứng và nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác đang mắng anh ta. "Tao nghĩ mày phải chăm sóc đứa học sinh mới. Tại sao nó vẫn làm phiền Thua?"

"Kan?!" Akk kêu lên, quay lại và thấy Kan đang bước lên từ sàn nhà bên dưới. Khuôn mặt hắn tái nhợt, trông như sắp chết.

"Mày làm cái quái gì thế? Nếu mày để ý đến nó như mày phải làm, nó sẽ không có thời gian nói chuyện với Thua đâu!"

Akk định mở miệng để tự bào chữa thì một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh. "Khoan đã. Mày theo dõi họ à?"

Khuôn mặt Kan sa sầm lại. "Có lẽ..."

"Vậy tại sao mày không tự mình tách chúng nó ra?!"

"Nếu Thua muốn nói chuyện với tên khốn đó thì làm sao tao có thể ngăn cản hắn được?"

Akk bối rối. Câu nói của Kan nghe như thể hắn đã ở đó ngay từ đầu để thấy Thua là người bắt đầu cuộc trò chuyện với Aye, nhưng nếu hắn có ở đó, hắn sẽ biết rằng họ chỉ nói về các quy tắc của trường. Trừ khi hắn ở quá xa để nghe rõ...

"Tại sao mày lại quan tâm?" Akk hỏi. Anh không thể nói thêm điều gì nữa; anh không muốn Kan biết rằng anh cũng đã âm thầm lắng nghe.

Kan lè lưỡi và ngửa đầu ra sau để thể hiện sự không hài lòng, bắt chước một ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc - tức giận nhưng vẫn đẹp trai. "Tại nó cười, được chứ?"

"Cái gì?"

"Thua," Kan quát. "Nó không bao giờ cười, nhưng nó cười với học sinh mới. Nó bị lừa vào một điều gì đó mà thậm chí nó còn không biết!"

_______________________________________

6.

Buổi học tiết thứ hai sáng hôm đó là lịch sử. Cô Waree, người hướng dẫn khóa học, là một phụ nữ lớn tuổi có dáng người giống quả táo hồng, mặc trang phục truyền thống của Thái Lan không để lộ da thịt. Tóc bà được cắt ngắn và được cố định bằng một chiếc kẹp tóc không đẹp. Khuôn mặt của bà có thể dọa được cả những con quái vật độc ác nhất.

Akk và Kan cùng bước vào phòng và Cô Waree nheo mắt nhìn họ, thầm mắng họ vì đến muộn. Nhưng ngay cả cơn giận của bà cũng tốt hơn những gì đang chờ đợi Akk ở bàn làm việc của mình.

"Về sớm thế?" Ayan chào anh một cách ngọt ngào.

"Mày có thể ngồi ở kia không? Tao muốn ngồi với bạn tao," Akk nói, giọng nói nhỏ nhẹ. Anh nghiêng cằm về phía Wat và Namo đang ngồi cùng nhau và Ayan nhìn theo ánh mắt của anh.

Ayan nhún vai và Akk, cho rằng điều đó chỉ ra một loại thỏa thuận ngầm nào đó, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ nhất, nhưng khi anh bắt đầu mở túi, Ayan với tay ra và đặt tay lên ghế của Akk, chỉ cách phần da trần trên đùi anh vài milimét. "Sao chúng ta không ngồi như thế này một phút nhỉ?" Cậu hỏi. "Có lẽ mày sẽ thấy ấm áp hơn với tao."

Akk nghiến chặt hàm, bắt chéo một chân ra sau để giẫm lên gót giày còn lại, rồi kéo chân đi tất lên ghế, chà xát qua lại dọc theo ghế, cố gắng lau sạch vi khuẩn trên người Ayan.

"Có chuyện gì thế?" Giọng của Cô Waree vọng đến tai họ. Cả lớp quay lại nhìn.

"Xin lỗi, Giáo sư," Akk ngượng ngùng nói. "Chiếc ghế bẩn quá."

Khuôn mặt Ayan nhăn lại thành một nụ cười tinh quái. Cậu càng im lặng, Akk càng khó chịu.

"Được rồi, nhanh lên và bắt đầu làm việc của mình đi," Cô Waree nói, rút ​​điện thoại ra và liếc nhìn màn hình. Đánh giá theo cách cô ấy mỉm cười với nó, Akk đoán rằng cô ấy không chỉ nhìn vào thời gian.

Akk đã "lau" xong chiếc ghế khi Cô Waree nhìn lên lần nữa, nhưng sự khó chịu của cô dường như vẫn chưa tan biến. Cô nhìn chằm chằm vào Akk với đôi mắt nheo lại như thể mới nhận ra điều gì đó lần đầu tiên. Cô nhìn từ anh sang nơi Kan đang ngồi với Thua ở phía trước. "Sao hôm nay Kanlong lại ở đây? Những học sinh phía sau cậu sẽ không thể nhìn thấy."

"Có một học sinh mới, thưa cô," Kan nói. "Ayan. Akk được cho là phải chăm sóc cậu ấy."

Cô Waree nhìn Ayan từ đầu đến chân với ánh mắt chỉ trích. Akk khá chắc chắn rằng cô chưa bao giờ gặp một học sinh nào mà cô thực sự thích. Cô thường không tin tưởng tất cả bọn họ.

"Thật là một cái tên kỳ lạ," cô nói với Ayan. "Ayan. Nó có nghĩa là 'linh mục'."

"Không, không phải vậy," Ayan trả lời đơn giản.

Cô Waree dừng lại. Akk khá chắc rằng chưa từng có học sinh nào nghi ngờ cô trước đây. Cô bĩu môi, rõ ràng là khó chịu vì sự sửa lỗi này.

"Ayan' nghĩa là hạ chí", Ayan tiếp tục. "Em sinh vào hạ chí".

"Ồ, ai quan tâm đến sinh nhật của em chứ?" Cô Waree chế giễu.

"Bố mẹ em", Ayan nói. "Cô biết đấy, những người đặt tên cho em?"

Các bạn cùng lớp cười, nhưng Thua là người duy nhất thực sự quay lại nhìn. Khuôn mặt cậu ta không hề có một chút nụ cười nào.

Thầy Waree nổi tiếng là giáo viên tệ bạc nhất trường. Học sinh thường báo cáo cô vì hành vi không phù hợp, nhưng ngay cả trong những lần hiếm hoi khi cô bị ban quản lý khiển trách, cô cũng không bao giờ dừng lại. Cô xuất thân từ một gia đình giàu có ở Ban Kae và thực sự không cần tiền kiếm được từ việc dạy học, vì vậy trường học không có nhiều sự can thiệp vào cô. Thêm vào đó, cô liên tục khuyến khích học sinh tham gia các cuộc thi học thuật khác nhau trên khắp cả nước và tủ trưng bày của trường chứa đầy cúp và bảng mà cô đã góp công vào chiến thắng. Vì vậy, họ đã làm ngơ.

Cô quay lại Kan. "Anh có thể to như một con trâu, nhưng anh cũng đần độn như một con trâu. Anh không thể chỉ ngồi với bạn bè của mình. Quay lại chỗ ngồi của mình đi."

"Giáo sư-" Kan nói, bắt đầu thấy khó chịu, nhưng trước khi anh kịp nói thêm điều gì, Thua đã ngắt lời anh.

"Không còn quy định là chúng ta phải ngồi theo chiều cao nữa rồi," cậu nói. "Mọi người đều có thể nhìn rõ. Kan có quyền ngồi ở đây."

Đó là hình ảnh phản chiếu những gì Ayan đã nói với cậu ở cầu thang và khi Akk quay lại nhìn cậu bé ngồi cạnh mình, anh thấy cậu ta đang nở một nụ cười mãn nguyện trên môi. Dường như cảm thấy ánh mắt của Akk đang nhìn mình, cậu ngước lên, nhướn một bên lông mày tò mò.

"Suppalo khoan dung với người đồng tính", Akk thì thầm vừa đủ lớn để cả hai nghe thấy, "nhưng đừng nghĩ là tao sẽ chỉ ngồi đó và nhìn mày làm hỏng phần còn lại của trường".

"Mày nghĩ chính xác thì tao sẽ làm hỏng ai?" Ayan hỏi. Một lọn tóc xoăn lòa xòa dựng đứng trên trán cậu và Akk có mong muốn mãnh liệt là đưa tay ra đấm cậu ta!

Akk hít một hơi thật sâu để cố gắng kìm nén cơn thôi thúc bạo lực của mình trước khi trả lời. "Thua!"

Ayan nghiêng đầu như thể cậu ngạc nhiên trước câu trả lời đó, nhưng cuối cùng, cậu gật đầu. "Được rồi. Tao sẽ không làm hỏng Thua đâu".

Việc cậu ta dễ dàng đồng ý như vậy khiến Akk càng thêm ngờ vực cậu ta. "Mày có thể là người đồng tính, nhưng mày không thể lôi kéo bất kỳ ai khác vào... khuynh hướng của mình. Hẹn hò với những sinh viên khác là bị cấm!"

Ayan làm dấu hiệu "ok" bằng ngón tay. Akk thở dài nặng nề. Anh muốn đáp lại, nhưng đột nhiên, anh cảm thấy như mình đang bị nhìn chằm chằm. Anh nhìn lên và thấy Kan cuối cùng đã bị ép rời khỏi hàng ghế đầu và đang đi về phía sau phòng học. Một số người không muốn thay đổi. Điều đó là rõ ràng.

Tuy nhiên, mọi thứ trở nên kém rõ ràng hơn khi Akk đột nhiên cảm thấy hơi thở nóng hổi của Ayan phả vào tai mình. "Tao hứa sẽ không làm hư hỏng bất kỳ ai ngoài mày", cậu nói, vẫn mỉm cười.

Akk quay lại đối mặt với cậu, chóp mũi hếch lên. Họ chỉ cách nhau vài inch và Akk ghét bản thân mình vì sự rung động nhỏ trong lồng ngực do khoảng cách của họ, nhưng anh phải hành động như thể không có chuyện gì xảy ra như thể anh không cảm thấy gì. Nếu không, Ayan sẽ thắng.

Nhìn chằm chằm vào mắt Ayan, anh nắm bắt cơ hội mà mình đã chờ đợi từ tiết đầu tiên. "Mày đã ở đâu vào thứ Bảy?"

Cuối cùng Ayan cũng tách ra khỏi anh. "Làm sao?"

"Chỉ cần trả lời câu hỏi!"

"Tao đã... ở quanh đây."

"Ở quanh khuôn viên trường? Vào cuối tuần? Mày đã làm gì ở đây?"

"Học sinh không được phép ở quanh khuôn viên trường vào cuối tuần sao?

Akk muốn mắng cậu vì sự bất tuân, nhưng anh cần câu trả lời hơn là sự minh oan. "Vào thứ Bảy, một nhóm học sinh cuối cấp đang mang một số đồ tiếp tế ra xe để họ có thể tham dự một cuộc biểu tình tại trường cũ , nhưng trước khi họ kịp chất mọi thứ lên xe, đã xảy ra một vụ tai nạn. May mắn thay, không ai bị thương."

Anh ta nói rõ ràng từng từ như một cảnh sát đang thẩm vấn một tên tội phạm, nhưng Ayan không chịu khuất phục.

"Tệ thật," cậu nói đơn giản. "Loại quái vật nào lại làm điều như vậy?"

Cô Waree bắt đầu giảng bài ở phía trước lớp học, nhưng Akk và Ayan không để ý đến cô.

"Mày làm gì ở đây vậy?" Akk lặp lại.

Ayan nhún vai. "Tai chỉ đến để khám phá khu vực này. Tao chưa bao giờ đến đây trước đây và tao muốn chắc chắn rằng mình biết cách đến đây trước khi trường học bắt đầu hôm nay."

Akk đợi một nhịp. "Thế thôi à?" Ayan nhún vai, mắt cậu sáng lên. Akk mím chặt môi, cố gắng không tức giận. Anh cảm thấy như mình đang vô hiệu hóa một quả bom, cố gắng hết sức để cân bằng giữa sự uy quyền và sự cầu xin. "Mày không thấy điều gì lạ sao?"

Đôi mắt to buồn bã của Ayan chạm vào mắt Akk và có một sức mạnh ẩn sau chúng mà Akk không hề quen thuộc. Cảm giác như anh đang bị ghim chặt. Khi Ayan trả lời, giọng anh kiên quyết hơn bao giờ hết.

"Không", anh nói. Và rồi anh quay lại phía trước phòng để nghe bài giảng.

________________________________________________________________________

Gia đình Wat là những triệu phú bất động sản đến từ thành phố Rayong, nhưng ngay cả ngôi nhà của họ ở Chonburi cũng rộng rãi và được trang trí sang trọng. Họ đã mua nó khi con trai đầu lòng của họ, anh trai của Wat, đang học tại Suppalo và họ vẫn giữ nó cho đến bây giờ. Nó đã trở thành ngôi nhà thứ hai của họ.

Về mặt kỹ thuật, Wat là thành viên duy nhất trong gia đình cậu sống ở đó toàn thời gian, nhưng cậu có một bảo mẫu ở lại để bầu bạn và mẹ cậu thường xuyên đi lại. Có lẽ cô ấy sẽ ở lại với Wat vĩnh viễn nếu được lựa chọn, nhưng bà ấy phải thường xuyên về nhà ở Rayong để giữ cho cha anh ấy đi đúng hướng. Mặc dù cha mẹ cậu ấy không ly hôn về mặt kỹ thuật, nhưng họ đã ly thân trong nhiều năm và khi không có mẹ Wat ở bên, cha cậu ấy thường gặp rắc rối.

Khi Wat mới chuyển đến sống ở Chonburi, cậu bé mũm mĩm vì được nuông chiều quá mức với đồ ngọt, nhưng khi bạn học và giáo viên bắt đầu chế giễu cân nặng của cậu, cậu quyết định cố gắng ăn uống lành mạnh hơn và tập thể dục. Mẹ cậu thậm chí còn lập một trung tâm thể dục nhỏ ở một góc nhà. Wat đã gầy đi trong vòng sáu tháng.

Trong lớp 2, Wat thường xuyên đi chơi với bạn bè đến tận khuya, nhưng mẹ cậu không chấp nhận điều đó. Cùng thời điểm đó, cậu cũng nghiện phim ảnh. Mẹ cậu nhận ra rằng nỗi ám ảnh mới phát hiện này với phim ảnh là một cách tốt để giữ cậu ở nhà dưới sự giám sát của bà, vì vậy bà bắt đầu trả tiền cho các rạp chiếu phim tư nhân để chiếu những bộ phim yêu thích của cậu và cậu sẽ xem đi xem lại chúng cho đến khi mắt cậu bắt đầu phản đối sự căng thẳng.

Giống như hầu hết các cậu bé tuổi teen, Wat thích phim kinh dị, nhưng cậu sớm hết phim mới để xem, vì vậy cậu chuyển sang các thể loại nghệ thuật hơn. Đó là một bước ngoặt trong cuộc đời cậu, khi xem tất cả những bộ phim về tuổi mới lớn này khi cậu cũng đang trong độ tuổi mới lớn.

Cậu coi cuộc đời mình như một bộ phim độc lập với sự tham gia của một chàng trai trẻ cao lớn với đôi má phúng phính và nụ cười rạng rỡ. Cậu thường điềm tĩnh, nhưng lại thích đùa giỡn với bạn bè, và khi cậu suy nghĩ sâu sắc về điều gì đó, đôi mắt cậu trở nên vô hồn lạ thường khiến người khác khó có thể đọc được. Tuy nhiên, đó không phải là điều kỳ lạ duy nhất ở cậu. Cách cậu nói chuyện và cách cậu đưa ra quyết định khác với những người khác - thực tế là khác đến mức ngay cả những người bạn thân nhất của cậu cũng từng gọi cậu là đồ quái dị.

Khi họ làm vậy, Wat chỉ mỉm cười và cười lớn để khuôn mặt cậu trở nên đẹp trai trở lại. Bình thường. Theo cách mọi người thích.

____________________________________

"Bố mẹ mày vẫn nghiêm túc mua cho mày tất cả những thứ hàng hiệu này sao?" Kan hỏi khi cậu và Akk lục tung đống quần áo đắt tiền ở ghế sau xe của Wat. "Wat, mày phải nói với họ là mày không muốn chúng nữa. Thật lãng phí."

"Tao muốn mà," Wat nói. "Họ sẽ không nghe tao đâu."

"Vậy thì tao có thể có chúng không? Nếu tao mặc thứ vớ vẩn này, các cô gái sẽ vây quanh tao mất."

"Và điều gì sẽ xảy ra khi quần áo của mày đột nhiên trở lại bình thường?"

"Tao sẽ mặc đi mặc lại những thứ này. Những cô gái tao hẹn hò không thông minh đến thế. Họ sẽ không bao giờ để ý đâu."

Wat cười. "Tao sẽ tặng chúng cho mày với một điều kiện. Mày phải đi mua sắm đồ cũ với tao."

Wat không chắc làm sao để giải thích với bạn bè rằng cha cậu coi quần áo hiệu là dấu hiệu của địa vị. Trong những lần hiếm hoi Wat thực sự nhìn thấy cha mình, ông sẽ chế giễu Wat.

quần áo và phàn nàn rằng sự dễ dãi của mẹ cậu với tủ quần áo của anh khiến cậu trông kém đàn ông hơn. Wat không có vấn đề gì với những người mặc đồ khác giới hoặc những người khác ăn mặc không theo chuẩn mực giới tính cứng nhắc, nhưng cậu ghét bị coi thường và phán xét mà không có lý do gì cả. Đó là lý do tại sao cậu vẫn chấp nhận quần áo hiệu mà cha cậu gửi. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì để tránh xa ông.

Ngoài những bộ quần áo hiệu mà Wat không thực sự mặc, tủ quần áo của cậu còn chứa đầy những món đồ cũ - tất cả đều chứa đầy những câu chuyện giàu trí tưởng tượng mà quần áo mới không thể mang lại. Mỗi món đồ quần áo trở thành một bộ phim ngắn trong đầu cậu. Cậu thích tưởng tượng về tính cách của những người chủ trước. Những gì họ đã làm với những bộ quần áo đó. Cuộc sống của họ trông như thế nào.

Ngày hôm đó, Kan rõ ràng là rất vui vẻ. "Cho dù mày không đưa quần áo cho tao,tao vẫn sẽ đi mua sắm với mày."

Vì vậy, Wat đã đưa Akk và Kan đi mua sắm đồ tiết kiệm, nhưng bất chấp sự nhiệt tình ban đầu của Kan, hắn dường như thấy toàn bộ trải nghiệm này kém thời trang hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng. Hắn phàn nàn về bụi. Hắn phàn nàn về mùi hôi. Hắn phàn nàn rằng những bộ quần áo duy nhất được bày bán đều cũ và lỗi thời. Và, trên hết, hắn phàn nàn rằng những cô gái mà họ nhìn thấy trong các cửa hàng không đủ thời trang theo ý thích của hắn.

Akk có vẻ không bận tâm đến bất kỳ điều nào trong số những điều đó, nhưng anh ấy có những phàn nàn riêng. Mặc dù là cuối tuần, anh ấy vẫn phải học. Lịch trình của anh ấy rất dày đặc và anh ấy không chắc mình có thời gian để ở ngoài lâu hơn nữa không.

Cuối cùng, Wat thả cả hai ra và tiếp tục cuộc sống của mình. Thật kỳ lạ khi được ở một mình. Cậu cảm thấy tự do. Tự do để là chính mình.

Có lẽ một ngày nào đó cậu có thể đi khắp thế giới như thế này - chỉ cậu, những giấc mơ của cậu và bản ngã mà cậu không được phép thể hiện với phần còn lại của thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com