Chương 2: Buổi Gặp Gỡ Đại Diện Học Viện
Ngày 6/8/2025
Nắng sớm len qua khe cửa sổ, hắt lên bức tường loang lổ trong căn phòng trọ 15m² ở Bình Tân. Tiếng cô bán xôi rao the thé ngoài ngõ lẫn vào tiếng xe máy gầm vang, mùi cơm nguội từ bếp hàng xóm thoảng vào.
Cậu lôi điện thoại ra, ứng dụng "Phân Tích" im re. Đặt ngón tay lên màn hình, xác nhận vân tay, giao diện hiện: "Chuẩn bị cho buổi gặp, quan sát kỹ."
Cậu mở email từ Học viện Tài năng Việt Nam. Tài liệu tả chi nhánh Đà Lạt: khuôn viên xanh mát, phòng thí nghiệm xịn sò. Lịch trình ghi: 4 tuần, học từ tư duy chiến lược tới phân tích dữ liệu.
Khôi tra website hvtnvn.edu.vn. Bài chia sẻ cựu học viên: "Khóa Tài năng đưa tui vô Harvard luôn!" Cậu nghĩ thầm: trường lớn thế này, chắc là cơ hội thật.
9h sáng, chuông cửa bỗng reo. Ba người bước vô: thầy Hùng, tiến sĩ, vest đen bóng loáng; Nam, trợ lý trẻ, đeo kính; cô Vân, thư ký, ôm cặp táp. "Thưa thầy, thưa cô, mời vô ạ," Khôi nói, giọng lễ phép.
Mẹ cậu, bà Lan, ngồi cạnh, mắt đỏ hoe vì ca đêm. "Thưa thầy Hùng, chương trình này có thật không ạ? Có rủi ro gì không ạ?" bà hỏi, tay nắm chặt tay Khôi.
Thầy Hùng cười ấm áp, "Cô Lan, chúng tôi cam kết đây là cơ hội lớn, giúp Khôi có một cơ hội học tập tốt hơn, cô yên tâm!"
Khôi quan sát: thầy Hùng nói lưu loát, mắt sáng tự tin; Nam nụ cười thân thiện; cô Vân ghi chép, bút di chuyển đều đặn.
Ứng dụng bỗng rung. Màn hình hiện:
[PHÂN TÍCH ĐẠI DIỆN]
Hành vi: 95% tự tin, 5% che giấu thông tin
Khuyến nghị: Hỏi về khóa học, quan sát phản ứng.
"Thưa thầy Hùng, khóa Tài năng dạy gì cụ thể ạ?" Khôi hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
Thầy Hùng đáp rõ ràng, "Khôi, chương trình này giúp em phát triển tư duy chiến lược, kỹ năng lãnh đạo, em sẽ được làm việc với chuyên gia quốc tế, đảm bảo sẽ có kiến thức chuyên môn vững chắc!"
Nam thêm, "Chúng tôi thiết kế riêng cho từng học viên, em sẽ thấy sự khác biệt ngay!"
Khôi gật đầu, ấn tượng với sự chuyên nghiệp. Cậu hỏi tiếp, "Thưa thầy, Học viện chọn em dựa trên gì ạ?"
Cô Vân mỉm cười, "Hồ sơ em xuất sắc, từ thành tích học tập đến khả năng phân tích, đúng tiêu chuẩn của chúng tôi tìm kiếm!"
Cậu nghĩ thầm: họ nói rõ ràng, đúng kiểu trường lớn. Không có gì để nghi ngờ, nhưng ứng dụng rung làm cậu lấn cấn.
Khôi gạt đi, tập trung vào cơ hội.
Thầy Hùng đẩy hợp đồng qua bàn. "Khôi, ký vào đây nếu em muốn tham gia khóa học này, bước đầu cho hành trình của em!"
Nam tiếp lời: "Khóa học này là khóa học thử cho em! Em có quyền từ chối hay đồng ý sau khi học tại học viện!"
Cô Vân thêm, "Học bổng 500 triệu cùng cơ hội du học Úc, Canada đang chờ em!"
Khôi lật hợp đồng, chữ nhỏ nhấn "bảo mật tuyệt đối" và "không chia sẻ thông tin khóa học." Ứng dụng rung:
[PHÂN TÍCH HỢP ĐỒNG]
Rủi ro: 15% điều khoản hạn chế tự do thông tin
Khuyến nghị: Hỏi về quyền lợi, ghi nhớ điều khoản.
"Thưa thầy, sau khóa học, em chia sẻ trải nghiệm được không ạ?" Khôi hỏi.
Thầy Hùng đáp, "Được chứ, Khôi, chúng tôi khuyến khích học viên chia sẻ, nhưng qua duyệt để đảm bảo quy định!"
Nam gật, "Đúng rồi, em sẽ tự hào khoe thành tích này với gia đình và các bạn!"
Khôi ký hợp đồng, lòng phấn khởi xen lẫn lo lắng.
Thầy Hùng gật đầu, "Tiền thưởng 100 triệu sẽ được chuyển ngay cho tài khoản của cô, chúc mừng em vào khóa học thử!"
Mẹ Khôi kiểm tra điện thoại, thông báo ngân hàng hiện: 100 triệu vừa vào tài khoản.
Ba người rời đi, Khôi và mẹ vừa vui vừa buồn, không biết hành trình tiếp theo sẽ như thế nào.
Tối đó, căn phòng trọ mờ mờ dưới ánh đèn vàng.
Khôi ngồi cạnh mẹ trên chiếc giường cũ, mùi dầu gió thoảng lên từ vai mẹ. Bà Lan vuốt tóc cậu, mắt ngân ngấn.
"Con được chọn vô trường lớn, mẹ mừng lắm," bà nói, giọng run run. "Nhưng... con đi Đà Lạt, mẹ ở đây một mình, mẹ sợ con khổ." Bà nắm tay Khôi, những ngón tay chai sần vì may vá.
Khôi cúi đầu, cổ họng nghẹn lại. "Mẹ ơi, con xin lỗi... tại con mà mẹ khổ, nợ nần chồng chất."
Cậu siết tay mẹ, mắt cay xè, "Con đi học để trả hết nợ, cho mẹ nghỉ ngơi, con hứa."
Bà Lan lau nước mắt, cười buồn. "Mẹ không cần nghỉ, chỉ cần con bình an. Con đi xa, nhớ gọi về, đừng để mẹ lo, nghe chưa?"
Khôi gật, nhưng lòng như vỡ ra. Cậu nhớ những đêm mẹ may thâu đêm, nhớ lần mẹ nhịn ăn để cậu có tiền học.
"Con sẽ không để mẹ khổ nữa," cậu nói, giọng lạc đi, nước mắt lăn dài.
Bà Lan ôm cậu, như lúc cậu còn bé. "Con là niềm tự hào của mẹ, dù có chuyện gì, mẹ cũng ở đây."
Khôi ôm chặt mẹ, nghẹn ngào, không cầm lòng được.
Đêm khuya, Khôi nằm trên giường, nhìn trần nhà loang lổ. Ứng dụng rung, hiện:
[DỰ ĐOÁN NGÀY MAI]
8h00: Gã thu nợ liên lạc lại (70% chắc chắn)
15h00: Nhận thông tin mới về khóa học
Cậu nhắm mắt, hình ảnh mẹ vẫn hiện lên. Dù phía trước là gì, cậu phải mạnh mẽ, vì mẹ.
Ngày 7/8/2025
Sáng sớm, Khôi ngồi với mẹ ở góc bếp nhỏ, mùi cà phê phin thoảng lên từ ly cũ. "Mẹ ơi, con muốn dùng tiền thưởng trả hết nợ," Khôi nói, giọng quyết tâm. "15 triệu thôi, trả xong là mẹ con mình nhẹ nợ."
Bà Lan nhìn cậu, mắt lo lắng nhưng gật đầu. "Con tính kỹ chưa? Tiền còn lại mẹ giữ cho con đi Đà Lạt." Khôi cười, "Mẹ yên tâm, còn 85 triệu, đủ cho mẹ và con."
Khôi liên lạc với gã thu nợ, hẹn gặp ở quán nước góc ngõ. Gã cao lớn, mặt lạnh, kiểm tra điện thoại khi Khôi chuyển 15 triệu. "Xong, không nợ nữa," gã gằn giọng, bỏ đi.
Khôi thở phào, lòng nhẹ nhõm. Cậu về báo mẹ, bà Lan cười, mắt sáng lên lần đầu sau bao ngày. "Mẹ con mình hết nợ rồi, con ơi," bà nói, ôm cậu chặt.
Trưa, Khôi ra ngõ, thoáng thấy chiếc xe đen đỗ cách đó 50m, kính tối thui. Tò mò, cậu bước lại gần, tim đập nhanh. Qua kính, cậu thấy bóng người ngồi trong, nhưng không rõ mặt.
Đột nhiên, xe rú ga, phóng vút đi. Khôi chạy theo, gọi to, "Ê, đợi đã!" Nhưng xe lao nhanh, mất hút ở góc đường. Khôi đứng lại, thở hổn hển, lẩm bẩm: "Ai theo dõi mình vậy?"
Ứng dụng rung, đòi vân tay:
[PHÁT HIỆN GIÁM SÁT]
Xe theo dõi: Honda Civic đen, xuất hiện 12h15
Khuyến nghị: Giữ bí mật, không hành động vội.
Khôi nhíu mày, nhưng gạt đi, không muốn nghĩ nhiều. Cậu nhắn bạn bè, hẹn chiều ra quán cà phê vỉa hè. Mấy đứa bạn thân lâu ngày không gặp đã chờ sẵn, ly cà phê đá kêu leng keng.
"Mày trúng số rồi hả, Khôi? Học viện xịn vậy luôn!" thằng Tí cười lớn, vỗ vai cậu. Khôi kể về buổi gặp, học bổng 500 triệu, và cơ hội du học. "Tao chưa tin nổi, nhưng mà cơ hội đổi đời thiệt!" cậu cười, lòng phấn khởi.
Cô bạn Linh chúc, "Mày đi Đà Lạt, nhớ chụp hình học viên cho tụi mình xem nha!" Cả đám cười vang, không khí rộn ràng. Khôi thấy ấm áp, như được tiếp thêm sức mạnh.
Tối, Khôi về phòng trọ, nằm trên giường của mình.
Khôi nhắm mắt, nghĩ về mẹ, bạn bè, và Học viện.
Dù xe đen làm cậu tò mò, cậu quyết không để nó làm mình phân tâm.
Phía trước là thử thách lớn, và cậu phải sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com