Chương 7: Bí ẩn Anticore và O
Đức đứng trong phòng thí nghiệm bí mật, ánh sáng xanh nhạt từ mẫu Antiore chiếu lên gương mặt căng thẳng của anh.
Năm 2011, anh gia nhập Phòng nghiên cứu của Học viện nhờ trí tuệ vượt trội. Đến năm 2014, anh trở thành trưởng ban nghiên cứu EH tại Học viện. Nhưng hôm nay, anh đối mặt với sự thật rằng những nghiên cứu này không thật sự là những gì anh muốn nghiên cứu và cống hiến.
Không khí phòng thí nghiệm nặng mùi kim khí. Tiếng máy móc rì rì. Qua tấm kính, Đức nhìn một đối tượng thí nghiệm co giật trên bàn. Mắt người đó trống rỗng, miệng lẩm bẩm vô nghĩa sau khi hít khí Antiair.
Huy, sếp của Đức, bước vào, giọng lạnh lùng. "Thí nghiệm thất bại. Antiair quá mạnh, tẩy não hoàn toàn đối tượng O3036. " Ông ta ghi chú trên tablet, ánh mắt sắc lạnh.
"Đã tiêm giải dược Steddyra, thông số cơ thể đang dần trở lại bình thường. Đã qua giai đoạn nguy hiểm" Thông, một nhân viên chuyên trách thông báo.
Đức nhíu mày, giọng kìm nén. "anh Huy, chúng ta đang làm gì với họ vậy?" Huy cười nhạt, "Cậu sẽ hiểu khi đến lúc, Đức. Antious là tương lai sẽ bảo vệ nhân loại, chúng ta không được mềm lòng."
---
Sau ca thí nghiệm, Huy dẫn Đức vào phòng họp kín. Màn hình LED hiển thị những thông tin mà Đức chưa từng biết về những nghiên cứu này.
Huy nói, giọng trầm, "Antiore, xuất hiện từ thiên thạch Anres năm 1601, một phần nhiều của nó rơi vào trái đất, những mẫu đầu tiên của từng được phát hiện đang lưu trữ ở Area 51 Mỹ."
Ông ta tiếp tục. "Lần va chạm thứ 2 là Mưa thiên thạch Oreon năm 1780 để lại mảnh vỡ chứa rất nhiều Antiore - một loại quặng kim loại và nhiều hợp chất khác mà trái đất chưa từng có."
"Theo nghiên cứu từ khoảng thời gian đó đến giờ, ở những vùng bị ảnh hưởng sản sinh ra thiên tài dị biệt, tuy nhiên số lượng chết trẻ và thai lưu cực kì nhiều." Huy giọng trầm nói tiếp.
(Ghi chú: Antiore chuyển hóa thành Antious và Antiair (khí) khi tiếp xúc với kim loại, khoáng chất, hoặc chất hữu cơ)
Đức ngỡ ngàng "Thì ra là vậy, bí ẩn y học bao năm nay rốt cuộc bị cái gọi là Anticore là nguyên nhân".
Đức nhớ lại mình cũng có những người bạn đã từng quen và chỉ dừng lại ở những năm cấp 1, cấp 2 vì căn bệnh không biết nguyên nhân là gì.
Bản thân Đức cũng là một người bị ảnh hưởng bởi Anticore và nhờ nó mới có thể có một trí óc thiên tài như ngày nay, nhưng sự đánh đổi như là phép loại trừ vậy.
"Mình được sống và những người xung quanh phải chết", Đức thầm nghĩ trong đầu.
"Nhưng lý do gì lại không có một nghiên cứu nào ra hồn để chỉ ra việc này và không có một tổ chức hay chính phủ đứng ra giải quyết nó, hay ít nhất đào và tìm ra tất cả Anticore?" Đức gặng hỏi Huy để tìm câu trả lời.
"Thật ra khi chính phủ các nước khi tìm ra thì họ rất muốn giải quyết vấn đề tận gốc, nhưng sau khi nghiên cứu kĩ về những con người được sản sinh ra một cách phi thường thì lợi ích rốt cuộc lại được đặt lên hàng đầu." Huy giải thích.
"Không những không giải quyết triệt để, chính phủ còn đem phát tán nó ra nhiều nơi với cái gọi là những khu dân cư mới, để có thể tối ưu hóa số lượng thiên tài được sinh ra" Huy tiết lộ thêm.
"Thông tin này đã đủ rồi đó Đức, cậu cũng không nên biết quá nhiều đâu, có thể nó sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cậu đó". Huy gàn giọng và khuyên Đức và sau đó rời đi.
Sau buổi họp, Đức trở về phòng riêng, lòng nặng trĩu.
Lời của Huy vang vọng trong đầu: "Lợi ích được đặt lên hàng đầu."
Anh nhớ những người bạn thời thơ ấu ở Huế – Tuấn, cô bé Minh, những đứa trẻ thông minh nhưng ra đi quá sớm vì căn bệnh không tên.
"Anticore," anh thì thầm, tay siết chặt. "Tại sao không ai ngăn chặn nó?"
Trong lúc kiểm tra dữ liệu thí nghiệm, Đức nhận thấy một tệp nhật ký hệ thống bị khóa bởi một mật khẩu không thuộc giao thức của Học viện.
Với kiến thức lập trình và hacker mũ trắng từ thời đại học, anh mất hơn 2 ngày để phá mã, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tệp mở ra, nhưng không phải tài liệu nghiên cứu. Đó là một chuỗi ghi chú ngắn, được viết dưới dạng mã hóa nội bộ, dường như là trao đổi giữa người trong dự án và một người có bí danh "O".
Một dòng ghi chú khiến Đức lạnh gáy: "Dự án EH phải đẩy nhanh. Nhóm TKP yêu cầu kết quả Antiair trước quý tới. Không để lộ nguồn tài trợ. Mọi sai lầm sẽ đều có hậu quả."
Đức siết chặt tablet, tim đập thình thịch. "O" là gì?
Anh lục lại trí nhớ: khi gia nhập Học viện, anh buộc phải cung cấp thông tin về mẹ và em gái – địa chỉ căn nhà nhỏ bên sông Hương, số điện thoại, thậm chí lịch sử bệnh tật của mẹ.
"Biện pháp an ninh," họ nói.
Nhưng giờ, anh nhận ra đó là cách kiểm soát. Những mảnh ghép bắt đầu khớp lại: Học viện không chỉ nghiên cứu Antiore – nó còn phục vụ một thế lực lớn hơn, ẩn trong bóng tối.
Anh nhớ lại một tin đồn cũ từ thời đại học, về một tổ chức bí mật gọi là "Omega," đứng sau các dự án khoa học mờ ám.
Liệu "O" có phải là Omega?
Đức hít sâu, cảm giác như đang đứng trên lưỡi dao.
"Mình đang làm việc cho ai?" anh tự hỏi, hình ảnh mẹ và em gái hiện lên rõ mồn một.
Anh không có bằng chứng cụ thể, nhưng trực giác mách bảo: Omega có khả năng rất lớn là thủ phạm đứng sau Học viện, và họ sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội.
Đức tắt tablet, ánh mắt kiên định. "Mình phải tìm cách dừng chuyện này," anh thì thầm, nhưng nỗi sợ cho gia đình khiến lòng anh nặng trĩu.
-------
Vài tháng sau, Đức để ý đến Nam, một chuyên viên tuyển trạch của Học viện để đánh giá học viên khóa D10.
Nam, khoảng 35 tuổi, có nụ cười dễ gần nhưng ánh mắt sắc bén, như đang quan sát từng cử chỉ. Trong các buổi họp nghiên cứu, Nam thường xuyên ngồi cạnh Đức, trao đổi về hồ sơ học viên hoặc các bài kiểm tra.
Một lần, khi cả hai cùng phân tích dữ liệu của một học viên có chỉ số Antious cao.
Nam hỏi, giọng nhẹ nhưng đầy ý tứ, "Cậu có bao giờ nghĩ những bài kiểm tra này quá khắc nghiệt không? Antiore mang lại thiên tài, nhưng cái giá là gì?"
Đức giật mình, nhưng giữ vẻ ngoài bình tĩnh. "Học viện nói nó vì tương lai. Nhưng... tôi thấy những học viên đó, họ không ổn sau khi tiếp xúc với Antiair."
Anh nhớ đến một nữ học viên khóa D10, ánh mắt trống rỗng sau thí nghiệm, dù thuốc chữa side effect đã giữ cô ấy sống.
Nam gật đầu, ánh mắt thoáng đồng cảm. "Tôi cũng nghĩ thế. Có những thứ ở đây không như bề ngoài." Anh dừng lại, chuyển chủ đề nhanh chóng, như sợ ai đó nghe lén.
Trong suốt mùa hè năm 2015, Nam và Đức tiếp tục làm việc cùng nhau, từ phân tích dữ liệu đến quan sát các bài kiểm tra thực chiến.
Nam kể những câu chuyện thoáng qua, như về một dự án cũ nơi anh từng làm, nơi "một số người muốn dùng khoa học để bảo vệ, không phải để kiểm soát."
Đức bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt ở Nam – anh ta không giống những nhân viên mù quáng trung thành với Học viện.
Một lần, khi cả hai ở lại muộn trong phòng dữ liệu, Nam hạ giọng, "Đức, nếu cậu biết Antiore đang bị dùng sai mục đích, cậu sẽ làm gì?"
Trong suốt mùa hè năm 2015, Nam và Đức có một số cơ hội làm việc cùng nhau, từ phân tích dữ liệu đến quan sát các bài kiểm tra thực chiến.
Nam kể những câu chuyện thoáng qua, như về một dự án cũ nơi anh từng làm, nơi "một số người muốn dùng khoa học để bảo vệ, không phải để kiểm soát."
Đức bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt ở Nam – anh ta không giống những nhân viên mù quáng trung thành với Học viện.
Một lần, khi cả hai ở lại muộn trong phòng dữ liệu, Nam hạ giọng, "Đức, nếu cậu cũng muốn tốt cho những học viên này, hãy đến gặp tôi và nhắn cho tôi khi nào a qua nhá"
Anh mỉm cười nhẹ, như thể chỉ mời một người đồng nghiệp đi uống cà phê.
-------
Một thời gian sau
"Tiêm Steddyra mau, nhanh lên!" Đức hét, giọng lạc đi.
Các kỹ thuật viên vội vàng tiêm liều thuốc quen thuộc, thứ từng cứu sống những học viên khác.
Nhưng lần này, Linh co giật dữ dội, cơ thể run lên như bị điện giật.
Màn hình theo dõi nhấp nháy cảnh báo đỏ: nhịp tim bất thường, huyết áp tụt.
Đức đập tay vào kính, "Làm gì đi! Em ấy không chịu nổi!" Nhưng tiếng bíp kéo dài từ máy đo nhịp tim vang lên, sắc lạnh như lưỡi dao cắt ngang hy vọng. Linh bất động, gương mặt xanh xao, đôi mắt khép lại vĩnh viễn.
Các kĩ thuật viên và các bác sĩ cố gắng hồi sức và dùng hết cách để cứu chữa, nhưng Linh đã không qua khỏi.
Đức lùi lại, chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế.
Anh nhớ đến nụ cười của Linh trong buổi kiểm tra đầu tiên, khi cô tự tin giải một bài toán vật lý phức tạp.
Rồi anh lại nhớ đến những người bạn thời thơ ấu ở Huế, những đứa trẻ thông minh nhưng ra đi vì căn bệnh không tên. "Lại một người nữa," anh thì thầm, nước mắt trào ra, lăn dài trên má. Hình ảnh mẹ và em gái hiện lên, như nhắc nhở anh rằng họ cũng có thể là nạn nhân tiếp theo của những thí nghiệm này.
Trong khoảnh khắc đó, ký ức về Nam trở lại – người đồng nghiệp với nụ cười dễ gần nhưng ánh mắt sắc bén, những lời thì thầm ở quán nhậu hơn một năm trước: "Coalition muốn cứu những học viên này."
Đức từng nghi ngờ, từng sợ hãi cho gia đình, nhưng giờ đây, nỗi đau mất Linh như ngọn lửa thiêu đốt mọi do dự.
Anh lau nước mắt, tay run run mở điện thoại, tìm số của Nam. "Tôi sẵn sàng," anh nhắn, giọng nghẹn ngào trong đầu. "Chúng ta phải dừng chuyện này."
Đêm đó, Đức ngồi một mình, ánh mắt dán vào màn hình tablet, nơi dữ liệu của Linh vẫn hiển thị. Anh khóc, không chỉ vì cô bé, mà vì tất cả những gì anh từng tin là đúng – giờ đã vỡ vụn như ánh sáng xanh nhạt của Antiore.
-------
Tối hôm sau, Đức đứng trước căn nhà nhỏ ở ngõ 45, lòng rối bời.
Anh gõ cửa, và Nam mở cửa, nụ cười vẫn thân thiện như mọi khi. "Cảm ơn anh đã đến," Nam nói, dẫn Đức ra một quán cà phê nhỏ gần đó, nơi ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc nhẹ che giấu mọi cuộc trò chuyện.
Sau vài phút trò chuyện vu vơ, Nam đề nghị, "Đi chỗ khác nhé? Có một quán nhậu bình dân ở gần đây, vắng lắm, hợp để tâm sự."
Đức gật đầu, dù vẫn nghi ngờ.Quán nhậu nằm trong một con hẻm nhỏ, chỉ vài bàn gỗ cũ và ánh sáng lờ mờ từ bóng đèn trần.
Nam gọi hai ly bia sệt mát lạnh, nâng ly như thể chỉ là một buổi nhậu bình thường. Nhưng khi người phục vụ rời đi, anh hạ giọng, ánh mắt nghiêm túc.
"Đức, tôi biết cậu thấy những thí nghiệm này sai trái. Tôi cũng vậy. Có một nhóm người, họ gọi là Coalition, đang cố ngăn chặn lạm dụng Antiore. Họ muốn cứu những học viên như khóa D10."
Đức siết chặt ly bia, tim đập thình thịch. "Coalition... là thật sao? Và Học viện thì sao?" Nam nhấp một ngụm bia, giọng trầm.
"Học viện trên danh nghĩa nó là một trường dạy học và nghiên cứu. Tuy nhiên một thế lực lớn hơn, gọi là Omega, đứng sau tất cả. Họ dùng Antiore để tạo một phiên bản nâng cấp, phục vụ quyền lực, không phải cho nhân loại." Nam khẳng định.
Đức hít sâu, hình ảnh những học viên khóa D10 lướt qua tâm trí – những gương mặt trẻ trung, nhưng ánh mắt dần mất đi sức sống sau mỗi thí nghiệm.
Anh nghĩ về mẹ và em gái, về những người bạn thời thơ ấu đã mất vì căn bệnh không tên.
Một khoảng lặng của Đức.
"Nếu cậu nói thật, tại sao tôi nên tin cậu?" anh hỏi, giọng lạc đi vì nghi ngờ và hy vọng đan xen.
Nam nhìn thẳng vào mắt anh, giọng trầm ấm. "Vì tôi cũng từng thấy những người thân yêu chịu tổn thương vì Antiore. Coalition không hứa hẹn gì ngoài việc bảo vệ gia đình cậu và cứu những học viên này."
Nam đưa ra những hình ảnh và video được leak ra từ những phòng thí nghiệm, những bằng chứng bằng máu mà Coalition đã mang ra được.
Đức bị shock nặng và cúi gập đầu xuống nhìn ly bia, lòng rối bời và nước mắt đã tuôn ra.
Nhưng anh vẫn còn mẹ và đưa em gái vẫn đang sống và có thể bị nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Anh chưa sẵn sàng đặt cược mạng sống của gia đình vào một người lạ. "Tôi cần thời gian... và sự đảm bảo cho người thân," anh nói, ánh mắt dò xét.
Nam gật đầu, nâng ly bia lên như thể kết thúc một buổi nhậu bình thường. "Người thân anh sẽ an toàn. Hãy tin ở chúng tôi."
"Cần bao lâu cũng được. Nhưng nếu anh thay đổi ý định, anh biết tìm tôi ở đâu." Nam kết thúc.
...
Đêm đó, sau khi hút một điếu thuốc, Đức lên trên giường nằm, ánh mắt dán lên trần nhà.
Những lời của Nam, và ký ức về những người bạn đã mất xoáy trong đầu anh. "Coalition," anh thì thầm, cảm giác như đứng trước một ngã rẽ nguy hiểm.
Nhưng anh biết, để bảo vệ những học viên như khóa D10 và những người vô tội, anh phải tìm hiểu thêm – dù cái giá có thể là tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com