96 ABO, song A, nữ công, nam chính là kẻ thứ ba thượng vị
96 ABO, song A, nữ công, nam chính là kẻ thứ ba thượng vị
Ở một khu phố quán bar xa hoa, náo nhiệt, nơi dân chơi thường tụ tập, một nhóm thanh niên đang rôm rả trò chuyện, vừa hút thuốc vừa chỉ trỏ về phía sau một quán bar. Họ trông có vẻ rất tự hào khi nói về điều gì đó.
Tiếng động cơ xe vù vù từ xa vang lại, rồi một chiếc xe máy phân khối lớn dừng trước cửa quán bar. Âm thanh chói tai đó khiến đám đông quay đầu nhìn lại. Người trên xe mặc một chiếc áo khoác da màu đen, chống chân xuống đất, gỡ chiếc mũ bảo hiểm màu đen ra.
Một mái tóc đen dài suôn mượt bung ra, xõa trên lưng cô. Người phụ nữ tắt máy xe, một tay kẹp mũ bảo hiểm, đứng lên khỏi yên. Khi rút chìa khóa, đôi mắt phượng dài và lạnh lùng của cô liếc nhìn năm sáu thanh niên kia.
Một cậu trai tóc vàng rụt rè giấu vội lọ thuốc đang cầm trên tay vào ống tay áo.
“Chết tiệt, sao cô ấy lại đến đây?”
“Ai đã báo cho cô ấy?”
Giày cao gót vang lên trên nền xi măng. Dáng người quyến rũ đó không ai dám lại gần, cô thẳng tiến đến cửa sau quán bar.
Một người đang co ro run rẩy sau tấm chắn xi măng, làm cho cả tấm tôn bên cạnh cũng rung lên bần bật.
Úc Ôn liếc nhìn vào góc dưới bên phải, rồi quay người cúi xuống, đôi môi đỏ mọng ghé sát tai người đó khẽ thì thầm.
“Ô, ô... đừng lại đây!”
Anh ta run rẩy dữ dội hơn, cố chui sâu vào góc sau tấm tôn.
Úc Ôn tóm lấy cánh tay anh ta.
“Ngô... a... a!”
“Kêu la cái gì vậy.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh ta vội quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ tuôn rơi. Trên gò má ửng hồng vì động dục, những mạch máu đỏ như tơ hiện lên. Khuôn mặt có chút đáng yêu với đường nét mềm mại, không góc cạnh.
Vân Dương Thu nhìn thấy là cô, không nói hai lời liền ôm lấy eo cô òa khóc.
“Ôn Ôn... ô ô... a, anh cứ nghĩ sẽ không gặp lại em nữa. Anh sợ lắm, bọn họ chặn anh ở bên ngoài... ô... ngạch... Ôn Ôn.”
Anh ta nức nở từng tiếng, có vẻ đã thực sự hoảng sợ. Úc Ôn thở dài, một tay ôm lấy anh ta, lấy từ trong túi ra một lọ thuốc ức chế, cắn bật nắp kim tiêm rồi thuần thục tiêm vào cổ anh ta.
Khi chất lỏng lạnh buốt từ từ được đẩy vào, nhiệt độ cơ thể và mùi hương nồng đậm của anh ta dần tan biến trong không khí.
“Ô... ô... Ôn Ôn... Ôn Ôn... ô.”
“anh ngốc à, biết rõ sắp đến kỳ động dục còn chạy đến nơi này làm gì.”
“Xin lỗi... họ lừa anh rằng em ở đây... nên anh mới dám đến.”
Nếu anh ta không tìm được người mà gọi điện cho cô, có lẽ giờ này anh ta đã trở thành món đồ chơi của đám súc vật ngoài kia.
“Không được dễ dàng tin người khác như vậy nữa.”
"Ừm... ừm... ừm!" Anh ta vừa khóc vừa liên tục gật đầu trong lòng cô.
Úc Ôn đội mũ bảo hiểm lên đầu anh ta, nắm cánh tay anh ta đi ra ngoài. Người đàn ông cao 1m8 rúc sát vào người cô, khom lưng ôm lấy cánh tay thon mềm của cô. Khí chất Alpha bẩm sinh của cô chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến đám người ngoài cửa đang nói chuyện phải im bặt.
Cô khóa chân trên xe máy, Vân Dương Thu dán chặt lưng vào lưng cô, tận hưởng cảm giác an toàn mà cô mang lại.
Khi đám đàn ông kia vừa định lên tiếng, Úc Ôn giơ ngón tay thon dài chỉ vào họ, ánh mắt lạnh lẽo khẽ liếc: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ tống từng tên Beta như các người vào quân đội làm phu dịch hạng thấp nhất.”
Họ không dám nói thêm lời nào. Người phụ nữ trước mắt không phải Alpha bình thường, mà là một Alpha kiệt xuất, được cha cô - một vị quân chính cấp cao - vô cùng sưng ái như một nữ vương.
Tiếng động cơ gầm rú đã dập tắt mọi ý định tiếp theo của họ. Đám đàn ông không cam lòng cắn răng nghiến lợi.
“Dựa vào cái gì mà cái tên phế vật đó lại được loại người này che chở!”
Một người dựa vào tường, đá hòn đá dưới đất: “Nghe nói hai người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bây giờ vẫn là một cặp.”
“Tình nhân?”
“Hừ, loại phế vật đó làm sao có thể được cô ấy bảo vệ mãi.”
Trong một góc quán bar cạnh cửa sổ, khói thuốc lờn vờn.
Người đàn ông ngồi trên ghế dài khuất trong bóng tối, kẹp điếu thuốc đã sắp cháy hết, ánh mắt vẫn trì độn nhìn về hướng chiếc xe máy vừa rời đi.
"Chiêm tiên sinh." Một phục vụ bưng khay đến, cúi người đặt ly rượu Rum trước mặt anh.
Tàn thuốc rơi xuống quần, anh mới sực tỉnh, dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn có nước, thờ ơ phủi đi tàn thuốc: “Đổi nhạc đi.”
“Vâng.”
Bản nhạc rock and roll ầm ĩ lúc nãy bỗng chốc biến thành một bản tình ca nhẹ nhàng, lãng mạn. Sự thay đổi quá lớn khiến mọi người đang nhảy nhót trên sàn đều không kịp phản ứng.
Hai giờ sáng, cô vừa dỗ người đàn ông đang hoảng loạn quá độ ngủ say, thì nhận được điện thoại của cha.
Để không làm phiền anh ta, cô cố ý đóng cửa phòng lại rồi đi ra phòng khách.
“cha.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia uy nghiêm, nhưng pha chút dịu dàng: “Ngày mai, đến quân đội một chuyến. Có người cha muốn giới thiệu cho con.”
“Ai ạ?”
“Ngày mai đến thì sẽ biết.”
Lời nói của ông ấy chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. Úc Ôn dùng ngón tay vuốt ve chiếc ly thủy tinh góc cạnh, nhẹ nhàng cọ xát miệng ly.
“Con biết rồi.”
Ánh đèn vàng vọt từ quầy bar chiếu vào ly rượu, ánh lên một màu trắng đục. Cô lắc nhẹ chất lỏng màu nhạt, uống cạn ly rượu chua chát. Cô dựa vào mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo phía sau, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nơi những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn thưa thớt.
“Ôn Ôn...”
Cửa phòng hé ra một khe nhỏ, người đàn ông hé đầu ra, tội nghiệp như chú cún không được cưng nựng, đôi mắt trông mong nhìn cô.
“Sao lại tỉnh rồi?”
“Lần này Ôn Ôn không đụng vào anh sao?”
Cô mỉm cười nhạt nhẽo buông ly rượu, phát ra tiếng vang lanh canh: “Anh đã được tiêm thuốc ức chế rồi.”
“Nếu Ôn Ôn muốn...”
“Không muốn.”
Sự từ chối dứt khoát của cô, cùng với nụ cười khóe môi, không hề mang lại cảm giác vui vẻ.
Vân Dương Thu rũ mắt, rụt đầu lại. Anh ta ậm ừ một tiếng "ừm", lúc tủi thân thường vô thức chu ra đôi môi.
“Ngủ đi, ngày mai em còn có việc.”
“Được... vậy ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Chiếc xe máy lao đến cổng quân phủ. Hai bên, những người lính mặc quân phục đứng thẳng vội vàng mở cửa cho cô vào.
Cô dựng xe dưới chân bậc thang, treo mũ bảo hiểm lên tay lái, hai tay cắm vào túi áo khoác da ngắn. Cô bước nhanh lên các bậc thang, mái tóc đẹp tùy ý xõa trên lưng nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi bước đi.
Người gác cổng thấy cô đến vội vàng cúi chào.
Chưa đến văn phòng, cô đã nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ từ bên trong.
Úc Ôn không chút biểu cảm mở cửa. Cô nhìn thấy cha mình đang ngồi đối diện với một người đàn ông, vội nói: “Đây là Úc Ôn.”
Anh mặc một bộ vest đen được cắt may vừa vặn, trông hiền lành, vô hại với thân hình chuẩn. Áo khoác dài tay cũng không che giấu được những cơ bắp rắn chắc. Đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng, hoàn toàn khác với cái người hay khóc nhè ở nhà cô. Anh đứng dậy, mỉm cười gật đầu với cô: “Lần đầu gặp mặt, chào em.”
Giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ, cuốn vào gió lùa vào tai cô. Úc Ôn nắm lấy bàn tay anh chìa ra: “Chào anh, Úc Ôn.”
“Chiêm Giang.”
Cha cô giới thiệu người đối diện. Dáng vẻ này rất giống một buổi xem mắt. Người trước mắt năm nay 29 tuổi, là một nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị.
Nghe đến đó, Úc Ôn đã hiểu mục đích của việc cha gọi cô đến hôm nay. Thân phận của người đàn ông này rất có lợi cho cha cô. Bề ngoài, cô không nói lời nào nhưng vẫn mỉm cười hợp tác với cha, gật đầu. Thái độ bên ngoài không có gì để chê.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc và địa chỉ, cha cô cuối cùng cũng hài lòng kết thúc cuộc trò chuyện này.
Úc Ôn thực sự không muốn nghe tiếp những lời lải nhải của cha, ông sẽ lại đề cập đến chuyện kết hôn. Cô tìm cớ đề nghị đưa anh đi, và cùng anh ra khỏi văn phòng.
“Chiêm tiên sinh đi xe đến sao?”
“Đi bộ.”
“Cách trung tâm thành phố 30km, thật sự đáng ngạc nhiên.”
“Vậy còn Úc tiểu thư đến đây bằng cách nào?”
“Lái xe.”
Anh cười: “Vậy sao, anh còn muốn nhờ em đưa anh một đoạn đường.”
Cô biết ngay mục đích của người đàn ông này mà.
Đứng trên bậc thang, cô nhìn xuống chiếc xe máy cưng của mình, đành tạm thời bỏ nó lại.
“anh biết Úc tiểu thư bên ngoài có nuôi một tiểu Omega, nhưng anh cũng không bận tâm.”
Lần này, đến lượt cô cười. Cô quay đầu nhìn người đàn ông, kiêu ngạo dùng lưỡi liếm hàm răng.
“Chiêm tiên sinh nói chuyện rất có hứng thú.”
“Ừm?”
Mỗi hành động của người phụ nữ với ngũ quan quyến rũ đều toát lên vẻ lôi cuốn tuyệt đối. Mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều khắc sâu vào lòng người khác. Anh cũng nheo mắt, kéo khóe môi thành một nụ cười.
“Đời tư của tôi liên quan gì đến anh? Cùng là Alpha, anh sẽ không thực sự nghĩ rằng tôi sẽ để mắt đến anh chứ?”
“anh thực sự rất đau lòng khi nghe những lời này.”
Úc Ôn cảm thấy sự tự luyến và tự đại của anh khiến cô khó chịu. Cô không nói nên lời, dùng ngón tay cọ mũi, chuẩn bị lên xe máy đi.
Chưa kịp xuống bậc thang, Chiêm Giang nói: “Nếu Úc tiểu thư đồng ý, anh sẽ chỉ là Omega của một mình em.”
Lời nói này khiến cô giật mình suýt ngã khỏi bậc thang dài hàng chục mét.
Thân là Alpha, vậy mà anh lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Không thể nào!”
Mùi hương tóc dài của người phụ nữ vẫn còn vương vấn trên chóp mũi, anh nghe thấy tiếng ga xe máy gầm lên. Anh bị cô vô tình bỏ lại ở đây.
Chưa kịp bắt đầu theo đuổi, ấn tượng đầu tiên đã bị bóp chết trong trứng nước.
Về đến nhà, Úc Ôn nhận được tin nhắn của anh.
【 Về đến nhà rồi làm ơn báo cho anh. 】
Úc Ôn không thích bị người khác quản thúc, cô trả lời thẳng thừng: 【 Liên quan gì đến anh? 】
Chiêm: 【 Xem ra là đã về nhà rồi, anh rất vui vì em có thể trả lời anh. 】
Lông mày cô nhíu lại.
Cảm giác này, sao giống như một con cún vậy?
“Ôn Ôn...”
Người trong phòng khách, đang núp trong góc, ló ra một khuôn mặt ửng đỏ, đầy vẻ thèm muốn nhìn cô.
Cô vội cất điện thoại chạy đến: “Sao mặt lại đỏ thế này.”
Vừa bước vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm đó, bước chân cô khựng lại, nhíu mày.
“Sao không tiêm thuốc ức chế?”
"Ngô... anh muốn chờ Ôn Ôn về. Thật là khó chịu, Ôn Ôn, giúp anh được không." Ánh mắt anh ta hoảng loạn nhìn cô, đi khập khiễng chạy đến, loạng choạng nhào vào lòng cô. Úc Ôn đứng vững, ôm lấy vòng eo anh ta.
“Về phòng trước đã.”
“Ngô... được.”
Người đàn ông đang động dục hết sức làm nũng với cô, cọ má cô như một chú chó lớn mềm mại: “Ôn Ôn, anh hầu hạ em nhé, anh thích Ôn Ôn nhất.”
Cô ấn anh lên giường, kéo ngăn kéo ra.
Vân Dương Thu vẫn lải nhải thổ lộ với cô, đôi mắt đỏ hoe ngây ngốc cười. Nhưng ngay khi cổ sau đột nhiên đau nhói, nụ cười của anh ta khựng lại.
Thuốc ức chế lạnh buốt tiêm vào cơ thể, như gương mặt vô cảm của cô lúc này đang đóng băng trái tim anh ta.
“Đỡ hơn chưa?”
Anh ra thất thần nhìn cô, hơi ấm vẫn còn nóng trên má, nhưng trong mắt rõ ràng hiện lên sự thất vọng.
“Tại sao?”
“Sao cơ.”
“Anh động dục, em lại không đụng vào anh. Ôn Ôn, thứ anh muốn không phải thuốc ức chế. Từ khi chúng ta xác định quan hệ đến giờ, em chỉ đụng vào anh có một lần. Rõ ràng anh có thể phát ra mùi hương, em ngửi thấy mà! Tại sao không chạm vào anh, em đang kìm nén bản thân hay là không muốn chạm vào anh?”
Anh ta oán trách nắm lấy cánh tay cô, càng nói càng kích động: “Em đừng kìm nén nữa, được không... anh cầu xin em.”
Úc Ôn nắm lấy bàn tay anh ta đang siết chặt: “Anh bình tĩnh lại đã.”
“Ô... em bảo anh làm sao bình tĩnh được! Chúng ta không phải là người yêu sao? Nhưng em ngay cả việc chạm vào anh cũng không làm được!”
“Dương Thu, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, em đã quen với việc bảo vệ anh. Mùi hương của anh em quá quen thuộc. Lần đó chỉ là một tai nạn sau khi say rượu. Em không muốn làm anh buồn nên mới đồng ý làm người yêu với anh.”
“Ý của em là em căn bản không yêu anh sao!”
Cô hơi mở miệng, lại thở dài, không biết nên trả lời thế nào.
“Chúng ta không phải đã lớn lên cùng nhau sao? Tại sao em lại không yêu anh chứ!”
Chính vì điều đó, nên cô càng cảm thấy tội lỗi. Anh ta giống như em trai cô, căn bản không thể xuống tay. Mối quan hệ này đã ngày càng khó để nói ra.
“em nghĩ chúng ta cần suy nghĩ lại về mối quan hệ này.”
“Dựa vào cái gì! Em đã chạm vào anh, em dựa vào cái gì mà muốn bỏ anh. Anh không đồng ý chia tay, anh không đồng ý!”
Anh ta gào lên cuồng loạn, gò má đỏ bừng chỉ vì phẫn nộ, lông mi dính đầy nước mắt.
"Bình tĩnh lại đi." Úc Ôn lau nước mắt cho anh ta: “Cảm cúm trong kỳ động dục rất khó chịu, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.”
Cô luôn bình tĩnh như vậy, khiến anh ta mỗi lần đều tự mình suy nghĩ vẩn vơ. Vân Dương Thu không ngừng dụi nước mắt khóc nức nở, chui vào chăn, quay lưng lại với cô.
Anh ta trốn trong chăn khóc rất lâu.
“Ô... anh ghét em.”
Không có tiếng động, quay đầu nhìn lại, người đã đi rồi. Anh ta giống như một chú hề tội nghiệp đang diễn một mình.
Úc Ôn đau đầu không ngủ được, những chuyện phiền lòng khiến cô mệt đến mức muốn vắt hết óc. Đơn giản là cô đến quân đội huấn luyện.
Sau khi chạy xong, có người đến nói với cô, có một Chiêm tiên sinh đang đợi cô trong phòng nghỉ.
Cô mặc quần dài và giày cao cổ, chiếc áo ba lỗ màu trắng đã ướt đẫm mồ hôi. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, vắt khăn lên cổ rồi sải bước nhanh đến.
Đẩy cửa phòng nghỉ ra, cô thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế băng thấp, hai tay buông thõng trên đùi, vẻ mặt uể oải, hoàn toàn trái ngược với tinh thần sáng láng lần trước.
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“cha em nói cho anh.”
Úc Ôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, dường như là mùi hương.
Cô cẩn thận ngửi, loại mùi hương kỳ lạ này…
Người đàn ông đứng dậy, từ từ tiến về phía cô, đưa tay đóng cánh cửa lớn phía sau lưng cô lại. Khoảng cách giữa hai người quá gần. Lần này, cô càng chắc chắn mùi hương đó phát ra từ người anh.
Nhưng anh rõ ràng là một Alpha, làm sao có thể có pheromone.
"Ngô... thật khó chịu quá." Gò má người đàn ông dần ửng đỏ, anh tựa trán vào vai cô. Mùi mồ hôi thơm trên người cô đủ để khiến anh mê muội, thần hồn điên đảo.
“Này, anh không phải đã tiêm pheromone gì đó chứ?”
“Ha ha... bị em phát hiện rồi.”
“Anh điên rồi sao?”
Anh vô lực ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt mệt mỏi và sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Không có cách nào cả, anh không nghĩ ra làm thế nào để em chú ý đến anh. Em không phải thích Omega sao? Mùi hương này của anh, em có vừa lòng không?”
Úc Ôn cố giữ vẻ bình tĩnh, lấy chiếc khăn vắt trên cổ xuống, nghiêm trang nhìn anh: “Tôi có bạn trai rồi.”
"Không sao, làm người thứ ba cũng được." Anh trở nên nóng nảy, ấn vai cô đẩy về phía chiếc giường sau tấm rèm: “Bây giờ anh thực sự khó chịu. Thứ này không có thuốc giải, chỉ có em mới có thể giúp anh.”
Anh nói thật, và cũng đã quyết tử tiêm mũi pheromone này.
Thân hình cao lớn đè lên người cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy khó thở. Úc Ôn một tay chống lên giường, cánh tay mạnh mẽ giữ chặt vai anh, ngay lập tức đảo ngược vị trí hai người.
"Ha..." Anh nằm dưới thân cô, đôi mắt đầy vẻ thèm khát. Hóc-môn nam tính thường ngày, lúc này biến thành vẻ tình tứ quyến rũ.
Úc Ôn nheo mắt lại. Tay người đàn ông đang di chuyển trên vai và cổ cô, những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve làn da cô: “Làm ơn... mau lên... Anh chịu không nổi rồi.”
Mái tóc dài được buộc trên đỉnh đầu xõa xuống, cọ xát trên mặt anh. Nụ hôn mỏng manh đột ngột ập đến, khiến đôi môi khát khao của anh không ngừng nuốt lấy hơi ẩm mà anh có được từ miệng cô.
“Ân.”
Một Alpha bẩm sinh, lần đầu tiên bị một Alpha khác đè dưới thân, cầu xin và khuất phục.
Cởi thắt lưng da, dương vật khổng lồ đó đã sớm không kiêu ngạo được nữa, kích cỡ bẩm sinh đang thẳng đứng giữa hai chân anh, khí thế giương cung bạt kiếm, chuẩn bị xuất phát.
“A.”
Cô mị hoặc cười quyến rũ, vươn ngón tay cọ xát khiêu khích lên cái đầu rùa đang kiêu ngạo. Dịch nhờn màu trắng đục chảy ra: “Thật đáng yêu, giống như một món đồ chơi nhỏ đang run rẩy.”
"Ân~" Người đàn ông nắm chặt ga giường, mu bàn tay nổi gân, mồ hôi đầy đầu nhìn cô dụ dỗ: “Nhỏ... nhỏ sao? Anh còn rất tự hào đấy.”
“Đã làm với người phụ nữ khác chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tôi là người đầu tiên chơi thứ này?”
"Ngạch... ngoại trừ anh, em là người đầu tiên... cầu em... thao anh đi." Chiêm Giang hai mắt đỏ ngầu, tơ máu tụ lại một chỗ, gân cổ nổi lên, anh không nhịn được mà nức nở cầu xin: “Cầu xin em...”
“Được.”
Cuối cùng cô cũng thương hại anh. Cô nhìn mình cởi quần dài, quỳ trên người anh, cười lạnh lùng, rạng rỡ. Cô đối xử với anh như một món đồ chơi tình dục vừa lòng, đỡ lấy dương vật khổng lồ đó, từ từ nuốt vào bên trong âm hộ màu sẫm giữa hai chân.
“Ngô... ngạch! A!”
Toàn bộ linh hồn đều được giải phóng. Anh cong ngón chân, ngẩng cổ dài, cười thỏa mãn: “Thật thoải mái... ngạch.”
"Không cảm ơn tôi sao?" Cô dùng ngón tay vuốt khóe môi, lưỡi liếm qua môi dưới, khiêu khích nheo mắt cười, trông như một yêu vật muốn mạng.
“Ngạch... cảm ơn... cảm ơn em... anh thật thoải mái... mau lên... ân... không chịu nổi.”
Úc Ôn dang hai chân ra, nơi tư mật lộ rõ, sạch sẽ. Nó không hề nhút nhát mà nuốt lấy dương vật khổng lồ, dị nhân của anh. Lên, xuống, mỗi lần đưa đẩy phát ra tiếng nước ọc ọc. Bị nuốt chặt, tốc độ được kiểm soát khiến anh mỗi lần đều cảm thấy thèm muốn, hận không thể quỳ xuống cầu xin cô.
“Ngạch... bảo bối!”
"Ai là bảo bối của anh?" Cô khiêu khích nghiêng đầu, thậm chí dừng lại động tác, điều này khiến anh như muốn mất mạng.
Đôi mắt đỏ hoe chảy ra nước mắt, Chiêm Giang nắm lấy cổ tay thon mềm của cô. Gương mặt yêu tà lại lần đầu tiên lộ ra vẻ tủi thân, khóc lóc gọi: “Nữ vương... cầu xin em ban cho anh... đưa anh lên thiên đường cực lạc.”
"Hừ." Úc Ôn nâng cằm anh lên cười khinh miệt: “Tôi rất hài lòng... thưởng cho anh.”
“Ha... a... cảm ơn.”
Dáng người quyến rũ nhấp nhô lên xuống. Cô cởi chiếc áo ba lỗ ra khỏi đầu, thô bạo nắm lấy bầu ngực mềm mại của mình, kiểm soát tốc độ dùng dương vật tình dục đó lấp đầy khoảng trống của cô. Vẻ mặt cô cũng thoải mái hơn, đôi mắt nheo lại, thể hiện vẻ yêu mị khiến người ta mê đắm.
Mùi dục vọng thối nát trong không khí, đủ để khiến người ta đỏ mặt tía tai.
"Ân... ân... thật lớn." Hai tay cô chống lên cơ bụng anh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. Hai cánh tay kẹp chặt bầu ngực đang nhảy lên theo từng nhịp. Cô nhìn đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông, nhưng anh không dám đưa tay ra. Cô cười phóng đãng và đầy tự tin.
Bạch bạch... bạch bạch.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, dáng người đung đưa trên cơ thể cao lớn của anh khiến anh đạt đến khoái cảm tột cùng. Chiếc ga giường đã ướt sũng. Trên đùi cô cũng chảy xuống những vết tích của mình. Úc Ôn cũng dần bị mùi hương này làm cho phấn khích. Một tay cô nắm lấy ngực, dùng sức ngồi xuống, sắp đạt đến đỉnh điểm.
Người đàn ông dùng sức rên rỉ, tiếng thở dốc trầm ấm dễ nghe. Giường gỗ bị hai người làm cho rung lên kẽo kẹt.
Tác dụng của thuốc này kéo dài rất lâu. Họ làm từ ban ngày đến tối, đổi ba bốn chỗ. Người đàn ông cao lớn luôn nằm dưới háng người phụ nữ, được ban cho khoái cảm.
Chiêm Giang vô cùng ghen tị với người đàn ông kia. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cô, anh đã sâu sắc đố kỵ với Omega được cô bảo vệ, cưng chiều kia. Anh tự hỏi không biết người đó đã nhận được bao nhiêu sự sủng ái dưới thân người phụ nữ yêu mị này.
Chỉ tiếc là anh bẩm sinh mạnh mẽ, nhưng nếu có thể được cô yêu, anh cũng cam tâm tình nguyện làm kẻ chịu đựng dưới háng cô, bị cô chiếm hữu như người thứ ba.
Mối quan hệ ngầm này họ không nói rõ, nhưng vẫn duy trì việc hầu hạ tình dục sáu lần một tuần. Anh thường tiêm thuốc ức chế hai lần một tuần, cơ thể đã không chịu nổi nữa. Sau khi hầu hạ cô thỏa mãn, cô còn thưởng cho anh được xuất vào cơ thể cô. Đó là điều khiến anh vui vẻ hơn bất cứ điều gì.
Từ khách sạn, quán bar ngầm, cuối cùng đến nhà anh. Những tư thế yêu thích của anh đều được cô nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thuốc ức chế đối với một Alpha như anh có tác dụng phụ rất lớn. Sau khi làm xong, chỗ đó đau như muốn nứt ra, chân mềm nhũn, thậm chí không thể đứng thẳng đi lại.
Ngược lại, Úc Ôn mỗi lần làm xong đều thần thanh khí sảng. Cô lợi dụng lúc anh không thể cử động, chủ động dang hai chân, đưa eo đến miệng anh, ấn xuống.
“Liếm sạch sẽ thứ vừa rút ra đi.”
Cô kiêu ngạo ngồi trên mặt anh. Hơi thở của Chiêm Giang phả vào nơi nóng rực của cô, khóe môi anh cong lên: “Được.”
Lưỡi của người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, luôn có thể hầu hạ cô thoải mái hơn cả cái dương vật khổng lồ bên dưới. Anh chui vào âm đạo, dùng sức liếm láp, sợ thứ này sẽ chạy mất. Anh điên cuồng liếm, trộn lẫn với dâm thủy, mặc kệ ăn đầy miệng, anh vẫn ngẩng cổ, duỗi lưỡi sâu hơn.
“Ân... a...”
Úc Ôn bị anh liếm đến cao trào, thành công xuất ra đầy mặt anh.
“Ân... thật ngọt.”
“Chỉ có cái miệng của anh là giỏi nói thôi.”
Cô tiếp tục dùng nơi đó cọ xát mặt anh, lấy điện thoại trên đầu giường.
“Bảo bối... đang làm tình với anh mà còn phân tâm xem điện thoại, anh thật đau lòng.”
“Im miệng, liếm cho cẩn thận.”
“Vâng.”
Úc Ôn nhận được tin nhắn từ Vân Dương Thu, một bức ảnh và một câu nói.
Trong ảnh là bóng lưng của cô và Chiêm Giang lúc vụng trộm ở quán bar. Lúc đó, hai người đang hôn nhau nồng nhiệt. Bóng dáng trên cửa kính đủ để thấy họ hôn nhau say đắm.
【 Chia tay 】 Đây là lời anh ta nói.
Thật hiếm khi, người em trai hay khóc lóc đó lại có thể nói ra một lời kiên quyết như vậy. Nhưng chắc chắn tám phần là đang chờ cô dỗ dành.
Úc Ôn đưa điện thoại qua cho anh xem.
Chiêm Giang ngước mắt nhìn thấy hai chữ đó, khóe môi đang chôn dưới âm hộ của cô lặng lẽ cong lên.
"Sao? Mưu kế thành công nên anh vui lắm sao?" Cô lắc điện thoại, nhướn mày: “Bức ảnh này là anh thuê người chụp.”
“Dù sao cũng là người thứ ba, anh cũng phải có một đường lùi chứ.”
“A... rất tốt.”
Tay cô nắm lấy cái dương vật cứng rắn đang áp vào bụng mình, dùng sức siết chặt, khiến anh rên lên một tiếng đau đớn.
“Ngạch... bảo bối...”
“Đừng gọi tôi là bảo bối!”
Anh luôn dùng ánh mắt đầy thèm muốn đó mê hoặc cô. Lưỡi anh lướt qua hạt đậu đỏ đang cương cứng, cười một cách ngông cuồng.
“Nữ vương hôm nay muốn thu thập anh như thế nào cũng được.”
"Được thôi. Chịu đựng cho tốt, đừng có kêu đau, nhóc con." Ngón tay cô siết chặt dương vật đến trắng bệt, mồ hôi lạnh chảy trên thái dương anh, vẻ mặt hiện lên nụ cười khổ làm hài lòng cô. Cô ra lệnh:
“Tiếp tục liếm.”
“Tuân lệnh, nữ vương của anh.”
Dù sao đi nữa, ít nhất, anh đã thành công chiếm được vị trí này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com