Chương 1: Thế giới Mạt Thế: Xuyên không sinh tồn
Truông Dẫn tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm. Đầu óc quay cuồng, những ký ức không phải của mình ùa về khiến anh cảm thấy choáng váng. Anh tên là Truông Dẫn, nhưng không phải là Truông Dẫn mà anh biết. Mọi thứ trước mắt đều khác biệt, từ khung cảnh xung quanh cho đến cảm giác cơ thể mình. Anh hiểu rằng mình đã xuyên không vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Vừa mới nãy thôi, anh đang trở về nhà sau một ngày vất vả thì bị một chiếc xe chạy với tốc độ cao khiến anh không kịp né tránh và bị tông trúng. Anh mơ màng nhắm mắt lại thì đã đến thế giới này.
Không gian xung quanh là những căn nhà tạm bợ, vẻ ngoài như vừa bị tàn phá nặng nề. Lửa vẫn cháy ở đâu đó, và không khí tràn ngập mùi khói bụi. Thế giới này đã ở trong giai đoạn mạt thế, nơi mà quái vật xâm chiếm và con người phải sống trong những điều kiện cực kỳ khắc nghiệt.
Truông Dẫn nhìn quanh và nhận ra rằng mình đang ở trong một khu rừng núi. Anh nhớ lại những ký ức mới mẻ mà mình vừa hấp thụ từ chủ thể – một người trước đây sống ở thành phố, giờ đây phải chạy nạn lên núi Đao Thương. Núi này địa hình hiểm trở, khi chạy lên lánh nạn, anh ta gặp rất nhiều trắc trở về địa hình, anh trông việc xây nhà đã rất khó khăn, may mắn quái vật lúc đó chưa xâm chiếm nên không bị quái vật giết chết.
Khu vực này giờ chỉ còn lại những tàn tích. Chỗ ở của chủ thể trước kia là một ngôi nhà gỗ đơn sơ, được dựng lên để tránh sự xâm lược của quái vật. Thế giới này không phải là nơi mà người yếu đuối có thể sống sót. Những sinh vật đột biến đã tấn công con người, và những ai còn sống sót phải học cách chiến đấu hoặc tìm cách thoát khỏi sự tấn công của quái vật.
Truông Dẫn thở dài, cảm giác nặng nề đè lên vai. Chủ thể trước kia đã sở hữu một tinh thần lực yếu, và đó là lý do tại sao anh ta chỉ có thể khắc được một Phù Văn Diệu Thạch trắng – thứ vũ khí bảo vệ tối thiểu trong thế giới này. Phù Văn Diệu Thạch có thể đẩy lùi quái vật, nhưng chỉ có những người sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ mới có thể khắc được nhiều và mạnh hơn.
"Chắc chắn là tôi không thể sống sót với thứ này..."Truông Dẫn tự nhủ. Tuy nhiên, ký ức mới này cũng cho anh một tia hy vọng. Để sống sót trong thế giới này, anh cần phải tìm cách khai thác tối đa tinh thần lực của mình, không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn để chiến đấu và tồn tại trong một thế giới mà mỗi ngày đều là cuộc chiến sinh tử.
Trong khi đó, một tiếng gầm rú vang lên từ xa, như một lời nhắc nhở rằng thế giới này không phải nơi dành cho những kẻ yếu đuối. Truông Dẫn nhìn xuống bàn tay của mình, cảm nhận dòng năng lượng tinh thần đang lặng lẽ lan tỏa trong cơ thể. Anh cần phải luyện tập, khắc thêm Phù Văn Diệu Thạch và cải thiện tinh thần lực. Đây chính là con đường duy nhất để anh sống sót và có thể đối đầu với những thử thách khủng khiếp đang chờ đợi phía trước.
Với một quyết tâm mới, Truông Dẫn đứng dậy, sẵn sàng bắt đầu hành trình của mình trong thế giới mạt thế đầy nguy hiểm này.
Anh ta suy nghĩ làm thế nào sống sót, rồi nhớ lại kí ức của chủ thể. Anh ta đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn nhưng trời đã dần tối.
Màn đêm dần buông xuống, ánh sáng từ mặt trời bắt đầu yếu ớt, bóng tối bao trùm lên căn nhà gỗ tạm bợ. Truông Dẫn vẫn không ngừng khắc những phù văn diệu thạch trên các phiến đá. Cả người anh toát mồ hôi, từng dòng tinh thần lực cạn kiệt dần, nhưng anh không dừng lại. Phù văn diệu thạch không đơn giản chỉ là một công cụ, mà là hy vọng duy nhất để bảo vệ bản thân và có thể sống sót trong thế giới mạt thế này.
Anh đã nghiên cứu những ký ức của chủ thể cũ, và từ đó hiểu rằng phù văn diệu thạch có thể phân chia thành nhiều cấp bậc, mỗi cấp bậc được biểu thị qua màu sắc. Màu trắng là cấp thấp nhất, ai cũng có thể khắc được. Màu xanh lá là hiếm, chỉ có những người khắc được nó một là thủ lĩnh một phương hoặc có thể có được quân đội phong quân hàm thiếu tướng. Màu xanh dương lại càng hiếm, là dấu hiệu của những người có thể được quân đội phong hàm đại tướng. Những cấp bậc cao hơn chưa ai biết đến, bởi thế giới này vẫn mới chỉ bắt đầu bước vào mạt thế, và con người còn rất nhiều điều chưa khám phá ra.
Truông Dẫn thở dài, nhìn những viên phù văn diệu thạch trắng mà mình vừa khắc xong. Anh biết rằng với tinh thần lực yếu ớt của mình, đây là giới hạn mà anh có thể đạt tới trong thời gian ngắn. Nhưng anh không thể dừng lại. Trong thế giới này, sự yếu đuối đồng nghĩa với cái chết.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng lúc đầu, nhưng rồi dần trở nên cấp bách. Một giọng nói non nớt của một cô bé vang lên: "Cho con vào! Cho con vào! Có quái vật ở ngoài!"Truông Dẫn nghe vậy, lòng anh dâng lên một cảm giác lo lắng. Mặc dù không thể tin vào bất kỳ ai trong thế giới mạt thế này, nhưng tiếng kêu của cô bé vẫn khiến anh cảm thấy lo lắng.
Tiếng gõ cửa bắt đầu mạnh hơn, và rồi, giọng của cô bé biến thành tiếng gầm rú đầy khủng khiếp. Truông Dẫn sững sờ khi thấy một cú đấm mạnh mẽ thủng qua cửa gỗ, để lộ ra ánh mắt đỏ ngầu và gương mặt đầy căm thù của quái vật. Tiếng gầm rú của nó khiến không khí trở nên ngột ngạt, như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Không kịp suy nghĩ, Truông Dẫn vội vã đặt ba viên phù văn diệu thạch trắng sau cánh cửa để tạo ra một hàng phòng thủ tạm thời. Nhưng anh không dám ở lại, vì nếu quái vật phá cửa vào được, anh sẽ không có cơ hội sống sót. Anh chạy vội xuống căn hầm mà chủ thể trước đây đã đào sẵn, ẩn mình dưới lớp đất sâu.
Một tiếng "bùm" vang lên, cửa gỗ bị quái vật đá bay ra ngoài, ba viên phù văn diệu thạch lập tức bị sức mạnh của nó làm nổ tung. Truông Dẫn ôm ba viên còn lại vào lòng, giấu kín chúng dưới hầm. May mắn là quái vật không tìm thấy lối vào dưới giường, nó bỏ đi sau khi tàn phá căn nhà.
Truông Dẫn thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh không dám bước ra ngay. Anh ta đợi mãi, đợi mãi chờ quái vật đi, anh nằm im dưới hầm, không dám nhúc nhích. Đến vài canh giờ sau, anh mới dám mở nắp hầm để lên trên. Tướng bước chân của quái vật vang lên và hướng về phía cửa. Truông Dẫn vui mừng vì tưởng quái vật đã đi định hé đầu lên xem. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng cành cây gãy vang lên khiến anh hoảng hốt. Anh tức giận vì con quái quá xảo quyệt, giả bộ đi ra ngoài để mình hé đầu ra khỏi chỗ trốn và giết mình, và thấy bóng dáng của quái vật đứng ngay trước nhà mình.
Con quái vật này không rời đi thật sự, mà chỉ là giả vờ như vậy để đánh lừa anh. Nếu không phải vì tiếng cành cây gãy, anh sẽ không thể phát hiện ra được âm mưu xảo quyệt của nó. Truông Dẫn đứng chết lặng trong bóng tối, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.
Anh không thể chủ quan được nữa. Bài học mà anh vừa nhận ra là: trong thế giới này, không ai có thể tin tưởng. Mọi người, thậm chí những kẻ yếu ớt và vô hại, đều có thể là quái vật trá hình.
Từ giờ trở đi, Truông Dẫn biết rằng, ngoài sức mạnh bản thân, anh còn phải học cách nhận diện mối nguy hiểm từ những gì tưởng chừng như vô hại nhất.
Khi ánh sáng buổi sáng từ từ xuyên qua kẽ hở cửa, Truông Dẫn từ từ mở nắp hầm và bước ra ngoài. Cảnh vật trước mắt anh rất đỗi hoang tàn. Căn nhà của anh đã bị phá hủy hoàn toàn, cánh cửa gãy nát, và ba viên phù văn diệu thạch từng dùng để bảo vệ căn nhà cũng không còn nguyên vẹn. Anh bỏ ba viên phù văn diệu thạch hôm qua ôm vào bao và hai viên trong hầm. Anh liếc nhìn ba viên phù văn diệu thạch bị vỡ, cảm thấy tiếc nuối. Trong thế giới này, mỗi viên phù văn diệu thạch đều là một kho báu.
Truông Dẫn không thể dừng lại quá lâu. Anh cần phải tìm thức ăn và vật dụng sinh tồn. Bữa sáng hôm nay đơn giản lắm: một con gián khô và chút nước bẩn từ mặt đất ẩm ướt. Mặc dù nó rất là kinh khủng, nhưng ít ra nó cũng giúp anh tiếp tục tồn tại. Mọi thứ giờ đây không còn như xưa, và anh phải thích nghi với sự khắc nghiệt của thế giới này.
Đi qua những con phố vắng, anh chứng kiến sự tàn phá khủng khiếp. Những ngôi nhà đổ nát, những bộ xương vỡ vụn, không còn tí thịt, máu từ những người bị quái vật giết chết chảy khắp nơi. Quái vật không chỉ ăn thịt con người mà còn phá hoại mọi thứ trên đường đi. Anh không khỏi tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống sót được bao lâu trong thế giới này.
Với những gì còn lại trong tay, Truông Dẫn quyết định lục lọi các ngôi nhà, hy vọng tìm được ít đồ đạc, thực phẩm hoặc phù văn diệu thạch. Đúng lúc anh đang tìm kiếm trong một căn nhà, anh nghe thấy tiếng động lạ. Cánh cửa gãy của căn nhà bên cạnh khiến anh chú ý, có vẻ giống với cánh cửa nhà mình. Anh nghĩ có thể mang về để thay thế.
Tuy nhiên, khi vừa bước vào trong, anh gặp một nhóm người lạ mặt. Họ có vẻ mặt hung hãn dữ tợn, tay cầm dao sắc nhọn. Họ có vẻ những tên cướp. Bốn người trong nhóm đều mang vũ khí sắc nhọn, ánh mắt họ chứa đầy sát khí.
Tên cầm đầu trong nhóm quay lại nhìn anh và nói: " Giao đồ hoặc chết, ngươi chọn đi"
Truông Dẫn đánh giá tình hình, anh không muốn gây chuyện nhưng cũng không thể để mình bị lấy hết đồ. Anh quyết định chỉ giao một phần nhỏ, hi vọng nhóm người kia sẽ không được voi đòi tiên. Tuy nhiên, tên cầm đầu vẫn tiếp tục tiến về phía anh, ánh mắt không hề thay đổi. "Ngươi muốn làm gì? Tôi lên tiếng ngăn cản.
Truông Dẫn nhanh chóng nhận ra rằng nhóm người này không hề có ý định rút lui. Lúc này, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự bảo vệ mình. Đột nhiên, tên cầm đầu cầm một cây rìu dính máu lao lên vùng về phía anh. Truông Dẫn không kịp phản ứng bị một nhát rìu chém mất một lớp da thịt. Cơn đau kinh hoàng làm adrenaline trong người anh tăng vọt, sức mạnh tăng cao đáng sợ. Anh cầm cánh cửa lớn nặng bị gãy ném về phía ba người kia rồi một cú đạp bể mắt tên cầm đầu rồi anh giật lấy chiếc rìu ném một cú tiễn hắn về với đất trời. Anh cầm lấy rìu rồi nhào tới ba tên kia khi chúng chưa kịp phản ứng. Một cú chém ngang như chém dưa tiễn chúng về với đại ca.
Anh lấy hết đồ của họ bỏ vào túi mình rồi đi đến trạm trao đổi của làng. Vừa đi anh vừa đếm chiến lợi phẩm thu được để đánh lạc hướng cơn đau. Tổng cộng từ các nhà và 4 tên cướp thu được 17 viên phù văn diệu thạch, 4 mẫu bánh mì, 5 con gián khô và 3 chai nước bẩn.
Anh không lãng phí thời gian, tiếp tục hành trình của mình. Anh đến trạm trao đổi của làng, nơi mọi người dùng phù văn diệu thạch để trao đổi các nhu yếu phẩm. Truông Dẫn dùng những viên phù văn diệu thạch còn lại để đổi lấy những vật dụng thiết yếu như băng gạc, thuốc cầm máu và thức ăn.
Lấy 6 viên mua băng gạc cầm máu, 4 viên mua thuốc . Anh ta nghỉ ngơi ở đó đến khi vết thương lành.
Nhìn vào những vật phẩm trong tay, Truông Dẫn thở dài. "Cuộc sống này thật sự quá khắc nghiệt, lòng người hiểm ác". Anh nghĩ thầm. Trong thế giới này, mạnh mẽ là cách duy nhất để tồn tại, và anh phải tiếp tục chiến đấu để bảo vệ chính
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com