Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 - Cần Em Ở Đây, Bên Anh, Đi Qua Mọi Cung Đường Cuộc Sống

"Em đã lập một danh sách tất cả những Tử thần Thực tử tiềm năng có thể sở hữu gia huy trong tay," Hermione nói, đặt một mảnh giấy da lên bàn cà phê cho mọi người xem. "Những cái ở trên cùng bằng mực đen là những cái chúng ta đang có. Rodolphus Lestrange, Alecto Carrow và Orson Crabbe. Những cái ngay dưới, màu đỏ, là những người mà chúng ta biết chắc chắn đang giữ gia huy trong tay. Rabastan Lestrange, Gordon Goyle, Quincy Nott," cô liếc ngang về phía Theo, "và Fenrir Greyback. Tổng cộng có mười hai người, và chúng ta vẫn còn năm cái chưa tính. Em đã viết những cái tên có khả năng bằng mực tím."

"Tại sao lại là màu tím?" Quigley hỏi.

"Đó là loại mực màu còn lại Draco có," Hermione cau mày nói. "Em đã muốn chọn mực xanh cho những cái chúng ta đã lấy được để nó trông tích cực hơn, hoặc màu vàng cho vì nó thể hiện cảm giác hy vọng, nhưng nhìn nó không tốt mấy trên giấy da trắng, vậy nên em cho rằng màu tím cũng được. Màu của sự bí ẩn đấy còn gì, đại diện cho những cái tên vẫn là ẩn số."

Khi Hermione nhìn lên, tất cả mọi người đều đang ngây người nhìn cô. Cô đỏ mặt, nhanh chóng nhìn lại tấm giấy da của mình.

"Vậy ... tại sao nhà mày lại có mực tím thế mày?" Quigley hỏi, liếc nhìn Draco từ chiếc ghế bành anh đang ngồi.

"Tao không biết," Draco trả lời.

"Nó nằm tít dưới đáy ý!" Hermione nói. ''Nhưng việc đó không quan trọng. Việc quan trọng là chúng ta cần nghĩ ra những cái tên có khả năng giữ gia huy kìa!" Cô sử dụng đũa phép của mình, phóng lớn tấm giấy da để tất cả mọi người có thể nhìn thấy.

Bellatrix Lestrange
Stuart Parkinson
Walden Macnair
Yaxley (Tên không xác định)
Antonin Dolohov
Thorfinn Rowle
Arron Greengrass
Lucius Malfoy

"Cha của anh á?" Draco nhíu mày hỏi.

"Chúng ta chỉ đang liệt kê tất cả mọi thứ có khả năng, Draco. "Bây giờ, em có quên ai không?" Hermione hỏi.

Draco và Theo tò mò nhìn nhau. "Có thể là cha của Flint, Mathis," Theo nói. "Ông ta không giao thiệp với những người khác nhiều, vì gia đình ấy rõ ràng thật là kém cỏi, nhưng vẫn có khả năng."

"Mathis Flint," Hermione lặp lại trong khi nhúng bút lông vào lọ mực tím. "Tốt, một. Còn ai khác không?"

"Không," Theo nói, nhìn Draco đang nhún vai. "Tôi tin rằng cô đã soạn ra một danh sách đầy đủ lắm rồi. Mặc dù, Lucius và Arron là hai cái tên hơi khó hiểu. Tại sao ông ta lại muốn đe dọa vị trí của Draco trong khi đang cố gắng gả con gái cho nó cơ chứ?"

"Chà, nếu họ giết Lucius, và sau đó gieo đủ hiểm nghi vào đầu Chúa Tể Hắc Ám để hành quyết Draco, thì con gái ông ta hẳn sẽ là người thừa hưởng khối gia sản đồ sộ của gia tộc Malfoy, không phải sao?" Hermione nói, đặt bút lông xuống. "Điều đó chắc chắn sẽ giải thích tại sao ông ta lại đột ngột thúc đẩy cuộc hôn nhân này."

Khi cô nhìn lên, mọi người lại nhìn chằm chằm vào cô một cách hoảng hốt.

"Đừng làm vậy nữa!"

"Tới đây cả nhà," Bronson nói, bước ra khỏi bếp và đặt một chiếc đĩa chất đầy bánh focaccia mới nướng lên bàn cà phê, ngay bên cạnh tấm giấy da của cô. "Một chút thức ăn bổ não cho mọi người trước bữa tối. Tao vẫn nhớ mày thích món này đấy, Theo."

Anh nháy mắt với anh chàng trước khi ngồi vào chiếc ghế bành duy nhất còn trống.

"Vậy kế hoạch chính xác ở đây là gì?" Theo hỏi, hơi cố gắng phớt lờ cái nháy mắt của Bronson. "Tên khốn Roddy đó nói rằng chúng chỉ để gia huy ở nhà khi tất cả ở bên cạnh Chúa tể Hắc ám, và chúng ta cần phải gom tất cả gia huy cùng một lúc để bọn chúng không phát hiện ra rồi cảnh báo những người khác."

"Đúng vậy, tao đã nghĩ đến chuyện đó," Draco nói, nhìn chằm chằm vào tất cả những cái tên Hermione viết trên giấy da. "Lần duy nhất chúng ta thực sự có đủ thời gian làm việc này, là khi tất cả bọn chúng có mặt trong cuộc họp nội bộ."

"Nhưng những cuộc họp đó chỉ kéo dài đúng một giờ đồng hồ."

"Astoria đã nhận dấu hiệu chưa?" Hermione nhìn Draco hỏi.

"Ngày mai," anh trả lời.

"Vậy cuộc họp sẽ kéo dài hơn bình thường, phải không? Và bắt buộc mọi người đều phải tham dự."

"Đúng, nhưng vì nó bắt buộc, Theo và anh sẽ không thể ra khỏi nó để tìm kiếm khắp nơi. Một cuộc họp thông thường sẽ dễ vắng mặt hơn."

"Chà ... tại sao...anh không để em đi?"

Draco sững người, hàm anh nghiến chặt liếc xéo về phía cô, bắn cho cô cái nhìn lạnh lùng nghiêm khắc nhất có thể. "Em vừa nói gì cơ?"

"Tại sao anh không để em đi?" Cô nhíu mày nói.

"Uhh ... Bởi vì nó rất nguy hiểm," anh nói hiển nhiên.

"Vậy thì sao? Ngày nào anh cũng làm những việc nguy hiểm."

"Đó là việc anh phải làm, và nó nằm trong phạm vi điều khiển của anh."

"Vậy em thì sao? Em là một nô lệ bỏ trốn, em sống trong nguy hiểm mỗi ngày đấy thôi!" Hermione nói. "Nghe này, em có thể mặc áo tàng hình và sử dụng viên đá của mình để Floo vào nhà của bọn chúng. Không ai phù hợp với việc này hơn em."

Draco nheo mắt nhìn cô và nghiêm nghị nói, "Không. Bronson hoặc Quigley có thể -"

"Họ không thông thạo những ngôi nhà đó như em, Draco!" Hermione hét lên, đứng bật dậy. "Em đã từng ở đó! Em nắm rõ phòng ngủ của những kẻ khốn kiếp này trong lòng bàn tay! Chết tiệt!"

Làn da vốn đã nhợt nhạt của Draco thậm chí còn trở nên tái hơn. Nhìn xung quanh, Hermione nhận thấy ba người còn lại tỏ ý không nhìn cô. Cô thở dài.

"Xin lỗi vì em hơi thẳng thắng, nhưng đó là sự thật." Hermione xông thẳng vào phòng ngủ của họ và đóng sầm cửa lại sau lưng.

"Chà ... đây có vẻ như là dấu hiệu cho biết chúng ta nên uống rượu," Bronson đứng dậy nói.

Quigley là người duy nhất gật đầu.

Bronson thậm chí còn chưa kịp vào bếp, Draco đã lao ra khỏi chiếc ghế và theo Hermione vào phòng ngủ, đóng sầm cánh cửa mạnh gấp đôi so với cô.

"Ôi, hai cái người này. Lúc nào cũng đấu tranh giành quyền kiểm soát", Bronson nói khi lấy một vài chiếc ly ra khỏi ngăn tủ.

"Em lúc nào cũng phải làm quá lên," Draco nói ngay khi cánh cửa đóng lại.

Hermione giơ đũa phép của mình lên, ếm một Bùa im lặng quanh căn phòng. "Chó chê mèo lắm lông," cô nói, ngồi phịch xuống giường. "Draco, một phần lý do ban đầu em chọn ở bên anh, là bởi vì anh không đối xử với em như một con búp bê sứ. Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?"

Chà, lúc ấy anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình quan tâm đến cô hơn tất thảy....

"Không phải anh nghĩ em không có khả năng làm chuyện này," anh nói. "Chỉ là anh không muốn em mạo hiểm."

Hermione chế giễu. "Anh không muốn em mạo hiểm?"

"Đúng vậy."

"Chà, nếu đó là lý do duy nhất thì tại sao em lại phải nghe anh?"

"Em nên nghe anh bởi vì anh biết điều gì là tốt nhất cho em, Hermione. Em sẽ không làm việc này," anh nói một cách nghiêm khắc.

"Chà, em sẽ làm, Draco. Dù anh có đồng ý hay không."

"Mẹ kiếp! Anh nói không là không!" anh hét lên.

"Mặc kệ anh, em đã nói em sẽ đi!" cô hét lại, đứng bật dậy. "Chúng ta cần làm chuyện này và em là lựa chọn tốt nhất! Anh biết điều đó!"

"Chết tiệt! Chúng ta sẽ tìm một cách khác!"

"KHÔNG, DRACO," Hermione rít lên. ''Em cần phải làm việc này và anh không thể nào ngăn em được đâu!"

"Tại sao?"

"Tại sao cái gì?"

"Tại sao em cần phải làm việc này?"

Hermione đỏ mặt nhìn xuống sàn. "Bởi vì vậy thôi."

"Vì cái gì mới được?"

Giọng cô đột nhiên trở nên rất nhỏ, Hermione ngượng ngùng nhìn Draco và nói, "Bởi vì anh đã giúp em khi em gặp khó khăn, vì vậy nếu có cơ hội để trả ơn anh, em sẽ không bỏ qua. Draco, xin anh đấy, hãy để em làm việc này cho anh. Hãy để em bảo vệ anh trong khả năng của mình..."

Draco nhìn lại cô và thở dài. Anh siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói "Anh không muốn em bị thương, hay tệ hơn thế."

"Em biết mà," cô tiến lên vài bước và nắm lấy bàn tay căng thẳng của anh. "Nhưng ngày nào em cũng phải tiễn anh khỏi nhà, và biết rằng có vô vàn khả năng anh sẽ không cách nào quay lại. Em không thể nào chịu nổi. Đây là một cuộc chiến, Draco. Tất cả chúng ta đều sẽ có lúc phải liều mạng.''

''Và... và em muốn vạch trần những kẻ khốn nạn đó! Nếu điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ an toàn. Những kẻ khốn kiếp ấy cũng như vây cánh của chúng phải trả giá cho những việc chúng đã làm! Và ai có thể làm điều đó ngoài anh đây?" Hermione mỉm cười tự hào.

Draco cười đáp lại. "Đừng nói với anh em cũng thích anh vì anh làm chỉ huy của đám Tử thần Thực tử đó đấy nhé?"

Hermione thờ ơ nhún vai. "Em có thể nói gì đây? Em thích một người đàn ông đủ thông minh để đánh lừa lão pháp sư độc ác xấu xa tự xưng mình là Chúa Tể Hắc Ám. Suốt bốn năm trời, người đàn ông của em đã khiến lão ta ngờ ngệch tin rằng anh là người trung thành với lão mất mũi ấy nhất."

"Chà, điều đó có khiến em thấy anh hấp dẫn hơn không?" Draco hỏi, mỉm cười tự mãn khi anh kéo cô siết chặt vào lòng.

Hermione đỏ mặt khi cảm nhận được anh bắt đầu cứng rắn dưới người cô. "Draco, mọi người ở ngoài kia kìa."

"Thì sao?" anh nói, hôn lên cổ cô. ''Em đã ếm bùa im lặng rồi còn gì. Bên cạnh đó, họ chắc đang nghĩ chúng ta bận cãi nhau kịch liệt. Anh chắc chắn bọn nó đã chuẩn bị tinh thần đợi rồi."

"Chúng ta vẫn chưa cãi nhau xong đâu, anh nghe chưa?"

"Chắc chắn rồi. Em sẽ làm bất cứ điều gì em muốn cho dù anh có đồng ý hay không, anh sẽ tức điên lên, và sau đó chúng ta sẽ lại yêu nhau kịch liệt để làm hòa. Thật ra, tại sao chúng ta không bỏ qua một vài bước và thử bước cuối cùng trước nhỉ?" Tay anh trượt xuống hai bên hông cô và anh bắt đầu cởi khóa chiếc quần tây cô đang mặc.

Hermione nắm lấy cổ tay anh.

"Thôi nào, Hermione," anh thì thầm, liếm tai cô trước khi chuyển sang quai hàm thanh mảnh. "Đánh nhanh thắng nhanh đi em, bọn họ làm sao mà biết được!"

Tay Hermione nới lỏng ra và Draco nhanh chóng luồn ngón tay vào quần lót của cô.

Anh nhếch mép. "Anh biết là em cũng muốn."

Trong một vài giây, quần của cả hai đều đã được cởi ra và Hermione đẩy Draco lên giường, nhanh chóng chồm lên người anh.

Ở phòng khách, Bronson ngồi trở lại chiếc ghế bành, từ từ nhấm nháp cốc rượu trong khi hai người còn lại kiên nhẫn chờ đợi. "Tao cá năm Galleon hai đứa nó đang thịt nhau ở trỏng."

Một vài giây im lặng trôi qua.

"Chẵn mười Galleon thì tao chơi.'' Theo nói

Bronson nhếch mép. Kiếm tiền thật dễ dàng.

XXX

Draco ngồi trên ghế sofa, anh cúi đầu trong khi Hermione loanh quanh trong phòng. Cô buộc chiếc túi nhỏ ngang hông, bên trong có tất cả mọi thứ để đề phòng trường hợp bị bắt. Cô mặc toàn thân màu đen vì chiếc áo tàng hình mà cô mua không phải là loại tốt nhất. Cả hai đã cùng gia tăng bùa Tan Ảo Ảnh lên chiếc áo, thế nhưng họ không biết nó sẽ kéo dài được bao lâu.

"Draco ... đã đến lúc anh phải đi," cô nói, dừng lại trước mặt anh.

Draco từ từ đứng dậy, im lặng nhìn xuống sàn nhà một lúc trước khi dang tay ra và chờ cô bước vào ôm lấy mình. Hermione quấn tay quanh eo anh, đầu cô rúc vào ngực anh.

"Sẽ ổn thôi mà, Draco. Bất cứ ai có thể gây nguy hiểm cho em đều sẽ ở đó với anh."

"Đừng chủ quan, Hermione. Gia tinh là sinh vật rất trung thành. Nếu một trong số chúng nhìn thấy em-"

"Họ sẽ không nhìn thấy em đâu. Em có một loại bùa chú giúp phát hiện ra vị trí của những sinh vật xung quanh, và em chắc chắn rằng chả có mấy tên Tử Thnf Thực Tử ếm bùa báo động hay bùa bảo vệ lên gia huy của chúng đâu. Có khi em chỉ cần ''Accio gia huy'' là chúng đã bay vèo vào tay em rồi ấy chứ! Chúng ta cá xem em sẽ lấy đưuọc bao nhiêu cái nhé? Em biết Bronson thích nhất là cá cược" Hermione nói, cố tỏ ra vui vẻ.

Draco nhếch mép. Đó là sự thật. Họ đã phát hiện ra vụ cá cược của THeo và Bronson ngày hôm qua khi bước ra khỏi phòng ngủ và dường như mái tóc rối bù của Hermione đã nói lên tất cả, dù cô đã rất cố gắng vuốt lại nó.

"Anh cá hai cái."

Hermione mỉm cười. "Anh đánh giá cao mấy tên Tử thần Thực tử của anh qúa rồi đấy! Em cá bốn cái."

"Được rồi," Draco nói. "Và điều khoản của cuộc cá cược này là gì?"

Cô nhăn mặt suy nghĩ. "Xem nào...ai thắng thì tối nay theo ý người đó!"

Draco nhếch mép. "Nghe hấp dẫn đấy."

Anh nghiêng người và hôn cô. Trong khi họ đang đắm chìm trong đôi môi của nhau, đồng hồ điểm sáu giờ. Hôm nay Astoria sẽ nhận dấu hiệu.

Draco miễn cưỡng lùi lại, đưa tay lên vuốt ve gò má mềm mại của cô trong khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách đáng yêu ấy. "Chờ mười phút sau khi anh đi rồi hẵng khởi hành. Và hãy cẩn thận."

Hermione gật đầu, cố gắng mỉm cười để anh yên tâm.

Draco thở dài trước khi hôn cô lần cuối. Anh không nhìn cô lần nào nữa cho đến khi bước vào lò sưởi, cố gắng hết sức để không lao ra khỏi lò sưởi vì ánh mắt kinh hãi của cô khi nhìn anh bị ngọn lửa xanh hút đi.

Hermione đợi tám phút trước khi sự thiếu kiên nhẫn của cô chiến thắng. Cô mặc chiếc áo tàng hình vào, hít thở sâu và kéo mũ trùm lên. Sau khi nhìn lướt qua một chiếc gương trang trí treo trên tường để chắc chắn rằng chiếc áo choàng đang hoạt động tốt, Hermione tiến đến lò sưởi và lấy một nắm bột Floo. Cô có mang một túi đựng Bột Floo, nhưng không muốn lãng phí nó ở đây.

Với một hơi thở sâu cuối cùng, Hermione bước vào ngọn lửa xanh và nói, "Thái Ấp của Rabastan Lestrange." Bắt đầu với tên khốn này trước.

Ngay khi Hermione bước vào nhà, cô yên lặng vẫy đũa, thực hiện một bùa tìm kiếm những sinh vật sống xung quanh. Có vẻ như những gia tinh đang ở trong bếp.

"Accio Gia huy nhà Lestrange." Hermione đợi một lúc, nhưng không có gì đến với cô. Đúng như những gì cô nghĩ.

Rabastan là người bày ra âm mưu này, và dù rất đau lòng khi phải thừa nhận điều này, lão ta không phải là một thằng ngốc. Không sao cả. Mặc dù Rabastan chưa bao giờ sở hữu cô, nhưng cô đã được Rodolphus đưa đến đây thường xuyên, đủ để biết những nơi lão ta có thể cất giấu những món đồ quan trọng. Có một căn phòng mà cô không bao giờ được phép vào cùng họ. Cô đi đến đó, một bùa chú được ếm sẵn vào chân để làm cho bước chân của cô hoàn toàn yên lặng.

Khi Hermione đi đến cánh cửa đóng kín, cô không ngạc nhiên mấy khi nó bị khóa với rất nhiều bùa chú. Phải mất một phút hơn để cô có thể gỡ bỏ tất cả chúng thành công, cô bước vào phòng và lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng.

Nhìn quanh, Hermione nhanh chóng nhận ra đó là thư phòng. Không có gì ngạc nhiên. Nâng đũa phép lên, Hermione thi triển một bùa chú mà Draco đã dạy cho cô. Nó có thể phát hiện ra nơi phép thuật được sử dụng gần nhất. Ngay lúc ấy, một cuốn sách trên kệ của Rabastan đột ngột phát sáng. Trúng độc đắc rồi.

Thêm một vài bùa bảo vệ mới xuất hiện trong không trung. Hermione gỡ từng bùa chú một trước khi mở cuốn sách, tìm thấy cái gia huy và nhét nó vào một chiếc túi nhỏ trước khi cho vào chiếc xắc tay của mình, chung với những cái Draco đã lấy được lần trước. Một cái, còn tám.

Bùa chú của cô cho cô biết gia tinh vẫn còn ở trong bếp, Hermione quay trở lại phòng khách và đến nhà của Goyle. Cô ở đó chưa đầy một phút. Sau khi sử dụng bùa chú để thấy rằng bà Goyle đang ở trong phòng, cô thử vận may hô, "Accio Gia Huy nhà Goyle!", và như cô nghĩ, nó bay ra từ một chiếc áo giáp ngay bên cạnh lò sưởi. Ông ta chắc đã nhét nó vào đó trên đường đến buổi họp nhận dấu hiệu của Astoria. Đồ ngu ngốc.

Mục tiêu kế tiếp!

Hermione ném một ít bột Floo của mình vào lò sưởi, bước vào trong và nói, "Thái ấp Nott!"

Cô đã biết rằng Quincy Nott sẽ không ngu ngốc như Gordon Goyle. Ông ta hẳn sẽ giấu nó một cách thông minh, giống như Rabastan.

Thật không may, ông ta không thể nào lường trước được Hermione là người đến tìm nó, và cô biết tất cả những bí mật lão bệnh hoạn đó luôn giấu kín.

Khi đến nơi, Hermione đi thẳng vào phòng ngủ của Quincy, thậm chí không thèm kiểm tra những sinh vật sống vì gia tinh của lão ta luôn ra ngoài từ sáu giờ đến bảy giờ. Đó là một điều cô không hiểu, nhưng cô khó có thể chất vấn sinh vật tội nghiệp ấy.

Hermione bước vào phòng ngủ của Quincy, thả người xuống bên cạnh giường và gõ đũa phép ba lần xuống sàn, bắn ra tia lửa làm cho tấm ván sàn giở lên, để lộ một chiếc hộp nhỏ nằm gọn bên dưới chúng. Cô nắm lấy nó, gỡ bỏ bùa bảo vệ xung quanh và cầm chiếc gia huy trong tay, cố gắng hết sức để bỏ qua những món đồ khác bên trong hộp.

Quincy có một sở thích biến thái kỳ lạ, hắn thu thập một vài những món đồ đặc biệt từ những nô lệ của mình. Lúc này đây, Hermione đang nhìn chăm chú chiếc lọ với tên của cô. Cô muốn lấy nó, nhưng cô biết rằng làm vậy sẽ khiến mình bị nghi ngờ. Cô thở dài trước khi đóng chiếc hộp và đặt mọi thứ trở lại vị trí của nó.

Trên đường đi ra ngoài, Hermione lướt ngang qua tầng hầm, dừng lại một lúc để lắng nghe tiếng khóc của ai đó bên dưới. Trong khi cô rất muốn giúp đỡ họ, cô biết mình không thể. Thật kinh khủng, nhưng trong tình hình hiện tại của thành phố, cô gái ấy ở đây sẽ an toàn hơn nhiều so với ở ngoài kia.

Nắm chặt tay, Hermione cố nén nước mắt bước đi. Nhưng điều đó không hề dễ dàng, và chắc chắn cô sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó trong suốt quãng đời còn lại.

Fenrir Greyback là người tiếp theo trong danh sách của cô, và người cuối cùng mà cô chắc chắn có trong tay gia huy. Mặc dù hắn ta không phải là một Tử thần Thực tử chính thức, nhưng kỳ trăng tròn vừa cận kề, cô biết hắn ta sẽ không ở đây. Nhà của hắn ta vô cùng kinh tởm.

Hermione chưa bao giờ đến đó trước đây và thực sự hy vọng cô sẽ không bao giờ phải quay lại nữa.

Hắn ta không chỉ không bao giờ dọn dẹp, hắn sống trong sự bẩn thỉu của chính mình, căn nhà đổ nát hôi thối bởi mùi máu thịt đang phân hủy. Ruồi bọ vây quanh những khối thịt sống, và Hermione phải nín thở đi qua.
Ít ra thì nó cũng nhỏ. Thậm chí còn nhỏ hơn căn hộ của Draco. Hermione hô lên, "Accio Gia huy Greyback." Tất nhiên, bùa chú hoạt động ngay tức khắc, bởi vì Fenrir là đồ cún mất não. Đơn giản hết sức.

Chiếc gia huy dường như bị mắc kẹt trong một ngăn kéo, vì nó cứ lởn vởn trong đó và va vào thành gỗ. Hermione rên rỉ trước khi bước qua đống rác, quần áo bẩn và thịt thối. Cô đến cạnh ngăn kéo, dùng đũa phép để làm sạch tay cầm trước khi chạm vào nó. Khi nó mở ra, mọi thứ bên trong tràn ra ngoài, ngoại trừ cái gia huy bay vào tay cô. Cô rên lên một tiếng nữa trước khi bỏ nó vào túi, quỳ xuống và cẩn thận xếp mọi thứ vào ngăn kéo. Khi nhìn xuống mặt đất, Hermione nhận thấy thứ gì đó bên dưới ghế sofa. Đó là một chiếc hộp đựng giày, có vật gì đó thò ra khỏi hộp. Một cái gì đó mỏng, bằng gỗ. Cô đưa tay nắm lấy chiếc hộp, lôi nó ra từ dưới ghế sô pha.

Hermione há hốc mồm.

Chiếc hộp chứa đầy đũa phép. Đây chắc hẳn là số đũa phép bị đánh cắp mà Fenrir và bọn săn tiền thưởng bệnh hoạn của hắn ta thu thập được trong nhiều năm. Cô bắt đầu tìm kiếm trong hộp một cách điên cuồng. Không, không phải ở đây. Nhìn lại phía dưới ghế sô pha, Hermione tìm thấy vài chiếc hộp nữa. Cô lục tung tất cả, thế nhưng nó không có ở đây. Đũa phép của cô không có ở đây.

Hermione tìm kiếm mọi ngóc ngách của căn hộ, tìm thấy hàng trăm cây đũa phép, nhưng không hề thấy thứ cô cần. Thất vọng, Hermione đưa mọi thứ về đúng vị trí của nó, đảm bảo bỏ túi một vài cây đũa phép khác, có lẽ Draco và Theo có thể sử dụng chúng. Không thể nào Fenrir có thể nhớ nổi mình có bao nhiêu cây đũa phép.

Đã lãng phí đủ thời gian ở đây, Hermione vội vã đến nhà Parkinson. Cô cũng biết chính xác nơi mình cần tìm, và không ngạc nhiên khi cái gia huy bay vào tay cô như thể đã đợi cô từ lâu. Tiếp theo, cô đến Thái Ấp Macnair. Và may mắn lại mỉm cười với cô lần nữa.

Năm cái. Draco đã thua cược. Cô mỉm cười hài lòng trước khi đến nhà Yaxley. Cái gia huy cũng lập tức bay vào tay cô. Draco thua chắc rồi.

Dẫu nghe có vẻ hấp dẫn, cô biết mình đã không còn nhiều thời gian nữa, vẫn còn hai huy hiệu và sáu Tử thần Thực tử trong vùng tình nghi.

Hermione thử đến nhà của Antonin Dolohov tiếp theo. Không có gì.

Thorfinn Rowle. Không có gì.

Mathis Flint. Vẫn không.

Hermione bắt đầu lo lắng. Chỉ còn một ngôi nhà nữa vì Lucius và Arron Greengrass đều ở cùng Voldemort, và đó là nhà của Bellatrix Lestrange. Ngôi nhà mụ ta chia sẻ với chồng mình, Rodolphus.

Hermione nuốt nước bọt trước khi bước vào lò sưởi nhỏ của Flint và bị hút đến nơi cô đã cố giết một người đàn ông. Thời điểm Hermione đến, cô không thể ngăn mình nhìn chằm chằm vào nơi cô đã đâm Rodolphus, đó là một ký ức sẽ mãi mãi ám ảnh cô. Rũ bỏ nỗi sợ hãi của mình, Hermione sử dụng bùa để xác định gia tinh đang ở trong phòng ngủ chính. Hoàn hảo, bởi vì Bellatrix có khả năng sẽ giấu Gia huy của mụ ở khu nhà đối diện. Hermione thường tự hỏi liệu Bellatrix và Rodolphus có từng ngủ chung giường bao giờ chưa. Cô rất nghi ngờ điều đó.

Hermione khám xét căn nhà một cách kỹ lưỡng. Cô ghét phải đến đây, nhưng cô từ chối rời đi cho đến khi chắc chắn rằng mình đã tìm kiếm mọi ngóc ngách. Tuy nhiên, cô vẫn ra về tay không. Bellatrix không giữ chiếc gia huy nào, và Hermione không ngạc nhiên về điều đó. Thế nhưng cô vẫn rất lo sợ, bởi vì chỉ còn hai cái gia huy, và hai cái tên trên danh sách của cô. Có lẽ nào Lucius đã sắp đặt con trai của mình.

Hermione nhăn mặt vì suy nghĩ đó. Đầu tiên là Quincy và bây giờ là Lucius. Tử thần Thực tử thực sự là một lũ bệnh hoạn. Quay trở lại lò sưởi, Hermione nhìn chằm chằm vào nơi mà cô đã đứng lần cuối cùng với tư cách là một nô lệ. Ở đây không có gì thay đổi, nhưng cuộc sống của cô... đã rất khác. Giờ cô đã có một người chăm sóc quan tâm đến mình. Một người thực sự tôn trọng cô, không phải bất cứ thứ gì mà Rodolphus tin rằng ông ta có thể dành cho cô. Cô sẽ làm bất cứ điều gì vì Draco. Bao gồm cả việc bảo vệ anh khỏi cha mình. Lucius sẽ không bao giờ được phép tổn thương Draco. Cô sẽ không để điều đó xảy ra.

Hermione quay lại lò sưởi, ném một nắm bột Floo vào ngọn lửa và nói, "Dinh thự Bộ trưởng Bộ Pháp thuật."

Hermione nhanh chóng bị hút đến dinh thự hiện đang thuộc về Voldemort. Ngay lập tức cô có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ phòng bên kia. Không thể ngăn mình lại, Hermione tiến về phía đó. Ngay cả khi đang khoác trên mình chiếc áo choàng tàng hình, cô vẫn cảm thấy cần phải thận trọng.

Tất cả các Tử thần Thực tử đứng thành một vòng tròn trong căn phòng cao, Astoria Greengrass đang đứng ở trung tâm với Chúa tể Voldemort. Cánh tay trái của cô ấy đang run lên khi cô ấy chìa nó về phía trước, lo lắng nhìn vào một Tử thần Thực tử mà Hermione ngay lập tức nhận ra là Draco. Ngay cả khi anh đội mũ trùm đầu, tư thế của anh vẫn không thể nào nhầm lẫn được.

Anh gật đầu với Astoria và cô quay lại về phía Voldemort, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta. Chúa Tể Hắc Ám nắm lấy cánh tay cô và giơ đũa phép lên, mỉm cười xấu xa trước khi cất tiếng, "Chào mừng đến với thế giới quyền lực, cô Greengrass."

Khi lão ta in dấu ấn của mình lên cánh tay cô, Astoria cắn chặt môi, cố gắng không kêu lên vì đau. Draco đã từng nói với Hermione rằng nhận Dấu ấn Hắc ám đau đớn kinh khủng, nhưng nếu càng khóc, Chúa tể Hắc ám càng làm nỗi đau tồi tệ hơn. Chắc hẳn Draco hoặc bố cô ấy cũng đã cung cấp cho Astoria thông tin tương tự.

Cố gắng nhìn đi chỗ khác, Hermione vội vã đi đến phía bên kia dinh thự, theo chỉ dẫn của Draco tìm phòng ngủ của Arron Greengrass.

Có quá nhiều sinh vật sống xung quanh để phép thuật của Hermione hoạt động, vì vậy cô phải hết sức cẩn thận trên đường tới đây. Một gia tinh đi ngang qua cô, nhưng cô đã ép chặt mình vào tường và đợi nó rẽ vào góc đường trước khi bước tiếp.

Khi đến cửa phòng ngủ của Arron, cô nhìn quanh một cách cẩn thận trước khi mở nó ra và đi vào bên trong.
"Accio Gia huy Greengrass."

Một chiếc rương nhỏ bay ra khỏi tủ quần áo và rơi vào tay cô.

Hermione cau mày.

Sáu cái. Có vẻ như cả cô và Draco đều đánh giá cao bọn Tử thần Thực tử này quá rồi. Sau khi sử dụng Bùa mở khóa, Hermione không ngạc nhiên gì khi phát hiện ra một chiếc gia huy bên trong. Cô ước gì mình đã sai về ý định thực sự của Arron khi cố gắng gả con gái lão cho Draco. Có lẽ ông ta thực sự không muốn con gái mình trở thành Tử thần Thực tử, nhưng bằng chứng trong tay cô đang chứng minh điều ngược lại.

Với một tiếng thở dài, Hermione bỏ cái gia huy vào túi và cất chiếc rương trở lại tủ quần áo. Một cái nữa thôi.

Hermione đi về phía phòng Lucius với trái tim nặng trĩu. Cô ghét ông ta, nhưng cô biết Draco vẫn luôn dằn xé vì tình cảm của anh với cha mình. Anh muốn hận ông ta. Bởi vì cô. Nhưng Lucius vẫn là cha của anh, người cho anh máu thịt và cuộc sống ngày hôm nay, Hermione cũng chưa bao giờ nghi ngờ rằng Lucius yêu thương con trai mình. Cho đến giờ phút này.

Đến phòng Lucius, cô thở dài thườn thượt trước khi mở cửa.

"Accio Gia huy Malfoy!"

Không có gì xảy ra.

Hermione bắt đầu lục soát căn phòng. Cô biết mình không còn bao lâu nữa cho đến khi buổi lễ của Astoria kết thúc, và Draco cần những chiếc gia huy đó trước khi cuộc họp bắt đầu.

Hermione lục tung căn phòng. Cô tìm khắp các ngăn kéo, trong tủ quần áo, gầm giường, trong hành lý, dùng đũa phép của mình hất tung mấy chiếc quần lót bằng lụa kinh tởm của ông ta. Cô nâng ván sàn lên, tháo khung tranh trên tường, nhặt từng cuốn sách và bức tượng nhỏ lên để xem xét. Thế nhưng vẫn không tìm thấy gì. Căn phòng hoàn toàn bình thường.

"Chết tiệt."

Cô đã bỏ lỡ điều gì ư? Hermione đã xem xét căn phòng rất kỹ lưỡng. Draco và Theo hẳn đã sai. Phải có ai đó khác có thể sở hữu -

Cánh cửa kêu lên và sau đó bật mở. Hermione sững người khi Lucius đi vào phòng. Cô cảm thấy may mắn vô cùng vì cô đã kịp sắp xếp mọi thứ trở lại như cũ, và may mắn hơn nữa là cô đã tình cờ đứng dựa vào tường ngay lúc đó.

Lucius đi thẳng đến tủ đựng quần áo và bắt đầu tìm kiếm trong đó một cách điên cuồng, cuối cùng, ông ta lấy ra một chiếc vòng cổ đơn giản với một mặt dây chuyền hình bông hoa. Ông thở dài nhẹ nhõm trước khi đút nó vào túi.

Sau đó, Lucius đi tới tủ đầu giường, làn gió từ những chuyển động vội vàng của ông ta gần như hất tung mũ trùm đầu của Hermione. Cô nắm lấy nó và giữ thật chặt.

Lucius ở rất gần, Hermione thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương của ông ta. Nó vẫn vậy. Một mùi gỗ mộc rất rõ ràng, giống như tuyết tùng và da thuộc, pha lẫn một chút mùi oải hương. Thật là đáng thương cho loài hoa ấy.

Kéo một chai rượu mạnh và một chiếc ly ra khỏi tủ đầu giường, Lucius tự rót cho mình một ít rồi uống cạn. Ông thở dài trước khi rót thêm một ít rồi uống nhanh hơn cả ly đầu tiên. Chà, có thể dễ dàng nhận ra Draco mắc chứng nghiện rượu của mình từ đâu.

Có tiếng gõ cửa và Lucius quay đầu lại. Ông cất chai rượu trước khi đi về phía cửa, dừng lại một lúc khi ông ta đi ngang qua Hermione, rõ ràng ông ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ông ta nhìn chằm chằm vào chỗ cô đứng trong một lúc lâu.

Hermione chắc chắn rằng ông ta có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đang đập, bởi vì chỉ một khoảnh khắc nữa thôi, nó có thể bay luôn ra khỏi lồng ngực cô.

Sau đó, có một tiếng gõ khác khiến Lucius quay lưng lại với cô. Ông ta đi tới mở cửa.

"Arron. Ông làm gì ở đây?"

"Tôi hy vọng chúng ta sẽ có chút thời gian để nói chuyện trước cuộc họp. Về tương lai của con gái tôi và con trai anh."

"Vào thời điểm này, tôi sẽ nói rằng hai đứa không có tương lai nào với nhau," Lucius nói, từ chối bước ra mặc dù Arron rõ ràng muốn vào phòng. "Draco đã nói rất rõ ràng, nó không có hứng thú."

"Nhưng, chắc chắn, nếu anh nói với thằng bé nó không có lựa chọn nào khác -"

"Tôi đã ngừng việc điều khiển cuộc sống của con trai tôi nhiều năm rồi, Arron. Tôi đề nghị ông hãy làm điều tương tự với Astoria."

"Tôi không hiểu," Arron nói. "Chỉ mới mấy tuần trước đây anh còn đồng ý. Chuyện gì khiến anh thay đổi vậy?"

"Không có gì thay đổi cả," Lucius trả lời. "Tôi sẽ không bận tâm chút nào nếu Draco quyết định kết hôn, nhưng thằng bé vẫn còn trẻ. Tôi thấy không có lý do gì để thúc giục chuyện hôn nhân vào lúc này."

"Nhưng -"

"Nếu ông còn vấn đề gì với việc này, Arron, tôi khuyên ông nên nói chuyện với Draco. Đây là quyết định của riêng con trai tôi, và tôi sẽ không đẩy nó vào một tình huống không mong muốn nào nữa."

Và, cùng với đó, Lucius bước qua người Arron, kéo cánh cửa đóng lại sau lưng. Hermione thở phào nhẹ nhõm trước khi bước tới đó và lắng nghe tiếng bước chân của họ. Khi không còn nghe thấy tiếng gì nữa, cô mở cửa đi ra ngoài. Bây giờ là lúc để gặp Draco.

Có một phòng ngủ ngay gần góc rẽ. Bên trong phòng ngủ có một phòng vệ sinh. Hermione phải vào đó, và cố đợi dấu hiệu của Draco. Khi cô đến nơi, cửa phòng vệ sinh đã mở sẵn một khe hẹp, cô nhìn vào bên trong, Draco đang ngồi lo lắng ở một bên bồn tắm. Anh cứ ngước lên nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cô đẩy nó ra và kéo mũ trùm đầu xuống.

Draco trong nháy mắt đứng dậy ôm chầm cô vào lòng, anh hôn cô gần như tuyệt vọng.

"Tạ ơn Merlin," anh thì thầm trước khi hôn cô lần nữa.

"Xin lỗi anh," Hermione nói. "Em gặp một chút vấn đề."

"Chuyện gì vậy em?" Draco hỏi, lùi lại vừa đủ để nhìn cô nhưng tay anh vẫn giữ chặt lấy eo cô.

Hermione thò tay vào túi và lôi ra cái túi chứa gia huy. "Em chỉ tìm thấy tám cái. Vẫn còn một cái."

Draco nhíu mày. "Và em đã kiểm tra nhà của tất cả bọn họ?"

"Đúng vậy."

"Em chắc chắn chứ?"

"Em chắc chắn, Draco," cô nói vẻ khó chịu. "Hẳn chúng ta đã bỏ lỡ một người nào đó."

Draco hít một hơi thật sâu trước khi áp trán mình vào trán cô. "Không thành vấn đề. Dù sao chúng ta cũng đã có tất cả những Gia huy khác trong tay." Anh lại hôn cô. "Những người còn lại là ai?"

"Rabastan, Quincy Nott, Goyle, Greyback, Parkinson, Macnair, Yaxley và Greengrass," cô nói.

"Cha anh không có à?" anh hỏi, giọng anh nhẹ nhõm thấy rõ.

"Không," Hermione nói, tốt nhất là không nên nói cho anh biết Lucius đã suýt bắt gặp cô vừa rồi. Nó sẽ chỉ làm cho anh lo lắng hơn. "Anh cần phải trở lại đó." Cô nhét chiếc túi vào túi anh và hôn anh thật nhẹ nhàng. "Hãy vạch trần những kẻ khốn kiếp đó. Và đừng quên nhấn mạnh với lão Chúa Tể mất mũi của anh, Bùa sao chép không hề được phát hiện trên đũa phép của tất cả bọn họ, vậy nên họ chắc chắn đã sử dụng một cây đũa phép bất hợp pháp để thi triển bùa chú. Điều đó sẽ khiến chúng phải nhận một hình phạt đau đớn hơn."

Draco nhếch mép. "Em thực sự nên là một Slytherin."

Họ hôn nhau lần nữa trước khi Draco nắm tay cô và dẫn cô về phía cửa. Cô đội mũ trùm đầu lại, anh mở cửa, giữ nó cho cô trước khi theo cô ra ngoài rồi đóng cửa sau lưng anh. Anh chắp tay sau lưng, cô luồn tay mình vào tay anh đi về phía phòng vẽ.

Họ miễn cưỡng rời tay nhau. Draco bước vào phòng họp mà không do dự trong khi Hermione đi đến lò sưởi. Cô ném số bột Floo cuối cùng vào và quay về nhà. Khoảnh khắc bước vào căn phòng khách quen thuộc, cuối cùng cô cũng có thể thở trở lại. Thề có Merlin, làm sao mà Draco có thể sống trong nguy hiểm thế này mỗi ngày cơ chứ?

Trở lại với cuộc họp Tử thần Thực tử, tâm trí Draco cứ trôi đi khi anh cố nghĩ xem ai là người cuối cùng có gia huy trong tay. Nhìn quanh bàn, anh chắc chắn người đó không có mặt ở đây. Phải là một ai đó khác, thậm chí có thể không phải là một Tử thần Thực tử. Chỉ là một người thân cận với Rabastan. Có thể đó là nguồn thông tin ẩn danh của lão ta, người làm điệp viên ở phe kháng chiến. Draco phải thừa nhận rằng anh hơi tò mò vì không biết đó là ai.

Mấy cái gia huy như đang khoét một lỗ trong túi của anh, Draco nóng lòng chờ đợi cơ hội để đưa chúng ra.

"Chúng ta đã đề thảo luận toàn bộ vấn đề nghị sự tối nay, thưa Chúa Tể," Bellatrix nhìn lên từ tấm giấy da của mụ và hướng về phía Voldemort.

"Có điều gì khác cần thảo luận trước khi kết thúc không?" Lão hỏi, liếc nhìn quanh bàn.

Chính là giây phút này đây.

Draco đứng lên và nói, "Thưa Chúa Tể. Có một chuyện tôi nghĩ ngài nên biết."

Theo nhếch mép với anh từ phía bên kia bàn. Draco cười đáp lại trước khi lấy chiếc túi ra, bày những chiếc gia huy ngay trước mặt Voldemort.

Anh nghe thấy một vài tiếng thở hổn hển và quay lại thì thấy tất cả những Tử thần Thực tử tham gia đều trông trắng bệch như hồn ma. Kể cả Rabastan.

"Cái gì đây?" Voldemort hỏi, nhặt gia huy Lestrange lên trước.

"Đây là thứ Rabastan đã sử dụng để uy hiếp tôi thực hiện cuộc truy bắt theo ý ông ta. Mỗi gia huy được kết nối với nhau bằng một Bùa sao chép, và ông ta chỉ cần chạm đũa phép vào, những chiếc gia huy khác sẽ báo cho người nắm giữ chúng biết đã đến lúc ra đòn, để giết tất cả những người quan trọng đối với tôi. Người đầu tiên trong danh sách tấn công của ông ta là cha tôi, thưa Chúa tể."

Lucius cứng người, chuyển đôi mắt lạnh lùng nhìn sang Rabastan.

"Người thứ hai là Theo, cha ruột của nó đã đề nghị sẽ tự tay chấm dứt huyết thống của gia đình mình."
Draco không thể không cười khúc khích khi Quincy nhấc ghế lùi ra thật xa khỏi con trai mình.

"Cha của Goyle cũng đề nghị như vậy."

Voldemort bắt đầu xáo trộn những chiếc gia huy. "Vậy là mười một người trong số các ngươi-"

"Thực ra là mười hai, thưa Chúa tể," Draco sửa lời. "Tôi không thể tìm thấy người cuối cùng. Nó không thuộc về bất cứ ai trong căn phòng này, tôi đảm bảo điều đó. Và tôi không tin rằng có bất kỳ người sói nào khác có liên quan. Ông còn đang giữ ai làm việc cho mình thế, Rabby?" anh hỏi, nhìn anh chằm chằm xuống chiếc bàn dài đến vị trí của Rabastan.

Lỗ mũi của Rabastan bùng lên, hắn ta từ từ lắc đầu. "Không phải việc của mày! Mẹ Kiếp!"

"Im mồm, Rabastan," Voldemort nói với giọng đều đều.

"Bên cạnh đó, tôi nghĩ người nên biết điều này thư Chúa tể, bùa sao chép chưa từng được tìm thấy trên đũa phép của Rabastan, vì vậy, ông ta hẳn đã sử dụng một cây đũa phép bất hợp pháp để thi triển bùa chú nho nhỏ của mình."

Hermione thực sự biết cách sắp xếp từ ngữ để gây thương vong cao nhất.

"Đúng vậy, ta cũng đang nghĩ đến điều đó," Voldemort nói, nhặt chiếc gia huy nhà Greengrass lên và nhìn chằm chằm xuống Arron.

Astoria mở to mắt. "Cha ... tại sao gia huy của nhà chúng ta lại ở đó?"

"Vì lý do rõ ràng này, thưa Chúa tể," Draco nói, "Tôi sợ rằng cuộc hôn nhân giữa tôi và Astoria sẽ không thể nào diễn ra suôn sẻ."

Astoria cau mày và gật đầu. "Em có thể hiểu được."

"Thật đáng tiếc," Voldemort nói, đặt chiếc gia huy xuống. "Vì vậy, hãy để ta thử hiểu chuyện này. Ta luôn coi xã hội nhỏ bé nhưng ưu tú của chúng ta được hình thành dựa trên cơ sở của một gia đình. Ta rất đau lòng khi biết rằng rất nhiều người trong số các ngươi sẵn sàng giết anh em, thậm chí con cái của mình, và tất cả chỉ nhằm mục đích uy hiếp lật đổ vị trí của Draco? Hay nói cách khác, muốn ta xử tử cánh tay phải của mình?"

Không một ai lên tiếng phản đối.

"Thưa Chúa tể, tôi muốn yêu cầu đổi chỗ ngồi," Theo nói, giơ tay lên. "Tôi không ngồi bên cạnh người cha sẵn sàng mưu sát mình."

Quincy đỏ mặt. "Tất cả chỉ là một trò bịp, Theo -"

"Tất nhiên rồi," Voldemort cắt ngang. "Kể từ bây giờ, ngươi có thể ngồi bên cạnh Draco."

Cùng một chỗ ngồi, chỉ khác bên. Theo chỉ cần đổi với Dolohov.

"Rabastan, ta muốn ngươi ở lại, nhưng những người khác đều có thể đi. Draco, có lẽ ngày mai ngươi nên đến sớm và chúng ta có thể thảo luận về hình phạt thích đáng cho những ... người tham gia kế hoạch này."

Draco cười toe toét. "Hoàn toàn có thể, thưa Chúa tể."

Astoria là người đầu tiên rời khỏi ghế và lao ra cửa. Cha cô nhanh chóng đuổi theo. Lucius, ngược lại, chậm rãi đứng lên, tránh ánh mắt của mọi người cho đến khi căn phòng thực sự trống rỗng. Khi Draco rời đi, ông ngay lập tức theo anh ra ngoài.

"Draco, tại sao con không nói với cha về mức độ nghiêm trọng của những lời đe dọa ấy?" ông hỏi khi con trai ông tiến về phía lò sưởi.

"Bởi vì đó không phải là gánh nặng của cha, thưa Cha. Con đã nói với cha rằng con hoàn toàn có thể gánh vác được. Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát."

Draco dừng lại trước lò sưởi với Lucius bên cạnh. Theo bước tới ngay sau họ.

"Và con cho rằng cậu Nott đây có thể chia sẻ gánh nặng đó với con ư?" Lucius nhướng mày hỏi.

"Chà, con nghĩ con nên cảnh báo bạn mình nếu cha của nó có ý định tiễn nó đi chầu ông bà."

Lucius trố mắt nhìn Theo.

"Có vẻ như cha đã bỏ lỡ rất nhiều thứ sau quãng thời gian nhốt mình ở Thái ấp, thưa Cha."

Ngay sau đó, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên từ phòng họp.

"CHÚA TỂ! XIN NGƯỜI HÃY THA THỨ CH- AHHH!"

Draco mỉm cười đắc thắng. "Và đó là tín hiệu cho thấy con nên đi. Buổi tối tốt lành, thưa Cha."

Anh nắm lấy một ít bột Floo, ném vào ngọn lửa và nhanh chóng về nhà.

Trở lại căn hộ, Hermione đang đi qua từng ngăn kéo tủ quần áo của Draco. Từ nãy đến giờ, cô không thể ngăn mình cố lấy trộm một vài món đồ của anh để cho vào túi xách mình, để đề phòng thôi, thế nhưng cô luôn lo lắng vô vàn những khả năng vào phút cuối và đặt chúng trở lại trong tủ. Cô không muốn anh để ý thấy quần áo của mình biến mất, cô biết rất rõ anh sẽ nổi cơn thịnh nộ. Nhưng cô không muốn bỏ anh lại mà rời đi. Hermione muốn anh đi cùng cô, nhưng cô chưa bao giờ đủ can đảm để hỏi thành lời.

Với một tiếng thở dài não nề, Hermione vừa định thò tay vào túi trả lại chiếc áo len xám yêu thích của anh vào ngăn kéo thì cô vô tình va cùi chỏ vào chiếc túi của Draco. Nó rơi xuống và đổ ngược xuống sàn, đồ đạc bên trong rơi vãi khắp nơi.

Hermione khuỵu xuống, bắt đầu thu dọn mọi thứ. Ngón tay cô dừng lại khi cô bắt gặp thứ gì đó trông giống như một cuốn nhật ký. Không thể ngăn mình lại, cô nhặt nó lên và mở trang đầu tiên. Đó là một danh sách những cái tên. Chúng được viết trên một vài trang. Cái tên cuối cùng được viết là 'Alecto Carrow'. Trước đó, là 'Anna Abbott', trước nữa là 'Marcus Flint'.

Hermione thở hổn hển. Đó là tên của những người anh đã giết.

Cô nhanh chóng đóng quyển sổ lại trước khi có thể nhìn thấy bất kỳ cái tên nào quen thuộc.

Ngay khi cô định đặt lại cuốn sổ vào túi Draco, Hermionen bắt gặp một thứ khác. Một chiếc lọ nhỏ màu đen đã lăn một nửa xuống bên dưới tủ trang điểm. Cô nhặt nó lên và đọc tên loại dược trên nhãn. Mortem Sibi Conscivit Venenum. Thuốc độc tự sát.

Tay Hermione bắt đầu run rẩy, cả cơ thể cô cũng dần run lên bần bật.

"Hermione! Em có nhà không?"

Giọng nói của Bronson vang lên từ phòng khách hầu như không thể nào nghe rõ. Và sau đó chuông báo động trên lò sưởi vang lên.

"Bronson, mày làm gì ở đây?" cô nghe thấy giọng Draco hỏi.

Nhìn về phía cửa, Hermione từ từ đứng dậy, tay cô siết chặt lọ thuốc khi cô bước ra ngoài tìm anh.

"Tao chỉ đang tìm Hermione."

Chuông báo động lại vang lên khiến Hermione sững người.

"Mày theo tao đến đây làm cái đéo gì, Theo?"

"Tao sẽ không về nhà rồi đó! Cho dù ba tao có nói đó chỉ là trò bịp bợm."

Hermione mở cửa phòng ngủ, bước ra ngay khi mọi người quay lại nhìn cô. Đôi mắt cô ngay lập tức bị Draco khóa chặt.

"Em không sao chứ?" anh hỏi, để ý thấy cô ấy trông có vẻ hoảng hốt.

Cô lắc đầu.

"Chuyện gì vậy em?"

Anh bước tới nhưng Hermione lùi lại. Sau đó, cô từ từ đưa tay lên, để lộ chiếc lọ màu đen cho anh.

"Draco, đây là cái gì?"

Draco chết đứng khi nhìn thấy thứ cô đang cầm.

Anh nuốt nước bọt.

"Em lấy thứ đó ở đâu?"

Hermione không nói gì.

"Chết tiệt! Em lục túi của anh ư?"

"Trả lời câu hỏi của em."

"Em mới là người phải trả lời câu hỏi của anh!"

Bronson từ từ bắt đầu lùi về phía cửa trong khi Theo cũng khôn ngoan lui về phía lò sưởi.

Hermione hít thở sâu, mắt cô mở to nhìn anh chăm chú trong khi nước mắt bắt đầu che khuất tầm nhìn của cô. "Cái quái gì thế này, Draco? Tại sao anh lại có một lọ thuốc tự tử trong túi?"

"Ờ... tao sẽ đến Cái Vạc Lủng làm một ly nghen. Cứ tự nhiên đi theo tao nếu mày có thể." Theo nói, không chần chừ thêm một giây phút nào, ném bột Floo vào lò sưởi.

"Ờ...chà, tao sẽ đi...đâu cũng được miễn là không ở đây," Bronson nói, co chân chạy ra khỏi cửa. Tên bay đạn lạc, ngu sao ở lại.

"Đó không phải là việc của em," Draco nói ngay sau khi họ đi khỏi.

"Đó là việc của em! Bây giờ, trả lời em, tại sao anh lại có cái này?" cô hỏi lại, giọng cô rít lên chói tai, từng từ ngữ căng thẳng.

"Đừng lo lắng về -"

"Tại sao, Draco?"

"Đưa đây cho anh, Hermione." Anh chìa tay ra và bước về phía trước, nhưng cô vội vã trở vào phòng.

"Tại sao?" cô bật khóc.

"Em không có quyền -"

"TẠI SAO ANH CẦN NÓ, DRACO?"

"ANH SẼ CẦN NÓ KHI EM ĐI, ĐƯỢC CHƯA?" Draco đột ngột hét lên, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, đôi mắt loang loáng nước mắt và ngập tràn tức giận. Hermione há hốc mồm. Cô trố mắt nhìn anh rồi nước mắt chảy dài trên má.

Sau khi phát ra một tiếng nức nở, Hermione nhanh chóng lao vào phòng vệ sinh.

Draco theo sau cô. "Em làm gì thế?"

Hermione đi đến bồn rửa mặt, bật nước và bắt đầu đổ lọ thuốc xuống cống.

"EM ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ?" Draco hét lên, anh lao tới, cố gắng giật chiếc lọ khỏi tay cô. "Buông ra! Buông ra!"

Hermione vung cánh tay còn lại của mình và tát mạnh vào mặt anh. Khi anh nao núng sững sờ, cô giật mạnh lọ thuốc và ném vào tường.

"Không!" Draco hét lên khi chứng kiến ​​sự cứu rỗi của mình vỡ tan tành ngay trước mắt.

"Em làm gì vậy?" anh hét lên.

"Sao anh dám làm vậy, Draco!" Hermione rít lên qua hàm răng nghiến chặt. "Sao anh dám mua lọ thuốc đó!"

"Em quan tâm làm gì?" anh mỉa mai nói, cuối cùng nước mắt cũng trào ra.

"Em sẽ phải đi! Em sẽ phải rời khỏi đây, Hermione, và em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa! Mẹ kiếp, chuyện anh làm gì có quan trọng nữa không?"

"Rất quan trọng!" cô nấc lên. "Draco! Sao anh có thể có ý định tự sát? Sao anh có thể bỏ lại em sau tất cả mọi thứ?". Hermione nghẹn nghào hỏi. "Sau tất cả những gì chúng ta đã vượt qua, anh lại định tử bỏ mạng sống của mình ư? Như thể giữa hai ta chưa từng có chuyện này xảy ra?"

"Không, em không hiểu! Em không hiểu gì hết!" Draco hét lên, dụi đôi mắt đỏ ngầu. "Anh làm điều này là vì em!"

Hermione ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn anh. "Gì cơ?"

"Anh sẽ không chết vô ích, Hermione! Anh sẽ giết tất cả bọn chúng!"

"Chúng....bọn chúng là ai mới được?"

"Tất cả những Tử thần Thực tử đã từng tổn thương em! Anh sẽ giết tất cả bọn chúng trước khi uống lọ thuốc chết tiệt đó. Để Chúa tể Hắc ám không có cơ hội bắt giữ anh! Tra tấn anh đến chết, hoặc tệ hơn!"

"Không." Hermione lắc đầu nguầy nguậy. "Không, đó không phải là điều em muốn. Em không quan tâm đến việc báo thù, Draco. Em không cần báo thù nếu điều đó có nghĩa là em sẽ phải mất anh."

"Em đã sắp mất anh rồi!" Draco lạnh lùng nói.

"Không." Hermione lao về phía trước và vòng tay qua eo anh.

"Không, không, không! Em ... em không thể mất anh được, Draco. Em cần anh. Nếu anh chết, em ... em cũng không muốn sống nữa."

"Hermione, đừng bao giờ nói những lời đó. Sao em dám nói ra điều đó?"

"Draco, làm ơn, em xin anh..."

"Em chỉ nói những lời viển vông nhảm cứt này khi em còn bên anh, nhưng khi em quay về bên cạnh thằng Weasley thì sao? Liệu em có thể nào nhớ đến anh khi em làm tình với nó không?"

Hermione lùi lại và buồn bã nhìn anh. "Gì cơ?"

"Kế hoạch là vậy mà, phải không?" Draco hỏi, mũi anh phập phồng từng hơi thở. "Em sẽ rời khỏi đây, quay lại bênh cạnh nó? Bởi vì em yêu Weasley cơ mà, đúng chưa?"

Cô không trả lời.

"Anh chưa bao giờ nghe em nói tình cảm của em đã thay đổi," anh nói với vẻ khinh khỉnh.

"Có...mọi thứ...đã thay đổi mà."

"Thật ư, em đang coi anh là một đứa lên năm sao, Hermione?"

"Em không ... ý em là, em không ... Ron và em ... em yêu quý Ron... nhưng -"

"Nhưng cái gì?"

Trái tim Hermione nặng trĩu khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám của anh, cô không cách nào nói ra những lời mà cô vô cùng muốn anh nghe thấy.
"Nói đi, Hermione."

Im lặng.

"Nói đi."

Cô nấc lên.

"Nói đi, Hermione! Hãy nói rằng em là của anh!"

Trước khi Hermione biết chuyện gì đang xảy ra, Draco mạnh mẽ hôn cô, anh bế cô lên và cơ thể họ đập xuống sàn ngay tại vị trí họ từng chia sẻ nụ hôn đầu tiên. Anh xé toạc quần áo của họ và ngay lập tức bắt đầu đè cô xuống nền gạch lạnh lẽo.

Trong suốt thời gian Draco ghì chặt cô vào vị trí có ý nghĩa rất lớn đối với anh ấy, anh không thể ngăn mình hét lên những lời chiếm hữu anh khao khát được nói ra suốt những ngày qua.

"Chết tiệt, em là của anh .... Anh sẽ không chia sẻ em với bất kỳ ai ... Của anh ... Chết tiệt ... Hermione xinh đẹp...của anh!"

Trong lúc đó, Hermione không ngừng khóc bên dưới người anh, ôm chặt cổ anh và không thể nói ra một lời nào thành tiếng. Không lâu sau khi Draco tiến vào bên trong cô, chuyển động của anh chậm dần lại khi anh nhận ra rằng anh thậm chí đã không hề quan tâm xem cô có sẵn sàng chưa, hay liệu cô có đang hòa hợp cùng mình. Lần đầu tiên sau từng ấy thời gian yêu Hermione, anh đã hoàn toàn ích kỷ.

Nghe thấy tiếng thút thít của cô, ý thức về những gì vừa xảy ra đột nhiên tràn về xâm chiếm tâm trí anh. Liệu cô có muốn bên anh không, hay anh vừa mới chiếm đoạt cô?

"Hermione ... Hermione, anh đã làm gì thế này?" Anh nghẹn ngào lẩm bẩm, bật khóc rúc đầu vào mái tóc cô. "Anh xin lỗi! Xin lỗi em! Anh là đồ khốn kiếp-"

Đột nhiên, Draco cảm nhận bàn tay mềm mại của Hermione đang ôm lấy khuôn mặt mình. Cô kéo anh ra, anh buộc phải nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng tấy của cô.

"Draco, em ... em là của anh."

"Anh không muốn sở hữu em, Hermi -"

"Em biết, Draco," cô nói trong khi vuốt ve gò má ướt đẫm của anh. "Em là của anh, đó đơn giản chỉ là cảm giác của em ngay lúc này. Em là của anh và anh là của em. Chúng ta có nhau và sẽ không chia sẻ đối phương cho bất kỳ ai khác. Đơn giản vậy thôi."

Draco nhìn chằm chằm vào cô, trái tim anh chợt nhẹ đi và nước mắt cay đắng xen lẫn hối hận trào ra lần nữa.

"Em đã biết từ lâu. rằng em không bao giờ có thể quay lại với Ron."

"Tại sao?" anh thì thầm qua cổ họng khô cứng.

"Bởi vì em chỉ muốn một mình anh, đồ ngu ngốc chết tiệt!" Hermione cố gắng mỉm cười.

Áp trán họ vào nhau, Draco yên lặng hít vào mùi hương của cô.

"Đi với em đi, Draco," Hermione đột nhiên thì thầm bên dưới người anh.

"Gì cơ?" anh hỏi, lùi lại để có thể nhìn cô lần nữa.

"Đi với em đi," cô lặp lại.

"Hermione, em ... em biết anh không thể."

"Tại sao không?" cô hỏi. "Quá nhiều nguy hiểm đang rình rập ở đây...và em...em muốn ở bên anh. Làm ơn đi, Draco, hãy đi cùng em."

"Có thể anh sẽ gặp nguy hiểm khi ở đây, nhưng sẽ còn nguy hiểm hơn nhiều cho em nếu anh đi cùng. Chúa tể Hắc ám sẽ không ngừng truy tìm anh. Chưa một Tử thần Thực tử nào có thể trốn thoát khỏi bàn tay của lão ta. Anh...anh sẽ không mạo hiểm sự an toàn của em như vậy. "

Hermione thở dài và vòng tay ôm anh chặt hơn. "Vậy thì em sẽ ở lại đây. Vô thời hạn."

Draco cười khúc khích. "Cái gì thế? Hermione, chuyện đó thật điên rồ."

"Chà, đằng nào em cũng không tỉnh táo sẵn rồi, nghe vô lý nhưng rất thuyết phục đấy chứ."

"Em không thể -"

"Em sẽ không rời đi mà không có anh, Draco."

Draco mỉm cười trước khi cúi xuống hôn cô. "Em sẽ không ở lại đây đâu."

"Đợi mà xem."

XXX

Theo ngồi vào một chiếc bàn ở quán Cái Vạc Lủng, anh uống rượu thẳng từ chai firewhiskey mà cô gái bên cạnh đã mua cho anh. Cô ấy mỉm cười nhấp một ngụm cocktail trái cây, tiếp tục xoa đùi anh rồi nhích ghế đến gần anh hơn.

"Chào buổi tối, anh bạn."

Theo nhìn lên và thấy Bronson đang đứng bên bàn của họ.

"Thật là hân hạnh vì được gặp mày ở đây."

Theo đảo mắt. "Mày đang làm trò gì thế?"

Bỏ qua Theo, Bronson quay sang cô gái và mỉm cười. "Ồ, xin chào. Tôi nhớ cô. Vụ xe buýt hiệp sĩ tuần trước, phải không?"

"Ồ. Anh là người đi cùng bạn gái," cô gái nói với vẻ khinh khỉnh.

"Đúng, đúng. Nhưng giờ thì hết rồi, bọn tôi cứ tiến tiến lui lui suốt." Bronson ngồi xuống bên cạnh cô ta. Anh giật lấy cái chai khỏi tay Theo và nốc một ngụm. "Tuần trước không phải hai người hẹn nhau ở đây rồi sao? Đừng nói với tôi đây là một câu chuyện tình chớm nở à nha?"

Theo khịt mũi ra chiều ghê tởm.

Cô gái dường như không để ý mấy. "Tuần trước tôi bận, vậy nên tôi đã đến đây hầu như mỗi đêm với hy vọng sẽ gặp anh ấy."

"Và có vẻ như đêm nay may mắn đã mỉm cười với cô," Bronson rạng rỡ nói.

"Chắc vậy," cô mỉm cười với Theo.

"Sao cũng được. Tao đi đái!"

Theo đứng dậy và lững thững đi về phía nhà vệ sinh. Khi quay lại vài phút sau, Bronson đã ngồi gần cô gái một cách đáng kinh ngạc, vừa xoa cánh tay cô ta vừa thì thầm vào tai điều gì đó trêu chọc. Cô ta run lên và nương theo sự động chạm của anh.

"Mày đang làm cái quái gì vậy?" Theo hỏi, ngã lưng vào ghế. Anh lấy lại cái chai và tiếp tục nốc một ngụm rượu mới.

"Tao chỉ đang nói với Tammy đây rằng bạn gái tao kinh khủng thế nào lúc ở trên xe. Bọn tao đang thảo luận cách trả thù." Bronson nhướng mày, Tammy khẽ rên lên, cắn lấy môi dưới.

"Em nghĩ sao, Tammy?" anh hỏi, cúi xuống và chạm môi mình vào cổ cô ta. "Chúng ta có nên lên lầu và bắt đầu trả thù bạn gái anh được chưa?"

Theo nhướng mày. "Cái đéo gì vậy?"

Bronson lấy một ít Galleon trong túi ra và đặt chúng lên bàn. "Anh không thể để ai bắt gặp anh lên phòng với em được. Em đi trước nhé, kiếm phòng rồi nhờ ông chủ đến báo số phòng cho anh. Nếu may mắn, có thể Theo đây sẽ quyết định tham gia cùng chúng ta." Anh đá lông nheo với Theo.

Không chần chừ, Tammy với lấy số Galleons lên khỏi bàn và đi tìm chủ quán.

Khi cô ta đi rồi, Bronson mỉm cười. "Ôi, gái mới chả gú, đói khát đến thế là cùng."

"Nghiêm túc đi, mày đang làm cái quái gì vậy?" Theo hỏi, nốc một ngụm từ chai rượu của mình.

"Tao muốn chứng minh một chuyện," Bronson nói, giật chai rượu ra khỏi tay Theo và nhấp một ngụm.

"Chuyện gì mới được?"

Bronson nuốt xuống, đặt chai rượu trở lại bàn. "Tao vừa cướp một cô gái của mày, Theo. Mày có quan tâm không?"

Theo nhún vai. "Thiếu gì gái. Tao sẽ tìm một người khác."

"Và đó chính là chuyện tao muốn chứng minh," Bronson nói, chăm chú theo dõi Theo lấy lại chai rượu.

"Mày thậm chí còn không quan tâm cô ta là ai, mày chỉ đang chán đời thôi."

"Gì cơ?" Theo nhíu mày hỏi.

"Mày chỉ chán đời thôi, Theo. Chắc chắn mày có thể ra ngoài và cưa cẩm bất kỳ cô gái nào mày muốn, nhưng tao nghĩ những cô gái này không cách nào thỏa mãn mày trong một thời gian dài rồi, có đúng không?"

Theo lại nhún vai. "Gái thôi ấy mà, chịch qua ngày đoạn tháng, suy nghĩ nhiều làm gì."

"Đó chính là vấn đề của mày, mắc cái đéo gì mày lại muốn chịch một cô gái lạ mặt trong khi mày hoàn toàn có thể quay tay cho qua ngày đoạn tháng? Tại sao phải lãng phí thời gian đến đây và kiếm gái uống cùng mày?"

"Có quan trọng đến vậy không?" Theo hỏi, đặt cái chai xuống.

"Có thể."

Theo rên rỉ. "Chà, tao thà chịch một người lạ, còn hơn là không có ai bên cạnh."

Bronson nhếch mép.

"Rốt cuộc là mày muốn nói gì, Bronson?"

"Ồ, không có gì. Chỉ là mày và Malfoy có cùng một vấn đề."

"Huh?"

Bronson lấy lại chai rượu. "Nó cũng không thỏa mãn với những cô gái khác, như mày, vậy nên nó kiếm cho mình một cô bạn gái. Thế nhưng tao thấy mày không có ý định đi theo con đường đó. Thứ mày cần là một thứ gì đó rất khác."

"Chẳng hạn như cây hàng của mày đó hả?"

Nụ cười nhếch mép của Bronson lan rộng.

"Cho tao xin, tao không có hứng thú với mày."

"Hành động của mày mấy tuần qua lại nói khác."

Theo hậm hực. "Nghe cho rõ đây, hôm đó tao xỉn, thực sự xỉn quắc cần câu. Tao sẽ không bao giờ để mày làm chuyện đó nếu -"

"Có say hay không thì tao không cần biết. Tao chỉ biết rằng tối hôm đó mày đã sung sướng tới mức nào."

Theo đỏ mặt, nhanh chóng quay người đi chỗ khác.

"Thừa nhận đi. Tao có thể khiến mày thỏa mãn, không phải mấy con điếm lạ mặt đó."

"Không hề."

"Mày biết đó là sự thật."

"Tao đã nói không là không," anh lặp lại. "Con mẹ nó tao không phải gay, được chưa?"

"Tao biết," Bronson nói với một nụ cười. "Nhưng điều đó không có nghĩa là mày không tò mò về những gì tao có thể cho mày."

Mặt Theo càng đỏ tợn.

"Xin chào."

Bronson và Theo nhìn lên thì thấy một cô gái trẻ đang đứng cạnh bàn của họ.

"Có người yêu cầu tôi đưa cho anh cái này." Cô đưa cho Bronson một mảnh giấy da gấp lại và mỉm cười trước khi biến mất.

Bronson mở nó ra và đưa nó cho Theo xem. "Phòng năm." Anh ném tờ giấy da xuống trước mặt. "Của mày hết đó. Chúc vui vẻ, tao nghĩ cô gái đó sẽ không quan tâm ai lên lầu đâu. Cô ấy có vẻ khá dễ tính. Hoặc nói đơn giản, dễ dãi." Anh đứng dậy. "Tao sẽ ra đầu hẻm hút thuốc."

Bronson rời đi sau đó, để lại Theo một mình nhìn chằm chằm vào mảnh giấy da trước mặt.

Anh nhặt nó lên và bắt đầu siết chặt nó trong tay, liếc nhìn xung quanh khi vài cô gái hướng mắt về phía anh mời gọi.

"Dẹp mẹ đi."

Anh đập mạnh tờ giấy da xuống và nốc ngụm rượu cuối cùng trước khi theo Bronson ra ngoài. Khi anh ra đến con hẻm, điếu thuốc của Bronson đã lập lòe cháy. Anh chàng mỉm cười trước khi đưa gói thuốc mời Theo.

Theo nhận lấy, dựa vào bức tường bên cạnh anh.

"Lúc nãy tao nói thật đấy, tao không phải gay," anh nói, châm thuốc rít một hơi.

"Tao biết, mày thẳng tưng." (thẳng như thước đo góc dậy, hihi)

"Nhưng mày nói đúng. Tao chỉ chán đời. Và tao không có hứng thú đi con đường như thằng Malfoy. Chơi gái thì chơi chứ tao không thích chơi ngu."

Bronson nhếch mép. "Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục."

"Tao sẽ không ngủ với mày."

Giờ thì Bronson bật cười. "Chưa." Anh ném điếu thuốc xuống và dùng chân dập tắt nó.

"Không, không đời nào. Tao đã nói không-''

''Mày đang làm trò gì thế?" Theo đột ngột rít lên.

Bronson khuỵu xuống, trong một vài động tác nhanh chóng, anh đã mở bung khóa quần của Theo. "Tao sẽ tặng mày một món quà nhỏ. Món quà chết tiệt cuối cùng mà mày sẽ nhận được từ tao nếu vẫn không có ý định đáp lại tao lần tới."

"Tao không - Oh shit!"

Theo cắn môi để kìm lại tiếng rên rỉ của mình, anh nhìn Bronson ngậm trọn lấy vật đàn ông của anh trong miệng. Ngay trong một con hẻm. Bên ngoài quán Cái Vạc Lủng. Bất cứ ai đi ngang qua đều có thể nhìn thấy họ. Đậu xanh rau má.

Tuy nhiên, sự kích thích khi nghĩ đến việc sẽ có ai đó bắt gặp khiến anh muốn phát điên lên. Chỉ một lát sau anh đã đạt cực khoái, cơn cực khoái hoàn hảo thỏa mãn nhất kể từ lần cuối cùng Bronson làm điều này cho anh.

Xong việc, Bronson kéo lại khóa quần cho Theo và đứng dậy. Anh hôn Theo ngay sau đó, khấp khởi mừng thầm vì anh không bị đẩy ra ngay lập tức.

Bronson lùi lại, mỉm cười toe toét. "Nếu mày muốn được làm vậy lần nữa, thì hãy coi ngó lại thái độ của mày đi."

Theo câm nín.

Bronson đảo mắt. "Ôi, thôi nào. Gọi một cỗ xe đi, về gom hành lý rồi biến cho khuất mắt thằng cha tâm thần của mày. Nhanh, tao hết tiền rồi."

Anh chàng bắt đầu rảo bước ra ngoài con hẻm. Theo vội vã theo sau. "Rồi mắc cái giống ôn gì mày lại trả tiền cho một con điếm lạ mặt ngủ khách sạn trong khi mày không có tiền gọi xe?"

"Đẹp chứ đâu có ngu, tao xài tiền thằng Malfoy đó. Nó thực sự cần tìm một chỗ giấu tiền tốt hơn."

XXX

Draco dựa vào tay ghế sofa trong khi Hermione ngồi giữa hai chân anh, cả hai người vẫn không mặc gì, chiếc chăn yêu thích của cô đắp ngang người họ. Cô đặt cuốn sổ nhỏ của anh trên người và hí hoáy xoay bút lông.

"Xem nào, chúng ta có em này, Bronson, Quigley, Andromeda và nhóm của dì ấy, và em nghĩ chúng ta nên viết tên của Theo vào đây nữa."

Không đợi anh trả lời, Hermione bắt đầu viết nguệch ngoạc cái tên 'Theodore Nott'.

Sau khi hai người họ bình tĩnh lại một chút, cô đã hỏi anh về quyển số có danh sách những nạn nhân mà anh lưu giữ. Anh cho rằng anh muốn nhớ rõ bọn họ, anh muốn ghi lại tất cả phòng khi chiến tranh kết thúc, anh có thể tìm và giúp đỡ gia đình họ. Tất nhiên là ẩn danh. Anh biết họ sẽ không bao giờ chấp nhận sự giúp đỡ từ kẻ giết người thân của mình.

Khi nghe thấy điều đó, Hermione nhất quyết viết ra bằng được tất cả những người mà Draco đã giúp đỡ trong nhiều năm qua. Có xấu thì phải có tốt.

"Còn ai nữa không?"

"Chà, có một thành viên quân kháng chiến, anh đã giúp cậu ta trốn thoát năm ngoái sau khi bị bắt."

"Tên của anh ấy là gì?"

"Anh không chắc, nhưng anh nhớ cậu ta vì từng gặp ở Hogwart. Nhà Hufflepuff."

"Anh ấy có cùng khóa với chúng ta không?"

Draco nhún vai. "Biết chết liền."

Hermione đảo mắt và nói, "Đúng là, đồ Malfoy hợm hỉnh!!"

Cô lặng lẽ viết, 'một phù thủy sinh nhà Hufflepuff không xác định'.

Ngay sau đó, cửa trước bật mở và Theo xách vali bước vào.

"Nước sôi nước sôi, tao tới rồi đây." Anh nói, đá giày ra trước khi vào phòng khách mà không thèm liếc nhìn họ.

Hermione mở to mắt hoảng hốt, cô kéo toàn bộ tấm chăn che chắn lấy mình.

Không đến một giây sau, Bronson bước vào căn hộ với một vài đôi giày trên tay.

"Tao chưa bao giờ thấy thằng đàn ông nào có nỗi ám ảnh kinh hoàng với giày như mày." Anh đi tới và ngồi trên ghế sô pha.

"Chà, tao biết vụ này không lý tưởng mấy nhưng-"

"Mẹ kiếp, Bronson!"

Bronson nhìn Draco và nhướng mày. "Hở?"

"Mày đéo biết giới hạn là gì đúng không?" Draco rít lên, anh kéo chặt chiếc chăn quanh họ trong khi Hermione đỏ mặt.

Bronson bắt đầu nhìn họ từ trên xuống dưới. "Ồ. Em có khỏa thân dưới đó không, Hermione?"

Cô nhíu mày gật đầu.

"Mẹ nó, hỏi ngu cái gì vậy!" Draco hét lên.

"Xin lỗi," Bronson nói. Anh từ từ quay mặt về hướng khác. "Chà, tao biết vụ này không lý tưởng mấy nhưng-"

Cửa trước lại bật mở và Quigley bước vào. "Mọi người đang làm gì vậy?"

Theo trở lại phòng khách, khoanh tay. "Mày còn tấm trải giường nào khác không? Tao ghét cái màu trong kia quá."

"Đéo!"

"Thật luôn hả? Nhà mày không có tấm trải nào khác để thay à?"

"Mày sẽ không sống ở đây, Theo!" Draco hét lên, cố gắng đẩy Hermione ra phía sau mình để che chắn cô kỹ càng hơn.

"Tại sao không?" Theo rên rỉ. "Chúa tể Hắc ám không thể cho tao nhà mới trong vài tuần nữa. Và tao không thể ở lại với cha tao. Ổng vừa mới lên cơn nữa đó-"

"Một nỗ lực thảm hại," Bronson nói.

"Malfoy, hai người khỏa thân dưới đó hả?" Quigley hỏi.

Theo nhíu mày trước khi bước lại gần họ. "Oh SHIT."

"Tất cả bọn mày, CÚT NGAY!" Draco bùng nổ hét lên.

Không một ai cử động.

"Cút ngay nếu không tao sẽ bước ra khỏi chăn cho tụi mày đui luôn!"

Theo hét lên, chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.

"Chờ đã, Malfoy, tao có chuyện rất quan trọng muốn hỏi," Quigley nói. "Hermione có bước ra khỏi chăn với mày không?"

"Tất nhiên là đéo!"

Quigley nhún vai, "Rồi, bai mày.'' Anh nói nhanh và rời khỏi căn hộ.

Bronson không nhúc nhích, tiếp tục mỉm cười với họ. "Thành thật mà nói thì, tao luôn có một chút tò mò-"

"Nếu anh không ra ngoài thì em sẽ đứng dậy đấy, Bronson," Hermione rít lên, chạm tay vào mép chăn đe dọa.

Bronson rùng mình. "Được rồi, được rồi! Anh đi!" Anh đứng dậy lẩm bẩm, "chơi mà lấy dú ra hù..."

Khi Bronson đi rồi, Hermione ôm đầu rên rỉ. "Chúng ta thực sự cần phải nói chuyện với tất cả bọn họ đâu là giới hạn riêng tư," cô nói.

Draco mỉm cười và hôn lên má cô.

Cô quay lại, chạm vào môi anh. "Anh biết chúng ta phải để Theo ở lại đây."

Draco rên rỉ. "Anh biết. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không mua tấm trải giường mới nào cho nó đâu."

"Mày phải mua!!!" Theo hét lên bên trong phòng.

Draco rên rỉ thật lớn để Theo nghe thấy. Thật là con mẹ nó một ngày kiệt sức. Quay chổi mà chẳng cho anh một giây nào đội mũ bảo hiểm!!!!

XXX

HMMMM. CHƯƠNG NÀY DÀI VÃI Ý. ĐƯỢC CÁI VÌ RẤT THÍCH CHƯƠNG SAU NÊN TÔI LẠI CÓ ĐỘNG LỰC LÀM LẸ. HIHI.

CHƯƠNG NÀY DÀNH TẶNG Py-AquaLith ❣️

CHỊ BÂY CHỈ MUỐN NÓI RẰNG. MUỐN NHANH THÌ PHẢI TỪ TỪ NGHE CHƯA 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com