19. Ước mơ vẫy vùng giữa làn nước biếc.
"Em có thể đăng ký tham dự giải vô địch bơi lội toàn quốc không ạ ?"
Huấn luyện viên nghe thế bèn gật đầu.
"Được. Dựa trên thành tích thời gian gần đây thì em dư sức. Giáo viên nói em sẽ thi đấu từ vòng loại."
Ông đưa Team tập tài liệu chi tiết rồi đặt bàn tay lên vai cậu vỗ vỗ, giọng tự hào khuyến khích. "Em làm được mà, Teerayu."
Team chăm chú nhìn tờ đăng ký trên tay, đôi mắt ánh lên niềm vui lấp lánh. Từ bé cậu vẫn luôn mơ ước tới một ngày sẽ được thỏa sức vùng vẫy giữa những làn bơi. Nhưng vì một người và một vài lý do mà tới giờ khi đã là sinh viên, ước mơ ấy hiện vẫn đang trì hoãn.
"Cảm ơn ạ, em sẽ cố gắng hết sức."
Team phấn khích nhảy chân sáo tới chỗ đồng đội đang chờ sẵn, rồi gần như nhào vào giữa chiếc ôm. Trong số ít những đại diện trường tham gia giải đấu năm nay, có sự góp mặt của Team Teerayu.
Cuối cùng, cậu đã bước tiếp trên con đường chinh phục ước mơ.
*****
"Cậu tham gia giải vô địch Bơi lội toàn quốc?"
Manaow, Pharm, Del đồng thanh cùng lúc.
Hôm nay nhóm bạn thân cùng nhau dùng bữa tại nhà hàng đồ nướng trong khu mua sắm nổi tiếng nằm giữa trung tâm thành phố. Mặc dù từ lúc gặp mặt, trạng thái 'dư năng lượng' của Team đã khiến cả Pharm và Manaow chú ý, song phải đến khi nghe chính miệng cậu chàng báo tin tốt, họ mới cảm thán ồ lên.
"Ừ, nhưng bắt đầu từ vòng sơ loại trước."
Team khoan khoái nhắm tịt mắt, đầu lưỡi tận hưởng hương vị món ăn bản thân yêu thích.
"Cậu làm tốt lắm." Pharm gật gù, tiếp tục lật miếng thịt trên vỉ nướng rồi ưu ái đặt vào đĩa Team "Thưởng cho cậu."
"Pharm nói đúng, dù phải dừng chân ở vòng loại thì mình vẫn đãi cậu." Tới lượt Manaow đặt vào đĩa Team lát thịt cô vừa nướng chín, láu cá nói. "Đây, của cậu. Quà chúc mừng nhá."
Team rũ mắt nhìn từng miếng thịt xếp lên nhau ngập đĩa, gương mặt làm bộ nhăn nhó vì thứ mang tiếng là 'quà' lại chẳng liên quan tới quà chút xíu nào hết, nhưng sự thật là cậu không hề từ chối. Càng nhiều người nướng cho cậu ăn cậu càng khoái, chỉ cần xem biểu hiện sung sướng cười tít mắt là đã có thể nhận ra.
"E hèm, coi bộ thời tới không kịp cản nha. Dạo gần đây thành tích tiến bộ, còn chắm chúi vào điện thoại rất thường xuyên." Manaow nhếch môi cười ranh mãnh, cô tặc lưỡi, nheo mắt rồi ghé lại gần Team, khẽ giọng hỏi. "Có chuyện gì muốn nói với tụi này không?"
Team thiếu điều chết nghẹn, cậu xoay mặt sang hướng khác, lập tức giả mù giả điếc.
"Manaow chuẩn quá." Pharm gật đầu. "Mình còn thấy Team liên tục lên Line chat chít. Đôi lúc còn cười vu vơ." Pharm không quên tận dụng thời cơ, tình huống thuận lợi để cậu trêu chọc Team không phải thường xuyên xuất hiện.
"Hay là..."
Ngay cả Del cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nhóm buôn chuyện, ánh mắt cô chăm chú đặt lên người bạn khác khoa. Là nữ chính tài hoa nổi tiếng của câu lạc bộ kịch, Del có thể khiến bất cứ ai vô tình chạm phải đôi mắt màu ghi xanh xao xuyến, ngoại trừ Team – thành viên luôn cun cút sợ hãi vị đội trưởng lạnh lùng.
Dù đối diện với cậu là em gái Dean, nhưng chỉ cần đôi mắt họ giống hệt nhau cũng đủ khiến Team căng thẳng. Với áp lực bủa vây từ ba người bạn, Team đặt bát đũa xuống bàn, hít thở sâu giữ sức.
Có lẽ đã đến lúc nói cho họ biết.
"Ờ..."
"Ờ là sao chứ?" Pharm nhướng mày chờ đợi.
"Cậu tính trả lời hay ợ hơi thế." Manaow chán ghét nhăn mặt.
Team thừ ra một chốc rồi ậm ừ đáp. "Mình không ợ. Ờ ý là... mình có chuyện muốn nói."
Không hổ là trung tâm tin tức, khi tiếp cận chủ đề nóng, đến thịt nướng ưa thích cũng bị bỏ rơi.
"Trùi ui, trùi ui..."
Del bụm miệng, thiếu điều hét toáng lên, cô quay sang đập tay với Manaow, người cũng đang vất vả kiềm chế sự phấn khích.
"Ừm, thì như các cậu vừa nói, hoặc đã nghe phong thanh đâu đó." Team cố gắng sắp xếp từ ngữ, tìm cách mở lời.
"Ờm, biết nói sao ta."
"Cậu có người mình thích rồi đúng chứ?" Pharm khéo léo gợi ý.
Team tặc lưỡi, thật lòng muốn gô cổ đứa bạn thân này ra mắng. Đôi lúc giữa họ chỉ thông qua ánh mắt, cũng có thể biết đối phương sẽ định nói điều gì.
"Ờ thì, đại khái là..."
Team không nói hết câu mà ngắt nghỉ giữa chừng, đưa mắt lén lút quan sát bạn bè xung quanh mình phản ứng. Manaow cho rằng Team cố ý lấp la lấp lửng nhằm chọc bọn họ tò mò chết, tới khi cô nàng nổi khùng lên diễn một màn trái tim tan nát khóc lóc, cậu mới bật cười, nhẹ giọng thừa nhận.
"Nói đúng hơn thì mình đang hẹn hò."
"Hẹn hò rồi ?" Pharm mắt chữ O mồm chữ A, cậu ấy hẳn chưa nghĩ mọi chuyện lại nhanh đến thế. "Từ bao giờ ?"
"Được vài tháng."
Team nhún vai thản nhiên đáp, thời điểm tính từ lúc cậu xác định rõ tình cảm trong lòng. Không ngờ, việc cậu đem mối quan hệ này tâm sự với mọi người lại có thể nhẹ nhàng đến vậy.
Có lẽ đó là cảm giác thường thấy khi ai đó dám dũng cảm 'công khai.'
"Là ai? Người cậu đang hẹn hò ấy? Đàn anh? Hay bạn cùng khóa?"
Manaow túm chặt lấy bả vai Team lắc tới tấp. Cô tự thấy hổ thẹn với cái danh 'Nữ hoàng bà tám' , trong khi cậu bạn thân đang hẹn hò với người tình bí mật thì cô lại bỏ lỡ chuyện hay.
"Không nói cho cậu biết."
Team nhếch cao cặp lông mày, hất cằm tự đắc. Khẳng định nếu cậu tiết lộ danh tính người ta cho Manaow biết, cô nàng về sau sẽ trêu cậu riết không tha.
"Ôiii, vì sao mới được chứ." Cô nàng trề môi ấm ức.
Cô rất rất muốn biết bạn trai của bạn thân tròn méo ra sao, hoặc hiểu một cách chính xác hơn, người với tiêu chuẩn như thế nào sẽ lọt vào mắt Team? Đó mới là điều cô nàng tha thiết. Dễ thương? Đáng yêu? Đẹp trai? Hay tính tình đặc biệt thu hút?
"Khi nào thích hợp, mình sẽ nói."
Team nâng ngón tay trỏ ấn lên trán Manaow, đẩy đầu cô cách xa một chút.
Sau màn phùng mang trợn má vẫn chưa thu lại kết quả như ý, Manaow chán nản thở dài. "Thôi vậy, cậu vui là được."
"Phải đó." Del tươi cười "Mình cũng mong Team hạnh phúc."
Mặc dù Del vừa nhập hội bạn thân được một thời gian ngắn nhưng cô tin chắc Team thực sự rất quan tâm, chăm sóc bạn bè.
"Ừm, cảm ơn nhé."
Một trong những lý do khiến Team dũng cảm đối diện với lòng mình chính là tình bạn khăng khít giữa bốn người bọn họ. Nếu không có bạn bè luôn đứng sau động viên và ủng hộ chưa chắc Team đã vui vẻ đến nhường này.
"E hèm, thôi thì trước xấu sau tốt." Manaow đằng hắng "Nhân tiện, mình thú nhận luôn, mình cũng có người trong lòng rồi nha."
"Thật hay phét ?" Đổi lại lần này cả ba đều sốc.
Tất cả bị cô dọa cho thảng thốt, bởi Manaow mà họ biết là cô nàng hủ nữ lâu năm. Ghép đôi các cặp nam – nam là một chuyện đi, bất ngờ cô thừa nhận đã có nửa kia, thật khó mà tin cho được.
"Từ từ đã. Cậu nói rõ ràng vào. Ở đâu ? Từ bao giờ ? Cậu qua lại với người nào ?"
Team giống hệt bà mẹ nghe tin con gái muốn lấy chồng, bởi ngay từ đầu cậu đã không đồng ý để bất cứ ai lai lịch không rõ có cơ hội tiếp cận cô bạn.
"Đây."
Manaow rút di động, khoe bức hình người con trai ôm theo một bó hoa khổng lồ, miệng tươi cười trước ống kính. "Hoa của mình dễ thương nhất."
Ba người sáu con mắt trợn trắng đổ dồn vào chàng trai trong bức hình, Pharm và Team lập tức la làng. "Là anh Pruek !"
Câu chuyện của Manaow khiến Team bối rối, bởi trong những lần Manaow ghé câu lạc bộ, cô ấy chưa từng tiếp xúc qua lại với đàn anh. Không rõ từ đâu, anh Pruek có thể tẩm ngẩm tầm ngầm tán đổ Manaow? Thế mới hay, đừng nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh mà đánh giá anh, ai ngờ Pruek lại thuộc trường phái đánh nhanh thắng nhanh đến thế.
"Tụi mình vừa mới bắt đầu sau lần thi đấu ở trường K. Ảnh rất dễ thương, lại còn thích tặng mình hoa nữa."
Mặc dù cách anh bày tỏ rất đỗi bình thường, nhưng sự chân thành mới là điều chạm tới trái tim cô. Quan trọng hơn, anh luôn khiến người bên cạnh cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Coi nào. Pharm có người yêu, Team và Manaow cũng vậy." Del điểm danh từng người bằng giọng điệu mất mát, song chưa kịp cô đơn mấy phút, gò má đã nóng bừng vì câu hỏi của Manaow.
"Xem kìa Del, cậu làm như không có gì với anh Alex ấy ?"
Đương nhiên, câu trả lời là 'có'. Nữ diễn viên xinh đẹp xác nhận yêu đương với chủ tịch câu lạc bộ Kịch – Alex trên thực tế đã nổi tiếng từ lâu, vậy nên chuyện họ yêu đương trở thành tâm điểm chú ý là điều khó tránh. Trước đó Alex đã từng tán tỉnh Pharm, không rõ bằng cách nào anh có pha bẻ lái thật nhanh sang 'em chồng' của cậu.
"He he." Del cười trừ chữa ngượng. "Chưa là gì so với Pharm nha."
"Hả ?" Pharm giật thót, sơ sẩy một chút nhân vật chính liền biến thành cậu luôn sao?
"Anh Dean tặng Pharm nhẫn đúng không ?"
Khi mới nghe tin anh trai tặng Pharm món quà đặc biệt, Del đã vô cùng kinh ngạc – Bởi đó là chiếc nhẫn anh cô kế thừa từ bà ngoại, vật có ý nghĩa quan trọng trong truyền thống gia đình.
"Ôiii, Pharm ngại ngùng đồ." Manaow đá lông nheo chọc ghẹo.
"Chưa biết chừng cậu ấy bán rồi." Team chẳng hề kém cạnh, lập tức bắt nhịp cùng Manow kẻ tung người hứng.
"Các cậu, đủ rồi."
Pharm chống không nổi hai cái miệng ghẹo người. Team và Manaow chẳng rõ nghe ai tiết lộ mà ngay từ đầu, họ đã luôn miệng gọi đó là nhẫn đính hôn.
Del thích thú bật cười. Cô mở di động, tình nguyện làm phóng viên hiện trường, định nhắn cho anh trai rằng người yêu anh đang cực kỳ xấu hổ. Nhưng chưa kịp bấm 'gửi', mũi đã ngửi thấy mùi vị bất thường.
"Mùi gì thế nhỉ?"
Team khịt khịt "Khét hả?"
Manaow ngắn gọn "Phải."
Cuối cùng, Pharm tá hỏa. "Thịt, thịt cháy rồi."
"Ôi, đệch!"
"Má ơi Team, đừng đổ nước, cậu tính hun khói cả lũ chắc!"
Phải tới khi miếng thịt tội nghiệp bị bỏ quên trên bếp nướng sắp bốc cháy, nhóm bạn mải mê tám chuyện mới oai oái la to. May mắn cho họ giờ đó quán vắng khách, nhân viên phụ trách mới hỗ trợ kịp thời; và vì không có thiệt hại, nên nhà hàng mới dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi cho những rắc rối mà họ gây ra.
Tuy nhiên từ bài học lần đó trở về sau, họ không bao giờ dám mang chuyện quan trọng ra quán ăn để bà tám nữa.
*****
Câu lạc bộ bơi trường đại học T đã bắt đầu kỳ huấn luyện đặc biệt, dành riêng cho những người chuẩn bị bước vào vòng loại của giải vô địch toàn quốc. Lịch tập dày đặc khiến Team khó có thời gian tụ tập bạn bè. Phần kiến thức trên lớp, Pharm và Manaow thay phiên giúp cậu tóm tắt cẩn thận gọn gàng, vì thế dù thường xuyên vắng mặt ở giảng đường, cậu vẫn có khả năng theo kịp.
Riêng với Hia Win, dạo gần đây chỉ cần thoáng thấy mặt, Team đã lập tức muốn co giò bỏ chạy. 'Người yêu người đương' hoàn toàn mất dạng, thứ còn lại là Phawin tàn bạo, ác ma mỗi khi xuất hiện cạnh hồ bơi chỉ đạo việc tập tành. Phải nói thêm rằng cậu và hia trong thiết lập quan hệ này, Win không những chẳng hề nể nang mà còn vô cùng chuyên nghiệp. Chả hiểu ảnh có biết hay không?
[Rào....Rào]
Buổi tối, trong nhà tắm phòng ký túc xá, Team đứng dưới vòi hoa sen ngửa cổ nhắm mắt, để nước xối khắp mặt lẫn đỉnh đầu. Lâu mới có một ngày nghỉ xả, sau khi tan học, tránh mất thời gian la cà, Team thẳng một lèo về ký túc. Cậu định bụng sẽ nuông chiều bản thân một chút bằng game và mấy gói bim bim.
Mặc dù tập luyện cường độ cao, song cậu lại ngủ giấc sâu mà không bị quấy rầy bởi ác mộng. Căng thẳng hoảng hốt biến mất là tín hiệu cho thấy tình trạng của cậu so với trước đã tốt hơn nhiều.
Team khóa vòi nước đặng mỉm cười.
...
Trên màn hình máy tính lúc này, các nhân vật đại diện trong game di chuyển khắp nơi, cùng với tiếng la ó không ngừng từ thiết bị âm thanh truyền tới.
"Anh Wan!!! Đừng đi hướng đó."
[Đậu má, lại mày nữa, ám hoài thế.]
Đầu dây bên này, Team cười muốn té ghế. Ngày này qua ngày khác, nhân vật của Wan luôn bị giết bởi cùng một đối thủ trong Game.
[Tao ẻ vào chơi nữa !]
[Cọc thế ?] Hung thủ vừa lấy mạng xong đã cà khịa người ta.
[Ờ, tao cmn cọc đấy. Nghỉ chơi đây, tao té.]
"Ò."
Hôm nay xem ra tâm trạng anh Wan không tốt, Team liếc đồng hồ thấy không còn sớm nữa, cậu quyết định nên ngủ thì hơn. "Vậy hôm nay dừng đây nha."
[Lần sau qua nhà tao chơi, rủ Pharm nữa.]
"Được ngay, nhưng với điều kiện anh Dean không đem em ra cắt tiết." Nghĩ thôi cũng khiến Team nâng tay xoa gáy một cách vô thức.
[Gọi sau nhé.] T-Rex nhỏ giọng nói.
[Biết rồi.] Ngay sau đó là giọng trả lời tức tối, có điều người này rõ ràng không từ chối mà ta.
Cuộc đối thoại kết thúc, tài khoản game của cả hai nhanh chóng thông báo 'đã thoát ra ngoài', game thủ còn lại có chút ngỡ ngàng.
[... tụi nó thân thiết từ bao giờ đấy ?] Ai đó lên tiếng.
không có câu trả lời, họ liền quay về trận chiến trong tích tắc.
Team gỡ tai nghe đặt cạnh máy tính, ngồi lâu một chỗ khiến cậu ê ẩm cả người. Cậu làm vài động tác vươn vai thả lỏng. Sau lần gặp mặt ở nhà, Team dường như có thêm cho mình một người anh lớn và một đứa em dễ mến. Có thời gian rảnh rỗi, cậu hoặc chơi game cùng hia Wan, hoặc chat chit với View. Hôm nào đó vui vui, hai người họ sẽ dẫn cậu đi ăn, nhiều tới mức khiến hia Win phàn nàn không ngớt.
[Tiiing]
Cậu rũ mắt nhìn di động, tin nhắn tới từ cái tên quen thuộc.
Winnie the pool: Ngủ cùng mày đêm nay nhé, nhưng về muộn chút.
(-__-)/: ok
Cậu trả lời kèm biểu tượng nụ cười ngắn gọn.
Từ khi thành cặp, thi thoảng họ sẽ luân phiên ngủ lại phòng nhau. Nhất là trong giai đoạn toàn đội đang tập luyện cam go, dẫu ban ngày ở chung, thì cũng là mỗi người một việc. Thậm chí có những hôm bận bịu đến độ về tới phòng liền ngã vật ra luôn. Thế nên bằng cách ngủ chung, họ sẽ tận dụng chút thời gian ôm chặt người nằm cạnh, hoặc trước khi mắt khép lại vẫn có thể trò chuyện đôi câu.
Nói sao ta... Đó là cảm giác tốt đẹp mà cậu vô cùng yêu thích.
Team nhắn tạm biệt với bạn game, tắt máy tính rồi leo lên giường, trong lúc nằm chờ hia Win về, cậu lấy di động ra nghịch. Nhưng có lẽ vì cả ngày thấm mệt, vừa ngả lưng xuống nệm, cậu đã ngay lập tức ngủ quên.
...
[Ùm]
Mặt nước xanh biếc dập dềnh gợn sóng, cái lạnh thấu xương như cứa đứt thịt da.
"Mình bơi thi đi anh."
[Ùm]
Thân thể cậu từ từ chìm sâu xuống đáy hồ tĩnh lặng.
[Ọc...Ọc]
Mặc cho cậu ra sức quẫy đạp, đôi mắt trợn trừng, miệng há to muốn ngớp không khí tới cỡ nào thì thứ cậu nhận được chỉ là nước ồ ạt tràn vào lồng ngực.
Đau quá!
Cứu!
Cứu với!!!
...
"Team!!!"
Chân tay cậu co quắp thành một cục, toàn thân run bần bật, kế đến là một trận ho long trời lở đất.
"Khụ... Khụ..."
Cậu cảm giác mình sắp chết.
"Bĩnh tĩnh lại nào, suỵt... Nhìn anh đi."
Gương mặt Hia Win lẫn trong bóng đêm mờ mờ ảo ảo, cậu vươn tay túm lấy vạt áo anh, nỗ lực bám víu anh như bám cọng rơm cứu mạng.
"Hia... em không... thở nổi..."
"Là mơ, mày gặp ác mộng, không sao đâu." Win áp hai lòng bàn tay đỡ lấy gương mặt cậu. "Hít thở sâu, nào... từ từ thôi, đúng rồi."
Team chậm chạp tìm nhịp nhở, nhưng dường như đau đớn vẫn còn nguyên. Cậu chìm trong cảm giác như bị ai đó bóp miệng mà dội thẳng nước vào trong, cổ họng rát như nứt toác.
"Nước... khụ... em ngạt nước."
"Không đâu, đây là giường." Đầu ngón tay Win vuốt ve gò má đầy nước mắt. "Không phải hồ bơi đâu Team." Win trầm giọng dỗ dành, tâm trí Team dường như lạc ở cõi nào, ánh mắt chỉ toàn là bối rối.
"... Là mơ?"
"Phải, mơ thôi."
Nghe chính miệng Phawin xác nhận, trong lòng cậu tìm được sự an tâm, song nhịp hô hấp chưa bình thường bao lâu thì toàn thân đã run lên vì sợ hãi.
... Vẫn giấc mơ đó.
Nhận ra Team hoảng hốt, Win lập tức nhích gần, dịu dàng ấn đầu cậu tựa vai mình, bàn tay trên lưng vỗ nhẹ, đem tới cảm giác an toàn cho cậu trấn tĩnh. Anh nhíu mày suy nghĩ. Về tới ký túc anh tìm tới phòng Team luôn, tắm giặt xong thì ngủ lại. Ngay khi đặt chân tới cửa đã nghe giọng Team nói mớ, sau đó biến thành một trận ho khan.
Vòng tay anh ôm siết lấy Team. Việc cậu thường xuyên mất ngủ vì căng thẳng trước mỗi trận đấu anh đã biết từ lâu, chỉ không ngờ còn có tình huống tệ hơn như nói mơ...
Đột ngột ho khan hay khó thở...
"Đỡ chút nào chưa ?"
Cái đầu tròn trên vai anh khẽ gật.
"Có thường xuyên gặp ác mộng vậy không ?"
Tay cậu bám vạt áo anh càng chặt, lặng im không trả lời, bản tính bướng bỉnh cố hữu khiến Phawin có chút bất lực, anh thở dài.
"Team, còn nhớ mình đã là gì của nhau không?"
Cánh tay ôm người yêu bướng bỉnh lay nhè nhẹ như đang làm nũng.
"Cho anh thể hiện năng lực bạn trai đi chứ, có thể trút bầu tâm sự khi buồn hoặc thay mày giải quyết những vấn đề rắc rối." – Nói tới đây anh cúi đầu, hôn lên trán. "Có được không?"
Win khàn giọng nghe có chút tủi thân, đồng thời cũng khiến mắt Team đỏ hoe vì cảm động.
Có lẽ đã đến lúc.
Cậu khẽ đẩy anh ra để nhìn cho rõ mặt, trông biểu cảm còn lo lắng hơn cả người vừa gặp ác mộng.
"Bình thường sẽ không tới mức như hia vừa chứng kiến."
Cậu chậm rãi giải thích. Nhưng thực sự, vừa rồi là lần đầu tiên cậu thấy mình cận kề cái chết. Thậm chí là nỗi đau đớn khi đuối nước cũng chân thật vô cùng.
"Có nghĩa là mày mơ thế này rất nhiều?" Chân mày Phawin nhíu chặt thành một đường. "Rồi mất ngủ cũng là vì nó?"
"Ừm. Ác mộng khiến em không ngủ được."
Cậu rướn người, mở ngăn kéo chiếc tủ đầu giường rồi từ đó lấy ra một khung ảnh cất kỹ.
Bức hình hai cậu nhóc khoác vai nhau tươi cười.
"Hia... em muốn kể với anh chuyện này."
*****
Rất nhiều năm về trước, vào một ngày mà bể bơi của một trường tiểu học vắng bóng người, vì là ngày tổng vệ sinh khu vực hồ và thay nước sạch nên toàn bộ thành viên nhí của câu lạc bộ đều được nghỉ.
"Team, không được."
Một cậu học sinh tiểu học đang túm áo cậu bé khác, lôi kéo nhằm ngăn cản hành động lẻn qua cánh cửa của đối phương.
"Giờ đang là lúc không có ai đó anh."
Bàn tay bé tí chỉ về phía hồ bơi, nơi bình thường luôn luôn có một đám nhóc trạc tuổi chúng thi nhau chen chúc, hoàn toàn không có ý định từ bỏ. Đứa nhóc bướng bỉnh cuối cùng cũng tìm ra cách, anh trai dù biết nó đang gây rắc rối, cũng không còn chọn lưạ nào khác là lách người theo sau.
"Toàn bộ bể bơi hôm nay là của chúng ta."
Team phiên bản mini phấn khởi hô to, nó hết nhảy chân sáo rồi lại chạy quanh. Không có người lớn ở đây đồng nghĩa nó có thể làm mọi điều mình thích.
"Thầy mà biết là tụi mình bị phạt chắc." Cậu nhóc lớn hơn vò đầu bứt tóc.
Vào tất cả các buổi chiều trong tuần, từ lúc tan học cho tới bảy giờ, hai đứa nhỏ sẽ cùng nhau đến đây tập luyện. Mẹ chúng thường tới sớm vào khoảng sáu giờ, xem các con mình chơi đùa rồi chờ tới giờ đón chúng. Đó là hoạt động hằng ngày diễn ra một cách đều đặn. Nhưng hôm nay, hai đứa nhỏ quên việc bể bơi tổng vệ sinh toàn bộ, khi chúng tới nơi thì thấy bể đóng cửa cùng tấm biển to đùng 'TẠM NGHỈ DỌN VỆ SINH'.
Do dự một lúc lâu, lại dư dả thời gian trước giờ mẹ đón, trong vài tiếng đồng hồ sắp tới, người anh lớn muốn dẫn em trai tới thư viện đọc sách nhưng thằng nhóc bướng bỉnh nhất quyết không nghe.
"Mình thi bơi đi anh ?" Team quăng quăng túi nilon đựng sẵn đồ bơi trên tay.
"Không được tự ý vào bể."
"Được mà, nước chưa lọc cạn đâu anh. Mình chơi một tí ti thôi. Một tiếng là đủ."
Cậu bé bắt đầu tung chiêu bài năn nỉ, nó túm cánh tay anh lắc qua lắc lại. "Một tiếng thôi thì không ai biết đâu. Chơi xong mình thay đồ rồi ra đây đợi mẹ."
Người anh có chút phân vân, song vẫn bị ánh mắt lấp lánh kia thuyết phục. Ai nỡ lòng nào từ chối em trai như vậy?
"Một tiếng thôi đấy?"
"Dạ."
Dứt lời, cậu nhóc liền thoăn thoắt thay đồ, còn liên tục thèm thuồng liếc xuống hồ, nghĩ thầm trong bụng.
Cái bể cậu bơi chẳng sót ngày nào, chơi một tiếng thì làm gì có chuyện.
[Ùm]
"A, mát quá."
Team nhắm mắt bơi thẳng ra giữa lòng hồ, còn không quên ngoái đầu, vẫy anh mình trên bờ mau mau nhập cuộc.
"Còn chưa khởi động." Người anh trai do dự.
Thầy giáo họ đã nhiều lần nhắc nhở, trước khi xuống nước, nhất định phải khởi động làm nóng người.
"Được rồi mà, mình chỉ nghịch xíu xiu, có phải luyện tập gì nhiều đâu anh." Cậu nhóc lập tức ngụp lặn một vòng minh họa cho anh xem.
Anh cậu nhanh chóng bị thuyết phục lần hai, leo từng bậc thang dẫn xuống hồ bơi, cùng cậu em trai hồn nhiên chơi trò té nước.
Niềm vui của trẻ con đôi khi đến từ những thứ đơn thuần như thế, bất kể nó có là đứa trẻ nghịch ngợm ra sao.
Team bám lên thành bể, chân đạp nước trượt về phía anh trai. Ngoài hai đứa ra thì chẳng có ai ở đây, nên cảm giác bể bơi so với ngày thường rộng hơn gấp bội.
"Mai này lớn em sẽ là huấn luyện viên số một."
Cậu ngoái đầu, tít mắt cười nói như thế với anh trai má phính.
"Vậy anh sẽ vào đội tuyển bơi quốc gia, em làm huấn luyện viên cho anh nhé." Anh cậu cũng cười, còn vui vẻ nghĩ về tương lai.
"Tuyệt vời. Vậy nếu anh là vận động viên của đội tuyển quốc gia thì em cũng là huấn luyện viên quốc gia đó."
Bắt đầu tập bơi từ hồi chúng còn chưa nhớ nổi, tới giờ tạm coi có kỹ năng bơi lội, không ngạc nhiên khi mơ ước của cả hai gắn liền với đường đua xanh biếc. Lại thêm ba mẹ khuyến khích động viên, may mắn khi cả hai góp mặt trong đội bơi nhí, cứ như vậy thì chẳng mấy chốc, con đường dẫn tới đội tuyển bơi lội quốc gia sẽ không quá xa xôi.
Mải mê cười cười nói nói, mãi cho tới lúc người anh lớn để ý tới thời gian.
"Lên thôi Team, mẹ sắp tới rồi." Chúng cần thay đồ và hong khô đầu tóc trước giờ mẹ đón.
"Ơ, chưa chơi được mấy?" Team trẻ con nhõng nhẽo. "Anh, hay mình bơi thi một vòng nữa, rồi lên tắm rồi đợi mẹ?" Cậu tìm cách thuyết phục.
Anh cậu nghĩ ngợi 'bơi một lượt cũng không quá tốn thời gian, vài mét đủ khiến em vui, coi như chiều thằng bé.'
"Đúng một lượt thôi đó, nghe chưa ?"
"Đồng ý !"
Hai anh em leo lên thành bể, chân đạp lên bậc chờ ngập nước hồ bơi, tư thế sẵn sàng để có thể nhảy xuống càng xa càng tốt. Huấn luyện viên lẫn vận động viên 'tương lai', mặt đứa nào cũng bừng bừng khí thế. Người chạm đích trước sẽ nhận phần thưởng là hai gói bim bim.
"Ba."
"Hai."
"Một."
"Bắt đầu !!!"
Hai bóng dáng nhỏ bé lao nhanh, thoắt cái đã ngụp lặn giữa mặt hồ xanh biếc. Team sải tay nhịp nhàng rẽ nước, liếc mắt thấy mình bị anh vượt trước, trong bụng đã bắt đầu nôn nóng không thôi.
Không chịu, cậu còn muốn hai gói bim bim kia nữa !
Cậu nhóc háo thắng Team đột ngột tăng tốc, lời thầy dạy lẫn lời anh nhắc cậu vứt sạch sành sanh. Tay vung, chân quẫy mỗi lúc một nhanh, cho tới khi toàn thân cảm nhận một cơn đau choáng váng.
"Aahh"
Chuột rút !
Chân tay cậu không thể điều khiển theo ý muốn, cơn co thắt chặt khắp các cơ, vùng bắp bị chuột rút gồ hẳn lên như trái bóng trên da, cảm giác duy nhất là đau dữ dội.
Phía bên kia, người về đích trước hiển nhiên là anh cậu, cậu bé ngoái đầu, nở nụ cười cao ngạo nhưng đơn thuần muốn chọc nghẹo đứa em trai, bởi cho dù chiến thắng vòng đua thì phần thưởng hai gói bim bim anh vẫn sẽ dành cho cậu.
"Team !!!"
Anh cậu cắn môi, gọi tên một lúc vẫn không thấy Team đâu nên bắt đầu lo lắng. Cậu bé dáo dác nhìn ngó xung quanh quan sát, hi vọng em mình chỉ chơi trò ú tìm giống như bao lần khác và sẽ núp đâu đó gần đây. Nhưng càng gọi càng chẳng thấy ai thưa, em trai chẳng hề xuất hiện dù chỉ là thấp thoáng.
"Team !!! Team !!! Trốn đâu rồi !?"
"Anh... Khụ..." Cậu thất thanh muốn hét.
Chới với giữa bể nước lớn, cánh tay nhỏ xíu đang nỗ lực vươn cao. Anh cậu trông thấy thì hai mắt sợ hãi trợn to, trái tim rớt thẳng một lèo xuống đáy.
Team đuối nước !!!
"Anh... Cứu.... khụ... Cứu."
Trẻ con rất nhanh đã mất sức, Team không còn vươn tay lên nữa, cơ thể cứ thế bị mặt nước nhấn chìm.
Anh trai cậu lao xuống trong tích tắc, khoảnh khắc ấy cậu nhóc nào có biết, đó là lần bơi nhanh nhất trong đời.
"Team... Team !"
Lặn sâu gần tới đáy hồ, người anh mới có thể tìm thấy em mình.
Không thể nào ! Không !!!
Trong lúc ý thức mất dần, Team mơ hồ trông thấy anh trai bơi về phía mình, bắt lấy cánh tay, vất vả kéo người lên mặt nước.
Tiếc rằng, anh cậu khi đó mới là học sinh tiểu học.
Mà sức của một đứa trẻ sao có thể kéo nổi một đứa khác lên bờ.
"Team, Team !"
Là ai đang gọi cậu ? Ý thức Team mơ màng, sặc ra một bụm nước xong thì ho dữ dội. Là ai vừa cứu cậu ? Rồi giúp cậu vỗ lưng ?
"Nhổ ra đi, làm tốt lắm."
"Khụ... Khụ... khụ"
Lồng ngực Team đau nhức, nước mắt liên tục trào ra. Cậu nhóc chỉ biết oà khóc thật to, cho tới khi nghe thấy tiếng mẹ gào lên trong đau đớn.
"Không ! Con yêu, đừng mà..."
Team run lên cầm cập, cách đó không xa, anh cậu nằm in bất động, bị vây quanh bởi rất nhiều người, họ đang thay nhau ấn lên ngực, thực hiện ép tim cấp cứu.
"Xe cứu thương tới chưa ?"
"Đang trên đường."
"Con !!!"
Tại sao chứ ?!?
Team khi đó không hiểu. Người đuối nước là cậu, tại sao người ngừng thở lại là anh?
"Anh..."
Thân hình nhỏ bé lảo đảo tìm cách đứng lên, cậu muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng cánh tay được người nào đó giữ lại.
"Anh !!!"
Sao lại thành ra thế này ?
"Anh !!!!"
Là ai muốn trở thành vận động viên bơi lội quốc gia ?
Là ai muốn em trở thành huấn luyện viên cá nhân đặc biệt ?
Anh !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com