một cô gái trẻ được mọi người gọi với biệt danh Tsunbur, cô là tộc trưởng đời thứ 13 của một bộ lạc chỉ còn vài chục người. Bộ lạc của cô có ước định với loài sói, nhưng cô không thể thực hiện lời hứa kia vì cô đã không còn là tộc trưởng, thật ra là chưa từng làm tộc trưởng vì tộc trưởng đời thứ 14 đã lên thay cô, phá hoại ước định trăm năm của bộ lạc và sói.Sói giận dữ và yêu cầu giao nộp người, tộc trưởng đời 14 nhẫn tâm đưa con trai mình đi thay cô gái được chọn. Cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm với sự bất công mà cậu bé phải chịu đựng, cô đã cùng cậu bé đến nơi ở của sói.…
Gồm nhiều câu chuyện không có cốt truyện rõ ràng, được viết dưới dạng tản văn hoặc truyện ngắn phi câu trúc, về những sự việc và cuộc sống thường ngày của tác giả.…
Đây là một truyện ngắn đầu tay mình viết, với mục đích để bay bổng trí tưởng tượng và giải tỏa căng thẳng, chân thành cảm ơn những bạn đọc đã ngó qua! Lưu ý, ảnh của mình là do mình dùng artbreeder để tạo ảnh nha.…
Chiến tranh đơn giản bắt nguồn từ tham vọng hay còn nhiều điều hơn thế. Những người bị lòng tham thao túng và đánh mất mình, nhưng đó là ai, bởi vì tất cả đều tin là mình đúng nên liệu họ có biết họ đang trong vũng bùn ...========================Lưu ý : - Đây là truyện có yếu tố BOYS LOVE. - KHÔNG REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO ! - Đọc phần tự giới thiệu của tác giả trước khi viết bình luận…
cái rét đột ngột đến khiến cho không khí càng trầm lắng xuống. những 'con chó' bẩn thỉu, bần hèn co rúm người lại, tay ôm người lại và chân không chiếc giày. còn bên này, lũ người giàu thưởng thức cái gọi là ấm cúng trong gia đình, gia đình không cảm xúc mà chỉ có quyền lực.…
mơ về nắng,nắng dệt nên từng hàng chữ, tôi thêu lên muôn vạn nỗi tình si.-Là một tập nhật ký nhỏ, mỗi trang giấy nhàu nát đều là bóng hình nàng thơ của tôi.Chẳng có số liệu, chẳng có gì,Chỉ là những cảm xúc yêu thương mà thôi.Ladies and gentlemen, Taylor Swift.…
Tên truyện: Tù Nhân Là Vợ.Tác giả: Veralyn.Thể loại: Chiếm hữu, Shota, Psycho, Yandere. -Lúc mới bắt đầu cuộc chơi, cậu ta đeo trên mình chiếc mặt nạ vô hại, khẽ trao em những lời mật ngọt, mời gọi em vào cái bẫy máu tanh do cậu vạch ra.Ở cái thế giới đã ngấm đẫm máu tanh do chiến tranh gây ra, đất nước thua cuộc phải miễn cưỡng trở thành tù nhân của nước thắng. Và cậu, là chủ nhân. Còn em, một trong những tù nhân của cậu. Tiếng hét thất thanh của các cô vợ đều vang lên vào mỗi đêm khuya, báo hiệu một người đã ra đi nhưng những trò chơi quái đản mang đầy vẻ chết chóc kia vẫn đều đặn được diễn ra vào mỗi tuần cho đến khi còn một người còn sống.Vậy, phải làm sao để sống sót? Phải làm sao để thoát khỏi kẻ điên ấy, khi mà mỗi ngày trôi qua đều có người phải bỏ mạng?_________________❌ TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG ĐỘC QUYỀN TẠI WATTPAD, VUI LÒNG KHÔNG REUP ĐI BẤT KÌ ĐÂU❌ ❗ Không chuyển ver dưới mọi hình thức❗…
Ta chính là Sophia và ta nguyền rủa tất cả con người ngăn cấm tình yêu đôi ta...Hỡi tình yêu mù quáng.Hỡi những điều cấm kỵ.Ta sẽ chiếm hữu nó.Xé xác xã hội ra trăm mảnh.Chỉ một lần duy nhất.Lũ đồng loại thối tha.Nỗi đau kiếp kiếp tới mục rửa.…
-Noémie 8 tuổi, mất cả cha lẫn mẹ trong một vụ tai nạn giao thông. Noémie không biết điều gì sẽ xảy ra phía trước, tương lai của em sẽ như thế nào khi em thẫn thờ dựa đầu vào bên cửa kính của tàu hỏa mà nghĩ suy, hướng mắt nhìn khung cảnh Paris có lẽ là lần cuối cùng em được ngắm nhìn.-Noémie 8 tuổi lần đầu cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi lòng người.-Noémie, ở nhà mọi người gọi em với rất nhiều cái tên, khi thì ngắn gọn là Noé, phiên âm là nô-é, khi thì là "mày", "con ranh", nhưng em chỉ thích được gọi đầy đủ là Noémie, và người đáp ứng được điều đó là chị Renée và Renée cũng thích em gọi chị ấy là Renée, đầy đủ mà không tắt như cách Renée gọi em.-Noémie trong một lần tung tăng quanh thị trấn, em tìm ra được một khu vườn nhỏ, nhiều hoa, hoa nào cũng đẹp, nhiều lá, lá nào cũng xanh, nhiều cỏ, cỏ rậm rạp vô cùng. Em mê đắm và yêu thích khu vườn vô cùng, một khu vườn nhỏ dành cho riêng em. Khu vườn là nơi em trải mình ngắm nhìn trời cao và xanh, là nơi mà những lúc lơ đễnh trốn việc mà nằm ngắm hoa và hưởng gió, là nơi mà những lúc cảm giác đơn côi và hiu quạnh xâm chiếm lấy thể xác em, thể hiện bằng những giọt lệ tuôn. Em chỉ muốn nằm mãi nơi đây, hòa mình vào hoa lá, thơ thẩn nhìn những dạt mây trôi để không phải quay về ngôi nhà đó, nhưng mà còn chị Reneé thì sao...nhưng mà em ưu tiên ước muốn của bản thân mình hơn...và quả thực ước muốn của Noémie đã thành hiện thực khi trong một buổi chiều tà, linh hồn và thể xác em của em đã nằm lại mãi nơi đây, giữa hoa và lá.....Ảnh bìa : từ Pinterest.…
ngạt thở. tình anh, tình em, tình đất mẹ cha ông.luyến lưu. tình anh, tình em, tình non sông tổ quốc.-tớ tìm thấy vài lời văn cũ năm ngoái, khi còn học lớp 11.lúc ấy vẫn chưa viết xong nên chẳng vội đăng lên. cho đến khoảnh khắc này đây tớ vẫn xem điều nhỏ bé này là niềm tự hào của mình.tớ không chắc mình có thể viết tiếp được không, tâm hồn tớ mất đi sự mộng mơ ngày cũ. tớ sẽ tạm thời để câu chuyện này ở mục [complete], nhưng dù sao đây vẫn là một mẩu chuyện xưa hãy còn dở dang.…