End
13.
Soobin lâu ngày không thấy Yeonjun, liền cả gan qua nhà tìm kiếm. Nhưng bất kể là cậu có làm cách nào thì cũng không tìm được tung tích của Yeonjun.
Soobin liền lên sở cảnh sát báo mất tích, sau ngày hôm đó là chuỗi những ngày mất đi thế giới của Soobin.
Thói quen ôm anh, hiện tại không còn anh để ôm nữa. Soobin đọc lại từng dòng tin nhắn ngọt ngào trong điện thoại, không kiềm được mà mím môi bật khóc.
Nghĩ lại thấy bản thân quá lạc quan, không thể thấu hiểu anh, không thể là một chỗ dựa vững vàng cho anh được.
Vài ngày sau, cảnh sát tìm được chiếc khăn choàng và đôi giày cũ của Yeonjun trên bờ biển. Nhận về hai món đồ đã ướt nhẹp vì nước, Soobin cũng đủ hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Run rẩy ôm hai món đồ vào lòng, mặc cho nó lạnh lẽo, ướt đẫm. Lòng cậu đây còn lạnh hơn nó gấp vạn lần.
Liệu Soobin đã gây ra lỗi lầm gì để anh lại bỏ đi không lời từ biệt. Soobin dựa lên tường, ngồi trong góc phòng mà khóc. Từng tiếng nghẹn ngào bi ai, từng giọt lệ sầu đau cứ thế tuôn trào theo tâm trạng.
Thật khó để diễn tả cảm xúc hiện tại của cậu, anh chỉ là một người bạn, nhưng Soobin dành tình cảm cho anh còn hơn cả người bạn. Ngày mà cậu nhận ra cậu yêu anh thì đã quá muộn.
"Yeonjun..em yêu anh"
14.
Nhớ lại những lần Yeonjun kể cho cậu nghe những lần bị đánh. Lời kể thôi cũng khiến con tim cậu não nề.
"Em biết không, cái thắt lưng ấy. Ông ấy quật vào người anh, đánh liên tục đến khi ổng hả giận hoặc là quá mệt nên nằm ngủ thôi. Nhiều lúc đánh xong là ông ấy đẩy anh ra ngoài, mặc kệ anh sống chết ra sao. Như lần đầu em gặp anh đấy"
Lặng lẽ, trầm mặc, nhìn từng vết bầm, vết xước, những vết thương khó lành. Hơn hết, vết thương tồn tại mãi, đeo bám anh đến suốt cuộc đời là vết thương tâm hồn, vết rạn nứt của tình thương.
Anh thiếu thốn, từ vật chất đến tình yêu. Vậy mà anh vẫn có thể bước tiếp, bước qua hàng vạn chông gai. Mệt quá thì nghỉ ngơi, không được bỏ dở, tiếc rằng ở độ tuổi thanh xuân, anh lại bị cuộc đời vùi dập đến gục ngã.
Tương lai anh vẫn còn dài, trong một lần nông nổi anh lại vô tình rạch một đường sâu vào tim người ở lại. Để người nhớ về tình yêu mà họ đã từng, những mảnh vụn của kí ức lại xát thêm muối vào trái tim vỡ nát.
14.
Bà của Soobin nghe tin Yeonjun mất thì cũng không khỏi đau lòng, bà thương đứa nhóc ấy như cháu trong nhà. Mà nỡ lòng nó bỏ bà mà đi, tâm hồn trẻ dại, không suy nghĩ thấu đáo đã vội bước đi.
Nhưng cũng chẳng thể trách thằng bé được, ngần ấy năm chịu tổn thương, có lẽ đã đủ vụn vỡ. Lựa chọn này xem như giải thoát cho thằng bé khỏi người cha khốn nạn của nó.
Nhưng bà tội cho cháu bà, Soobin quá yêu Yeonjun, ngày nào nó cũng thất thần. Ôm lấy cái khăn choàng mà khóc. Bà có nói đến nhường nào cậu cũng chẳng chịu nghe.
Tình yêu đôi lúc thật ngọt ngào, nhưng cũng có khi thật cay đắng. Lần đau này chấm dứt sự đau khổ của anh. Cũng chấm dứt một cuộc sống đầy tình thương của cậu.
Khuôn mặt thấm đẫm nước mắt. Cậu nghẹn ngào cầm tấm ảnh, sờ lên khuôn mặt tươi cười trong ảnh. Khoản lệ sầu lại ứa ra nhiều hơn
"Chuyện tình nào cũng có kết đẹp như trong mộng, nhưng chuyện tình đôi ta lại một người níu một người buông"
15.
Khoảng thời gian sau cái ngày anh mất. Soobin sụt mất vài cân, mắt lúc nào cũng trong tình trạng sưng húp, đỏ hoe.
Hôm nay Soobin tươm tất chuẩn bị quần áo gọn gàng. Ghé tiệm bánh kem mua một chiếc bánh thật xinh, mua một đoá hồng trắng.
Bước vào nơi chôn cất, cậu lướt mắt tìm kiếm tấm đá khắc tên anh. Lại gần với nụ cười, đặt chiếc bánh kem xuống trước phiến mộ lạnh lẽo. Cậu ngồi xuống bắt đầu hát.
"Mừng ngày sinh nhật của anh..."
Phải, hôm nay là sinh nhật Yeonjun tròn 19 tuổi. Soobin vừa vỗ nhẹ tay vừa hát, hoàn tất bài hát, cây nến trên bánh cũng bị một làn gió thổi tắt.
Soobin cười, cắt bánh ra, anh một miếng, cậu một miếng.
Vừa ăn vừa kể chuyện, cậu kể đủ thứ trên đời cho anh nghe. Từ chuyện bà mua cho cậu chiếc máy chơi game mà cậu thích. Được mua vé xem phim đầu tiên trong đời.
Đến thìa bánh kem cuối, Soobin mới ngừng lại nụ cười, mũi cay cay, cậu lại nghẹn ứ.
"Nhưng có một điều em vẫn luôn mong, luôn nhớ. Em nhớ nụ cười của anh, em nhớ giọng nói của anh, nhớ cả hơi ấm, mùi hương của anh. Những thứ mà cả quãng đời sau này em cũng không thể có được"
Ăn nốt thìa bánh cuối, Soobin gục mặt, tủi thân lau nước mắt.
"Lúc anh quyết định lựa chọn cách đó, anh có nghĩ cho em không? Anh có nghĩ em ở lại sẽ nhớ anh biết bao. Tình cảm này biết để đâu cho hết"
Nhẹ sờ lên hình ảnh cười tươi trên mộ, Soobin cười, nhưng nụ cười ấy không có chút gì là vui vẻ. Khoé môi vừa kéo lên, lập tức có giọt nước mắt rơi xuống.
Sự đau đớn giằng xé lấy tâm can, Soobin hận không thể giữ anh lại bên mình.
Thôi thì gửi trái tim xuống, giúp anh ủ ấm những ngày dưới đáy sâu của biển cả.
16.
Ngày nào Soobin cũng mất ngủ, hễ nhắm mắt sẽ thấy hình ảnh chìm sâu xuống biển của anh. Nhưng tay chân cậu lại cứng đờ, chẳng thể chạy đến giữ đôi tay ấy lại.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia từ từ biến mất.
Giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Soobin không khỏi ám ảnh. Yeonjun cứ loanh quanh luẩn quẩn trong tâm trí cậu.
Ngồi ngẫm lại từng chút kỉ niệm đẹp của cả hai, Soobin bất giác mỉm cười. Cậu lượm nhặt từng mảnh kí ức, viết tất cả vào một quyển sổ nhỏ.
Đọc lại lần nữa, Soobin như đắm chìm trong khoảng thời gian hạnh phúc ấy.
Đến trang cuối cùng, nó kéo cậu trở về thực tại tàn khốc. Sự thật vẫn là sự thật, Soobin mệt mỏi ngửa cổ nhìn lên trần nhà.
Nhớ ngày đầu Yeonjun được cậu tổ chức buổi sinh nhật nhỏ. Bánh kem bé tí rẻ tiền, món quà với giá bèo bọt. Nhưng đó là buổi sinh nhật đầy đủ nhất của anh.
Cảm nhận được vị ngọt nơi đầu lưỡi, hơi ấm trong bàn tay. Cả sự hạnh phúc của tình yêu thương, hay đôi khi có chút đắng nghẹn khi đan tay lại mà ao ước.
"Nhưng có lẽ sau này không còn ai mua quà sinh nhật cho anh, cũng không còn ai để nhận quà sinh nhật được nữa.."
Dưới ánh đèn lập loè, ánh sáng của mảnh thủy tinh chiếu rọi lên khung cửa sổ. Nó cứ tuôn từng dòng, từng dòng như suối chảy.
Ánh sáng vòm trăng chiếu qua khung cửa sổ, cứu vớt lấy tâm hồn lạc lõng giữa trời đêm.
17.
Bà gọi Soobin xuống ăn cơm nhưng chẳng thấy hồi đáp, bà bèn bỏ cái muôi xuống, tắt bếp rồi lên phòng cậu. Thấy cửa không khoá, bà đẩy cửa vào.
Khung cảnh bên trong khiến tim bà đứng một nhịp.
Cổ tay Soobin cứa một đường, dưới bàn tay là một vũng đỏ tươi, nhơ nhớp, nó thấm lên cái vòng trắng trên cổ tay.
Tay còn lại Soobin cầm mảnh thuỷ tinh đã bể, sắc lẹm.
Bà cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt bà hiền từ, bà nghẹn ngào, đến lay bả vai Soobin.
"Soobin ơi, xuống dưới ăn cơm bà nấu nghe"
Im lặng.
"Bà biết con nhớ Yeonjun, nhưng con nỡ bỏ bà đi sao?"
Im lặng.
"Thôi thì mai mốt con dẫn Yeonjun về nhà thăm bà rồi hẵng đi biết chưa? Bà nhớ hai đứa lắm"
Ôm đứa cháu vào lòng, bà mặc kệ vạt áo bà ba đã vương vết máu. Đôi mắt bà mờ dần, vô thức để rơi giọt nước mắt.
17.
Bà nhìn hai nấm mộ trước mặt, thầm mừng cho đứa cháu, hy vọng nó kiếm được Yeonjun và thực hiện lời bà nói. Bà thực sự nhớ hai đứa nó lắm.
Bóng lưng gầy của bà rời đi, nếu Soobin mà có thấy ắt hẳn sẽ hối hận lắm. Đến cuối đời bà vẫn không còn ai bên cạnh để dưỡng già.
Bà tiếc, bà tiếc cho tình đẹp kết đau của hai đứa cháu nhỏ. Bà nhìn hai cái khăn choàng hệt nhau trên tay, thắt một nút thật chặt, bà muốn kiếp sau hai đứa cũng gặp lại nhau. Yêu nhau rồi lấy nhau, đừng gặp bất cứ trở ngại.
Kiếp này Soobin nợ bà một tình thương. Nhưng cậu nợ Yeonjun tình sâu nghĩa nặng.
Mặt trăng, mặt trời cứ thay phiên nhau. Có Mặt Trăng thì mất Mặt Trời và ngược lại. Như đôi uyên ương một mất một còn.
Và hiện tại thì đôi ấy đều mất, nhưng chẳng biết kiếp sau có thể cảm thấy được sợi chỉ đỏ trên ngón tay mà tìm thấy nhau hay không.
Đừng để lạc mất nhau, nếu có kiếp sau ráng làm lại.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com