Two
7.
Bà cậu thấy trời đang trở lạnh, nên móc cho cậu và Yeonjun hai chiếc khăn len màu kem, theo Soobin thì nó có hơi sến sẩm với một đứa con trai như cậu. Còn Yeonjun cực kì quý cái khăn này, lần đầu cậu được tặng một cái khăn đẹp như vậy, còn rất ấm nữa.
"Con cảm ơn bà, khăn ấm lắm, bà khéo tay thật đó"
Lâu lắm rồi mới nghe được lời khen, bà bật cười, nhìn thằng nhóc mà bà xem như con cháu trong nhà. Chà, thằng nhỏ càng lớn càng trông đẹp nhỉ, bà cảm thán trong đầu.
8.
Yeonjun được bà dạy cho móc len, anh thấy móc len thật thú vị, còn có thể rèn tính nhẫn nại của anh nữa.
Từ đó cứ hễ rảnh rỗi là anh lại qua nhà Soobin, ngồi tập trung đan đan rồi móc móc. Soobin bị những cuộn len đầy màu kia tước đi sủng ái liền cảm thấy buồn buồn.
Anh đang móc len thì cậu luồn vòng tay qua eo anh, tựa cằm lên vai anh làm phiền.
"Yeonjunie, chơi với em đi"
Từ khi làm bạn với Soobin, anh không quá xem trọng chuyện kính ngữ nữa. Không có cũng được mà nhỉ? Dù sao thì anh cũng rất thích khi Soobin gọi thẳng tên anh.
"Lớn đến mức nào rồi còn đòi anh chơi với em?"
Anh tập trung hết mức vào việc móc len nên trả lời qua loa cho có. Soobin thấy anh phớt lờ liền hơn tủi, chỉ im lặng tựa lên vai anh.
Sau vài phút thì anh cũng móc nốt phần còn lại, là một chú cá. Mặc dù nó hơi méo mó một chút nhưng xem ra cũng đẹp. Anh đưa chú cá lên trước mặt Soobin.
"Nè, tặng em đó"
Bị anh lơ nên Soobin còn giận một chút, không trả lời anh. Thấy không có động tĩnh, Yeonjun quay mặt lại, cậu cũng buông vòng tay ra. Anh ngồi sát với Soobin, vừa nhìn cũng biết Soobin đang dỗi anh.
Hôn nhẹ lên má cậu, anh biết chỉ có cách này mới dỗ được cậu em hay mè nheo này thôi.
Cảm giác đôi môi mềm mại ấy lướt qua bên má, Soobin liền đỏ mặt, lồng ngực bên trái cũng vì thế mà rộn ràng.
Anh đưa cậu con cá anh vừa móc, Soobin ngượng ngùng cầm lấy, âm thầm đút vào túi quần.
9.
Anh đang làm ở cửa hàng tiện lợi thì điện thoại Soobin điện đến. Cậu dặn dò anh nhớ mặc áo ấm, mua chút gì đó ăn vào cho đỡ kiệt sức.
Kết thúc cuộc trò chuyện 5 phút. Anh ngồi trên ghế bên trong quầy tính tiền, hai tay xoa vào nhau tìm hơi ấm.
Yeonjun lấy ví tiền trong cặp ra, chỉ còn chút ít. Đủ để đóng tiền điện nước và dư một ít để cung phụng lão già vô dụng kia.
Anh chán nản vứt ví tiền vào cái cặp sờn cũ, hai tay run run đút vào túi áo. Tiếng nói cười của một gia đình làm anh chú ý đến.
Người cha nắm tay con ông ấy dắt vào tiệm, người mẹ đằng sau dặn con đi chậm kẻo trượt ngã. Một gia đình đầm ấm trong cái thời tiết buốt giá.
Anh không thể rời mắt khỏi họ, thấy đứa trẻ kia được ba mẹ cưng chiều, anh không khỏi buồn tủi.
Mẹ anh tự sát khi anh vừa lên 5, bà không chịu nỗi cái thói du côn, vũ phu của ba mỗi khi rượu chè. Bà trong một phút tuyệt vọng, uống hết chai thuốc sâu dưới góc bếp.
Nghe bà ngoại kể lại trong một dịp về quê, anh không nhớ hình dáng của mẹ. Bà tóc dài, hay tóc ngắn? Liệu vòng tay của mẹ có ấm áp như lời mà sách viết hay không?
Anh thật khao khát trải nghiệm cảm giác được ba mẹ một lần dẫn đi chơi, dắt tay anh vòng quanh công viên hay các khu vui chơi nhỏ.
Hoặc chỉ đơn giản là một bữa cơm có đầy đủ ba mẹ anh, mẹ sẽ liên tục gắp thức ăn cho anh. Ba thì sẽ hàn huyên về những món đồ chơi độc đáo mà ông sẽ làm cho anh.
Nghĩ đến thôi cũng thấy thật xa vời, anh cúi mặt lau đi giọt nước mắt. Sự lạnh lùng của hai chữ gia đình mà anh cảm nhận ở nhà nó cay nghiệt, đắng lòng làm sao.
Kể cả anh có chui vào chăn, trùm kín từ đầu đến chân cũng không trốn chạy được tiếng chai bia vỡ vụn ngoài cánh cửa. Tiếng mắng chửi của ba anh mỗi lần say xỉn.
Anh chỉ biết nằm co ro trên giường, tìm kiếm sự an toàn trong chiếc chăn mỏng dính. Hai tay bịt lấy miệng ngăn tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng.
Anh ước mỗi lúc thế này, mẹ có thể đến và ôm anh, bảo bọc anh trong vòng tay ấm áp. Có lẽ cả đời anh cũng không thể biết được cảm giác được mẹ ru hời trên chiếc võng chong vanh là như thế nào.
10.
Đôi mắt sưng đỏ đến mở không lên, gục đầu vào vai Soobin mà uất ức. Anh ghét người đàn ông kia chạm vào anh, thật kinh tởm.
Hôm đó ông ta nhậu say xỉn về, lẻn vào phòng anh lúc anh ngủ. Giở trò kinh tởm, may mắn là anh tỉnh dậy kịp, nhanh chân né khỏi ông ta rồi chạy thẳng qua nhà Soobin.
Nghe anh kể, Soobin chỉ biết ôm anh mà thôi, trái tim trong lòng nhói lên từng cơn theo từng tiếng nấc của anh. Yeonjun chịu quá nhiều đắng cay, tuổi 18, độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất đối với bất kì ai.
Nhưng đối với anh, đó là một cơn ác mộng.
"Ông ta sờ lên chân anh, đụng chạm lên người anh. Binnie...anh sợ lắm, anh..."
Giọng anh run rẩy, tầm mắt nhoè đi, mọi thứ đều mờ đục trong mắt anh.
Soobin xoa lưng anh, đôi mắt cũng ứa nước. Đến khi nghe anh nói sợ, giọt nước mắt ấy nặng nề rơi xuống.
Chẳng biết tự bao giờ mà Soobin có thể rơi những giọt nước mắt đau thương ấy. Khóc một cách xé lòng, khóc cho một người dưng.
11.
Có lần, Soobin dẫn anh ra biển nghịch cát. Giờ đã chuyển hè, thời tiết cũng ấm hơn đôi chút. Yeonjun tựa đầu vào vai Soobin, vô tình hỏi một câu khiến nhịp đập ở tim cậu khựng lại một nhịp.
"Soobin, cảm giác được biển bao bọc sẽ như thế nào nhỉ?"
"Em không biết, nhưng có lẽ là rất lạnh. Sao anh lại hỏi thế?"
Yeonjun bật cười, xua tay nói không có gì. Chỉ hỏi cho biết. Nhưng trong lòng Soobin dấy lên sự lo lắng chưa từng thấy.
Ánh mắt Yeonjun dần nhoè đi, trong đầu loé lên một suy nghĩ.
Sóng biển cuộn từng hồi dồn dập, gió thổi qua làn tóc đen, mặt trời dần chìm xuống biển. Hoàng hôn đẹp biết mấy, màu cam hoà lẫn với vàng, mặt nước như phản chiếu hình ảnh xinh đẹp ấy.
Mặt trời từ từ chìm xuống rồi khuất hẳn, để mặt trăng chiếm chỗ. Bầu trời đen ngòm, chỉ còn ánh trăng lập loè sáng.
12.
Đứng một mình trước biển, Yeonjun nhìn xa, đôi mắt chất chứa nỗi niềm khó tả. Càng nghĩ về Soobin, lòng anh như bị hàng ngàn mũi nhọn châm chích, sự luyến lưu trong anh cũng không thể níu kéo anh ở lại.
"Soobin, anh xin lỗi, đừng hận anh. Chỉ có cách này mới là lối thoát duy nhất mà thôi, đừng trách anh nhé"
Để lại tấm khăn choàng lạnh buốt, mặc cho sóng biển dồn dập. Anh lau vội đi dòng nước mắt, rồi lại bật cười. Yeonjun không biết liệu lựa chọn này có thực sự giúp anh hay không.
Anh chỉ biết khi chìm xuống đáy biển đen ấy thì chẳng còn gặp lại cậu em mà anh thương nhất nữa.
Bước chân nặng nề, anh nhẹ tiến đến gần mặt biển. Nước biển lạnh lùng hất từng đợt nước mặn chát, lạnh ngắt lên người anh. Cái lạnh len lỏi qua lớp áo mỏng, bao phủ khắp làn da anh như ôm anh vào lòng.
Từng đợt sóng cuộn trào đẩy anh ra xa hơn, ánh trăng hôm nay như muốn soi sáng cho một tâm hồn lạc lối.
Sóng biển như nắm lấy tay anh, kéo anh đi để thoát khỏi cuộc đời cay nghiệt ấy. Để linh hồn nương tựa vào đáy cát.
Người anh có thể nghĩ đến bây giờ chỉ có Soobin, trong đầu anh lặp đi lặp lại lời nói xin lỗi cậu.
Đến lời xin lỗi cuối cùng, không còn ai thấy bóng dáng cậu con trai ấy nữa cả.
Chỉ còn tiếng sóng biển đánh vào từng hồi, ánh trăng cũng như mờ đục đi đôi chút. Trên thế gian lại mất đi một sinh linh nhỏ bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com