Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7




"Ri Jung Hyuk-ssi, em không ngủ được". Jung Hyuk mở to mắt, tầm nhìn mơ hồ trong giấc ngủ, và chắc chắc , có một vết hằn giữa đôi lông mày của vợ anh. Đây là câu nói anh nghe thấy vợ anh thì thầm trong giấc mơ của anh.

"Sao vậy em?" Jung Hyuk cố gắng để mở mắt to hơn, ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ treo tường, nhận ra đã hơn 2 giờ sáng. Cả hai đã mở cửa sổ và anh nghe thấy tiếng cây xào xạc trong gió, đêm mùa thu se lạnh và mát mẻ. Se Ri nhún vai.

"Em không biết- chỉ là bồn chồn. Em đang rất mệt nhưng em không ngủ được." Cô không lạ gì với những đêm mất ngủ, nhưng kể từ khi đoàn tụ với Jung Hyuk, chứng mất ngủ của cô đã được cải thiện đáng kể. Anh cảm thấy cô đang cố gắng dãn chân bên cạnh anh và sau đó cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, thở dài. Mặc dù kiệt sức cả ngày, não của cô dường như không thể ngừng hoạt động.

"Em không thể tin rằng chỉ trong mấy tháng nữa thôi, sẽ có một em bé nhỏ xíu nằm giữa hai vợ chồng mình. Cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi mãi mãi." Jung Hyuk ậm ừ trả lời. Anh yêu cô, anh thực sự rất yêu cô, nhưng suy ngẫm về những điều kỳ diệu của cuộc sống vào lúc 2 giờ sáng không phải là điều anh có trong đầu.

"Ri Jung Hyuk-ssi?"

"Ukm, em muốn gì, cứ nói đi, anh nghe." Anh thì thầm và hôn lên đầu cô nhưng mắt vẫn nhắm ngái ngủ.

"Mà thôi,.. anh ngủ đi, hôm nay anh đã có một ngày dài rồi." Jung Hyuk cảm thấy thật kinh khủng, nếu anh cho phép mình chìm trong giấc ngủ và để vợ mình với những suy nghĩ của cô ấy. Vì vậy anh tự cố gắng đánh thức mình và chống đỡ người mình bằng khuỷu tay của mình.

" Không, không, không sao. Anh tỉnh rồi. Em muốn làm gì?" Anh nhẹ nhàng nói. "Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì em muốn."

"Em muốn gì cũng được hả?" Anh nhận ra nụ cười tinh quái mà cô đang chớp mắt với anh và anh hối hận ngay lập tức.

"Em muốn pajeon."

"Bây giờ?"

Vậy là vào 2 rưỡi sáng, Se Ri tìm đủ nguyên liệu để làm món bánh trong khi Jung Hyuk ngủ gật trên ghế trong phòng bếp trong khi đợi cô tìm đủ hết các nguyên liệu- Anh có thể ngủ ở bất cứ đâu, đặc quyền của những người quân nhân. Và rồi chỉ cần một cái chạm của cô trên vai anh và khuôn mặt tội lỗi của cô trong tầm mắt anh làm anh tỉnh ngủ ngay lập tức.

Không phải là Se Ri không biết nấu ăn, nhưng Jung Hyuk không đủ tin tưởng nếu để vợ anh vào bếp vào bếp một mình. Nhưng đối với cuộc đời của cô, Se Ri dường như không có được độ chính xác của các loại bột mà chỉ Jung Hyuk mới có thể tạo ra một cách hoàn hảo.

Vẫn đang ngái ngủ, Jung Hyuk ném và trộn các nguyên liệu vào một cái tô và suýt làm cháy chiếc bánh đầu tiên nếu Se Ri không thúc cùi chỏ vào anh. Một lúc sau, mùi bánh pajeon thơm lừng lan toả khắp phòng bếp.

Jung Hyuk nhìn Se Ri cắn một miếng, nhắm mắt lại khi cô nhai và tất cả sự buồn ngủ của anh biến mất ngay lập tức bởi vì anh muốn lưu giữ hình ảnh trước mặt mình vào ký ức. Hình ảnh Se Ri với mái tóc được búi lại một cách lười biếng, mắt nhắm nghiền thích thú, xuýt xoa tán thưởng món ngon mà anh vừa làm. Luôn luôn trong những khoảnh khắc này, anh nhận ra rằng những điều bình dị trong cuộc sống mới là điều phi thường nhất.

Se Ri, và bây giờ là đứa con trong bụng của cô sẽ là động lực thúc đẩy anh tiến về phía trước để đối mặt với bất cứ điều gì có thể đến. Điều đó nhắc nhở anh về lý do tại sao anh có thể làm bất cứ điều nhỏ nhặt này cho cô. Và anh quyết định rằng anh không phiền nếu anh phải thức dậy vào 2 giờ sáng hằng ngày bởi vì Se Ri và Peanut xứng đáng được anh chăm sóc. Và nó khiến anh suy nghĩ, về điều gì đó mà anh luôn ghi nhớ trong đầu kể từ khi gặp cô trên ngọn đồi ở Interlaken ngày đó.

..............................

Mẹ của Se Ri vừa bay qua Thuỵ Sĩ để thăm hai vợ chồng cô.

"Eomma, mẹ đã giữ tất cả những thứ này hả?" Se Ri nói trong sự hoài nghi khi cô lướt ngón tay cái lên một bên tai của món đồ chơi sang trọng trong hộp-mềm và mịn, tất cả đều là của cô.

Nói cô ngạc nhiên là một cách nói quá. Kể từ khi chuyển ra khỏi nhà của gia đình cô, Se Ri chưa một lần bước vào để lấy đồ đạc của cô, chỉ ghé vào những buổi tối ăn cùng gia đình không thường xuyên mà ba cô luôn khăng khăng bắt cô tham gia, thường là im lặng và khó xử một cách đáng kể. Se Ri không bao giờ có thể ngờ rằng mẹ cô vẫn giữ những vật dụng thời thơ ấu của cô. Mẹ cô cười. Khi Se Ri sờ vào từng đường may vải của các món đồ chơi sang trọng đó, cô khẽ hỏi bà.

"Eomma, nếu con không biết làm mẹ thì sao?" Câu hỏi của Se Ri hoàn toàn là vô tình và ngây thơ, nhưng nó khiến Han Jeong Yeon mất cảnh giác, tấn công như một tia chớp vào trái tim bà, tan tành và tàn khốc. Bất chấp hơn hai mươi năm bị ghẻ lạnh, bà tự nhiên thấy mình rơi vào vai trò làm mẹ của mình. Bởi vì Se Ri, con gái yêu của bà, ngoài những góc cạnh cứng rắn và chiếc lưỡi sắc bén. Bà nhận ra, Se Ri vẫn là đứa con gái bé bỏng khóc vì sợ hãi, giật mình hoặc lạc lối. Thật ngạc nhiên và bất ngờ lúc đó, Se Ri vẫn yêu thương, trìu mến và tha thứ cho bà như ngày cô vẫn là một đứa trẻ.

Sự thay đổi trong cảm xúc của mẹ cô không được Se Ri chú ý vì bà luôn giữ cho khuôn mặt của bà ổn định để không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì không đáng.

"Lúc đầu mẹ cũng không biết làm thế nào, nhưng mẹ đã học được trong suốt quá trình nuôi các con, và bây giờ mẹ vẫn đang học." bà ngập ngừng một lúc, đưa tay ra nắm chặt tay con gái mình.

"Se Ri-ah, mẹ biết mình không phải là người mẹ tuyệt với nhất.." Se Ri nhìn bà với đôi mắt kinh hoàng, chỉ nhận ra sức nặng của câu nói của cô lúc này.

"Eomma, con xin lỗi." cô lắc đầu. " Con không.. con không cố ý như vậy." giọng cô trở thành một lời thì thầm, đôi mắt đầy sự xin lỗi.

"Không sao đâu. Se Ri-ah, mẹ rất vui vì chúng ta đang đi đúng hướng." bà siết chặt tay Se Ri. " Đừng chỉ nói với con của con rằng con yêu chúng, mà hãy cho chúng thấy rằng con yêu chúng hằng ngày." cái nắm tay của mẹ cô thật ấm áp và an ủi.

"Mẹ chắc rằng con sẽ ổn thôi, Se Ri-ah."

Sẽ luôn có chút hối tiếc vì bà đã không thể làm điều đó và phút chốc, Jeong Yeon chìm trong nỗi buồn và khao khát tự hỏi mối quan hệ của họ sẽ diễn ra như thế nào nếu bà không mang theo sự oán hận trong suốt những năm dài đó. Nhưng bà bằng lòng với những gì họ có bây giờ, bù lại khoảng thời gian đã mất.

"Có thật vậy không?" Se Ri lại cảm thấy mình như một đứa trẻ nhỏ, kiên nhẫn chờ đợi sự trấn an của mẹ.

"Uhm. Đúng vậy." Đó là tất cả những gì cô cần nghe.

"Vậy bây giờ con thấy thế nào rồi?"

Trong mắt mẹ cô, Se Ri đang rất rạng rỡ- khuôn mặt tròn hơn một chút, làn da sáng bừng mặc dù ít hoặc không trang điểm, mái tóc đen óng ả buông thành từng đợt dài dưới vai. Bà đã rất lo lắng cho cô trong mấy tháng qua vì nghe nói cô bị nghén rất nặng mà bà ở Seoul nên không thể làm gì được cho cô. Tuy nhiên bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Jung Hyuk luôn ở bên cạnh Se Ri, mặc dù bà luôn phải xoa dịu nỗi lo lắng của anh bất cứ khi nào Jung Hyuk gọi cho bà để xin lời khuyên khi chăm sóc bà bầu Se Ri. Se Ri không hề hay biết về nỗi lo lắng thầm kín của chồng cô khi cô ở trong thời kì đầu của thai kỳ đáng sợ thế nào.

"Con thấy tốt hơn rồi, cũng không còn ốm nghén nữa." Se Ri thè lưỡi, vuốt lòng bàn tay lên bụng cô. Bên dưới đầu ngón tay, cô lại cảm thấy được sự rung động quen thuộc, giống như những cơn sóng, đến rồi lại đi nhanh chóng. Mỗi lần cảm nhận được cử động của Peanut luôn khiến cô thích thú, tuy nhiên ngoại trừ những lúc con chơi bóng trong bụng cô hay là những cái thúc mạnh vào mạng sườn.

"Còn Jung Hyuk thì sao?"

"Ồ, anh ấy ổn. Anh ấy có vẻ còn hào hứng hơn cả con. Hihii." Se Ri cười khúc khích, sau đó cô bắt chước nét mặt và giọng nói của anh một cách hài hước khiến mẹ cô bật cười.

"Yoon Se Ri, con có biết là bây giờ Peanut đang lớn bằng củ khoai lang không? Peanut có thể nghe thấy tất cả những gì con nói đấy?"

Khi Se Ri bắt đầu nói chuyện một cách sôi nổi , cảm giác dường như càng mạnh hơn và sau đó là cô nhận được vài cú đạp của Peanut đang ở dưới lòng bàn tay của cô. Se Ri đột ngột dừng lại.

"Ri Jung Hyuk-ssi. Yeobo-ah." Sau đó cô gọi tên anh, cô nhận ra rằng có lẽ mình không nên hét to như vậy vì mẹ cô đang giật mình nhìn cô và Se Ri khá chắc rằng Jung Hyuk sẽ xông vào trong nhà trong một phút nữa.

Vội vàng xin lỗi mẹ và trấn an rằng bà thực sự ổn, Se Ri nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của anh và chắc chắn, Jung Hyuk xông vào, mở mắt to và khó thở. Se Ri biết ơn vì không có cửa trong nhà bếp vì nếu có anh sẽ đánh sập nó bằng tay không.

" Sao đấy? Có chuyện gì vậy Sẽ Ri-ah?" anh quỳ xuống trước mặt cô, kiểm tra cô từ đầu này sang đầu kia. Trên khuôn mặt anh là nụ cười toe toét nhất, đôi mắt lấp lánh yêu thương và sợ hãi khi anh nhìn cô.

"Đây hả.."

Se Ri gật đầu, và có nghe thấy tiếng anh lầm bầm, hầu như không nghe thấy nhưng tràn đầy cảm xúc, và anh xoa bụng cô nhẹ nhàng.

"Peanut à, Appa đây." Cô xạo tung mái tóc của anh và đợi anh hôn lên bụng cô trong khi trò chuyện cùng Peanut.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com