#7
- Hoàng Nhân Tuấn!!!
Nhân Tuấn đang cùng Tại Dân đến trường. Trên con đường phong với nền gạch màu mật ong quen thuộc, Lý Đế Nỗ đang vừa chạy đến vừa hét gọi tên cậu. Nhân Tuấn nghe chất giọng trầm của hắn vang vọng phía sau mà rùng mình, tên này, mới sáng lại phát điên à?
- Đế Nỗ! Im ngay! Ngại chết mất.
Nhân Tuấn xoay hết cả cơ thể thấp bé lại, tay chống hông, má phồng phồng, trừng mắt nhìn Đế Nỗ từ khi nào đã chạy đến và đang thở hì hục. Trong khi La Tại Dân đứng cạnh bên, lại rất bình thản nhìn mấy cái cành phong phủ đầy tuyết trắng do cơn mưa đêm qua, ai dà, nhìn đẹp ghê.
- C.. chuyện hai cậu... hờ hờ.. sống chung.. hộc... là thế nào?
Đế Nỗ vừa thở vừa hỏi, Nhân Tuấn nhìn vẻ chật vật của hắn không nhịn được liền đưa tay cốc đầu Đế Nỗ một cái.
- Không phải tôi đã trình bày với cậu hôm qua rồi sao?
- Thì đúng là có, nhưng mà tôi chưa có hiểu lắm.
- Não cậu làm bằng bắp rang à?
Nhân Tuấn châm chọc hỏi, hắn nhìn cậu, chớp chớp mắt.
- Này, ý cậu bảo tôi ngốc?
- Chứ còn cái gì nữa? Đã nói rõ thế còn không hiểu, rõ ràng là não cậu làm bằng bắp rang.
Cậu khẳng định chắc nịch, hai tay khoanh lại, hất mặt nhìn Đế Nỗ đang tức đến nổ đom đóm mắt.
- Cậu! Họ Hoàng ngốc!
- Cậu bảo ai ngốc?!
Nhân Tuấn bĩu môi, mắt cậu trợn lên thật to nhìn Đế Nỗ. Tên kia tất nhiên cũng không vừa, hắn hất mặt, mắt cười thì thế nào, hắn vẫn đang trợn mắt nhìn tên kia đấy. Cả hai cứ mắt to trừng mắt nhỏ, đấu mắt mãi cho đến khi giọng Tại Dân vang lên.
- Này, năm phút nữa vào học rồi đấy.
Nhân Tuấn và Đế Nỗ nghe anh bảo mà giật thót, vác chân lên cổ bắt đầu chạy vào trường nơi cánh cổng sắp đóng. Nhưng chính là vẫn không chịu thua đối phương, cả hai vừa chạy vừa nhìn nhau thách thức.
- Cậu nhìn đi, tôi nhất định sẽ đến trước à? Hai cái tên này, ngốc kinh khủng.
Tại Dân thong thả bước đi phía sau hai tên đang chạy như ma đuổi phía xa xa. Anh lắc đầu ngán ngẩm, ý tứ gì không biết, biểu hiện rõ ràng lên mặt cả hai rồi kìa. Tại Dân thơ thẩn bước vào trường, tuyết lại rơi rồi. Nhưng hôm nay lại không lạnh, lạnh làm sao nổi với tên họ Lý và cậu ngốc họ Hoàng kia được chứ. Tại Dân tặc lưỡi, khi nãy là nói dối, nếu anh mà không mở mồm bảo trễ giờ thì không biết hai tên đó sẽ còn cãi nhau đến bao giờ nữa. Người đi đường không biết sẽ còn nhìn cả ba với ánh mắt kì dị đến khi nào nữa. Nhưng mà, nói chung là...
- Toàn những tên ngốc thừa năng lượng.
Nói xong liền bước chân qua cổng trường, La Tại Dân chính là vừa nhìn thất một ngày ồn ào ở phía trước.
~~~
Lớp học của cả ba đang trong tiết Tự học, vẫn như bình thường, dù có giáo viên hay không có giáo viên thì Hoàng Nhân Tuấn vẫn học tập siêng năng, Lý Đế Nỗ vẫn nằm dài trên bàn mà ngủ và còn La Tại Dân, thì vẫn trốn tiết xuống Hội trường mà chơi đàn thôi. Chỉ lạ một điều là hôm nay Lý Đế Nỗ đang ngủ bỗng bật dậy, lết lên bàn Nhân Tuấn mà ngồi xổm nhìn cậu.
- Cái gì?
Nhân Tuấn không nhìn hắn mà hỏi, cậu vẫn đang bận làm bài tập Khoa học nhé, đừng có hòng mà làm phiền. Đế Nỗ không trả lời, hắn chỉ ngồi đó để ngắm cậu. Nhân Tuấn bị hắn ngắm đến mức cả mặt đều cảm thấy ngứa ngáy, chịu không nổi liền ngước lên nhìn.
- Tôi hỏi cậu lên đây làm gì?
- Cuối cùng cũng ngước nhìn tôi rồi này.
Hắn reo lên vui sướng, mắt cười cong cong nhìn cậu, Đế Nỗ chính là đang rất vui vẻ nha. Hắn nhìn cậu, rồi lại nhìn vở bài tập trên bàn, rất nhanh gọn đưa tay gấp nó lại.
- Hả? Cậu làm g-
- Lâu lâu có một tiết Tự học, đi chơi đi.
- Lâu lâu gì? Mỗi tuần đều có hai tiết mà?
Nhân Tuấn bảo hắn, mắt nhìn hắn như muốn bảo rằng cậu có xem thời khóa biểu không vậy.
Đế Nỗ mất hứng, ôm trán ngao ngán. Sau lại kéo cậu đứng lên khỏi chỗ ngồi thân yêu, mặc kệ cho sự phản đối của cậu mà kéo cậu ra ngoài.
- Tôi đã bảo không đi mà, tên ngốc này.
- Đi với tôi đi, tôi chỉ cậu chơi bóng.
Hắn cười toe toét xem chừng vui vẻ lắm, đôi mắt cười cong cong rộ lên làm Nhân Tuấn có chút choáng váng, choáng váng a.
Tuyết đang rơi ngoài sân trường, cả mảnh đất rộng lớn màu xanh chợt biến mất, như có bàn tay ai đó làm đổ lọ sơn trắng khổng lồ, điểm tô cả sân trường trong màu trắng xóa. Đế Nỗ nắm tay cậu băng qua con đường hành lang dài ngoằn, vượt qua khu vườn hoa xinh đẹp của câu lạc bộ Trồng Trọt trong nền tuyết đang phất phơ rơi, chốc chốc đã đến phòng thể chất quen thuộc, cũng là nơi mà cả hai gặp nhau lần đầu.
- Tuyết rơi hơi dày nhờ?
Đế Nỗ hỏi bâng quơ, bàn tay vẫn một mực ủ ấm bàn tay nhỏ bé của cậu. Nhân Tuấn thở hắt ra, tên này, sao lại chạy nhanh quá vậy?
Cậu ngước lên nhìn hắn, định bụng sẽ mắng cho tên trước mặt một trận nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt toe toét của hắn cũng đang nhìn cậu, lời muốn mắng liền không cánh mà bay.
- Nhân Tuấn, vào đi này.
Hắn đẩy cánh cửa màu nâu cánh gián của phòng thể chất, kéo tay cậu vào trong. Một trận ấm áp ập vào người Nhân Tuấn, mặc dù bên ngoài cũng không lạnh lẽo gì cho cam nhưng ấm như trong phòng lúc này vẫn tốt hơn rất nhiều a. Nhân Tuấn vừa cảm thán vừa lướt mắt xung quanh phòng thể chất, vẫn hệt như lần đầu tiên cậu bước vào.
- Không thay đổi gì chứ gì?
Đế Nỗ đứng ở phía xa xa ôm trái bóng trong lòng mà nhìn cậu, liền thấy Nhân Tuấn ngạc nhiên nhìn hắn. Lý Đế Nỗ bật cười, rồi vẫy vẫy tay.
- Lại đây. Tôi chỉ cậu chơi bóng rổ.
- Bóng rổ? Tôi không nghĩ tôi có thể.
Nhân Tuấn vừa tiến đến gần hắn vừa bảo. Thề có Chúa trên cao, cho cậu học bao nhiêu môn và khó cỡ nào đi nữa thì cậu cũng sẽ rất nhẹ nhàng vượt qua hết thảy. Nhưng đừng bao giờ tặng một môn thể thao nào cho cậu. Hoàng Nhân Tuấn chính là rất rất yếu bộ môn học mang tên Thể Thao đi.
- Cậu có thể mà.
Đế Nỗ tin tưởng nhìn cậu, sau liền nói tiếp.
- Rồi, đầu tiên là tư thế. Khi cậu muốn chặn một tên nào đó thì cậu phải...
Hắn vừa nói vừa đè vai cậu thấp xuống, nắm lấy cánh tay cậu dang rộng ra hai bên.
- Phải, thế này. Chân cậu cũng phải mở rộng nữa, hạ trọng tâm cơ thể xuống hai chân để trụ.
Nghe hắn nói, cậu lật đật làm theo. Nhân Tuấn cảm thấy có chút kì quái lẫn buồn cười, trên mặt cậu hiện lên một biểu cảm khó nói. Cậu chưng hững nhìn hắn.
Đế Nỗ nhìn tư thế của cậu song liền ôm bụng cười ha hả. Hắn xua tay nói:
- Thôi thôi. Tôi nghĩ cậu thật sự không hợp với bóng rổ rồi.
Hắn kéo cậu đứng thẳng dậy, giật lấy quả bóng cậu đang ôm trong người ném vào rổ làm một cú ba điểm đẹp mắt. Nhân Tuấn nhìn theo đường bóng đẹp như họa kia lọt lưới, trong lòng xuýt xoa không ngừng. Ít ra khi Đế Nỗ chơi bóng, hắn rất đẹp, đẹp đúng với khuôn mặt trời ban cho hắn.
- Này Đế Nỗ, tại sao cậu lại đẹp vậy hả? Ý tôi là, vẻ đẹp băng lãnh và lịch lãm ấy.
Cậu thắc mắc hỏi hắn. Đây là câu hỏi mà bấy lâu nay Hoàng Nhân Tuấn suy nghĩ mãi vẫn không thể có được một câu trả lời thích hợp. Nên cậu đành phải mang ra hỏi cái kẻ đã gieo cậu hỏi đó vào lòng cậu vậy. Nhưng vấn đề là cậu chỉ thấy hắn trố mắt nhìn cậu, sau đó còn run run đưa một ngón tay trỏ vào mặt chính mình, hỏi ngược lại cậu.
- Tôi đẹp ấy hả? Băng lãnh á? Lịch lãm sao?
Song liền phá lên cười một cách sảng khoái, đôi mắt cười cong cong lại rộ lên chiếu vào mặt Nhân Tuấn vẫn đang ngơ ra như trời trồng.
- Tôi hỏi sai cái gì sao?
- Ôi trời Nhân Tuấn ơi, cậu làm tôi đau bụng mất.
Hắn vẫn không kiềm được cơn vui sướng, đôi mắt cười vẫn cứ duy trì. Lý Đế Nỗ cười đến tâm trạng cũng nâng cao, vui vẻ nhìn cậu vẫn đang nghệt mặt.
- Cậu biết đấy, Nhân Tuấn.
Hắn thôi cười, khuôn mặt tiêu soái bỗng trở nên nghiêm túc nhưng vẫn rất nhu hòa. Đế Nỗ đặt một tay lên mặt cậu, véo nhẹ gò má phúng phính phấn nộn. Cậu nheo mắt khó hiểu nhìn hắn, tim cậu đập loạn hết cả lên. Đế Nỗ trìu mến nhìn cậu Học trưởng với mái tóc đỏ rực rỡ đang đối diện mình, giọng hắn trầm trầm.
- Cậu nên biết tôi không hề đẹp. Người xinh đẹp là cậu. Một vẻ đẹp thanh lịch và thuần khiết. Nhân Tuấn à...
Hắn ôm lấy khuôn mặt cậu vẫn chăm chú nhìn hắn, vẻ nhu hòa như nước trong đôi mắt hắn như muốn nhấn chìm cậu.
- Trước đây tôi thật sự rất ghét cậu. Rất ghét. Tôi ghét cái vẻ thuần khiết nơi cậu, ghét nụ cười ngô nghê của cậu. Tôi từng nghĩ cậu là một tên ngốc chính hiệu. Nhưng tôi càng ghét cậu bao nhiêu thì tôi càng chú ý cậu bấy nhiêu. Nhân Tuấn, cậu có nhớ cái kẻ ngày đầu cậu đến trường đã tặng cho cậu một quả bóng vào mặt xem như quà chào mừng không? Là tên Lý Đế Nỗ này đấy. Từ ngày đó trở đi tôi luôn ghét cậu. Cho đến ngày cậu bắt gặp tôi tại nơi này, tôi vẫn rất ghét cậu. Nhưng sau đó, tôi lại càng ngày chú ý đến cậu. Đến hiện tại khi chúng ta đã là bạn của nhau, Nhân Tuấn, trái tim tôi vẫn đang kêu gào, nó cần một cái gì đó lớn hơn tình bạn.
Hắn nói một hơi dài, mặt hắn đỏ bừng như gấc chín. Đế Nỗ nhìn sâu vào mắt cậu, và đôi mắt long lanh của cậu cũng đang nhìn hắn.
- Tôi muốn chúng ta gắn bó lâu hơn, được không?
- Đế Nỗ à.
Nhân Tuấn khó xử, sao đột nhiên quá. Cậu còn chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này thì làm sao mà trả lời đây. Nhân Tuấn chần chừ, hắn thở dài.
- Không sao, tôi đợi được. Giờ thì chúng ta nên về lớp, tiết Tự học cũng sắp kết thúc rồi.
Chưa đợi cậu trả lời đã kéo tay cậu ra khỏi phòng thể chất, lại băng qua vườn hoa và con đường hành lang dài ngoằn. Nhân Tuấn cảm nhận được khi hắn kéo cậu đi, bàn tay hắn lạnh ngắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com