Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

woooowwww


Những ngày qua, Gia Thụy vẫn lén lút học ngôn ngữ ký hiệu, và Mai Dương đã bắt đầu nhận ra điều gì đó khác lạ. Chàng thiếu gia lạnh lùng trước đây, giờ lại có lúc mỉm cười khi nhìn cô, lúc thì viết giấy nhắn cho cô, lúc lại lúng túng khi cố gắng diễn đạt một câu tỏ tình lúng túng. Tuy vậy, cô chẳng mấy khi để ý đến mấy chuyện đó, chỉ nghĩ rằng: *"Cái tên này bị sao vậy?"*

Nhưng vào một ngày nắng đẹp, khi Gia Thụy đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra sân vườn, một ký ức bất chợt ùa về trong đầu anh. Anh nheo mắt, cố nhớ lại chuyện gì đó từ quá khứ. Một buổi sáng lạnh lẽo, anh đang chơi một mình thì bỗng bị ngã, chân đau đến mức không thể đứng dậy. Không thể làm gì ngoài việc ngồi đó, anh cảm thấy tuyệt vọng.

Ngay lúc đó, một cô bé, dù lúc đó chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, đã lao ra từ đâu không biết, ôm lấy anh, hỏi han, rồi cõng anh về nhà. Cô bé ấy, mặt mũi xinh xắn nhưng đầy lo lắng, mắt nhìn anh như thể cô đã biết anh từ rất lâu rồi. Gia Thụy vẫn nhớ rõ cảm giác đó—cảm giác an toàn trong vòng tay của cô bé ấy. Nhưng rồi, vì một tai nạn, anh đã mất trí nhớ. 

Anh không thể nhớ rõ khuôn mặt cô bé, cũng không nhớ được tên cô ấy, và thậm chí chẳng hề nhận ra cô đã là ân nhân của mình. Nhưng giờ, khi nhìn thấy Mai Dương—với đôi mắt biết nói, với sự hiền hòa ấy—cảm giác đó, cái cảm giác mà anh đã từng có khi còn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, bỗng ùa về.

--- 

### **. Khoảnh khắc bừng tỉnh** 

Cả ngày hôm đó, Gia Thụy không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Anh cứ quay cuồng trong đầu với những ký ức vụn vặt, những mảnh ghép chưa bao giờ được hoàn chỉnh. Mãi cho đến khi Mai Dương bước vào phòng, đẩy chiếc xe lăn của anh ra ngoài sân, anh mới bừng tỉnh. Anh nhìn cô, và cảm giác đó—cái cảm giác ngỡ như đã từng quen biết—lại trỗi dậy mạnh mẽ. 

Mai Dương nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. "Anh sao vậy? Trông có vẻ lạ." 

Gia Thụy chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không giống bình thường. Nó có vẻ vừa lo lắng, vừa bất an. Anh nhìn cô rồi bất chợt nói: "Em... em chính là người đã cứu tôi năm xưa, phải không?" 

Mai Dương hơi sững người. Cô không ngờ Gia Thụy lại nói câu đó. Hơn nữa, anh còn gọi cô là "em". 

Cô chỉ im lặng, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Mặc dù cô biết rõ mình không thể nói chuyện, nhưng câu hỏi ấy lại khiến cô chợt nhớ lại quá khứ. Đó là lúc mà cô—chỉ là một cô bé, yếu đuối và cô độc—đã cố gắng giúp anh. 

**Mai Dương**: (Nhìn anh rồi chỉ vào miệng mình, mắt không ngừng lấp lánh.) 

Gia Thụy nhìn thấy động tác của cô và lập tức nhận ra. Anh thở dài: "Cô không cần phải nói. Tôi hiểu rồi. Chỉ là... sao em không nói cho tôi biết?" 

Mai Dương chỉ biết mỉm cười. *"Anh không nhớ gì, thì tôi nói làm gì?"* 

Cô viết ra một mẩu giấy nhỏ, đưa cho anh, chỉ viết vỏn vẹn một câu: *"Tôi đang giả câm."* 

Gia Thụy nhìn thấy dòng chữ đó thì ánh mắt anh càng thêm lo lắng. Anh lẩm bẩm: "Vậy sao... Em đã hy sinh quá nhiều vì tôi mà không nói ra một lời?" 

Mai Dương chỉ cúi đầu, không nói gì. Cô không muốn anh cảm thấy có lỗi. 

--- 

### **. Những câu hỏi không lời** 

Giờ đây, mọi thứ trong đầu Gia Thụy càng trở nên rối bời. Anh hiểu rằng mọi chuyện không đơn giản như anh tưởng. Từ lúc đầu gặp Mai Dương, anh đã cảm nhận được điều gì đó rất quen thuộc. Cô gái này có thể là người hoàn toàn khác, nhưng tại sao lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu? Tại sao, dù cô là một người lạ, anh lại luôn cảm thấy trái tim mình đau nhói mỗi khi nhìn vào mắt cô?

Anh bắt đầu đặt ra hàng loạt câu hỏi trong đầu: *Có phải cô ấy thật sự là ân nhân của mình?* *Vì sao lại giả câm?* *Cô ấy đang giấu tôi điều gì?* 

Không thể kiên nhẫn thêm, Gia Thụy quyết định phải nói chuyện rõ ràng với cô. 

Anh gọi Mai Dương lại gần mình và nắm tay cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt cô. "Em... đừng rời xa tôi." 

Mai Dương giật mình, ngước nhìn anh. Cô không ngờ anh lại nói ra câu đó. Cô viết nhanh một mẩu giấy: *"Vì sao anh lại nói vậy?"* 

Gia Thụy cầm tay cô, đôi mắt kiên quyết: "Bởi vì em là người quan trọng nhất đối với tôi. Tôi không muốn mất em lần nữa." 

Mai Dương ngẩn người nhìn anh, lòng dâng trào những cảm xúc mà cô không thể giải thích. Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, dù anh là người lúc trước từng ghét cô. Nhưng giờ đây, anh lại thật lòng muốn giữ cô ở lại. 

Cô viết thêm: *"Anh không phải lo, tôi sẽ không rời đi."* 

Gia Thụy mỉm cười, gật đầu rồi kéo cô vào lòng. "Tốt. Tôi sẽ không để em đi đâu nữa. Em đã cứu tôi, giờ tôi sẽ bảo vệ em." 

--- 

### **. Lần đầu tiên anh nói "Yêu"** 

Những ngày sau đó, Gia Thụy không ngừng thể hiện sự quan tâm và chăm sóc Mai Dương. Anh học thêm ngôn ngữ ký hiệu, tập tành viết giấy cho cô mỗi khi cần. Anh cố gắng chứng minh với cô rằng anh không chỉ là người cần cô chăm sóc, mà còn là người sẵn sàng bảo vệ cô, yêu thương cô. 

Một buổi tối, khi anh đang ngồi bên cạnh Mai Dương, anh bất chợt nắm lấy tay cô và nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm. 

"Em là người quan trọng nhất với tôi, Mai Dương." 

Mai Dương nhìn anh, trái tim đập mạnh. Cô muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể viết lên mảnh giấy nhỏ: *"Cảm ơn anh. Nhưng tôi không biết làm sao để đáp lại..."* 

Gia Thụy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. "Em không cần phải đáp lại. Chỉ cần ở bên tôi, tôi sẽ vui rồi." 

Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trong lòng cô, những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời đang dâng trào. 

Gia Thụy thì thầm: "Tôi yêu em, Mai Dương. Dù em không thể nói, nhưng tôi biết em hiểu." 

Mai Dương ngẩng đầu nhìn anh, mắt long lanh. Cô không biết làm sao để phản ứng, nhưng trong lòng cô, tất cả đã rõ ràng. 

"Vậy thì... tôi cũng yêu anh." 

--- 

**(Còn tiếp...)**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com