Chương 91- hoàn
Chương 91: Chương 91
Toàn bộ hội trường đều xôn xao, mọi ống kính đều hướng về phía Tiêu Chiến.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy luống cuống tới vậy.
Chuyện này Vương Nhất Bác chưa hề thương lượng với cậu mà tự mình quyết định, nhưng dù sao, lúc này cậu cũng nên làm chút gì đó.
Máy quay đầu tiên hướng qua, bắt được toàn cảnh cậu đang không biết nên làm sao.
Cảnh quay kinh điển này cũng được truyền hình trực tiếp ra bên ngoài, fan hâm mộ của mỗi người họ đều sôi trào, còn fan couple thì quả thực đã muốn oanh tạc luôn rồi.
"Aaa!!! Cái gì gọi là mộng đẹp thành thật!!! Vì sao nhất thời tôi lại không thể tin nổi vậy?"
"Nhất định là cách tôi mở TV không đúng, tôi muốn xem lại một lần nữa, xin hỏi các ngài thấy chuyện chiếu lại này thế nào? Không được rồi, vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi của A Chiến quả thực quá đáng yêu!"
"Tình huống này là thế nào? Mấy người đang nói cái gì? Tôi đã bỏ lỡ cái gì?"
"Lầu trên đi xem lễ trao giải đêm nay là hiểu thôi! Đừng nói là tôi không kể nhé! Không được, tôi phải đi xem tiếp!"
"Aaa! Tôi vẫn không thể tin được! Sao Vương tổng lại đẹp trai như vậy! Má ơi, bộc lộ trước mặt nhân dân cả nước luôn! Đến giờ A Chiến còn chưa kịp phản ứng, chuyện gì vậy, hahaha."
"Mấy người nói Vương tổng bao nuôi A Chiến nhà tôi giờ có thấy mặt đau không? Tôi hỏi một chuyện thôi, có đau không?"
"Đó rõ ràng là chân ái biết chưa! Chỉ có kẻ yếu thế mới muốn vội vã tuyên bố mình là người đã có chủ, thế nào mà tôi lại cảm thấy Vương tổng đang theo đuổi siêu cấp manh nhỉ!"
"Không được rồi, máu mũi của tôi.
Tôi muốn được nhìn trực tiếp." (EbookTruyen.Net)
Tiêu Chiến vẫn đang trong trạng thái mờ mịt, Vương Nhất Bác bèn đi xuống dắt tay cậu, nói: "A Chiến, anh yêu em."
Tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai như sấm từ khán đài vang lên, khiến Tiêu Chiến cảm thấy khéo mình sẽ điếc mất.
Tới tận khi đi xuống, cậu cũng chưa thể phản ứng.
Nói thì cũng thực kỳ quái, mỗi lần tham gia liên hoan phim, cậu đều sẽ có không ít thu hoạch.
Nhưng lúc này, giải thưởng nhẹ nhàng nhất dành cho 'diễn viên mới xuất sắc' lại khiến cậu cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Bởi vì cậu đã bộc lộ tính hướng ngay tại liên hoan phim này! Tiêu Chiến đã come out! Đây là điều cậu mong ước cả hai đời mà không được, đời trước cậu nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng quyết định sẽ bộc lộ cùng Tiết Vũ, nhưng lại bị đối phương hại chết.
Đời này mặc dù có tâm nhưng cậu cũng không dám, vậy mà lại bị công khai ngay trong tình huống chưa hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào!
Mà nhìn đối phương còn cực kỳ thỏa mãn, giống như nhặt được vật quý vậy.
Trên Internet vẫn tiếp tục bình luận không ngừng.
"Aaa, làm sao đây, tối nay tôi không thể ngủ nổi mất.
Có ai còn nhớ trước đó Vương tổng từng nói rằng người yêu của anh rất hay ghen, bảo Lý Tử Bồng kia đừng có phát biểu linh tinh!"
"Đúng đúng đúng! Có chuyện này, tôi còn tưởng là Vương tổng vụng trộm kết hôn, còn giấu nàng dâu kỹ như thế, hóa ra lại không phải! Rõ ràng cả ngày họ đều ở bên nhau!"
"Với hành vi khoe ân ái này của Vương tổng, nhóm cẩu độc thân chúng tôi xin kháng nghị mãnh liệt, đồng thời muốn chén cơm cún này!"
"M*, vì sao nam thần đều có bạn trai, chuyện này không công bằng!!!"
"Làm sao bây giờ, trong đầu tôi đã hiện ra 10 vạn chữ Tiểu Hoàng văn.
Không được, tôi phải đi gõ chữ."
"Tổng giám đốc bá đạo yêu đại minh tinh! Chủ đề rất tốt! Tôi có thể viết hai mươi vạn! Đúng vậy, không cần kịch bản mọi người cũng hiểu."
"Ủng hộ lầu trên."
"Ủng hộ lầu trên +1."
Trong âm thanh đầy sung sướng của cư dân mạng, Tiêu Chiến vẫn cứ trợn mắt há miệng.
Đến khi Vương Nhất Bác đưa cậu vào xe, về nhà rồi kéo lên giường thì cậu mới chậm chạp hỏi: "Vương Nhất Bác, chúng ta... có phải là, bộc lộ rồi?"
Vương Nhất Bác: "Ừm, làm sao, hối hận rồi?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu, đột nhiên cười rộ lên: "Đây là do anh chủ động." Sau đó dâng đôi môi của mình lên.
Vương Nhất Bác bị ngọn lửa nóng này khơi dậy, lập tức làm nụ hôn này thêm sâu, nhẹ nhàng nói: "Nhưng hiện giờ là do em chủ động."
Một màn xuân sắc kiều diễm.
Tiêu Chiến lười biếng nửa tựa trên ngực Vương Nhất Bác, nói: "Giờ anh đã bộc lộ rồi, có nghĩ tới phản ứng của cha mẹ anh chưa?"
Vương Nhất Bác nói: "Mẹ đã nói với anh là muốn chúng ta cùng về nhà dùng bữa, nhưng mà vì em đang bận rộn công việc, nên anh mới nghĩ chuyện này để nói sau.
Sau khi kết thúc lễ trao giải mẹ lại gọi cho anh, anh đoán là đang thúc giục đó.
Hay là cuối tuần này về nhà nhé?"
Nghe Vương Nhất Bác nói liên tiếp một hồi, mất một lúc cậu mới đáp lại được: "Cái gì, mẹ anh? Còn chưa chắc dì đã chịu nhận em hay không đâu."
Vương Nhất Bác nói: "Yên tâm đi, bà đã ngóng trông con dâu từ lâu, em... Lúc em qua đời, anh đã tự giam mình trong phòng ròng rã suốt hai tháng, không hề ra ngoài.
Lúc ấy bà đã nói, chỉ cần anh có thể tìm được bạn đời, mặc kệ là nam hay nữ bà ấy đều chấp nhận."
Dù cậu đã từng nghe thấy chuyện này, nhưng giờ đích thân nghe Vương Nhất Bác nói ra lại cực kỳ đau lòng.
Có một người nguyện ý đối tốt với mình như vậy, nguyện ý mãi mãi ở bên mình, vậy thì cậu còn cầu mong gì nữa?
Lại qua hơn một tháng, Tiêu Chiến nhìn thấy tin tức trên mạng.
Cũng không phải tin đáng thu hút gì, khó khăn lắm mới được xếp dưới cuối bảng hot search.
Chắc là cỡ top hai mấy gì đó, là tin tức ghi: "Minh tinh điện ảnh ngày trước, Khương Tư Thuân tự sát trong ngục giam."
Sau khi nhìn thấy tin này, lòng cậu không khỏi chấn động, vội vàng mở ra xem: "Dường như Khương Tư Thuân không thể chịu được đau khổ khi cai nghiện cùng với áp lực trong tù, đã lựa chọn tự sát."
Tiêu Chiến cẩn thận đọc, không có một câu nào nhắc đến Tiết Vũ.
Giờ hẳn là Tiết Vũ cũng đang ở trong tù, hắn đã được phán hình phạt chết chậm.
Chết chậm có nghĩa là không cần phải chấp hành án tử hình, mà đại khái sẽ giống như tù chung thân.
Hình phạt chung thân trong nước hiện nay là khoảng 20 năm, nếu như được giảm hình phạt thì cũng không ít hơn mười lăm năm.
Mười lăm năm sau Tiết Vũ sẽ thế nào? Tiêu Chiến lắc đầu, không đâu.
Những người dính phải thuốc phiện như bọn họ, chỉ cần thoát khỏi cưỡng chế thì nhất định sẽ hút lại.
Không phải là vì ý chí không đủ mạnh, mà bởi ma túy sẽ gây ra tổn thương vĩnh viễn.
Tiêu Chiến cũng đã biết được, từ đầu Tiết Vũ chỉ hút ma túy, sau này mới đổi sang dùng băng phiến.
Băng phiến là một lại ma túy rất độc, nó sẽ dần ăn mòn đại não, tạo thành tổn thương không thể chữa khỏi đối với não bộ.
Một khi trở lại nơi mình từng hít thuốc, thậm chí nhìn thấy bộ đồ mình từng mặc lúc đó hoặc nhìn thấy 'đồng bọn' trên đường, đều sẽ tạo ra phản xạ có điều kiện cực mạnh.
Chính bởi vậy, nếu như Tiết Vũ rời khỏi đó mà không có biện pháp cưỡng chế nào, hắn vẫn sẽ rơi vào con đường đó.
Nhưng khi ấy Tiết Vũ cũng đã hoàn toàn nghèo rớt mùng tơi, làm sao còn có tiền trả cho khoản hút chích kếch xù? Bây giờ hắn đã được liệt vào sổ đen của cảnh sát, từ nay về sau dù có làm gì cũng sẽ bị xếp vào dạng đối tượng nguy hiểm, phải tiếp nhận kiểm tra bất ngờ để phòng ngừa việc hít thuốc trở lại.
Tiêu Chiến thì đang quay phim mới tại phim trường, thỉnh thoảng Vương Nhất Bác sẽ đến đóng vai phụ cùng cậu.
Chỉ cần có thời gian liền chuẩn bị đồ ăn cho cậu, khiến người trong đoàn làm phim đều phải ước ao ghen tị.
Dưới ánh mắt khát vọng của mọi người, Tiêu Chiến không chịu được áp lực, bèn quyết định đưa đồ ăn trong tay cho mọi người nếm thử.
Tất cả đều kích động nhưng bị Vương Nhất Bác lạnh lùng liếc nhìn.
Mọi người: "..."
Mọi người lập tức nhao nhao biểu thị: Cũng không phải là chúng tôi thèm muốn mâm đồ ăn kia, mặc dù nhìn rất ngon.
Thịt kho tàu đậm màu bóng loáng trông thật đẹp, nhìn cá hấp cũng rất thèm.
Nhưng Vương tổng cả ngày bận rộn trăm công nghìn việc còn nấu đồ ăn cho Tiêu Chiến, làm sao chúng tôi dám ăn chứ.
Ha ha ha.
Thấy lời đáp này, Vương Nhất Bác liền cực kỳ hài lòng.
Tiêu Chiến lại không nhịn được mà nhếch miệng, nghĩ: Còn nhỏ mọn như vậy nữa, không phải chỉ là mâm đồ ăn thôi à?
Vương Nhất Bác lại nghiêm túc dị thường mà nhìn nàng dâu nhà mình ăn cơm, còn không nhịn được mà nói linh tinh: "Ăn nhiều một chút, gầy như vậy ôm có chút đau.
A không đúng, không phải anh có ý đó, anh muốn nói là vợ nên ăn nhiều một chút, rau củ cũng cần ăn nhiều để bổ sung vitamin."
Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa: "Có thể đừng gọi em là vợ ở nơi công cộng hay không?"
Vương Nhất Bác liên tục gật đầu: "Được mà vợ yêu."
Tiêu Chiến: "..."
Mặt khác, nhóm nhân viên công tác và diễn viên của đoàn làm phim, đều không còn chút kinh ngạc nào với việc đón nhận tú ân ái ba trăm sáu mươi độ không góc chết của Vương tổng.
Đồng thời còn yên lặng mắng trong lòng: Quỷ hẹp hòi, còn biết nấu cơm cho nàng dâu nhà mình cơ.
Nhưng bộ phim này là do Gia Sang đầu tư, tốt xấu gì chúng tôi cũng là nhân viên của anh đó! Dù sao cũng nên cho chút phúc lợi đi chứ, đã không có gì mà còn đưa đồ đến cho chúng tôi chết thèm, chỉ có thể nhìn không thể ăn!
Vậy còn chưa nói, còn ân ái trước mặt chúng tôi nữa, đúng là không chừa đường sống cho cẩu độc thân mà!
Đồng Hoài Cẩn ở nơi khác đang yên lặng bưng cơm hộp của đoàn phim, ôm cõi lòng đầy hi vọng mà nói với Doãn Khang Hòa: "Em cũng muốn được ăn món ăn tình yêu."
Doãn Khang Hòa lạnh lùng "Ừ" một tiếng.
Đồng Hoài Cẩn tiếp tục cố gắng: "Anh Khang? Em cũng muốn được ăn món ăn mà người yêu tự mình làm, giống như Vương tổng làm ý."
Doãn Khang Hòa: "Ừm."
Đồng Hoài Cẩn: QAQ
Rốt cuộc Doãn Khang Hòa cũng mở miệng: "Cậu thật sự muốn ăn?"
Đồng Hoài Cẩn gật đầu liên tục.
Doãn Khang Hòa nói: "Vậy cậu đi đòi Vương Nhất Bác đi."
Đồng Hoài Cẩn: QAQ
Đồng Hoài Cẩn: "Không muốn làm bạn với anh nữa."
Doãn Khang Hòa bật cười, gắp miếng thịt kho tàu lớn nhất trong bát mình cho Đồng Hoài Cẩn: "Ăn nhiều một chút, đừng để mình bị đói."
Đồng Hoài Cẩn vừa cảm động muốn nói gì đó, Doãn Khang Hòa đã nói tiếp: "Đói chết thì không thể kiếm tiền cho tôi nữa rồi."
Đồng Hoài Cẩn yên lặng gắp miếng thịt kho tàu kia lên, hung tợn nhai.
Lòng lại nghĩ: Doãn Khang Hòa đáng ghét, vì sao cư dân mạng phối couple cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, bọn họ liền thành tình nhân, mà couple của mình lại không chịu cho mình chút mặt mũi như vậy.
Lại là một ngày cuối hè đầu thu khác, Tiêu Chiến cầm vé máy bay trong tay, hỏi Vương Nhất Bác: "Anh muốn làm gì thế?"
Vương Nhất Bác nói: "Anh đã lùi lại toàn bộ công việc của em sang một tháng sau."
Tiêu Chiến kinh ngạc nói: "Một tháng? Vì sao?"
Vương Nhất Bác nói: "Đi hưởng tuần trăng mật, thuận tiện lĩnh chứng nhận kết hôn."
.
.
(Công khai rồi, đổi xưng hô anh – em cho nó 'tình' nhé ^^)
Chương 92: Chương 92
Tiêu Chiến kinh ngạc đến không khép nổi miệng: "Anh nói cái gì?"
Vương Nhất Bác nói: "Đi kết hôn.
Đây là vé máy bay đi Hà Lan, đây là vé tới Maldives.
Ở một tháng liền, đủ thời gian để chúng ta tận hưởng."
Tiêu Chiến gần như không dám tin vào đôi mắt mình: "Vì sao anh lại đột ngột nghĩ tới chuyện muốn kết hôn vậy?"
Vương Nhất Bác tức giận nói: "Bởi vì số đào hoa của em quá vượng! Cô Tô Bội Lam kia, còn cô bé Điền Điềm và cả Âu Dương Hàm nữa! Vì sao cả ngày họ đều xoay quanh em?"
Tiêu Chiến có chút cạn lời, chẳng qua là lúc thấy mặt, không có việc gì thì chào hỏi nhau mấy câu, căn bản cũng không hề nói chuyện riêng.
Vậy mà đã chọc cho Vương Nhất Bác ghen tuông thế này, nếu cậu thực sự mập mờ với người khác thì chắc là khỏi phải nói?
Cậu bất đắc dĩ nói: "Cùng lắm em cũng chỉ ngẫu nhiên nói vài câu, mà phần lớn đều là chuyện công việc..."
Vương Nhất Bác nói: "Vậy cô Âu Dương Hàm kia thì sao? Cô ta không hề làm việc chung với em, chẳng có chuyện gì mà còn gọi điện thoại cho em?"
Trời đất ạ, hôm qua Âu Dương Hàm mới gọi cho cậu có một cuộc, toàn bộ số lần họ nói chuyện còn có thể đếm được trên một ngón tay ấy chứ.
Tiêu Chiến không có cách nào chống lại bình dấm chua nhà mình.
Nếu nhóm fan hâm mộ của Vương Nhất Bác mà biết 'tổng giám đốc bá đạo', thần tượng của mình còn có hình tượng bí ẩn này, có khi nào sẽ lập tức thoát fan không?
Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn cậu: "Em cười cái gì?"
Lúc này Tiêu Chiến mới ý thức được, không biết từ khi nào gương mặt mình đã tràn đầy ý cười.
Cậu điều chỉnh lại biểu cảm rồi nói: "Không có gì."
Vương Nhất Bác hoài nghi nói: "Có phải đang nghĩ tới Âu Dương Hàm? Hay là Tô Bội Lam? Hay là Điền Điềm?"
Tiêu Chiến phóng khoáng nói: "Đang nhớ anh."
Vương Nhất Bác có chút sửng sốt, mất một lúc mới lúng ta lúng túng nói: "Chẳng phải anh đang ở trước mặt em à?"
Tiêu Chiến bật cười, đột nhiên cậu cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt.
Có người yêu, có sự nghiệp, bắt đầu lại tất cả từ đầu.
Hơn nữa cậu còn lập tức đến Hà Lan để nhận 'giấy chứng nhận kết hôn', mặc dù không được thừa nhận trong nước nhưng loại cảm giác nghi thức này vẫn khiến lòng được trấn an.
Rốt cuộc cậu cũng được trải nghiệm cảm giác yêu đương công khai dưới ánh mặt trời, có thể ở bên người yêu của mình.
Có thể giống như những cặp đôi khác, nắm tay, hôn nhau... Đồng tính luyến ái đâu phải là tội? Đó chỉ là một cách yêu thương nhau thôi mà.
Đột nhiên cậu lại nhớ đến một câu: "Tôi không đồng ý với thuyết pháp về đồng tính, chỉ có điều vừa đúng lúc người mà tôi yêu có cùng giới tính với mình."
Lúc cậu còn đang mơ mộng, xe đã chạy đến sân bay.
Vương Nhất Bác lại nhận được một cú điện thoại, anh nghiêm túc cúp điện thoại rồi bảo lái xe quay đầu chuyển qua làn số 2.
Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi: "Không phải tới ga quốc tế phải đi hàng 3 ư?"
Vương Nhất Bác nhìn về phía cậu, nghiêm giọng nói: "Không đi Hà Lan nữa, hành trình bị hủy bỏ."
Thấy Vương Nhất Bác nghiêm trọng như vậy, cậu cũng không khỏi căng thẳng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Nhất Bác trầm trọng nói: "Có chuyện lớn rồi."
Tiêu Chiến vội nói: "Trong nhà xảy ra chuyện ư? Hay là làm sao? Anh mau nói đi."
Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Chúng ta tới thành phố S tụ họp với đạo diễn Tống trước, sau đó sẽ tới XX tham dự liên hoan phim quốc tế."
Tiêu Chiến không dám tin hỏi lại: "Lệ Minh Châu được đề cử ư?"
Vương Nhất Bác cười nói: "Đúng vậy, cả em cũng nhận được đề cử."
Tiêu Chiến gần như muốn phá lên cười thật to, cậu vừa nói vừa cười mắng, để lộ hàm răng trắng đều và nụ cười tỏa sáng: "Anh học được cái trò thừa nước đục thả câu này từ khi nào thế."
Thấy cậu cười, Vương Nhất Bác cũng không nhịn được mà cong cong khóe môi, nói: "Chúc mừng em, A Chiến."
Tiêu Chiến lắc đầu: "Anh cũng được đề cử mà, em cũng nên chúc mừng anh."
Vương Nhất Bác nói: "Nhà chúng ta có một Ảnh đế là đủ rồi, về sau em phụ trách mảng điện ảnh, anh làm chân chạy vặt tại studio cho em."
Tiêu Chiến phì cười, không nói nữa.
Cùng ngày, bọn họ đã bay tới thành phố S để họp lại với Tống Thần.
Sau khi mọi người cùng kiểm tra, đối chiếu hành trình liền ở lại đó mấy ngày rồi bay thẳng ra nước ngoài.
Liên hoan phim quốc tế GN là một trong những liên hoan phim quyền uy nhất.
Đáng tiếc là rất nhiều phim hay trong nước lại không được bọn họ ưu ái.
Khả năng phủ sóng của phim Hoa ngữ trên trường quốc tế không so được với phim Anh ngữ.
Hơn nữa, rất nhiều phim đạt giải trong nước đều là phim võ hiệp, nếu không thì cũng là phim về đề tài nông thôn, lạc hậu.
Thậm chí có giáo sư nước ngoài còn lấy kiểu phim thuộc đề tài này để giảng bài cho học sinh, nói rằng đây chính là 'nước Trung quê mùa', dù du học sinh người Trung có phản đối cũng vô hiệu.
Bởi những gì phim chiếu ra đã khiến mọi người nghĩ vậy.
Nhiều người khi ra nước ngoài du học, khi chủ nhà nghe nói họ là người Hoa liền tốt bụng lấy ra một cái bàn chải đánh răng, nói: "Có thể là bạn chưa từng dùng cái này, đây là thứ dùng để làm sạch răng.
Mỗi ngày đều dùng nó để đánh răng thì sẽ giúp bạn khỏe mạnh hơn."
Nói xong còn muốn tỏ vẻ tình cảm dạt dào, kiểu tình huống này đã có không ít du học sinh gặp phải.
Cho nên có thể hoàn thiện một bộ phim lấy bối cảnh hiện đại, dù đó không phải chủ đề mà trong nước yêu thích, nhưng có thể có dễ dàng thay đổi quan niệm của bạn bè quốc tế.
Mặc dù Tiêu Chiến không ôm quá nhiều hy vọng sẽ nhận được giải thưởng nhờ bộ phim này, thế nhưng có thể đưa nó ra trước ánh mắt công chúng cũng đã khiến cậu rất vui vẻ.
Sau khi phóng viên trong nước nhận được tin, còn có động tác nhanh hơn cả bọn họ.
Tiêu Chiến vừa về đến khách sạn đã thấy rất nhiều phóng viên tóc đen da vàng, nói tiếng phổ thông vây quanh đó.
Lúc này dư luận khen chê trong nước cũng bất đồng.
Trên mạng bắt đầu có những lời nói thiếu hài hòa như:
"Lại đi thảm đỏ nữa?"
"Siêu cấp manh nhà mấy người lại đi làm yêu tinh thảm đỏ, mau xem đi."
"Ha ha ha buồn cười thật sự, nghệ sĩ trong nước bây giờ làm sao thế, không thể ngoan ngoãn đi đóng phim sao? Vì sao không thể rèn luyện bản thân thật tốt, mà nhất định phải làm mất mặt trên trường quốc tế?"
Tiêu Đào Đào đang ở trong nhà đọc bình luận trên weibo, quả thực tức muốn nổ phổi.
Cô nàng tự mình cầm đao, bắt đầu vật lộn với đám bôi nhọ.
Chẳng qua cô sợ anh trai sẽ gặp xui cho nên không dám nói lời quá đáng, chỉ có thể nhấn mạnh: "Đây đều là sự thật, không phải lừa gạt nhận được thư mời rồi đi cọ thảm đỏ."
"Kẻ nói anh ấy là thảm tinh xin hãy tự trọng, bôi nhọ cũng phải biết ý chứ?"
Vậy mà không bao lâu đã có người phản hồi: "Đúng đấy, người ta nhận được thư mời chẳng lẽ không đi? Ban đầu đây vốn là chuyện hết sức bình thường, chỉ có các anh hùng bàn phím như mấy người mới thấy đây là âm mưu!"
Một nơi khác, cô nàng 'Tiểu ma cô trong đất tuyết' đang hô hào, lên tiếng trong nhóm fan: "Mọi người nhất định phải bình tĩnh! Không nên trúng kế của đám anti! Nếu lúc này mà tranh cãi với người ta, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là 'Siêu cấp manh' nhà mình.
Các bảo bối phải nhớ kỹ quy tắc: 'hành vi của fan hâm mộ, thần tượng sẽ phải trả giá'!"
Sau lời nhắc nhở của cô nàng, rất nhiều fan hâm mộ của Tiêu Chiến đã dần dần bình tĩnh lại.
Trong lòng các cô cũng biết, Tiêu Chiến chỉ là một người mới, chỉ mới ra mắt được hơn một năm.
Mặc dù không ngừng lên tiêu đề, tác phẩm cũng thuộc loại chất lượng cao, độ nổi tiếng ở trong nước có thể nói là như mặt trời ban trưa.
Nhưng khi ra nước ngoài, liền trở thành nhân vật trong suốt không đáng chú ý.
Giải thưởng quốc tế lớn thế này, ngay đến Ảnh đế XX cũng phải tới hơn bốn mươi tuổi mới đạt được.
Ngay cả Ảnh đế trẻ tuổi nhất là Tiêu Tán, cũng qua tuổi ba mươi mới nhận được đề cử cho giải thưởng lớn tầm quốc tế, cuối cùng đoạt được vòng nguyệt quế.
Mà Tiêu Chiến thì còn chưa đến hai mươi ba tuổi! Cậu còn chưa chính thức hoàn thành tốt nghiệp tại học viện điện ảnh đâu.
Nói cho cùng, vẫn còn là học sinh mà.
Đến fan hâm mộ còn không dám kết luận, cư dân mạng liền càng thêm trào phúng.
Vương Nhất Bác dứt khoát không để Tiêu Chiến lên mạng nữa, thế nhưng cậu lại cực kỳ bình tĩnh: "Nhất định trong nước đang có rất nhiều người mắng em nhỉ?"
Vương Nhất Bác có chút đau lòng, Tiêu Chiến chẳng hề làm gì sai, chẳng qua là dựa vào cố gắng của mình đạt được một đề cử vậy mà liền bị chửi bới thế này.
Dù chính anh cũng ở trong cái giới giải trí hỗn loạn này, nhưng chưa từng có cảm giác thế này.
Bởi vì anh là sếp tổng của 'giải trí Gia Sang', còn là nhị thiếu gia của tập đoàn Gia Sang, ai dám tùy ý nhục mạ? Thêm vào đó bản thân anh làm việc cũng rất khiêm tốn, cho nên đám cư dân mạng lại càng thêm sùng bái và yêu thích.
Xưa nay Vương Nhất Bác chưa từng thiếu tài nguyên, cũng không có hứng thú.
Anh tham gia diễn xuất chỉ vì một người, mà bây giờ người ấy đã ở ngay bên cạnh, sớm chiều ở chung.
Như vậy, ngoại trừ Tiêu Chiến thì không còn gì quan trọng với anh nữa.
Lễ trao giải này vô cùng long trọng, bình thường lúc này cần phải có một cô bạn gái cùng đi thảm đỏ, nhưng không biết ban tổ chức đã nhận được tin tức từ đâu.
Họ nghe nói hai vị diễn viên chính của bộ phim 'Lệ Minh Châu' này chính là một đôi, mà bản thân bộ phim cũng mang đề tài đồng tính.
Diễn viên lại là một cặp vậy thì món hời này đúng là quá lớn rồi.
Sau đó ban tổ chức thảo luận, lại trưng cầu ý kiến của đoàn làm phim 'Lệ Minh Châu', hỏi xem có thể để Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng đi thảm đỏ hay không?
Đương nhiên là Vương Nhất Bác vạn phần nguyện ý, thầm khen ban tổ chức đúng là có mắt, không ủ mưu mà cũng hợp nhau.
Coi như ban tổ chức không chủ động nhắc tới, cuối cùng anh vẫn sẽ muốn cùng đi thảm đỏ với Tiêu Chiến.
Đùa à? Làm sao anh có thể để A Chiến thân mật ôm eo, kéo tay với những cô gái khác trước hàng ngàn ánh đèn flash mà đi lên thảm đỏ?
Chuyện hai người không ngờ được chính là, thứ tự xuất hiện của họ lại khá cao.
Bình thường thứ tự xuất hiện đều lấy theo địa vị, ban đầu là những ngôi sao quốc tế lớn.
Nhưng khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến xuất hiện, bầu không khí cũng không giảm nhiệt chút nào, thậm chí tiếng thét của fan yêu điện ảnh đứng hai bên lại càng lớn.
"Trời ạ, đây chính là hai người phương Đông trong bộ phim đồng tính kia sao?"
"Thật là xinh đẹp!"
"Người cao hơn một chút kia đúng là quá đẹp trai, người phương Đông đều đẹp như vậy sao?"
"Tôi thích người thấp hơn kia kìa, trời ơi, ánh mắt của cậu ấy thật đẹp!"
Bên tai Tiêu Chiến tràn ngập những âm thanh này, không khỏi hơi có chút ngượng ngùng.
Ở trong nước cậu toàn nghe thấy tiếng fan gọi tên mình, nhưng ở nơi này nhiều người không biết cậu, cho nên chỉ đơn thuần bình luận về vẻ ngoài của cậu.
Thực tế thì cảm giác này có chút kỳ lạ.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mặc cùng một kiểu âu phục và sơ mi, chỉ có tay áo và cà vạt thì hơi chút khác biệt, nhìn qua cực kỳ đẹp đôi.
Hai người, một thì cao lớn đẹp trai một thì tinh xảo xinh đẹp, cả hai đều rất có khí chất, khiến cho tình cảm của các cô nàng ở đây sôi trào.
Cảm xúc thăng hoa này kéo dài mãi đến khi bọn họ ngồi xuống, chờ đợi tuyên bố kết quả đoạt giải thì mới thoáng bình phục lại.
Chương 93: Chương 93
Đầu tiên là đề cử cho nam nữ chính và biên kịch xuất sắc nhất.
Tin vui là 'Lệ Minh Châu' đã nhận được bốn đề cử, lần lượt là giải biên kịch xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất.
Mà đề cử cho giải nam chính này, cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều đồng thời được đề danh.
Với bộ phim này, dù ban đầu đạo diễn Tống Thần vẫn tràn đầy niềm tin, nhưng sau khi nhìn thấy tên tuổi của nhiều diễn viên tầm cỡ quốc tế và đạo diễn thế này, hắn cũng có chút nhụt chí.
Tống Thần thầm nghĩ: Nếu như có thể nhận được giải biên kịch xuất sắc nhất thì cũng đã là thành công lớn rồi.
Giải phim điện ảnh xuất sắc nhất thuộc về một bộ phim tình cảm, với âm nhạc thực sự dịu dàng đến mức động lòng, bộ phim này tên là 'Fall in love'.
Giải thưởng kế tiếp chính là giải biên kịch xuất sắc nhất.
Những nhân viên đại diện cho 'Lệ Minh Châu', cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều không khỏi hồi hộp.
MC lại là một ông chú hài hước và thú vị, hắn nhấn nhá mấy lần, cuối cùng nói: "Chính là The Black!"
Đến lúc này, bất kể là phóng viên trong nước hay là người đại diện cho 'Lệ Minh Châu' tham dự liên hoan phim, đều cảm thấy bộ phim của bọn họ đến đây là hết rồi.
Tuy vậy họ vẫn ôm một tia hi vọng, không chịu rời đi, cho đến khi giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất cũng bỏ qua Tống Thần, tất cả mọi người đều trầm xuống.
Bên kia đã có phóng viên bắt đầu gửi bản thảo về nước, tranh thủ thuật lại tình huống bên này.
Khi ban biên tập nhận được tin tức đại bại của 'Lệ Minh Châu' cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ tỏ thái độ 'quả nhiên là như vậy'.
Họ không thể nói mấy câu chế giễu, cũng không thể tỏ vẻ tiếc hận, đây chỉ là công việc mà thôi.
Nhưng đoán chừng đám cư dân mạng sẽ lại có đề tài để nói.
Loại tin tức này chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, ai lên bài trước thì người đó thắng.
Vậy nên ban biên tập lập tức thông báo cho phóng viên viết bài, tranh thủ lên bài ngay kẻo nhà khác lại ra tay đăng trước.
Tại lễ trao giải, MC vẫn tiếp tục thừa nước đục thả câu: "Đề cử cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất chính là!" Trên màn hình lớn bắt đầu hiển thị gương mặt của bảy, tám vị diễn viên nổi tiếng, xuất hiện lần lượt theo thứ tự, âm nhạc cũng càng lúc càng dồn dập.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lại hết sức bình tĩnh, bởi vì xác suất thành công quá nhỏ, có thể được đề cử đã là kết quả tốt lắm rồi.
Sau đó vị MC tinh ranh kia dừng lại mấy lần: "Người nhận được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, chính là gương mặt đến từ phương Đông."
Thế này chẳng khác nào đã nói ra kết quả, tất cả mọi người đều nhìn về phía đoàn làm phim 'Lệ Minh Châu'.
Tống Thần quả thực đã kích động đến mức mất hình tượng, không tin nổi mà nhìn về phía Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Sau đó suýt chút nữa đã phá lên cười lớn ngay tại chỗ, đoàn làm phim của họ đã giành được giải thưởng!! Không chỉ thu hoạch được bốn đề cử, còn giành được giải thưởng!!
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất!!
Ảnh hưởng của giải thưởng này còn cao hơn cả giải thưởng dành cho âm nhạc, biên kịch gì gì đó.
Từ khi lễ trao giải này được tổ chức cho tới nay, giải thưởng có sức hút cao nhất đối với công chúng chính là: giải Nữ diễn viên chính xuất sắc và Nam diễn viên chính xuất sắc nhất!
Mà giờ khắc này, giải thưởng này đã nằm trong túi của đoàn làm phim 'Lệ Minh Châu'! Giải thưởng này, có thể mang đến niềm vui sánh ngang với giải đạo diễn xuất sắc nhất đối với Tống Thần.
Lúc này ánh đèn đang chiếu về phía Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cũng hiếm thấy mà có hơi căng thẳng, trong lòng anh Tiêu Chiến mới thực sự là Ảnh đế.
Đời trước là thế mà đời này cũng thế.
Ngộ nhỡ thẩm mỹ thưởng thức của người nước ngoài có sự khác biệt, khiến mình trời xui đất khiến giành được giải Ảnh đế, mà Tiêu Chiến lại thất bại.
Liệu một diễn viên chuyên nghiệp như cậu có thể vì thế mà mất vui hay không?
Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác đang suy nghĩ điều gì, thực lòng vui vẻ cười cười với máy quay.
Giờ phút này, những khán giả đang xem trực tiếp trong nước thấy được cảnh quay đặc tả khuôn mặt tươi cười của Tiêu Chiến, liền cực kỳ kinh ngạc với vẻ đẹp của cậu.
Fan hâm mộ trong nước của 'Siêu cấp manh' gần như đã phát cuồng.
Bất luận là Vương Nhất Bác hay Tiêu Chiến đạt giải Ảnh đế, đều sẽ khiến các cô nàng mở mày mở mặt.
Vương Nhất Bác không phải người khác, chính là 'chồng' của Tiêu Chiến mà!
Rốt cuộc vị MC kia cũng nói: "Yi Hoac!"
Là Vương Nhất Bác!
Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến càng chân thực thêm mấy phần, cậu lôi Vương Nhất Bác còn đang choáng váng đứng dậy.
Vương Nhất Bác gần như không thể tin được, còn có chút căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười thật lòng trên gương mặt cậu, anh liền thấy yên tâm.
Tuy nhiên, lúc mọi người bắt đầu reo hò, MC lại nói tiếp: "Chờ một chút, còn một người nữa! Giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần này có hai người."
Đám người lập tức yên tĩnh.
Lúc MC đọc tên Tiêu Chiến, toàn bộ hội trường lại một lần nữa sôi trào.
Rất nhiều fan hâm mộ đang xem trực tiếp trong nước đều bật khóc vì kích động, thần tượng của họ đã giành được giải Ảnh đế!! Trở thành Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử!!!
Phóng viên của ban biên tập nọ vừa mới viết bài xong, đang định đăng thì bị tổng biên tập ngăn lại kịp thời.
Hắn hưng phấn nói: "Không phải 'Lệ Minh Châu' không đoạt giải!! Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất! Ảnh đế mới đã ra đời rồi!"
Cuối cùng tòa soạn báo đó không giành được bài đầu bảng, nhưng cũng không có ai phàn nàn, bởi thực tế chuyện này cũng quá mức chấn động!
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác song song trở thành Ảnh đế, áo gấm về quê, thu hoạch được không ít chiến tích.
Đầu đề và trang bìa của các tạp chí lớn đã bị hai người họ chiếm cứ ròng rã một tháng, lập nên chủ đề có độ hot lớn nhất trong lịch sử.
Đồng thời cũng khiến thái độ của cư dân mạng đồng loạt nhất trí chưa từng có.
Fan hâm mộ của Tiêu Chiến mở mày mở mặt, vui vẻ trào phúng những người lúc trước đã nói 'Siêu cấp manh' nhà bọn họ đi cọ thảm đỏ.
Cuối cùng sau khi trọng sinh, Tiêu Chiến đã lại giành được vòng nguyệt quế dành cho Ảnh đế, trở nên vô cùng nổi tiếng.
Ba năm sau.
Hà Lan.
Tiêu Chiến đeo kính mắt, mặc một bộ đồ rất bình thường để đi dạo trên đường phố Hà Lan, lại bị Vương Nhất Bác níu lại: "Lên xe đi."
Cậu lười biếng đáp: "Giờ ánh nắng rất dịu, nên vận động nhiều một chút."
Vương Nhất Bác nói: "Em có thấy mấy cô gái người Hà Lan bên kia không? Hình như họ nhận ra em đó, mau qua bên này đi."
Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, tặng cho các cô một nụ cười ấm ấp đầy lịch thiệp.
Mấy cô gái nhỏ lập tức hét lên, còn nói gì đó nghe không rõ, giọng điệu hết sức kích động.
Vương Nhất Bác vội vàng túm lấy Tiêu Chiến nhét vào trong xe, mặt lạnh bảo lái xe lái đi.
Tiêu Chiến bất mãn: "Nói không chừng là fan mê điện ảnh, anh làm như vậy không tốt cho hình tượng đâu."
Vương Nhất Bác lạnh giọng nói: "Fan mê điện ảnh cũng không được! Nào có ai mặc ít đồ như thế rồi mê điện ảnh! Còn nữa, giờ ở nước ngoài em cũng rất nổi tiếng.
Bộ phim mới 'Đầu đường Nam Kinh' vừa được chiếu tại Bắc Mĩ và Châu Âu, đây chính là lúc sức ảnh hưởng mạnh nhất, cứ đi bộ trên đường cái như vậy cũng không phù hợp!"
Tiêu Chiến bĩu môi: "Còn không phải tại anh muốn tới đây đăng ký kết hôn hay sao, nếu không thì bây giờ em đã tới tuần lễ thời trang Paris để ngắm người mẫu rồi."
Vương Nhất Bác lập tức cau mày: "Em có gì không hài lòng sao? Hối hận vì kết hôn với anh rồi?"
Thấy dường như Vương Nhất Bác đã thực sự tức giận, cậu liền vội vàng nói: "Không phải em có ý đó, ha ha ha."
Tuyệt đối đừng để Vương tổng biến thân thành 'Ngao tổng'.
Mặc dù hiện giờ anh ấy sẽ không ném chai hay ném đồ vật về phía mình, nhưng mà ban đêm sẽ biến đổi, khiến mình vài ngày không thể xuống khỏi giường.
Nghĩ tới đây, mang tai Tiêu Chiến không khỏi đỏ lên, vội vàng trấn an anh: "Có thể kết hôn với anh chính may mắn lớn nhất trong cuộc đời em."
Rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng hài lòng gật gật đầu, không nói lời nào.
Tiêu Chiến bèn nói tiếp: "Nhưng vì sao nhất định phải là lúc này? Em còn có rất nhiều việc ở Paris, nếu như đi thì nói không chừng có thể được nhận làm đại diện nhãn hàng..."
Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa: "Năm trước đó là lễ trao giải, năm ngoái là đi diễn bên Hollywood, năm nay còn muốn đi Paris.
Hôn lễ của anh vì sao cứ phải lùi rồi lùi mãi thế!"
Tiêu Chiến vội vàng vuốt lông: "Không phải bình thường vẫn có thời gian à, vì sao nhất định phải là hôm nay thế?"
Vương Nhất Bác đỏ mặt không nói lời nào, lại bắt đầu phụng phịu một mình.
Tiêu Chiến quả thực sợ vị 'ngao tổng' này, bèn ngậm miệng không dám nói lung tung nữa.
Tại sao lại là hôm nay?
Hừ, Vương Nhất Bác âm thầm nghĩ: Nếu như A Chiến không nghĩ ra được, nhất định đêm nay phải 'trừng phạt' em ấy, cho tới khi nào hiểu được mới thôi.
Có vẻ như ngày kỷ niệm này, chỉ có một mình anh nhớ rõ, hẳn là Tiêu Chiến không nhớ ra nổi.
Vậy thì đành phải 'bất đắc dĩ, trừng phạt em ấy thôi.
Hôm nay của nhiều năm về trước, chính là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gặp được Tiêu Tán.
Ngày đó 'Ảnh đế' Tiêu Tán ngồi trong phòng nghỉ, vắt chéo chân uống một lon nước xà thảo ướp lạnh, khẩu vị kỳ lạ, đẹp trai bất thường.
Cho đến nay Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ chuyện ngày ấy, nhớ ánh nắng chiếu lên gương mặt tinh xảo lại biếng nhác của cậu.
Lúc đó Vương Nhất Bác đã nghĩ: Nếu như người này có thể thuộc về mình, mỗi ngày đều chỉ cười vì mình thì tốt biết bao?
Nhiều năm về sau, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng thực hiện được nguyện vọng này.
Xe cứ vậy chạy trên đường cái của Hà Lan, còn anh thì thỏa mãn cười.
Nhưng cuối cùng lại có điều bất ngờ phá hư sự hào hứng của anh.
Điện thoại của Tiêu Chiến vang lên không đúng lúc chút nào, là Tiêu Đào Đào.
Vừa mới kết nối, Tiêu Đào Đào liền hưng phấn hô: "Anh! Anh và chị dâu đã lĩnh giấy kết hôn rồi ư? Chúc mừng nhé!"
Âm thanh của Tiêu Đào Đào vô cùng vang dội, đến mức Vương Nhất Bác ngồi cạnh cũng nghe được rõ ràng 'xưng hô' của cô nàng đối với mình.
Chị dâu cái gì?
Vương Nhất Bác đoạt lấy điện thoại: "Anh là anh rể của em!"
Khuôn mặt Tiêu Chiến tức khắc đỏ bừng lên, cậu đoạt lại điện thoại, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, tỏ vẻ: Anh còn nói bậy bạ nữa em sẽ phân giường ngủ riêng với anh! Một tháng!
Vậy mà Vương Nhất Bác lập tức hiểu được ý nghĩ của cậu, thành thực ngậm miệng.
Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng: "Cảm ơn, có chuyện gì sao?"
Tiêu Đào Đào nói: "A, không có việc gì, chỉ là muốn chúc mừng anh, nhân tiện thì giúp em cảm ơn chị, ừm... Không đúng, anh rể.
Phim mới của em có doanh thu không tệ, cảm ơn anh ấy đã đầu tư.
Đợi khi về em sẽ mời anh ấy ăn cơm."
Tiêu Chiến: "..."
Tiêu Chiến: "Anh rể cái gì, là chị dâu.
Nói hươu nói vượn."
Tiêu Đào Đào nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện.
Chừng nào thì anh về nước?"
Tiêu Chiến đáp: "Chắc là khoảng một tháng nữa.
Ngày mai anh sẽ bay đến một hòn đảo nhỏ thuộc Maldives, Vương Nhất Bác đã bao chỗ đó để bọn anh đi hưởng tuần trăng mật."
Tiêu Đào Đào: "Được rồi, không cần phải nói kỹ càng như vậy, chén thức ăn cho cún này em ăn."
Tiêu Chiến: "..."
Tiêu Đào Đào lại nói: "Thật ra là thầy Khổng nhờ em hỏi thăm anh một chút.
Ông ấy nói ghế mát xa và thực phẩm bảo vệ sức khỏe mà các anh tặng dùng rất tốt, nhưng sau này không cần tốn kém như vậy.
Còn nữa, chờ khi các anh về nước thì tìm ông ấy đánh cờ đi, thầy nói đã lâu rồi không chơi cờ cùng anh rể, có hơi nhớ."
Tiêu Chiến: "Đã nói là không được gọi anh rể mà!"
Tiêu Đào Đào: "Ha ha ha em biết rồi, không quấy rầy hai người 'Hưởng tuần trăng mật' nữa, nếu không anh rể sẽ rút vốn!"
Tiêu Chiến đen mặt bỏ điện thoại di dộng xuống, khóe miệng lại cong lên một độ cong thật đẹp mắt.
Cậu đã trải qua biết bao đau khổ, giờ lại giành được cuộc sống mới, nhặt lại tình yêu, tình thân, hữu nghị, còn có cái gì không thỏa mãn nữa cơ chứ?
Xe chậm rãi đi ngang qua chiếc biển quảng cáo thật lớn, trên đó là hình ảnh Tiêu Chiến làm đại diện cho một nhãn hiệu quốc tế nào đó.
Ngày hôm sau họ liền bay đến Maldives, chỉ có hai người họ mà thôi.
Cũng không biết mấy nhân viên phục vụ ở đây có biết cậu là Ảnh đế Tiêu Chiến hay không.
Tuy nhiên cũng chẳng sao, cho dù có biết thì họ cũng sẽ không quấy rầy cậu.
Một tuần trăng mật hoàn mỹ đang đợi cậu, là một thế giới hoàn mỹ chỉ thuộc về hai người.
Tất cả đều hoàn hảo như vậy.
Cậu còn trẻ, cuộc đời cũng vừa mới bắt đầu.
HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com