Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Separation 2: Clothes [R18]

Warning: Chương này có tình tiết make love với phi nhân loại, người bị dị ứng và trẻ em vị thành niên thận trọng trước khi xem.

Đặt chiếc điện thoại trên đầu giường, giơ cao tấm chăn dày sau đó giấu mình vào trong.

Cậu không biết, cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Tựa như có hàng ngàn miếng bông đã được tẩm nước lạnh, gộp lại đè lên tim cậu.

Cậu lạnh quá, chăn dù dày đến mấy cũng không thể xua tan đi cái lạnh này.

Nhiệt độ lại giảm dần về đêm, có lẽ là cậu bị tâm lý ảnh hưởng, thấy lạnh tê tái.

Mỗi khi vào đêm mùa đông, đều sẽ khiến cậu cảm thấy mình thật mong manh như bông tuyết.

Cố gắng không nghĩ tới chuyện đã qua, cậu nhắm mắt lại muốn ngủ.

Nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể mở to mắt, nhìn trần nhà với đôi mắt ngấn lệ.

Thật yếu đuối.

... Cũng thật khonnan.

Có lẽ mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu, chỉ là cậu làm quá lên thôi.

Chỉ là, cậu cảm thấy dù chỉ một góc nhỏ trong tim, có băng đang dần lan rộng.

Cuối cùng, cậu ném chăn đi.

Dù sao cũng đã lạnh rồi, lạnh thêm tí cũng chả sao.

Tốt nhất là đông cứng trái tim đi, rồi sau đó dùng lý trí kiềm hãm hành vi của bản thân lại.

Nếu không thể tự mình hạn chế, thì nên dùng ngoại vi để kiềm chế.

Điều này sẽ không khiến cho cậu phải suy nghĩ nhiều khi nhìn lại -

- Hoặc do cậu nghĩ vậy?

Sau khi đưa ra quyết định, cậu nghĩ rằng cậu có thể ngủ được rồi.

Nhưng mà không, cậu phát hiện cửa sổ bị lỏng khoá, hở ra một đoạn.

Bước đến gần cửa sổ, cậu bị hấp dẫn bởi màu xanh phía sau cánh cửa.

Đôi tay cậu đặt trên bệ cửa, đôi mắt cậu chú ý phía bên ngoài.

Ánh sáng xanh ánh vào đôi con ngươi cậu, làm màu mắt cậu có cùng màu với ánh sáng đó.

Một bóng đen hiện lên sau cánh cửa, trước mắt cậu.

Khẽ giơ cao đôi tay, cậu mỉm cười mặc kệ y phục rơi trên mặt đất.

Cậu đã tìm được lý tưởng của đời mình.

...

Bị bóng đen ấy ôm đặt trên giường, sau đó cửa sổ hơi khép lại tránh gió lùa vào.

Cậu vui sướng mà giang tay giang chân, ưỡn ngực nâng mông, tập mọi động tác thể dục dù nó khó đến đâu.

Nếu muốn phải nói chi tiết...

Bóng đen nắm lấy đôi chân cậu, nâng lên đặt trên vị trí eo.

Sau đó một tay túm lấy đôi mắt cá chân cậu, một tay đè lại ngực cậu.

Đó là một tư thế có thể nói là khó có thể thoát khỏi.

Bóng đen cúi đầu xuống, từ vị trí miệng nứt ra một khe hở.

Có một vật như là lưỡi chui ra, sau đó chạm nhẹ vào hạt đậu đỏ trước ngực.

Người cậu run nhẹ, vươn tay che đi miệng, cậu ngượng ngùng để rên ra tiếng.

Bóng đen từ hạt đậu đỏ di dời lên đôi bướm cốt dưới cổ.

Từ nơi đó, đầu lưỡi đen mân mê chạy dài đến hầu kết rồi dừng lại.

Khẽ chuyển một vòng quanh hầu kết, rồi tiếp tục kéo dài lên trên.

Chạm vào ngón út của cậu, bóng đen ngước đầu lên nhìn thoáng qua.

Cậu cũng nhìn bóng đen, rồi cậu buông tay.

Không dám nhìn thẳng vào bóng đen với khoảng cách gần như thế, cậu chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Tuy không nhìn thấy, nhưng cảm giác vẫn còn đó.

Bóng đen hôn cậu, nụ hôn rất ôn nhu và đầy sự quan tâm.

Cho đến khi đầu lưỡi đen trơn trượt vào, khuấy đảo bên trong và khiến chiếc lưỡi hồng rong chơi cùng nó.

Cậu vô tình phát ra tiếng, và sau đó dường như bóng đen càng vui sướng, động tác càng trì hoãn.

Rất tự nhiên vậy mà, bóng đen nhỏ vào bên trong cậu.

Cậu cảm thấy có chút đau, nhưng chỉ một lát lại cảm thấy tê dại lạ thường.

Bóng đen biết đây là lần đầu của cậu, nên cố gắng ôn nhu hết sức có thể.

Đôi tay cậu ôm chặt cổ của bóng đen, mặc cho phía dưới bị bóng đen thao túng.

...

Khoảnh khắc mà cậu lên đỉnh điểm, cậu đã thấy bóng đen trong hình dạnh con người.

Cậu vui vì có thể thấy được khoảnh khắc ấy, nó khắc ghi vào sâu trong linh hồn của cậu.

Rồi chỉ mới kịp cài khoá lên nó, cậu đã không còn nữa.

Bóng đen ôm lấy cậu, khẽ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi.

Nụ hôn này mang đầy thương tiếc, cũng mang đầy áy náy.

"Ta nên khiến ngươi rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng."

"Thực xin lỗi, nhưng ta đợi được gặp lại ngươi lần tiếp theo."

Câu nói từ một tần sóng vô định mà máy móc không thể ghi nhận được, quẩn quanh khắp mọi ngóc ngách của căn phòng.

Lại sau đó, thoảng theo gió đông từ trong phòng, bay ra ngoài khoảng trời rộng lớn.

Căn phòng trở nên trống vắng, chỉ còn có chiếc điện thoại vẫn chợt sáng chợt tối vì tin nhắn đến.

...

Ngày X tháng Y năm Z, cậu sinh viên độc thân trong phòng trọ quận O, bỏ lại thế giới lạnh lẽo này về với miền cực lạc, lúc ra đi cậu vẫn nở nụ cười trên môi - by Thời sự lúc 7 giờ

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com