Chương 34: Cuộc đối đầu trong bóng tối
Creator: Kyu In
Trương Kiến Đông không phải là loại người dễ dàng chấp nhận thất bại. Mặc dù hắn đã bị điều tra, nhưng hắn vẫn còn những chiêu trò trong tay. Sau khi thấy kế hoạch của mình bị hủy hoại, hắn nhận ra rằng chỉ cách duy nhất để ép buộc Chu Nhược Ninh và Từ Minh Hạo là ra tay mạnh mẽ hơn nữa. Và lần này, hắn không chỉ nhắm đến Chu Nhược Ninh. Hắn biết rằng để ép Chu Nhược Ninh phải đầu hàng, hắn cần phải gây ra một áp lực mạnh mẽ hơn nữa. Và hắn đã tìm ra mục tiêu tiếp theo: Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm, người bạn thân của Chu Nhược Ninh, vốn là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong giới. Cô không chỉ tài năng mà còn có một phong cách sống độc lập, luôn mạnh mẽ đối mặt với mọi thử thách. Nhưng lần này, cô lại không thể tránh khỏi cái bẫy mà Trương Kiến Đông đã giăng sẵn.
Một buổi tối, sau khi kết thúc công việc tại một buổi trình diễn thời trang, Hiểu Tâm đi một mình về nhà. Cô mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng thư giãn khi bước qua những con phố vắng vẻ. Ánh đèn vàng ấm áp của những ngọn đèn đường phản chiếu bóng cô dài ra trên vỉa hè. Cô thở dài, nghĩ đến việc sẽ về nhà nghỉ ngơi sau một ngày dài. Nhưng khi cô đi qua một ngã ba, bất ngờ một chiếc xe đen lao đến. Cửa xe bật mở, một nhóm đàn ông bước ra, nhanh chóng lao tới và kéo cô vào trong xe.
Hiểu Tâm hoảng hốt, chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi bị một tay đấm bịt miệng, khiến cô không thể phản kháng. Cô bị ném lên xe, chiếc xe nhanh chóng lao đi trong đêm tối. Toàn bộ cơ thể cô run lên, nhưng không có cơ hội để thoát ra. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ mịt trong sự hoảng loạn.
---
Khi Trương Viễn về nhà mà không thấy Hiểu Tâm đâu, sự lo lắng trong lòng anh bắt đầu gia tăng. Anh cố gắng gọi điện cho cô, nhưng chỉ nhận được những tín hiệu không có người trả lời. Trái tim anh như thắt lại, không thể ngồi yên thêm được nữa. Anh vội vàng gọi lại lần nữa, tay run rẩy khi nhìn vào điện thoại. Không có ai bắt máy. Một cảm giác bất an như những bóng ma bao phủ lấy anh.
Trương Viễn không nghĩ ngợi lâu, vội vàng liên lạc với Từ Minh Hạo. Từ Minh Hạo là người bạn lâu năm của anh, một người mà anh biết có thể giúp đỡ trong những tình huống khó khăn.
"Từ Minh Hạo, làm ơn... giúp tớ!!" Trương Viễn nói, giọng anh run rẩy vì lo sợ. "Hiểu Tâm... cô ấy không về nhà, không trả lời điện thoại. Tớ nghĩ có chuyện gì đó không ổn."
Từ Minh Hạo im lặng một lúc rồi trả lời, giọng anh bình tĩnh nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng. "Đừng lo, tớ sẽ giúp cậu. Hãy bình tĩnh lại. Tớ sẽ bắt đầu tìm kiếm ngay."
Từ Minh Hạo là một người rất điềm tĩnh và có khả năng xử lý tình huống cực kỳ tốt. Nhưng ngay cả anh cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình. Trương Kiến Đông đã không dừng lại sau thất bại trước đó, và bây giờ, hắn lại ra tay với người quan trọng đối với Chu Nhược Ninh. Một cảm giác tăm tối bao trùm trong lòng họ.
Ngay lập tức, Từ Minh Hạo bắt tay vào điều tra, liên lạc với những mối quan hệ của mình và kiểm tra các tuyến đường mà Hiểu Tâm có thể đi qua. Anh không thể để Hiểu Tâm rơi vào tay kẻ xấu. Mỗi phút trôi qua đều như một gánh nặng đè lên vai.
Khi Từ Minh Hạo tìm ra được manh mối đầu tiên, anh lập tức thông báo cho Trương Viễn.
"Cậu nghe đây, tớ đã kiểm tra, và có một chiếc xe đen vừa di chuyển qua khu vực gần đó. Đó là dấu hiệu rõ ràng. Có thể chúng ta đã tìm ra nơi cô ấy bị giam giữ."
Trương Viễn không nói gì, chỉ vội vàng mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Trong lòng anh lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: phải cứu Hiểu Tâm. Anh không thể để cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
---
Trương Kiến Đông, mặc dù biết rằng mọi hành động của mình đã bị theo dõi, nhưng hắn vẫn không chịu dừng lại. Sau khi bắt cóc Hiểu Tâm, hắn đưa cô tới một căn nhà hoang vắng, xa khỏi trung tâm thành phố. Căn nhà này thuộc quyền sở hữu của hắn, là nơi hắn dùng để giấu những kẻ mà hắn muốn thao túng.
Hiểu Tâm bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ trong căn phòng tối tăm. Mặc dù cô đang bị trói chặt, nhưng trong lòng cô vẫn không hề nao núng. Cô không sợ hãi, và cô biết rằng những người bạn của mình sẽ không bao giờ bỏ mặc cô.
"Trương Kiến Đông!" Cô gọi to, giọng lạnh lùng. "Ông muốn gì? Tại sao lại làm như vậy?"
"Hửm? Cô biết tôi sao?"
Hiểu Tâm đã nghe Từ Minh Hạo kể về Trương Kiến Đông và cảnh cáo cô nên cảnh giác đến những người đáng nghi, vì anh biết hắn ta chắc chắn sẽ nhắm đến cô hoặc Trương Viễn. Nhưng không ngờ điều đó lại đến với cô ngay hôm nay.
Trương Kiến Đông bước vào căn phòng, ánh mắt sắc lạnh. Hắn không hề vội vàng, mà từ từ tiến lại gần cô, tay cầm một tờ giấy. "Cô biết rõ mục đích của tôi rồi đấy, phải không? Tôi không muốn làm tổn thương cô. Tôi chỉ muốn cô ký vào hợp đồng này, mọi chuyện sẽ xong."
Hiểu Tâm nhìn tờ giấy mà hắn đưa, đó là hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu một mảnh đất mà cô và gia đình đã sống từ lâu. Hắn muốn chiếm lấy mảnh đất đó bằng mọi giá.
Cô không hề sợ hãi. "Ông nghĩ tôi sẽ ký sao? Ông không bao giờ có thể ép tôi làm điều đó!"
Trương Kiến Đông cười nhạt, mắt hắn lấp lánh vẻ mưu mô: "Cô sẽ phải suy nghĩ lại thôi. Cô có thể mạnh mẽ đến đâu, nhưng tôi sẽ không để cô thoát dễ dàng như vậy đâu."
---
Từ Minh Hạo và Trương Viễn đã xác định được vị trí của Hiểu Tâm. Cả hai cảm nhận được sự cấp bách trong từng giây phút trôi qua. Họ biết nếu không hành động nhanh chóng, không chỉ Hiểu Tâm mà cả những người thân yêu của cô sẽ gặp nguy hiểm. Cùng nhau, họ lập tức lên kế hoạch giải cứu. Không một chi tiết nào được bỏ qua, mỗi bước đi phải chính xác và bất ngờ.
"Đây là cơ hội duy nhất." Từ Minh Hạo nói, ánh mắt sắc lạnh khi họ đứng trước căn nhà hoang, bao phủ trong bóng tối tĩnh lặng. "Phải hành động nhanh chóng, không để Hiểu Tâm gặp nguy hiểm. Chúng ta không thể để Trương Kiến Đông có thêm cơ hội nào."
Trương Viễn chỉ gật đầu, trong lòng anh lúc này không có gì ngoài quyết tâm. Đôi mắt anh như rực cháy, ánh lên sự kiên định khi nghĩ đến Hiểu Tâm – người vợ của mình. "Cảm ơn cậu."
"?? Sao phải cảm ơn tớ. Đừng quên chúng ta là bạn"
Họ tiến lại gần căn nhà, bước đi hết sức nhẹ nhàng và kín đáo. Tuy nhiên, khi họ đến gần cánh cửa chính của căn nhà hoang, đột nhiên một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Từ Minh Hạo và Trương Viễn lập tức dừng lại, không dám lơ là. Họ chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm, có lẽ là mấy tên thuộc hạ của Trương Kiến Đông.
Từ Minh Hạo ra hiệu cho Trương Viễn im lặng và cả hai lẩn khuất vào bóng tối. Nhưng chỉ vài giây sau, một tiếng động lớn vang lên từ bên trong căn nhà, theo sau đó là tiếng la hét của một người phụ nữ. Hiểu Tâm! Cô đang gặp nguy hiểm.
Từ Minh Hạo và Trương Viễn không còn thời gian để chần chừ. Họ lao vào căn nhà, mặc dù có thể sẽ gặp phải những kẻ bảo vệ hung hãn. Nhưng ngay khi họ xông vào, một tiếng động mạnh khiến cả hai quay lại. Trước mắt họ, một cảnh tượng mà cả hai không thể ngờ tới.
Chu Nhược Ninh, người mà họ nghĩ đang còn ở nơi an toàn, cũng bị bắt cóc và đang bị trói chặt vào một chiếc ghế trong phòng. Mắt cô hoảng loạn, nhưng khi thấy Từ Minh Hạo và Trương Viễn, cô chỉ kịp thở dài nhẹ nhõm. Nhưng cũng ngay lúc đó, Trương Kiến Đông xuất hiện từ bóng tối, nở một nụ cười mỉa mai.
"Chắc chắn chúng mày không ngờ đến việc tao sẽ chuẩn bị một bất ngờ như vậy, phải không?" Trương Kiến Đông cười khẩy, ánh mắt hắn đầy tính toán. "Tao không chỉ bắt cóc Hiểu Tâm, mà còn muốn biến mọi thứ trở nên rối loạn hơn nữa."
Từ Minh Hạo và Trương Viễn nhìn nhau, tâm trạng căng thẳng hơn bao giờ hết. Bây giờ không chỉ Hiểu Tâm mà cả Chu Nhược Ninh cũng đang gặp nguy hiểm. Trương Kiến Đông đã tính toán từng bước đi, hắn biết rằng việc giữ cả hai người quan trọng nhất của họ sẽ khiến họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đầu hàng.
Từ Minh Hạo nghiến răng, bước đến trước mặt Trương Kiến Đông, giọng nói đầy căm phẫn. "Mày không thể làm gì bọn tao, Trương Kiến Đông. Mày sẽ phải trả giá cho những hành động này."
Trương Kiến Đông cười nham hiểm, không hề tỏ ra sợ hãi: "Chưa đâu, Từ Minh Hạo. Chúng mày còn phải đối mặt với rất nhiều thứ nữa. Hãy xem chúng mày có thể cứu được ai."
Tình huống trở nên vô cùng căng thẳng, nhưng Trương Kiến Đông không chỉ giăng bẫy để bắt cóc Hiểu Tâm và Chu Nhược Ninh, hắn còn muốn tạo ra một cuộc chiến không thể tránh khỏi. Những tên đàn em của hắn bắt đầu xuất hiện từ các góc khuất trong căn nhà, vũ khí sẵn sàng.
Từ Minh Hạo và Trương Viễn không thể chần chừ nữa. Họ cần phải hành động, nhưng với số lượng người lạ đang tụ tập xung quanh, cả hai hiểu rằng việc giải cứu sẽ không hề đơn giản.
Tình thế bây giờ cực kỳ nguy hiểm. Nếu không nhanh chóng hành động, tất cả những gì họ yêu quý sẽ biến mất mãi mãi. Trương Kiến Đông đã chuẩn bị tất cả, và chỉ còn một bước nữa là hắn sẽ nắm được toàn bộ quyền kiểm soát cuộc chơi.
---
Cuộc chiến trong căn nhà hoang đang lên đến đỉnh điểm. Mỗi người trong nhóm Từ Minh Hạo và Trương Viễn đều phải chiến đấu đến cùng, quyết tâm cứu Hiểu Tâm và Chu Nhược Ninh. Nhưng càng vào sâu, họ càng nhận ra rằng Trương Kiến Đông không hề đơn giản như họ tưởng.
Cuộc chiến này chưa bao giờ kết thúc, nhưng một điều chắc chắn: Những người này sẽ không dễ dàng khuất phục.
Cuộc chiến trong căn nhà hoang trở nên càng lúc càng căng thẳng. Những tên đàn em của Trương Kiến Đông lao vào, vũ khí trong tay, không chút do dự. Trương Kiến Đông đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho tình huống này. Hắn biết rằng nếu có một cuộc đối đầu, mọi thứ sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm. Từ Minh Hạo và Trương Viễn, hai người bạn thân nhất, đã quen với sự nguy hiểm, nhưng lần này, họ đối mặt với một tình huống vượt ngoài sự tưởng tượng. Mặc dù cả hai rất nhanh chóng đối phó với những kẻ đối đầu, nhưng càng lúc, chúng càng đông lên và càng dữ dội.
Trương Kiến Đông đứng từ xa, quan sát, ánh mắt của hắn như một con báo săn mồi, nở nụ cười hiểm ác. "Chúng mày có thể đánh nhau bao lâu nữa? Chúng mày chỉ đang kéo dài thời gian thôi." Hắn cười nhạo, tay vung lên ra hiệu cho đám đàn em tấn công mạnh hơn.
Từ Minh Hạo và Trương Viễn đã lăn xả vào cuộc chiến, không hề né tránh những cú đấm mạnh mẽ từ kẻ thù. Từ Minh Hạo là một chiến binh kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục, trong khi Trương Viễn dù không phải là một chiến binh chuyên nghiệp nhưng quyết tâm cứu người đã khiến anh trở thành một đối thủ đáng gờm.
Từ Minh Hạo đấm vào mặt một tên đàn em đang lao về phía mình, khiến hắn ngã ra sau, nhưng ngay lập tức, một tên khác từ phía sau nhảy lên, dùng gậy sắt đập mạnh vào đầu anh. Anh choáng váng, suýt ngã, nhưng nhanh chóng phục hồi lại tư thế, tiếp tục ra đòn, không cho đối thủ có cơ hội tấn công tiếp.
Trương Viễn không kém cạnh. Một tên định tấn công từ phía bên trái, Trương Viễn nhanh chóng né tránh, và ngay lập tức, anh lao về phía tên đó, đấm một cú mạnh vào mặt hắn, khiến hắn ngã xuống đất. Nhưng cũng chỉ trong giây phút đó, một tên khác xuất hiện, tấn công vào bụng anh bằng một cú đá mạnh. Anh đau đớn, nhưng anh không lùi bước. Không thể dừng lại.
Cả hai đều chiến đấu mãnh liệt, không cho phép mình bị thất bại. Cuộc chiến này không chỉ là để giải cứu hai cô gái họ yêu mà còn là để bảo vệ những người mình yêu thương.
Trong khi đó, Chu Nhược Ninh vẫn bị trói hết trong góc phòng. Mặc dù bị giam giữ, cô vẫn không hề hoảng loạn. Cô biết rằng Từ Minh Hạo và Trương Viễn sẽ không để cô gặp nguy hiểm. Nhưng tình hình lúc này không dễ dàng chút nào.
Cô nhìn về phía Hiểu Tâm, người cũng đang bị trói gần đó. Hiểu Tâm có vẻ như đang rất hoảng sợ, đôi mắt mở to nhìn về phía bọn họ, trong khi Trương Kiến Đông vẫn đứng ngoài cuộc chiến, chỉ đạo đàn em của mình tấn công.
Từ Minh Hạo đã gần như đánh bại được hết đám đàn em, chỉ còn lại một số tên nữa. Cảm giác hy vọng bắt đầu dâng lên trong lòng Chu Nhược Ninh. Nhưng ngay khi anh và Trương Viễn chuẩn bị lao vào để cứu cô, một cảnh tượng khiến tất cả chững lại.
Trương Kiến Đông đã nhanh chóng di chuyển đến chỗ Hiểu Tâm. Hắn ta rút dao ra, và chỉ trong tích tắc, hắn kề dao lên cổ Hiểu Tâm, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm vào Từ Minh Hạo và Trương Viễn.
"Đừng mơ cứu được cô ấy nếu các cậu không làm theo lời tôi," Trương Kiến Đông gầm lên, giọng đầy nguy hiểm. "Nếu các cậu tiếp tục tiến tới, cô ấy sẽ không còn cơ hội sống."
Cả Từ Minh Hạo và Trương Viễn đều dừng lại, ánh mắt của họ gắt gao nhìn vào Trương Kiến Đông. Không ai có thể đoán trước được hành động tiếp theo của hắn, nhưng chắc chắn một điều, hắn không ngần ngại đe dọa mạng sống của Hiểu Tâm.
Từ Minh Hạo cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù lòng anh đang sôi sục, nóng ran vì sự nguy hiểm này. "Mày không thể ép buộc chúng tao như vậy. Mày không biết chúng tao sẽ làm gì để cứu họ," anh nói, giọng đầy căm phẫn.
Trương Kiến Đông chỉ cười nham hiểm. "Các cậu không còn lựa chọn nữa đâu. Hãy nghĩ xem, liệu các cậu có thể cứu được người mình yêu thương hay không?"
---
Cảnh tượng lúc này trở nên cực kỳ căng thẳng. Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ. Từ Minh Hạo và Trương Viễn biết rằng mọi quyết định đều có thể mang đến hậu quả nghiêm trọng. Họ không thể để Hiểu Tâm phải trả giá cho sai lầm của Trương Kiến Đông.
Chu Nhược Ninh cũng cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Dù bị trói, cô vẫn tìm cách quan sát tình hình, cố gắng tìm ra cơ hội để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này.
Từ Minh Hạo và Trương Viễn tiếp tục đứng im, không dám hành động vội vàng. Tất cả đều chờ đợi một cơ hội duy nhất – một sai lầm của Trương Kiến Đông, để họ có thể cứu được Hiểu Tâm và Chu Nhược Ninh.
Bầu không khí bao trùm sự im lặng và căng thẳng. Chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể làm thay đổi cục diện cuộc chơi này. Trương Kiến Đông sẽ phải trả giá cho hành động của mình, nhưng khi nào và như thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định tiếp theo của Từ Minh Hạo và Trương Viễn.
"Tâm Tâm, cậu có tin tớ không?"
Hiểu Tâm nhìn Chu Nhược Ninh, ánh mắt toát lên vẻ lo lắng kèm sợ hãi.
"Tiểu Ninh? Cậu...cậu muốn làm gì?"
Chu Nhược Ninh mỉm cười: "Cậu có tin tớ không?"
Hiểu Tâm nhìn cô, gật đầu lia lịa: "Tớ tin cậu, Tiểu Ninh. Nhưng cậu định làm gì?" Giọng nói của Hiểu Tâm lúc này tuy nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng sự lo lắng vô cùng rõ rệt.
Chu Nhược Ninh nhìn Hiểu Tâm một lần nữa, rồi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Trương Kiến Đông đang chăm chú theo dõi từng động thái của họ. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim mình. Đây là cơ hội duy nhất, và cô sẽ không để mọi thứ vụt mất.
Với một động tác nhanh nhẹn, Chu Nhược Ninh cởi được những sợi dây trói trên tay Hiểu Tâm bằng miệng. Cô run rẩy vì căng thẳng, nhưng mỗi lần cột dây được gỡ bỏ, lại như có một niềm tin mới dâng lên trong cô. Cuối cùng, Hiểu Tâm cũng được giải thoát. Hiểu Tâm liền bật dậy, nhưng cô không chạy ngay. Cô nhìn Chu Nhược Ninh lần cuối, ánh mắt cô đầy lo lắng.
Chu Nhược Ninh hất đầu về cánh cửa phía sau, ra hiệu cho Hiểu Tâm: "Cậu phải chạy. Chạy ngay khi tớ đánh lạc hướng hắn."
Hiểu Tâm nhìn cô, nhưng không thể nói lời nào. Mắt cô chỉ sáng lên vẻ quyết tâm, rồi cô cúi đầu, chạy vụt về phía Trương Viễn. Cô biết rằng sự sống chết của họ lúc này đều tùy thuộc vào tốc độ và sự chính xác của từng bước đi.
Trương Kiến Đông thấy Hiểu Tâm bất ngờ chạy về phía Trương Viễn, thì lập tức quát lớn, "Coi chừng!" Hắn chưa kịp hành động thì Chu Nhược Ninh đã ra tay.
Với một cú xoay người đầy mạnh mẽ, Chu Nhược Ninh liều mạng cho một tên đàn em đang ngớ ngớ không biết gì một cú thiết đầu công. Lúc này, cô như một con mèo hoang dại, mạnh mẽ và đầy kiên cường. Sự hành động của cô đã làm Trương Kiến Đông hoang mang, hắn không nghĩ rằng Chu Nhược Ninh có thể làm liều như vậy.
"Chạy đi, Tâm Tâm!" Chu Nhược Ninh hét lên, cố gắng dùng giọng nói mạnh mẽ để tiếp sức cho Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm nghe thấy tiếng gọi của bạn, càng thêm quyết tâm lao nhanh về phía Trương Viễn. Trương Kiến Đông vội vàng rút dao, quát lên.
"Đứng lại!"
Nhưng Hiểu Tâm, với đôi mắt đầy quyết tâm, đã kịp lao vào vòng tay của Trương Viễn. Anh vội vàng ôm chặt lấy cô, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy lo lắng. "Có anh đây rồi, đừng sợ." Trương Viễn thì thầm.
Ngay lúc đó, Trương Kiến Đông quay lại, nhìn thấy tình thế không còn kiểm soát được. Hắn lại vội vã quay sang Chu Nhược Ninh, kẻ đang bị trói đứng giữa phòng.
"Không ai được đi đâu hết!" Trương Kiến Đông hét lên, giọng hắn chát chúa, như sư tử gầm lên khi bị dồn đến chân tường.
Đúng lúc này, hắn lao đến và, trong một khoảnh khắc đầy quyết đoán, kề dao vào cổ Chu Nhược Ninh, mắt hắn đầy vẻ đắc thắng: "Còn ai muốn thử thoát nữa không? Cô ta sẽ chết nếu chúng mày tiếp tục hành động."
"Chu Nhược Ninh!" Từ Minh Hạo gào lên.
Cả Hiểu Tâm và Trương Viễn đều sững sờ, không thể tin vào mắt mình. Hiểu Tâm muốn chạy về cứu bạn, nhưng Trương Viễn nhanh chóng giữ cô lại.
"Đừng liều mạng." anh thì thầm: "Chúng ta phải tìm cách giải quyết mà không để Chu Nhược Ninh bị thương."
Chu Nhược Ninh cảm nhận được sự lạnh lẽo từ con dao kề vào cổ mình. Cô không sợ hãi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác rất khác: sự kiên cường và quyết tâm bảo vệ những người mình yêu thương. "Ông sẽ không thể thắng được đâu, Trương Kiến Đông." Cô nói, giọng khàn đặc nhưng vững vàng.
Trương Kiến Đông chỉ cười nhạt, ánh mắt lấp lánh vẻ tàn nhẫn. "Mày tưởng mày có thể chơi được trò này đến bao giờ? Mày sẽ phải trả giá cho việc này."
Nhưng một điều chắc chắn: Trương Kiến Đông không thể nào đoán trước được bước đi tiếp theo của Chu Nhược Ninh và những người bạn của cô. Trận chiến này chưa kết thúc, và họ vẫn còn rất nhiều cách để giải quyết.
☆Còn tiếp☆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com