12
"Là một lời cảnh cáo đấy, Harry"
Ron nghía qua nghía lại mẩu giấy mà Harry bị ném trúng đầu trong tiết học. Nét chữ gọn gàng, đủ để thấy chủ nhân của nó là một người cực kỳ chăm chút trong chuyện học hành, hoặc chí ít thì cũng là tự dưng chăm chút trong cái tiết học ấy. Ron nhìn chằm chằm vào các con chữ đang nhảy múa lộn xộn trên tờ giấy da, cảm giác như chúng nó đang thật sự nổi giận, và rất muốn lao ra ngoài đấm thẳng vào mặt Harry Potter nếu có thể. Ron đã mấy lần liên tục khuyên Harry đừng có chơi bời qua lại với y/n Rosier, nhưng rõ ràng Harry đã mặc xác mọi lời cậu nói.
"Bồ nghĩ ai là người viết nó?"
Harry dừng lại hỏi Ron, rồi tiếp tục lắc lư người trên chiếc ghế bập bênh. Cái ghế khá cũ, mỗi lần Harry đung đưa sẽ đều khiến nó phát ra thứ âm thanh cót két rợn tai, và Ron phải ném cái gối về phía Harry để bắt cậu dừng ngay cái hành động dọa ma đó lại.
"Thằng Malfoy"
"Không phải" - Harry lắc đầu - "Mình cũng từng nghĩ như bồ, nhưng chắc chắn Malfoy không làm điều này"
"Có cơ sở gì không?"
"Malfoy trong tiết sáng nay rất chú tâm học hành. Hơn nữa, Rosier ngồi bên cạnh nó, nó cũng không dám động thủ"
Ron ngờ ngợ, từ từ ngồi dậy, cậu nhìn Harry bằng con mắt không thể tin nổi. Và Harry nhận ra mình lại vừa lỡ mồm một lần nữa.
"Sao bồ biết nó sẽ không làm gì khi Rosier ngồi bên cạnh nó?"
Harry nhìn Ron, nhưng ánh mắt cậu trống rỗng. Ron biết Harry lại đang bắt đầu suy tính một điều gì đó để bênh vực y/n Rosier. Harry là người dặn đi dặn lại Ron rằng không được tiết lộ chuyện đã nhìn thấy của Malfoy và Rosier vào đêm hôm qua cho bất kỳ ai, nhưng giờ chính cậu mới đang bộc lộ quá nhiều điểm yếu cho người ta lợi dụng.
"Bồ dạo này bớt quyết đoán hẳn đi, Harry ạ"
Harry im lặng. Ron nói đúng quá, đúng đến nỗi động vào lòng tự ái của cậu, khiến cậu muốn vùng lên mà phản bác nhưng nhận ra mình chẳng có lập luận nào đủ cứng rắn để vặn lại. Harry cũng không biết mình cứ phải đâm đầu vào y/n Rosier làm gì, trong khi cậu thừa biết xung quanh con bé luôn có hai thằng bạn thân chơi từ nhỏ tới giờ, và chúng nó vẫn đang đấu tranh âm thầm với nhau để chiếm được một chỗ đứng bên cạnh con bé. Không những thế, con bé chưa bao giờ thật sự muốn trở nên thân thiết với cậu, tất cả những cuộc nói chuyện của cả hai đều chỉ xuất phát từ sự chủ động tìm đến của Harry Potter. So với Malfoy hay Nott, sự xuất hiện của Harry Potter trong cuộc sống của con bé chỉ giống như thêu hoa trên gấm. Có cũng được, mà không có thì càng đỡ rắc rối.
Ron gấp tờ giấy lại thành một cái máy bay, rồi phi thẳng vào thùng rác. Cậu biết tính cứng đầu của Harry. Harry sẽ không dễ dàng từ bỏ một thứ gì đó, chứ đừng nói đến chuyện tuyệt giao với một con người. Rồi Ron lại nghĩ rộng hơn. Dù sao thì cũng chỉ có Harry thích y/n Rosier, và nếu Rosier không đáp lại tình cảm ấy, Ron tin rằng Harry cũng sẽ có đủ tự trọng mà rời đi kịp thời. Tới lúc đó, Harry kiểu gì chả kiếm được một cô gái tốt hơn, và lai lịch không gây tranh cãi như Rosier, càng chẳng dính dáng gì đến đám Malfoy.
"Harry này..."
"Đừng nói nữa" - Harry gạt phắt đi, phủi phủi tay như đuổi tà khí - "Mình biết bồ chuẩn bị nói gì"
"Bồ đã không muốn nghe, thì mình càng phải nói" - Ron hét lên, và lần đầu tiên trong đời Harry thấy bạn mình thằng thừng đến thế - "Rosier chắc chắn sẽ không chọn bồ. Kể cả nhỏ đó không yêu ai trong số Malfoy hay Nott, nhỏ vẫn sẽ không chọn bồ. Nhỏ không yêu chúng nó, nhưng chúng nó thì chưa chắc. Và cả hai thằng đấy chắc chắn đã để ý tới mấy hành động kì quặc của bồ ở trong lớp dạo gần đây rồi. Chúng nó không ngu như vẻ bề ngoài đâu, và mình tin là chúng nó thà liên minh với nhau để đánh hội đồng bồ, chứ chắc chắn sẽ không bao giờ lao vào đánh lẫn nhau. Hai thằng đó chắc chắn không muốn mất Rosier, nhưng càng không muốn phá hủy tình bạn bao năm của chúng nó. Tình bạn của chúng nó cũng như bồ, mình với Hermione vậy, hoặc thậm chí còn khăng khít hơn thế nữa"
Harry cứng họng. Lời Ron nói liên tục, không nổi một kẽ hở để cậu có thể chen ngang vào. Nhưng có kẽ hở đi nữa thì cậu cũng chẳng cãi được. Ron lại nói đúng quá, đến nỗi khiến cậu phát bực. Cậu đứng phắt dậy, túm vội lấy cái áo khoác đang vắt trên thành giường rồi ra khỏi phòng.
Ron không cản lại, cũng không xin lỗi, chỉ chép miệng nhạt nhẽo:
"Ừ, đi đi. Đi đi cho thông thoáng tư tưởng của bồ"
Theodore Nott đứng ở trước cửa Gryffindor. Cậu ta biết con bé sẽ không về ngay sau giờ học, mà còn bận la cà một lúc với hội Malfoy. Nott đương nhiên không muốn nhìn mặt Malfoy, nhưng cậu cần nói chuyện với Rosier.
Hai màu vàng và đỏ của lá cờ Gryffindor đang treo lơ lửng trên đầu khiến Theodore thực sự chói mắt. Hẳn đám Sư Tử tự hào về Nhà của tụi nó lắm, thấy khắp hành lang chỗ nào cũng treo cờ được, trông mới đáng ghét làm sao. Đúng là Nhà của bọn kênh kiệu, Theodore cho rằng y/n Rosier chắc hẳn phải sống khổ sở lắm.
Rosier trở về, trên tay ôm mấy món tráng miệng ngọt. Liếc qua vỏ bao bì, Theodore liền nhận ra đó là đống bánh kẹo cậu vẫn thường nhìn thấy trên cái tủ đầu giường của Malfoy.
"Tao cần nói chuyện"
Tông giọng bình thường, dường như Nott cũng không có ý định làm khùng làm điên hay dở thói ghen tuông gì ở đây. Rosier có lẽ cũng chẳng muốn lảng tránh Nott, như thể nó cũng đang có chuyện cần nói với cậu. Nó đưa cho cậu một viên kẹo - như một phép xã giao lịch sự - nhưng cậu lắc đầu từ chối.
"Tao xin lỗi"
Rosier nhìn ngó xung quanh, đảm bảo rằng chỗ hai đứa đang đứng đủ cách xa hầu hết thính giác của những học sinh Gryffindor khác xung quanh. Dù gì thì việc một Slytherin xuất hiện ở đây cũng không hay ho gì cho cam.
"Về chuyện gì?"
"Tất cả"
Không thấy con bé đáp lại, Nott cũng chẳng tức giận. Nếu gộp tất cả những chuyện mà cậu đã làm với nó trong quá khứ, thì chỉ riêng cái thái độ hòa nhã sẵn sàng tiếp chuyện của nó cũng đủ khiến cậu phải hổ thẹn, thiếu điều lập đền thờ nó ngay lập tức.
"Tao không cần mày tha lỗi cho tao" - Nott hơi ngừng lại - "...tao chỉ muốn gặp mày thôi"
"Draco kể với tao rồi. Cảm ơn vì chúng mày đã không đánh nhau"
Đó quả nhiên là một kì tích. Rosier đã phát hoảng lên khi tưởng tượng ra viễn cảnh hai thằng bạn của nó sẽ lao vào dần nhau một trận thừa sống thiếu chết. Dù Malfoy không nói rõ cái lý do mà hai đứa không đánh nhau, nhưng Rosier cũng chẳng cần biết cho lắm. Đối với con bé, việc hai thằng bạn của nó có thể nén lại được cái máu điên xuống, đã là một sự kiện lịch sử và mỗi đứa trong chúng nó xứng đáng được trao danh hiệu sứ giả hòa bình.
Theodore Nott không biết nên khóc hay nên cười.
"Giờ mày còn thân với Malfoy hơn cả với tao ngày trước"
Theodore không có ý trách móc, câu nói của cậu nghe như một sự tiếc nuối đầy chua chát. Chính cậu đã đẩy con bé ra xa mình, gián tiếp dâng con bé cho Malfoy. Giờ cậu chẳng có tư cách gì mà mỉa mai mối quan hệ giữa hai chúng nó. Kể cả bây giờ Draco có hôn con bé ngay trước mắt cậu, Theodore cũng chưa chắc đủ mặt dày để tiến tới cướp lấy con bé về bên mình.
Cái ngày trước ấy đã xa xôi quá rồi.
Harry Potter giận đến nỗi quên luôn cả việc mặc chiếc áo khoác hẳn hoi vào người. Cậu vắt nó trên vai, hậm hực bước đi. Cậu cũng không biết mình sẽ đi đâu, nhưng bất kì chỗ nào bây giờ cũng còn đỡ hơn là tiếp tục ngồi lại nói chuyện với Ron. Ron khiến cho cậu tức quá. Và nếu còn tiếp tục về cái chủ đề ấy, Harry nghĩ cả hai đứa sẽ cãi nhau to mất.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt cậu khiến cho Harry lại chợt nghĩ, một trận cãi nhau to với Ron vẫn còn tốt hơn nhiều so với điều mà cậu đang nhìn thấy.
Theodore Nott tới tận đây để gặp y/n Rosier. Chỉ có mình Nott mà thôi.
Trong một khắc, Harry chợt nhận ra chủ nhân thực sự của cái tờ giấy ném vào đầu cậu hồi ban sáng.
"Bây giờ mày về thẳng phòng luôn hả? Còn đi gặp ai nữa không?"
"Ý mày là gì?"
Theodore ngập ngừng. Rồi cậu cười một cái lảng tránh, cậu không muốn nhắc thẳng đến cái tên Harry Potter, nhưng lại cũng mong rằng Rosier đủ tinh tế để nhận ra điều cậu muốn nói. Nott có thể nhịn được một trận ẩu đả với Malfoy với chút tình bạn còn sót lại, nhưng còn Potter thì không.
Và cậu hi vọng Potter cất ngay cái mắt của nó vào. Nó đã đứng đó nhìn cậu nói chuyện với con bé khá lâu rồi đấy. Chẳng lẽ tờ giấy cảnh cáo hồi ban sáng của cậu không giúp cho đầu óc Potter thông minh lên chút nào à?
"Nhớ về thẳng phòng, đừng rẽ trái quẹo phải hay tạt vào gặp ai nhé. Về thẳng phòng, chốt cửa lại, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com