Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Chiều hoàng hôn

Trong cái nắng êm ả của bốn giờ chiều, có thể thấy một dáng người nhỏ bé, tròn tròn dưới gốc cây sồi già. Vẻ mặt cậu bé buồn bã, đầu tựa hờ lên thân cây, ánh mắt nâu sáng nhìn vào khoảng không vô định. Cả một bãi cỏ trống xanh thẳm, rộng mênh mông chỉ mình em ngồi đó. Trông em cô đơn đến lạ.

Ánh nắng chiều dịu dàng, không ấm áp như nắng sớm, cũng không gay gắt như nắng trưa, chỉ đơn giản mà yên bình rọi lên từng ngõ ngách của những lùm cây, bụi cỏ như người mẹ nhẹ nhàng âu yếm ôm lấy chúng. Cái nắng ấy uốn mình len lỏi qua tán cây cổ thụ nơi em ngồi, chiếu lên gương mặt non nớt của em một vài đốm sáng nhỏ trông như những chiếc bánh pudding được đính lộn xộn lên mặt em. Dịu dàng là thế, nhưng vẫn là không thể xoa dịu được những tổn thương trong em.

Em là một đứa mồ côi cha mẹ, ngay từ nhỏ em sống cùng bà, em đã nhận thức được điều ấy. Dù bà chỉ nói rằng ba mẹ em đã đi đến một nơi thật xa rồi sẽ trở về cùng em, nhưng em biết nó không phải thế. Ngày ngày nhìn các bạn đồng trang lứa được ba mẹ của chúng dắt đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác làm em buồn lắm chứ, ghen tị lắm chứ. Nhưng em biết làm gì đây, ba mẹ đâu còn ở bên cạnh em nữa. Bất lực gục đầu lên chân mình, vài giọt nước mắt cứ vô thức rơi lã chã trên mặt em.

Chợt em vô tình nghe được tiếng ồn ở gần, chầm chậm đánh mắt nhìn lên. Một đám trẻ cười đùa chạy giỡn náo động cả một vùng. Bọn chúng nhìn sơ đều là quý tộc, những cái áo, đôi giày chúng đi đều được may vá đến tỉ mỉ từng chút, trông thật sang trọng. Chúng  vui vẻ đuổi bắt lẫn nhau, chơi hết trò này đến trò khác. Làm lung lay đám cỏ dại đã mọc qua mắt cá chân, tạo nên âm thanh xào xạc êm tai hòa cùng tiếng cười nói ngây ngô dễ chịu.

Trông bọn họ thật vui vẻ.

Em để ý thấy một người, cậu ấy, à không, là anh ấy chứ nhỉ, anh trông có vẻ là đứa lớn nhất bọn, cũng trông lớn hơn em hẳn. Mái tóc nâu đen bay bổng theo đừng bước chạy giỡn, gương mặt trẻ con ngây thơ nhưng thật anh tuấn, đôi mắt đen láy tinh anh bên dưới cặp lông mày rậm. Cả người anh ấy đều tỏa ra mị lực hút người. Em nhìn người ta đến quên cả chớp mắt. Ngồi ngây ngốc ở gốc cây, cậu bé lại thoáng nghe được bọn trẻ gọi tên anh ấy.

"Theodore, bên này!"

"Theodore à…" - Nghe gọi tên anh, em vô thức nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy một lúc, thầm cảm thấy nó lại có một chút gì đó đặc biệt, nó thật hay.

Tựa cằm lên đầu gối, đôi má bánh bao của em hơi phình ra, trông thật đáng yêu. Mắt em cứ vậy say mê hướng về bọn trẻ đang chơi đùa rất vui vẻ kia. Hằng ngày em đều đến đây, ngồi từ sớm đến chiều tối mới chịu về nhà, vậy mà lại là lần đầu tiên em nhìn thấy Theodore.

Họ chơi tới khi trời gần ngả tối mới lục đục giải tán kéo nhau đi về. Riêng người anh Theodore kia lại đòi ở lại thêm chút nữa, chẳng biết để làm gì.

"Mình ở lại một chút, mấy bồ cứ về trước đi." - Bọn nó là không biết, ngay từ khi đến đây, gã đã phát hiện ra một cậu bé mũm mĩm dễ thương cứ liên tục nhìn họ, hay đúng hơn là nhìn Theodore gã. Nhưng vế sau thì gã hoàn toàn không biết.

Cậu bé này nhìn thì hơi béo một chút. Khuôn mặt bầu bầu tròn trĩnh với hai cái má bánh bao dễ thương. Đôi mắt em to, màu nâu sáng xinh đẹp cứ liên tục ngắm đám tụi Theodore chơi đùa. Trên người em mặc một bộ đồ khá đơn giản, không phải một quý tộc. Gã quét qua người em một lượt, thầm đánh giá nhóc này cũng không tệ chút nào.

"Vậy bọn này về trước."

Suốt cả buổi chiều, Theodore để ý thấy cậu bé ấy cứ nhìn về phía chúng, có lẽ là muốn chơi cùng chăng. Theodore đoán vậy, vì em ngồi một mình như thế, trông lẻ loi cô đơn, nên chắc chắn là muốn chơi cùng rồi. Với cái đầu óc non nớt của một đứa trẻ, gã chỉ nghĩ được có vậy, mà đâu biết rằng còn có một nguyên nhân sâu xa hơn nữa, chỉ là không tiện nói ra. Và gã cũng chẳng thèm để tâm đến nó làm gì.

Theodore bước dần đến chỗ em. Có điều, em cứ ngồi ngây ngốc ở đó chăm chăm nhìn gã, đến quên cả giờ giấc, thậm chí còn không ý thức được gã đang dần đến gần mình.

"Cậu ngồi đây không chán sao?" - Gã bước đến, cất tiếng hỏi. Giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên rồi lại bị cơn gió thoảng qua cuốn đi mất. Giọng nói ấy thật dễ nghe làm sao.

Vậy mà em lại bị cái giọng ấy làm cho hú hồn hú vía. Đảo mắt hết chỗ này đến chỗ kia, bối rối không biết trốn đi đâu mới được. Rồi em đột ngột đứng bật dậy, làm Theodore giật mình suýt ngã ra sau. Trong lòng định bụng cao chạy xa bay, nhưng tiếc rằng, ý định sắp thực hiện được lại bị gã phá tan. Theodore nắm lấy cánh tay vội vàng của cái người sắp bỏ chạy kia, ép em xoay lại nhìn mình.

"Bồ chạy làm gì chứ, mình cũng đâu có làm gì bồ." - Theodore mang theo tâm tình thắc mắc nhìn thẳng vào mắt em. Rõ ràng là gã đã làm gì đâu chứ, sao đột nhiên lại bỏ chạy như nhìn thấy ma thế?

Không thể chạy, em chẳng biết làm gì nữa. Nhìn người ta cả buổi cho đã rồi bị phát hiện, em xấu hổ hận không thể chôn mặt xuống đất, đã thế gã còn giữ tay em lại, Theodore là muốn em bối rối đến chết à. Đang suy nghĩ tìm cách thoát khỏi bàn tay kia, em quên luôn cả câu Theodore vừa hỏi mình.

"Sao bồ không trả lời?" - Gã có chút tức giận. Phần vì em không chịu trả lời lại gã, phần vì khó chịu thái độ của em. Theodore vô thức siết chặt tay em, không vui ra mặt.

"Đ… đau…" - Cổ tay em bị siết đến đau rát, không chịu nổi lại buột miệng la lên một tiếng.

"Xin… lỗi." - Nghe người trước mặt la đau, mặt cũng nhăn lại, gã ngay lập tức buông cái cổ tay đã bị siết đến hằn dấu đỏ hồng của em ra.

Cậu bé ấy rụt tay, biết rằng mình vốn là không thể thoát, đành chấp nhận đứng tại chỗ ngoan ngoãn nghe Theodore tra hỏi.

"Bạn bè bồ đâu, sao lại lủi thủi ngồi đây thế này?"

"Mình…mình không có…"

"Vậy mình làm bạn với bồ, mình là Theodore Nott." - Thằng nhóc Theodore ngây thơ không nhận thấy câu nói kia có vấn đề. Ngay lập tức chỉ nghĩ đơn giản mình kết bạn với cậu ấy là được chứ gì.

"Sao!!" - Tên này có ngốc không thế, ai lại muốn làm bạn với một đứa mồ côi như em?

Cậu bé sốc đến mức trợn mắt há miệng hết cả lên. Lần đầu lại có người chịu làm bạn với em đấy. Bình thường em đã không có ba mẹ, lũ nhóc không tụ lại trêu chọc dè bỉu em đã là mừng lắm rồi. Vậy mà bây giờ Theodore còn làm đến thế này khiến em không thể ngờ tới.

"Mau lên, còn cậu, cậu tên gì?" - Theodore rất không kiên nhẫn gặng hỏi lại em.

"Cái đó… là Neville, Neville Longbottom." - Em đáp lại gã cùng một nụ cười mỉm.

Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, hai đứa bé một cao một thấp cùng nắm tay nhau cười rạng rỡ trên cánh đồng ngả vàng vì nắng chiều. Cùng nhau bắt đầu một câu chuyện của riêng chúng.

Trông thật yên bình làm sao!

"Come to me…"

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Huhu mọi người, dạo này mình bí ý tưởng quá nên phiên ngoại chắc sẽ không hay. Xin lỗi mọi người nhiều.

ỤnU












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com