Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Bellatrix nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu sau khi Hermione chìm vào giấc ngủ. Chắc chắn, cô đã nghe nhầm. Đúng không?

Tất nhiên, Hermione là người định mệnh của cô, không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa, nhưng ... mối liên kết có thể hoạt động theo cách này trước khi cắn? Bellatrix không nghĩ vậy, nhưng cô không có bất kỳ lời giải thích nào khác. Có lẽ chỉ thực tế là Hermione không biết cô ấy đang nói gì, và cô ấy chắc chắn không cố ý . Đúng, đó phải là vậy.

Cô quay đầu lại nhìn cô gái đang ngủ trên mình. Hermione trông rất mãn nguyện. Và ma cà rồng tan chảy một chút, nhưng con thú bên trong có kế hoạch khác. Cắn lấy! Nó hét lên. Bellatrix biết đó là cơn đói đang nói. Cô đã uống rượu với Ngài, vì vậy cô cần máu. Cô cởi trói khỏi tri kỷ của mình, hôn lên má và rời giường.

Cô hít một hơi thật sâu để bịt miệng con quái vật và lên đường xuống hầm. Cô sẽ lấy một ít thức ăn ra cho bữa sáng của Hermione. Xem xét cô phù thủy trẻ tuổi không ăn gì cho bữa tối, cô ấy chắc chắn sẽ đói vào buổi sáng. Bellatrix lấy một ít ngũ cốc, mứt và bánh quy rồi leo lên gác bếp.

Cô đặt tất cả lên bệ bếp và xoa xoa cánh tay đang bỏng rát. Anh ấy đang gọi. Anh ấy đang tìm kiếm họ.

Chà, điều đó đã được mong đợi. Đó là lý do tại sao Bellatrix đã đưa họ đến đây. Cô chỉ không lường trước được sự thật rằng trong khi có đủ thức ăn cho Hermione, ma cà rồng lại thiếu bộ phận này.

Việc cô uống rượu trước khi họ rời đi cũng không giúp được gì. Cô sẽ ốm nhanh hơn bình thường rất nhiều nếu không được truyền máu. Tuy nhiên, ma cà rồng vẫn chưa đủ tuyệt vọng để đi săn một con tuần lộc.

Khi chắc chắn Hermione đã có mọi thứ cần thiết cho bữa sáng, cô rời khỏi bếp và cười khúc khích. Cha chắc đang nằm trong mộ của ông ấy bây giờ. Đó là năm đầu tiên của cô ở Hogwarts khi cô thực sự kết bạn với một người sinh ra ở muggle. Cô gái không sợ cô như những người khác. Cô ấy không thì thầm sau lưng như những người khác. Cô ấy không hành động cẩn trọng quanh cô như những người khác. Cô ấy chỉ ở đó. Và trong khi cha mẹ của Bella đã dạy cô, cô vượt trội vì là một người thuần chủng, cô không thể hiểu tại sao mình không nên nói chuyện với cô gái đến từ Gryffindor này. Vì vậy, cô đã làm.

Cho đến những ngày nghỉ lễ đầu tiên khi cô về nhà và nói với bố mẹ vào bữa tối. Ông đã tra tấn cô trong thời gian dài nhất, sự ghê tởm của ông biến thành lời nguyền. Ông cấm cô không được nói chuyện với kẻ bẩn thỉu đó nữa. Bellatrix. Đã. Tốt hơn. (Was. Better)

Và cô đã khóc khi ngủ vào đêm hôm đó. Tại sao cô không thể kết bạn với những người mình muốn? Với những người không sợ họ của cô? Đó là quá nhiều để tiếp nhận cho một đứa trẻ.

Khi cô định đi học trở lại, Cha cô dồn cô vào chân tường và mắng mỏ rằng nếu cô lại tiếp tục nói chuyện với thứ rác rưởi đó, thì sẽ có hậu quả. Và Bellatrix chắc chắn không muốn đối mặt với chúng.

Cô phải làm tổn thương cô gái để giữ cô ấy an toàn. Cô gái chỉ không hiểu tại sao Bella không, không thể, nói chuyện với cô ấy một lần nữa nên cô ấy tiếp tục cố gắng. Bellatrix đã phải đeo mặt nạ, lần đầu tiên phải gồng mình lên và làm những gì cần thiết. Đó là điều tốt đẹp hơn, nhưng cô mang mặc cảm tội lỗi cho đến khi cô không quan tâm đến bất cứ điều gì và bất cứ ai nữa.

Tất nhiên, nó phản tác dụng. Mọi người giờ đây thậm chí còn to hơn với những lời thì thầm của họ. Tuy nhiên, không ai có đủ can đảm để nói điều đó với cô.

Điều này đã đưa cô trở lại Trái đất vì cô biết Hermione không có thứ xa xỉ đó. Cô có thể tưởng tượng cách các Slytherins đối xử với cô gái. Có thể tưởng tượng nó phải khó khăn như thế nào. Cô sẽ bảo vệ cô ấy cho dù bây giờ có thế nào đi chăng nữa. Sư tử cái dũng cảm của cô. "Số phận là một điều buồn cười, thưa Cha. Cha có nghĩ vậy không? " cô cười khúc khích, thích thú. "Con hy vọng bố nhìn thấy điều này, bố yêu quý nhất và con hy vọng nó đang ăn tươi nuốt sống bố. Con cầu chúc cho bố hạnh phúc thối rữa, "cô nói với sự im lặng bằng giọng trẻ con của mình.

Cô đi đến phòng khách và kiểm tra cô gái. Cô đã làm điều đó mỗi đêm. Cô thậm chí không biết tại sao. Có lẽ ma cà rồng muốn biết rằng người định mệnh của cô vẫn còn ở đó và rằng cô ấy đang thở.

Tuy nhiên, bây giờ đã có một cuộc tranh cãi nhỏ trong đầu của phù thủy lớn tuổi về việc có nên cắn cô ấy ngay bây giờ hay không. Rõ ràng là Bellatrix đã bỏ phiếu cho cái sau, nhưng con quái vật bên trong càng lúc càng kêu to hơn, phát điên bởi cơn đói.

Người phụ nữ thở dài. Họ đã trải qua rất nhiều. Chắc chắn, một cơn đói nhỏ sẽ không gây nguy hiểm cho mọi thứ.

Phù thủy tóc đen quay gót rời khỏi phòng. Cô sẽ cố gắng ngủ để nó qua đi. Nó có thể khó đến mức nào? (giống lúc nửa đêm đói thèm ăn xong cố ngủ J)))))

---------------------

Nó chỉ ra nó là khá khó khăn. Cô tỉnh dậy với cảm giác buồn nôn. Cô rên rỉ và đứng dậy. Cố gắng ngủ tiếp cũng chẳng ích gì.

Ma cà rồng đi đến phòng khách với hy vọng tìm thấy Hermione. Cô gái đang ngồi trên chiếc ghế dài với một cuốn sách trên tay.

"Tôi thấy em đã tìm thấy thư viện," Bellatrix trầm ngâm.

Hermione nhìn lên và mỉm cười. "Em đã ," cô ấy gật đầu. "Chị có sao không, Bella?" cô gái hỏi khi đánh giá ngoại hình của phù thủy lớn tuổi. Cô có quầng thâm dưới mắt, trông nhợt nhạt hơn và hơi ốm.

"Tôi không sao, điều ngọt ngào," cô trấn an. Cô chắc chắn sẽ cần phải đi săn một con tuần lộc vào ngày hôm nay.

"Chị dậy khá sớm và trông có vẻ không ..." cô gái cắn môi suy nghĩ, cố gắng quyết định làm thế nào để kết thúc câu nói mà không xúc phạm ma cà rồng. "Khỏe mạnh," cô quyết định nói.

"Tôi ổn," cô nghiến răng nói.

"Được rồi," Hermione đáp, không mấy bị thuyết phục. "Em tìm thấy một số thức ăn trên quầy bếp cho bữa sáng. Cảm ơn chị."

"Tốt, em có thích nó không?" cô hỏi, vui mừng thoát khỏi vấn đề.

"Nó thật tuyệt," cô thừa nhận. "Chị đã nói là sẽ giải thích về món ăn hôm nay," cô đỏ mặt. Cô không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác kể từ khi cô tỉnh dậy. Thức ăn ở đâu ra nếu không có bất cứ thứ gì xung quanh?

"Tôi đã, phải không?" phù thủy lớn tuổi cười khẩy. Điều nhỏ bé tò mò.

"Đúng," Hermione háo hức gật đầu.

"Chà, vậy thì tôi đoán tôi sẽ đưa em đến ngục tối," cô nhếch mép.

"Được rồi," cô ấy trả lời. Thật buồn cười làm sao khi bắt đầu cô ấy sẽ hoàn toàn khiếp sợ nếu Bellatrix chỉ gợi ý như vậy và bây giờ, cô ấy đang tò mò đi theo con ma cà rồng.

"Ta-da," Bellatrix kêu lên, chỉ cho Hermione căn hầm sau khi dùng Lumos và dựa vào khung cửa. Hermione bước vào căn phòng bằng đá lạnh lẽo và thấy nó đầy những giá để đồ ăn, rượu và một số rượu mạnh. Cô cũng cảm nhận được một bùa bảo quản.

"Chỉ vì tò mò, chính xác thì cái này đã ở đây bao lâu rồi?" cô ấy ra hiệu cho thức ăn.

Con ma cà rồng cười khúc khích. "Chính xác là một vài tuần," cô cười. "Tôi đã tích trữ lại nó khi em bước vào đời tôi."

"Ý chị là khi chị bắt cóc em."

"Cà chua, cà chua," cô trêu chọc.

"Ha, buồn cười," cô ấy cười. Tuy nhiên, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe nói thức ăn đã không còn ở đây trong nhiều thế kỷ. Cô nhìn quanh một chút và để ý đến những bức tường. "Tại sao những bức tường lại đen như thể bị lửa thiêu đốt vậy?"

"Bởi vì chúng là như vậy," ma cà rồng nhún vai.

"Đó có phải là một loại phương pháp bảo quản nào đó không?" cô ấy cười khúc khích.

"Không."

"Được rồi, vậy chúng đã bị đốt cháy vì sao?" cô gái đẩy, nhìn thấy cái bóng lướt qua mặt Bella.

"Không vấn đề gì cả," cô cáu kỉnh.

"Chà, tôi nghĩ nó quan trọng với tôi. Chuyện gì đã xảy ra thế?" Hermione nhẹ nhàng hỏi và quay lại chỗ phù thủy lớn tuổi.

"Thức ăn ổn," cô trả lời.

"Đúng, đồ ăn ổn, nhưng chị thì không," cô gái trả lời. "Đó là lý do tại sao nó quan trọng."

"Tôi đã đốt nó, được không? Nó là tôi."

"Em đã đoán ra được chừng đó, đồ độc ác," cô cười khúc khích và cúi xuống hôn nhẹ. "Bây giờ cuối cùng chị sẽ cho em biết điều gì đã khiến chị làm điều đó?" cô hỏi và vuốt ve một bên má nhợt nhạt.

"Tôi chỉ..." cô thở dài và nuốt nước bọt, kiên quyết không nói điều gì. Tuy nhiên, cô không thể nói không với đôi mắt nâu to tròn đó. Cũng không nói dối. "Tôi chỉ không nghĩ rằng tôi sẽ có được một điều gì đó như ý muốn," cô lặng lẽ thừa nhận. "Tôi đã mua căn nhà này ngay sau khi tôi trở thành ma cà rồng. Tôi biết mình đã được định sẵn để gặp tình yêu đích thực của mình và tôi không biết nó sẽ như thế nào, họ cần gì... "cô khẽ cười khi nhớ về mình khi còn là một ma cà rồng sơ sinh. "Tuy nhiên, tôi biết con người cần thức ăn. Tôi đã dự trữ nó. Khi không có ai xuất hiện trong khoảng 50 năm, tôi đã đốt cháy tất cả. Sau đó, Andy nhận được một người định mệnh và tôi có một tia hy vọng mới nên tôi đã bổ sung lại nó một lần nữa. Đốt nó sau 100 năm, cho hoặc lấy một ít ".

"Được rồi, điều đó có thể hiểu được, em đoán vậy. Hai đám cháy. Được chứ."

"Nếu em chỉ để tôi hoàn thành một lần," ma cà rồng đảo mắt, nhưng mỉm cười và Hermione đỏ mặt, kéo ma cà rồng lại gần để cho cô ấy biết rằng cô đang ở đây. "Em thấy đấy, cả hai em tôi đều đã có người định mệnh, vậy mà tôi đã quá già và chẳng có gì cả. Tôi thậm chí còn không cảm thấy em được sinh ra. Tôi bổ sung lại nó một lần nữa khi Cissy nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy em sắp được bước vào thế giới. Đề phòng thôi. Rõ ràng là không có gì. Và tôi đã làm một số việc mờ ám hồi đó. Tôi đã giết, tôi đã tra tấn. Sau khoảng 250 năm, tôi trở lại nơi này lần cuối và đốt cháy tất cả một lần nữa. Tôi đã quyết định rằng tôi đã quá nguy hại. Ý tôi là, ai sẽ yêu tôi? " cô ấy thì thầm phần cuối cùng. "Tôi không còn tin rằng mình sẽ có được một điều tương tự. Những con quái vật như tôi không có được kết thúc có hậu ".

"Chị không phải là một con quái vật," Hermione đáp và hôn cô một lần nữa. Việc cho phép khiến cô đau đớn.

Bellatrix lập luận: "Nhưng tôi thì có."

"Không phải đâu. Chị đã có người định mệnh, phải không? "

"Tốt thôi, nhưng vẫn..."

"Không.Em biết một con quái vật trông như thế nào. Nó chẳng giống gì chị cả ".

"Em vẫn chưa biết một nửa những điều tôi đã làm, cưng."

"Em không quan tâm," cô nhún vai. "Và em ở đây. Em sẽ luôn ở đây, miễn là chị muốn em ".

"Tôi sẽ luôn muốn em, điều ngọt ngào."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu em giết một ai đó?" Hermione trêu chọc.

"Em đang đùa, phải không?" Bellatrix cười. "Cưng à, nếu em giết ai đó, rất có thể tôi sẽ đưa em vào quên lãng."

"Chà, thật khốn nạn, Bella," cô cười khúc khích và cố gắng kiểm soát ham muốn tình dục đang hoành hành của mình. "Nhưng em đoán mình ở đây vì nó."

"Quan hệ tình dục bên cạnh xác chết, máu vẫn chảy trên sàn nhà. Điều đó có nghĩa là chỉ có đôi chân của tôi mới bị bẩn vì tôi sẽ đưa em lên bàn, "cô trầm ngâm.

"Dừng lại! Ôi Merlin, dừng lại đi, "Hermione cười, không bị ý tưởng này đẩy lùi như cô tưởng.

"Getting horny?" ma cà rồng nhếch mép.

"Không hẳn, nhưng em cũng không chán ghét! Và em nên như vậy ".

"Có lẽ chỉ cho đến lần đầu tiên chúng ta làm điều đó," cô nhăn lông mày.

"Im lặng đi, đồ độc ác," cô ấy cười khúc khích và hôn phù thủy lớn tuổi hơn, bị lạc trong môi đỏ.

:< cũng muốn bị lạc ghê

Bellatrix kéo cô ấy lại gần hơn, nhưng sau đó rít lên khi có một tiếng lách cách nhẹ nhàng và răng nanh của cô kéo dài ra. "Mẹ kiếp," cô thì thầm và nhẹ nhàng đẩy Hermione ra khỏi mình.

"Có thật không? Một nụ hôn đã khiến chị thành như vậy? " cô gái cười toe toét. Lúc nào cũng là Bella khiến cô ấy bối rối.

"Đại loại như vậy," cô đáp và quay người rời khỏi khung cửa của căn hầm.

Không có nụ cười nhếch mép, không có sự trở lại không phù hợp và không có việc đẩy Hermione vào tường. Cô gái nhíu mày.

"Em đã làm gì đó?" phù thủy trẻ hơn hỏi khi họ đến phòng khách một lần nữa.

"Gì?" người phụ nữ có mái tóc quạ quay mặt lại với người định mệnh của mình.

"Chà, em đã làm gì đó? Thường thì chị không để em bước ra ngoài dễ dàng như vậy, "cô cười nhẹ. "Đặc biệt nếu chị quan tâm đến... well, chị biết đấy," cô đỏ mặt.

"Em không làm gì sai cả, em yêu," cô trấn an và mỉm cười. Không đời nào cô nói với cô gái rằng cô muốn cứa vào cổ cô ấy và ăn thịt cô ấy như thế nào.

"Bella," cô thở dài. "Chị đói phải không? Chị đã ăn gì?"

Đúng vậy, người định mệnh của cô là một người biết tất cả, tất nhiên.

"Không sao đâu. Tôi sẽ sắp xếp nó ra."

"Và nếu chị không?"

"Tôi sẽ," cô gầm gừ, không còn khoảng trống để tranh luận thêm. Rõ ràng, cơn đói khiến cô trở nên nhanh nhẹn hơn.

Hermione muốn nói điều gì đó về cách họ sẽ tìm ra nó, nhưng Bella lại rít lên và sờ nắn cẳng tay.

"Nó là gì?" cô hỏi và nâng cánh tay nói. Không còn kiên nhẫn để cuộn ống tay áo ngu ngốc ôm Bella như một làn da thứ hai, cô lẩm bẩm một câu thần chú đơn giản và tay áo đã biến mất.

Cô nhìn Dấu ấn Hắc ám và lướt ngón tay trên đó. Nó nóng như thiêu như đốt.

"Bella?" cô ngước nhìn trở lại đôi mắt mã não.

"Anh ấy đang gọi," ma cà rồng nhún vai. "Khá mạnh mẽ. Đó là lý do tại sao tôi không muốn mạo hiểm độn thổ, nó có thể đưa tôi đến với Ngài. Em không biết sức kéo. "

"Nó có đau không?" cô hỏi, vẫn nhẹ nhàng xoa dịu Dấu ấn.

"Như một tên khốn," Bellatrix cười khúc khích.

Cô gái gật đầu và nâng cánh tay của cô lên môi. Cô ấy đã gieo những nụ hôn lên khắp Dark Mark. "Ước gì điều đó có ích," cô thở dài. "Tuy nhiên, chị không thể loại bỏ nó?" cô hỏi với ánh mắt đầy quan tâm. Ma cà rồng của cô ấy đang bị thương và cô ấy không hài lòng về điều đó.

Bellatrix phải thu mình lại một chút trước khi trả lời. Cô không xứng đáng với sự mềm mại này. Không xứng đáng với một tâm hồn mềm mại như vậy để bắt đầu. "Chà, đó là một thương hiệu. Nhận được nó là đau đớn và thoát khỏi nó thậm chí còn nhiều hơn nữa. Bây giờ nó đang bùng cháy bởi vì Ngài muốn tìm thấy chúng ta, Ngài đang cố gắng triệu tập tôi. Mặc dù vậy, thoát khỏi nó sẽ là nỗi đau lớn hơn nhiều. "

"Chà, vậy thì hy vọng hắn sẽ sớm dừng lại," cô thở dài và vuốt ve má Bella bằng ngón tay cái. Cô có thể thấy rằng còn nhiều điều ma cà rồng không nói với mình về lý do tại sao cô ấy trông gần như ốm yếu, nhưng cô cũng biết Bella sẽ không nói cho cô biết nếu cô không muốn. Hermione cúi người và hôn nhẹ phù thuỷ tóc quạ trước khi nở một nụ cười buồn và rời khỏi phòng.

"Anh ấy sẽ," Bella nói với căn phòng trống, điều này nhắc nhở cô rằng cô cần phải thông báo cho Flash Scar rằng họ đã hoàn thành nhiệm vụ của anh ấy và tiêu diệt hai con ong bắp cày. Cô kết nối với tâm trí của Cissy.

Narcissa nằm trên chiếc ghế dài đắt tiền với Fleur dựa lưng vào cô, được đặt thoải mái giữa hai chân cô. Cả hai đều có sách của riêng mình và đọc chúng. Tuy nhiên, ma cà rồng cảm thấy tâm trí của mình bị xuyên thủng và cho phép kết nối bởi vì không ai khác ngoài Bellatrix có thể làm điều này.

Cô nhận được tin nhắn và đặt cuốn sách của mình trên bàn cà phê gần đó. "Ma Chérie, Bellatrix vừa yêu cầu tôi chuyển một thông điệp tới Lệnh. Em vẫn có mối liên hệ với gia đình gừng? " cô hỏi và vuốt ve mái tóc vàng của Fleur.

"Oui," cô gái tóc vàng đáp và quay lại đối mặt với tri kỷ của mình.

"Chúng ta cần thông báo cho họ rằng hai trường sinh linh giá đã bị tiêu diệt. Bellatrix nói rằng hãy chuyển thông điệp đến cậu bé Potter, nhưng tôi không biết cậu ấy ở đâu và tôi cũng không muốn biết. Chị ấy liệt kê gia đình thỏ là một lựa chọn thứ hai trong trường hợp chúng ta không thể liên hệ với Người được chọn. Chắc chắn nhà Weasley đủ khả năng để truyền đi thông điệp. "

"Gia đình thỏ?" Fleur cười khúc khích.

"Đó là ngôn ngữ của Bella. Tuy nhiên, đúng là họ có bảy đứa con, em yêu. Thật là vô nhân đạo ".

"Rất," người phụ nữ trẻ lại cười khúc khích. "Trường sinh linh giá?" cô ấy hỏi sau đó. "Đó không phải là một ma thuật rất đen tối sao?"

"Vâng, đúng vậy. Chị gái tôi được biết đến với những thứ giống như nó, tôi cho rằng cô ấy cũng biết cách phá hủy nó. Tuy nhiên điều đó có thể nguy hiểm, "cô trả lời và véo mũi mình. Cô quyết định tốt hơn hết là không nên biết Bellatrix tham gia vào việc gì lần này.

"Điều này có liên quan gì đến thực tế là chúng ta đã phải cẩn thận hơn không? Và được cho là nhân rộng sự bảo vệ của chúng ta chống lại Chúa tể Hắc ám? "

"Tôi nghĩ vậy, tình yêu của tôi. Tôi nghĩ... "cô dừng lại để thực sự nghĩ về nó một lần nữa. Tuy nhiên, kết luận vẫn giống nhau. "Tôi nghĩ rằng chị gái mình đã thay đổi lòng trung thành."

"Vì Hermione?" cô gái tóc vàng sáng lên với sự tôn thờ dành cho ma cà rồng lớn tuổi nhất và người định mệnh của cô ấy.

"Chắc chắn không phải vì Chúa tể Hắc ám," Narcissa cười khúc khích. "Có vẻ như con nhóc không có cách cư xử nào đã có chị ấy, phải."

"Đừng gọi cô ấy như vậy," Fleur nhẹ nhàng hôn cô. "Chị gái của chị sẽ nguyền chị."

"Biết Bellatrix, chị ấy sẽ làm được nhiều việc hơn là chỉ một phép thuật đơn giản."

"Và tôi không thể có điều đó!"

"Tuy nhiên, cô gái là một con nhóc."

"Cô ây không. Đừng ghen tị, "cô gái tóc vàng cười khúc khích khi nhận ra chuyện này là gì.

"Tôi không!" Narcissa đẩy Fleur ra và khoanh tay trước ngực, khó chịu với việc tri kỷ có thể đọc được cô ấy một cách dễ dàng như thế nào.

"Không hề," cô gái cười khẩy. Cô biết mối quan hệ của nhà sản xuất rất bền chặt. Cô biết Narcissa sẽ làm bất cứ điều gì để tuân theo và làm hài lòng người tạo ra cô. Trừ khi nó liên quan đến bản thân cô ấy. Mối liên kết linh hồn vẫn mạnh hơn nhiều so với mối liên kết của người tạo ra.

"Tôi có nên đi với em đến nhà Weasley không, cô gái nhỏ?"

"Không cần đâu, tình yêu. Em có thể tự lo cho mình, "Veela cười trấn an.

"Em có thể, thân yêu," Narcissa mỉm cười yêu thương. Một nụ cười chỉ dành riêng cho Fleur.

Hermione đi lấy một vài cuốn sách từ thư viện nhỏ hơn nhiều của nơi này và mang chúng vào phòng khách. Chiếc ghế dài trước lò sưởi là món đồ yêu thích nhất của cô. Họ lấy đi tấm đệm vì Hermione chưa chết cóng và do đó hôm nay sẽ ngủ trong phòng ngủ và đặt chiếc ghế dài gần lò sưởi hơn.

Sau vài giờ, cô ấy đã hoàn thành một cuốn sách về lịch sử của thế giới phù thủy và chiếc đồng hồ phía trên lò sưởi ám chỉ rằng trời đã về chiều. Cô đặt cuốn sách bên cạnh mình trên đi văng và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.

Đó là một ngày kỳ lạ. Cô ấy đã cố gắng ở cùng phòng với Bella, nhưng ma cà rồng chỉ đứng dậy và rời đi sau vài phút, tạo ra một số lý do khập khiễng. Bellatrix đã nhắc cô ăn trưa, nhưng ngược lại phù thuỷ lại vùi đầu vào những cuốn sách trong thư viện. Thật kỳ lạ và Hermione đã mất liên lạc, mất đi sự hiện diện của cô ấy.

Dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi lời nói của ma cà rồng. Một lần nữa, cô gái không nghe thấy tiếng cô ấy bước vào phòng, cô chỉ nhận ra khi người phụ nữ lớn tuổi ngồi xuống phía bên kia của chiếc ghế dài. Không phải ngay bên cạnh cô ấy, không. Ở phía bên kia của chiếc ghế dài. Cô tưởng tượng rằng ngày nào ma cà rồng cũng cầm trên tay một chiếc cốc firewhiskey, nhưng hôm nay thì không. Tôi có thể ăn thức ăn của người, nhưng tôi cần lấy máu nhanh hơn để không bị ốm , Hermione nhớ lại. Và không có máu xung quanh đây. Bellatrix không thể uống firewhiskey. Ngay khi cô ấy định nói điều gì đó, ma cà rồng đã đánh cô ấy: "Chúng ta thực sự cần phải làm việc với cách phòng thủ và tấn công của em," cô nói một cách khô khan.

"Được chứ?" Hermione đáp lại. "Lúc này?"

"Bây giờ."

"Em có thể không phải là người đấu tay đôi giỏi nhất, nhưng em nghĩ mình đang ổn."

"Những gì em nghĩ là không đúng," người phụ nữ cáu kỉnh.

"Chị có thể uống máu của em mà không cắn?" cô hỏi bất ngờ, khiến ma cà rồng bị sốc.

"Gì?" cô ấy nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. Bellatrix nghĩ rằng cô ấy đã tạo ra đủ điều kiện để đánh lạc hướng suy nghĩ của cô gái, nhưng dường như không phải vậy.

"Chỉ hỏi thôi," cô nhún vai. Cho sau này.

"Tôi đoán? Tuy nhiên, không chắc nó sẽ hoạt động như thế nào. "

"Được rồi," cô ấy gật đầu.

"Vì vậy, phòng thủ của em là thảm khốc và tấn công thậm chí còn tồi tệ hơn," người phụ nữ chuyển chủ đề trở lại một chủ đề an toàn hơn.

"Em vừa giết một con rắn!" cô gái cáu kỉnh.

"Với một thanh kiếm," cô nhắc nhở.

"Chà, em đã thử lời nguyền giết chóc, nhưng con rắn đó tình cờ là một trường sinh linh giá!"

"Cưng, lời nguyền đó thậm chí sẽ không giết được một con bọ," cô cười khúc khích, một chút vui tươi quay trở lại với cô. "Mặc dù giết ai đó dễ hơn tra tấn họ, nhưng đó vẫn không phải là Lumos," cô đã thổi cho cô ấy một nụ hôn.

Hermione chỉ biết ủ rũ và hờn dỗi nhiều hơn. Phải, đấu tay đôi không phải là bộ đồ mạnh nhất của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn còn sống, phải không? Rõ ràng, cô ấy đang làm ổn vì một nửa thế giới phù thủy đang theo đuổi cô ấy.

"Đừng bĩu môi nữa và hãy đi tập luyện. Có một số áo khoác bằng len cừu trong tủ, hãy lấy cho mình một chiếc và gặp tôi ở ngoài, "cô cười.

Bellatrix tự hào vì đã đưa ra giải pháp đó bởi vì cô ấy sẽ đánh lạc hướng bản thân bằng cách dạy những điều tương tự Hermione thực sự cần được đào tạo. Vâng, điều đó sẽ hoạt động.

Hermione gia nhập ma cà rồng vài phút sau đó và không thể không đánh giá cao sự tương phản của phong cảnh màu trắng và nữ thần tóc đen của cô ấy.

"Gì?" Bellatrix ngẩng đầu hỏi.

"Không có gì," cô gái mỉm cười. "Chỉ đánh giá cao tầm nhìn."

"Ah. À, vâng, ở đây khá quyến rũ, "cô gật đầu và nhìn xung quanh, ngâm mình vào.

"Đúng vậy, phong cảnh cũng đẹp," Hermione cười toe toét và nụ cười của cô ấy nở ra khi thấy ma cà rồng hơi đỏ mặt.

"Ehm, vậy là tôi đã tạo ramột hình nộm huấn luyện ở đây," Bellatrix ra hiệu bằng tay, cố gắng thay đổi chủ đề một lần nữa. "Hãy cho tôi thấy điều tốt nhất của em."

Hermione nhún vai và sau đó vào tư thế chiến đấu. "Expelliarmus!"

"Làm ơn, đừng nói với tôi rằng câu thần chú hoàn toàn nhàm chán và cơ bản này là tốt nhất của em," cô đảo mắt.

"Đó là một câu thần chú hay."

"Không, nó không phải và nó sẽ chẳng đưa đến đâu cả."

"Nó hoạt động tốt cho Harry!" Hermione cáu kỉnh.

"Phải không? Bởi vì tất cả chúng ta đều biết cậu ta chỉ sử dụng như vậy. Tất cả chúng ta đều được đào tạo để sử dụng phép phản công trong bất kỳ cuộc đấu tay đôi nào với Plotter của bạn. "

"Có thật không?"

"Đúng."

"Chà, sẽ không ai mong đợi điều đó từ em!"

"Sự ngây thơ không hợp với em, đồ ngọt ngào."

"Confringo!" Hermione hét lên và đánh vào hình nộm huấn luyện đang bốc cháy.

"Hmmm, nếu chúng ta ưa thích phép thuật lửa thì tôi đề nghị Fiendfyre," Bellatrix cười toe toét.

"Đó là một câu thần chú đen tối."

"Đó là một câu thần chú mạnh mẽ và đẹp đẽ."

"Phép thuật bóng tối mạnh mẽ và đẹp đẽ ."

Ma cà rồng thở dài. "Chà, tôi đoán là em cũng sẽ không thể sử dụng nó. Em không đủ mạnh mẽ, "cô nhún vai.

"Em có!" Hermione hét lên. "Em chỉ... ổn, cho em xem," cô mủi lòng. Cô đã muốn học câu thần chú này kể từ khi cô bắt gặp nó trong khu vực hạn chế của thư viện Hogwarts, nhưng cô biết nó đã sai.

Bellatrix cười toe toét. Đúng, hôm nay cô muốn dạy cô gái Avada Kedavra và Crucio đúng cách, nhưng điều này cũng rất vui. Ma cà rồng giơ đũa phép lên và đột nhiên một con rồng lửa có kích thước bằng một con rồng sống thực sự xuất hiện. Nó dang rộng đôi cánh và bay ngang qua chúng, hơi nóng liếm vào làn da của Hermione.

"Em kiểm soát con thú, đồ ngọt ngào. Đó là điều hoàn toàn cần thiết. Em kiểm soát nó. Nếu em thất bại, nó sẽ đốt cháy mọi thứ trên đường đi của nó, "cô giải thích trong khi để con rồng bay xung quanh họ.

"Nó thật đẹp."

"Đúng. Bây giờ thử, "cô nói và con rồng lửa biến mất.

Hermione gật đầu, quả quyết. "Nó sẽ có dạng gì?"

"Nó khác. Tôi cho rằng nó hoạt động giống như bùa hộ mệnh. "

"Ngay phía bên kia chướng ngại vật," Hermione cười khúc khích.

"Touché. Tiếp tục đi, "cô thúc giục và giải thích cho Hermione cách thực hiện nó.

Cô gái đã phải mất ba lần thử. Bellatrix sửa lại tư thế và cử động của cổ tay. Fiendfyre không phải là câu thần chú dễ dàng nhất bằng một lần thử dài. Cô đã rất tự hào khi một ngọn lửa lớn bùng lên từ cây đũa phép của Hermione trong lần thử thứ ba và biến thành hình dạng của một con rắn khổng lồ.

"Bây giờ đừng để nó lây lan một cách mất kiểm soát."

"Và làm thế nào em làm điều đó?!" Hermione quát, có chút sợ hãi thiêu đốt toàn bộ nơi này xuống đất.

Bellatrix dựa vào lưng Hermione và vòng tay quanh eo cô ấy một cách chiếm hữu. "Phép thuật là cảm xúc, cưng à. Nó đến từ sâu bên trong. Hãy tiếp cận tận gốc rễ, xoa dịu trái tim đang đập và kiểm soát con rắn của mình. "

Hermione không biết làm thế nào, nhưng cô ấy đã làm chính xác những gì Bellatrix nói và ngay sau đó con rắn đối mặt với họ, nhưng không tấn công, không mất kiểm soát và không đốt bất cứ thứ gì ở gần. Chỉ có một số cây không . Đó là thành công, phải không?

Tuy nhiên, ma cà rồng phải phớt lờ sức kéo mà cô cảm thấy đối với cô gái của mình một lần nữa. Cô phải thả cô ấy ra khỏi vòng tay và bước sang một bên. Cô cũng phải chiến đấu rất nhiều với con thú bên trong vì không muốn răng nanh của mình dài ra và để Hermione nghe thấy. Không, cô sẽ bỏ qua cái tĩnh mạch cổ ngon lành đó. Cô chỉ cần tạo ra một khoảng cách nào đó giữa họ.

"Làm tốt lắm, cưng," cô nói một cách tự hào khi con rắn lửa chết ngay sau khi cô bước sang một bên khỏi mụ phù thủy trẻ tuổi. Tôi đã nhân lên ma thuật của cô ấy? Tôi cần hỏi Cissy về điều đó sau. "Thành thật mà nói, khá ngạc nhiên về hình dạng."

Cô gái rạng rỡ trước lời khen ngợi và nở nụ cười thật tươi. "Chị dường như có một thần chú nào đó đối với em," cô nháy mắt trêu chọc. "Ý em là, một con rắn ?! Nghiêm túc?" cô ấy cười khúc khích.

"Hmmmm," Bellatrix cười yếu ớt. "Được rồi, hãy đưa tôi Avada Kedavra tốt nhất ngay bây giờ."

"Gì?" Hermione trố mắt.

"Đừng ngạc nhiên như vậy," ma cà rồng cười khẩy. "Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây, cưng. Em cần học cách tấn công đẫm máu một cách hợp lý ".

" Có nghĩa là làm thế nào để giết chị?!"

"Cà chua, cà chua," cô nhún vai.

"Điều đó không chỉ dễ dàng như vậy!"

"Nó là. Em biết câu thần chú, bây giờ chuyển động là thế này, "Bellatrix nói và diễn nó cho cô gái, đánh hình nộm mà không nghi ngờ gì. Nó vỡ ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Cô ấy đã biến một cái mới vào vị trí của nó.

Hermione cáu kỉnh.

"Nó chỉ là một hình nộm huấn luyện!"

"Và một câu thần chú không thể tha thứ!" cô gái khoanh tay trước ngực.

"Nếu em muốn học Crucio thì tôi sẽ bắt đầu với cái này. Hãy xem, Crucio phức tạp hơn một chút ".

"Em không muốn học Crucio!"

"Không, tất nhiên là không," Bellatrix nhếch mép.

"Em không."

"Hmmmm," cô càng nhếch mép. "Ngay cả khi không, em cũng cần phải học cái này, cưng. Chúng ta đang có chiến tranh. "

"Chúng ta không còn là một phần của nó nữa."

"Nghe này, ngọt ngào, tôi cần em có thể tự bảo vệ mình. Đôi khi Expelliarmus không cắt nó. Tôi sẽ ngủ dễ dàng hơn vào ban đêm nếu tôi biết rằng sẽ khó làm tổn thương em hơn một chút. "

"Avada Kedavra," Hermione hét lên và chỉ vào hình nộm huấn luyện. Nó chỉ rung chuyển một chút.

"Atta cưng," Bellatrix trao cho cô một nụ hôn lướt và lại bước sang một bên, chỉ để chắc chắn. "Tôi đã nói với em đó không phải là Lumos," cô cười toe toét. "Thử lại. Và mạnh hơn, nhé? "

Hermione cáu kỉnh. Cô ấy thường giỏi các câu thần chú trong lớp học. Chà, ít nhất là với phép thuật Ánh sáng. "Tại sao nó vẫn chưa vỡ ?!" cô ấy bị nghẹn sau vài lần cố gắng nữa.

"Bởi vì em có ý nghĩ ngu ngốc rằng mình sẽ được gửi đến Azkaban hoặc một cái gì đó," Bellatrix đảo mắt. "Nó sẽ không xảy ra, được chứ? Trước hết, chúng ta đang ở giữa hư không và em có quyền học một hoặc hai câu thần chú và thứ hai, ngay cả khi em giết một nửa thế giới phù thủy và chúng đến tìm em, chúng sẽ phải chiến đấu với tôi. Tôi sẽ giết nửa còn lại nếu chúng cố gắng đưa em ra khỏi tôi. Vì vậy, một lần nữa, tiếp tục! Sẽ không có bất kỳ Azkaban nào. Xấu xa, ít nhất là một chút. "

"Em chỉ học cái này để biết thôi! Em sẽ không sử dụng nó! Mong chị biết , "cô ấy nhíu mày và thử lại. Hình nộm nứt ra.

"Chắc chắn rồi, cưng," Bellatrix cười toe toét. "Xấu xa, phải không?"

"Em là!" cô ấy hét lên với Bellatrix và sau đó thi triển câu thần chú. Cuối cùng, hình nộm phát nổ sau khi ánh sáng xanh chiếu vào nó.

Cô ma cà rồng vỗ tay phấn khích. "Không giám ngục, thấy không?" cô cười khúc khích.

"Im đi," Hermione mỉm cười. Đó là một câu thần chú kỳ lạ. Nó làm cho cô ấy cảm thấy mạnh mẽ. Thậm chí là sợ hãi. Khi cô ấy học được cách làm phép Thần hộ mệnh, cô ấy đã tràn ngập niềm vui. Rốt cuộc, chính câu thần chú đã yêu cầu nó. Nó dễ thương. Điều này , mặc dù. Điều này khiến cô ấy cảm thấy đủ thứ và cô ấy sẽ tự dối lòng mình nếu cô ấy nói rằng không cảm thấy tuyệt.

"Được rồi, thử lại lần nữa," mụ phù thủy hắc ám hướng dẫn. "Tôi biết em đang kiệt sức, nhưng hãy cố gắng."

Hermione thi triển nó hai lần và cả hai lần hình nộm đều phát nổ thành những mảnh nhỏ. Cô ấy đã thành thạo câu thần chú.

"Tốt," ma cà rồng mỉm cười tự hào. "Bây giờ hãy thử nó với tôi."

"GÌ?!" Hermione thở hổn hển.

"Nó không thể giết tôi," Bellatrix nhún vai.

"Chà, em sẽ không mạo hiểm điều đó, phải không ?!" cô gái gằn giọng.

"Em thật dễ thương," cô cười toe toét. "Nào, tiếp tục," cô ấy ra hiệu với hai tay trước ngực.

Và Hermione sẽ bị phân tâm bởi điều đó trong bất kỳ tình huống nào khác. Nhưng không phải khi người bạn tri kỷ của cô ấy đang yêu cầu cô ấy thử một lời nguyền không thể tha thứ, mặc dù vậy, lời nguyền giết chóc với cô ấy!

"Địa ngục không" cô ấy nói và nhét đũa phép lại vào tay áo để cho ma cà rồng thấy rằng cô ấy thực sự hoàn toàn không có ý định thử điều đó.

"Tôi gần như bất tử, nhớ không?" cô cười khúc khích.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu em có thể giết chị, hmm? Đã bao giờ nghĩ đến điều đó ?! " Hermione cáu kỉnh. "Điều gì sẽ xảy ra nếu như người định mệnh của chị là em thực sự có thể giết chị ?! Điều gì sẽ xảy ra nếu lời nguyền giết chóc của em thực sự có tác dụng?! " cô ấy nói lớn.

"Tôi không nghĩ điều đó có thể."

"Ừ, nghĩ sẽ không thực sự có nghĩa ở đây. Cho dù chị chắc chắn một trăm phần trăm, em cũng sẽ không nhắm vào chị, huống chi chị chỉ nghĩ rằng không có vấn đề! "

"Aww, nhìn kìa," ma cà rồng cười toe toét. Chơi theo cách này dễ hơn là thực sự thừa nhận với bản thân những gì Hermione đang nói. Chủ yếu là vì cảm xúc bị che giấu đằng sau lời nói của cô ấy hơn là khả năng thực sự bị giết như vậy.

"Tuy nhiên, điều này không hiệu quả với trường sinh linh giá, phải không?" Hermione hỏi và lấy đi hình nộm huấn luyện. Cô ấy đã được đào tạo xong cho ngày hôm nay.

"Không," cô ấy trả lời ngắn gọn. "Tương tự như nó sẽ không có tác dụng với Ngài nếu tất cả các trường sinh linh giá không bị tiêu diệt."

"Hắn sẽ quay lại lần nữa, phải không?"

"Đúng."

"Còn đau không?" cô gái nhìn vào cánh tay của ma cà rồng.

"Có, nhưng không sao."

"Tôi ước hắn sẽ dừng lại. Hắn không thể tìm thấy chúng ta! Tên ngốc."

"Anh ấy khá kiên quyết," cô cười khúc khích.

"Thêm một trường sinh linh giá nữa và hắn sẽ biến mất."

"Vâng, điều ngọt ngào."

"Nhưng khoan đã, Harry không biết điều đó," cô sững người. "Cậu ấy không biết sẽ an toàn nếu giết anh ta!"

"Cậu ta có."

"Không, cậu ấy không."

"Cậu ta có," ma cà rồng thở dài. "Plotter cần thông tin này nên tôi đảm bảo rằng anh ấy đã nắm được".

"Gì? Làm thế nào?" Hermione bối rối hỏi. Bây giờ cô ấy hơi lạnh vì cô ấy không ném phép thuật và không có rồng lửa hay rắn giữ ấm cho cô ấy, NHƯNG cách này quan trọng hơn. Tại sao cô ấy không nghĩ ra nó ngay sau khi họ phá hủy chiếc cốc?

"Tôi có một liên kết tinh thần với các chị gái của mình. Đặc biệt là với Cissy, "ma cà rồng bắt đầu. "Tôi phải học occlumency chủ yếu vì óc tò mò của cô ấy," cô cười khúc khích.

"Chị có thể giao tiếp với họ ngay cả khi ở khoảng cách xa như vậy?"

"Đúng. Mối quan hệ của nhà sản xuất, "cô nhún vai. "Tuy nhiên, nó thực sự dễ dàng hơn nhiều với Cissy vì cô ấy rất thành thạo trong cả occlumency và legilimency. Tôi chỉ nói với cô ấy những gì tôi cần cô ấy biết thông qua liên kết ".

"Và chị đã nói với cô ấy rằng Harry cần biết điều gì đó?"

"Tôi đã nói cụ thể với cô ấy những gì cậu nhóc cần biết và Fleur vẫn có một số mối liên hệ với Chồn. Tin nhắn đã được thông qua. Cissy đã thông báo cho tôi về điều đó. "

"Tôi cần phải có suy nghĩ về điều đó. Sao tôi không nghĩ đến điều đó? " cô gái hờn dỗi. Cô ấy là bộ não . "Chuyện gì đã xảy ra với tôi? Tất nhiên, Harry cần được thông báo! "

"Đó là sự ràng buộc, cưng. Nó hoạt động ở một mức độ nào đó ngay cả trước khi vết cắn. Hạnh phúc và nhu cầu của tôi là trên hết, "ma cà rồng giải thích. "Bộ não của em bây giờ không có thời gian để tập trung vào những thứ nhỏ nhặt."

"Đây không phải là những điều nhỏ nhặt!" cô thốt lên, kinh hoàng. "Liệu bộ não của em sẽ tắt sau khi bị cắn hay sao?!"

"Trong vài ngày đầu tiên, vâng. Nó sẽ biến thành hồ nhão ".

"Nhưng điều đó thật kinh khủng! Bộ não là thứ duy nhất em có! " cô ấy ứa nước mắt. Cô ấy quyết tâm để Bellatrix cắn cô ấy về cơ bản ngay bây giờ, nhưng cô ấy cần bộ não của mình vì chúa.

"Cưng, em còn nhiều thứ hơn là bộ não xinh xắn của mình, em biết điều đó, phải không?" Bellatrix đáp lại và thực sự, rất muốn tiến lại gần ôm cô gái và hôn cô ấy và cắn cô ấy . Không, cô không muốn phần cuối cùng. Cô đã , nhưng không. Chính vì vậy cô phải giữ khoảng cách.

"Không hẳn, không," cô gái cáu kỉnh.

Khỉ thật. Cuối cùng, ma cà rồng đã đến gần người điịnh mệnh của mình hơn và ôm lấy khuôn mặt của cô trong lòng bàn tay. Điều đó an toàn hơn những cái ôm và cơ thể ấm áp áp vào nhau, mùi hương xâm chiếm các giác quan và cổ thật gần.

"Em thật xinh đẹp, đồ ngọt ngào. Như một cô gái xinh đẹp. Thông minh, vâng. Và nó sexy, vâng. Nhưng ngoài ra, em rất hấp dẫn và tốt bụng, vị tha và là của tôi. Tôi không quan tâm rằng não của em sẽ không hoạt động. Tôi sẽ chăm sóc em."

"Em biết chị sẽ chăm sóc em," cô nuốt nước bọt.

"Tôi sẽ. Bắt đầu ngay bây giờ vì em đang lạnh trở lại và kiệt sức sau tất cả các buổi tập. Em nên ăn một chút bữa tối và nghỉ ngơi trong những ngày còn lại ".

"Được rồi," Hermione cười khúc khích và cúi xuống hôn người phụ nữ lớn tuổi hơn. Tuy nhiên, cô vẫn nán lại, nếm trọn đôi môi, sau đó dùng lưỡi trêu chọc chúng. Và Bellatrix gầm gừ. Hermione quấn lấy đôi tay đông cứng của mình trong những lọn tóc đen và hôn sâu hơn.

Cô nghe thấy tiếng lách cách của một số răng nanh và thấy mình nằm ngửa trên tuyết. Bellatrix tuy nhiên không ở trên cô ấy. Con ma cà rồng gầm gừ gần như thú tính và ngực cô ấy đang phồng lên và xẹp xuống nhanh chóng.

"Bella?" cô ấy hỏi và đứng dậy.

"Xin lỗi," cô cáu kỉnh. "Hãy vào trong thôi," cô nói và bắt đầu đi về phía ngôi nhà.

"Chị đang chết đói," cô gái quan sát.

"Tôi ổn!" Cô ấy cáu kỉnh lần thứ một triệu vào ngày hôm đó và biến mất vào nhà.

Hermione vào trong và tìm kiếm mụ phù thủy lớn tuổi. Điều này không thể tiếp tục. Tuy nhiên, cô đã không tìm thấy cô ấy ở bất cứ đâu. Nó giống như đuổi theo khói.

"Bella, lại đây," cô gái khẩn khoản hỏi, đứng trước lò sưởi để sưởi ấm một chút. "Làm ơn," cô ấy nói thêm. Đột nhiên phù thủy bóng tối xuất hiện từ trong bóng tối và cô trông rất đau đớn. Hermione cho rằng đó là sự kết hợp giữa cơn đói của cô sự rối loạn bên trong đầu cô có thể nhìn thấy rất rõ.

Cô gái đã bị mắc kẹt giữa ma cà rồng và lò sưởi ngay lập tức. Có vẻ như Bella thậm chí còn không nhận thức được xung quanh cũng như về những gì cô ấy đang làm. Khi Hermione không còn không gian để di chuyển, ma cà rồng vuốt má cô và cô gái rung lên. Cái nhìn này có lẽ sẽ ám ảnh cô mãi mãi. Bellatrix sau đó đặt tay lên eo cô gái và giờ đang nhìn vào tĩnh mạch trên cổ cô. Hermione nuốt nước bọt. Chắc chắn phải có cách! Cô ấy đã nghĩ rằng. "Bella?" cô hỏi khi nghe thấy tiếng răng nanh của ma cà rồng.

Móng tay cô cứa vào da cô gái và cô ấy chảy máu. Con ma cà rồng gầm gừ, một tiếng kêu đau đớn, đầy thú tính. "Chết tiệt," cô rít lên và tỉnh dậy sau cơn mê. "Hãy chữa lành nó. Hãy chữa lành nó ngay bây giờ và tránh xa tôi ra, "cô nói và nhảy ra khỏi người phụ nữ trẻ hơn. "Chữa lành nó!" cô lại quát cho đến khi Hermione làm theo chỉ dẫn.

"Uống đi, Bella. Đừng cắn, nhưng hãy uống máu của em, "Gryffindor nói. Nhìn thấy phù thủy lớn tuổi như thế này chắc chắn làm đau cô ấy.

"Không," cô gầm gừ.

"Vâng, uống từ tôi."

"KHÔNG!" cô hét lên. "Nó sẽ quá nguy hiểm! Tôi không biết chính xác điều gì được coi là một vết cắn để mối liên kết bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi sẽ không mạo hiểm điều đó! " cô thở hổn hển, rõ ràng là đau đớn.

"Bella, chị đang chết đói."

"Tôi sẽ sống," cô nhún vai.

"Ừ, thấy? Em không nghĩ vậy, "Hermione trả lời và triệu hồi một trong những con dao găm được trưng bày trong phòng khách.

"Em nghĩ mình đang làm gì vậy?!" Bellatrix gằn giọng.

Hermione chỉ thở dài và cắt cẳng tay bằng con dao găm. Cô ấy đã thực hiện một vết cắt chắc nịch hy vọng Bella có thể uống từ nó mà không cắn cô ấy. Bellatrix tuy nhiên lắc đầu.

"Vì vậy, em sẽ ngồi xuống và chị biết đấy, có lẽ chảy máu đến chết vì nó sẽ không dừng lại," cô nhún vai và ngồi xuống đi văng. "Nó sẽ bắt đầu rối tung lên khá sớm vì chị biết, em tình cờ chảy rất nhiều máu," cô thông báo cho ma cà rồng hiện đang quỳ trước mặt cô trên sàn, nhìn vào vết cắt một cách thèm khát.

"Hermione," ma cà rồng thở hổn hển. "Tôi có thể vô tình cắn em," cô gầm gừ và nhặt con dao găm dính máu trên sàn. Cô nhìn nó trong một giây trước khi đưa nó lên môi. Bellatrix liếm lưỡi kiếm và rên rỉ vì hương vị đó. Hermione thút thít khi nhìn thấy cảnh này.

"Chà, chỉ cần biết rằng chị không cố ý làm điều đó là đủ đối với em. Uống đi, "cô ấy khuyến khích và hơi thở của cô ấy trở nên nông hơn chỉ sau màn biểu diễn Bellatrix liếm con dao.

Ma cà rồng tự hào về khả năng tự chủ của mình, nhưng cô chỉ có thể kìm chế đến mức đó. Người định mệnh của cô có ý định hiến máu. Vết thương mới và chảy máu...

Cô nắm lấy cánh tay của cô gái và nhìn Hermione. Khi cô gái nở một nụ cười khích lệ, cô ấy lao vào.

Cô không kìm được tiếng rên rỉ. Không phải bằng một cú sút xa. Chất lỏng ngọt ngào nhất đang chảy vào miệng cô và cô không thể uống đủ. Đây chắc chắn sẽ là loại heroin cá nhân của cô. Nó sẽ là sự phá huỷ của cô ấy. Phải, cô ấy đã nếm máu của Hermione trước đây, đó là lý do tại sao họ ở trong mớ hỗn độn này. Cô chưa bao giờ có nhiều như vậy và sẵn lòng đề nghị như vậy.

Cô nhắm mắt lại, đau đớn đẩy răng nanh vào và vỗ về tất cả những gì Hermione phải cung cấp. Cô bú liếm, rền rĩ và rên rỉ. Cô không thể kiểm soát những cảm xúc mà Hermione lẽ ra phải cảm thấy nếu không có vết cắn thực sự, nhưng cô ấy nghe thấy cô gái đang thở dốc. Cô cảm thấy mình bị kích thích.

Ma cà rồng đã được thoả mãn nhưng cô không thể dừng lại. Cô không đói nữa, cô không cảm thấy ốm hay kiệt sức, nhưng cô không dừng lại. Cô ấy không dừng lại cho đến khi máu không thực sự chảy vào miệng nữa. Đột nhiên cô phải bú thật mạnh để có thêm nữa. Sau đó cô mới mở mắt ra và thấy Hermione giờ đang nằm trên ghế sa lông, mắt nhắm nghiền và sắc mặt tái nhợt hơn bình thường.

Chết tiệt.

Tất nhiên, cô đã uống quá nhiều. Tất nhiên, cô đã uống nhiều hơn mức cô ấy dự tính.

Tất cmn nhiên.

"Cưng, em có nghe thấy tôi không?" cô hỏi, nghiêng người về phía cô gái, kiểm tra mạch của cô ấy.

Không có phản hồi bằng lời nói, nhưng cô có thể nghe thấy một tiếng " vâng " yếu ớt trong tâm trí mình.

Cô thở phào nhẹ nhõm. Ngủ một đêm sẽ giải quyết được vấn đề. Bellatrix bế cô gái vào phòng ngủ và nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Cô thay quần áo cho Hermione bằng phép thuật và sau đó tham gia cùng cô ấy trong khi thay đồ của bản thân, một âm thanh " ở lại " lặp đi lặp lại khá ổn định trong đầu cô ấy. Con ma cà rồng cười khúc khích.

"Được rồi, người thiếu thốn," cô trấn an và vuốt ve gò má nhợt nhạt của người định mệnh của mình. "Em bị điên, biết không?" cô nói và hôn lên má tri kỷ. "Điều đó thực sự có thể xảy ra theo nhiều cách, và hầu hết chúng đều sai ," cô thở dài. "Xin lỗi vì đã uống quá nhiều," cô thì thầm và bĩu môi. Cô ấy tốt hơn thế, chết tiệt! Sao cô ấy không dừng lại ?! Và tại sao Hermione lại cạn sớm như vậy? Ma cà rồng nhận ra cô ấy không ăn tối. Lần nữa. "Nhìn thấy? Đây là lý do tại sao điều quan trọng là em phải ăn, "cô ấy thì thầm và lí nhí khi nghe thấy" chị cũng vậy "trong tâm trí mình.

"Cô gái hoàn hảo của tôi," cô gằn giọng. "Giờ thì ngủ đi. Em cần phải nghỉ ngơi, "cô nói với một chút sắc bén và trao cho cô ấy một nụ hôn chúc ngủ ngon. Bellatrix cuối cùng cũng có thể ngủ bên cạnh cô ấy đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com