Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshort


Chiều nay đi trên con phố nhỏ, tớ chợt nhìn thấy một quán Coffe Thư Viện cậu ạ! Nó nằm ngay góc phố yên tĩnh, được ánh nắng dát vàng dịu nhẹ bao phủ. Tớ trông thấy nó khá ấm cúng, tiết trời lại se se lạnh khi những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi...nên tớ đã muốn vào bên trong dừng chân một lát! 

" Leng Keng " 

_Ni hảo! Cho một tách coffe sữa nha!

Tớ bước vào trong, thuận miệng gọi ngay 1 tách coffe nóng. Bác chủ quán đã đứng tuổi mỉm cười hiền hậu nhìn tớ! Tớ chỉ khẽ cười, rồi ngó nghiêng tìm cho mình một chỗ ngồi thích hợp. Tớ mỉm cười bước lại chiếc bàn với 1 ghế đơn cạnh cửa sổ được ánh nắng dịu dàng đáp xuống, thuận tiện cho việc ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Tớ vẫn luôn thích tuyết, cậu biết mà phải không? Tớ kéo túi sách của mình lấy ra một bức tranh nhỏ cùng vài cây bút sáp màu. Chăm chú hí hoáy một lúc lâu, tớ đã không để ý rằng chị phục vụ vẫn luôn đứng cạnh chờ đưa tách coffe cho tớ. Đến khi nhận ra, tớ chỉ biết gãi gãi đầu cười. Tớ thật ngốc đúng không? Tớ vẫn như vậy, cậu biết mà? 

_Hì, xin lỗi! Em không để ý, cảm ơn chị! 

_Không sao đâu! Em vẽ đẹp lắm đấy! Thanh mai trúc mã của em à?_ Chị ấy mỉm cười, hỏi tớ nhưng lại quay đi vào trong mất cậu ạ. Tớ chỉ biết ngẩn ngơ ngồi đó, rồi lại tự mỉm cười một mình. Con trai với con trai cũng được coi là thanh mai trúc mã sao? là Trúc mã trúc mã chứ, cậu nhỉ? Tớ đưa tay sờ lên khuôn mặt cậu, nụ cười của cậu vẫn thế! Ấm áp lắm, khiến tớ cứ nhớ mãi! Cậu- Dịch Dương Thiên Tỉ, tớ_ Vương Tuấn Khải, tớ và cậu cùng nhau đọc chung 1 cuốn sách trong thư viện khi ngoài trời vẫn phủ đầy tuyết. Đó là nội dung bức tranh tớ vẽ! Tô màu sắc cuối cùng cho khung cửa sổ của bức tranh, lòng tớ tự nhiên buồn rười rượi cậu ạ! Tớ đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài 1 chút!

Là tuyết! Tuyết rơi một dày hơn rồi! Tuyết y hệt ngày tớ và cậu quen nhau. Cậu nhỉ? Kí ức đó trong tớ lại ùa về!

Thư viện ngày hôm đó vắng bóng mọi người trông rất buồn bã và ảm đạm! " Cũng đúng mà, tuyết rơi dày thế kia, chỉ có mỗi thằng khùng như mình mới đi ra ngoài lúc này" Tớ tự chế giễu mình một cái nghĩ. Bất chợt, tớ nhìn thấy trên giá tít trên cao kia, là cuốn sách tớ rất thích." Thư Viện mới nhập sách về à?" Tớ với người, nhón chân cố lấy được cuốn sách. Nếu như là mọi hôm, thì tớ đã nhờ bác bảo vệ lấy hộ cái ghế lấy sách rồi, nhưng hôm nay bác bảo vệ không có ở đây, vợ bác ấy bị ốm, chị nhân viên bảo thế! Tớ cũng không thể tự mình khiên cái ghế cao ngồng đó được, thế là tớ cứ với tay nhón chân mãi.

_A..._ Cuối cùng tớ cũng lấy được nhưng lại mất đà, kéo luôn cái kệ sách xuống. Hoảng hốt tớ chỉ biết lấy tay che đầu mình lại, nhắm tịt mắt chờ đợi cái kệ đè xuống. 

"Rầm" Sách rơi hết xuống, rơi cả lên đầu tớ. Nhưng...cái kệ lại không đè lên người tớ? Tớ bỏ tay xuống, hé mắt nhìn...người trước mắt tớ. Cậu dùng người mình chắn người tớ lại, cái kệ đè trên lưng cậu...Tớ lúc đó, lại chẳng biết bị cái gì, cứ đưa mắt mở to nhìn cậu, trên tay vẫn ôm chặt quyển sách lúc nãy tìm được. Đồng tử màu trà của cậu xoáy sâu vào mắt tớ, tớ tuy không phải nhỏ bé gì, tớ cao...đúng vậy cao tận 1m75, nhưng ngay giờ phút này đây. Đứng trước ngực săn chắc rộng lớn của cậu, tớ thấy mình thật nhỏ bé. Cậu chỉ đơn giản cũng đã ôm trọn tớ vào lòng mà che lấy kệ sách. Tớ ngẩn ngơ...không biết làm gì cả...

_ Này! Ngốc kia! Còn không mau giúp tôi dựng kệ lên?- Cậu chợt lên tiếng khiến tớ giật mình. Lắp bắp, tớ không thể kìm lại con tim đã sớm nhảy thình thịch trong ngực tớ.

_À...ừm...ờ_ Tớ bấy giờ mới hoàn hồn, lùi ra xa, rời khỏi ngực ấm áp của cậu. Tớ có hơi tiếc nuối...ấm áp như vậy cơ mà...

_Mau lên, cô thủ thư vào ngay bây giờ ý!

_ừm...

Tớ cùng cậu dựng lại cái kệ sách lên, mang tất cả sác rơi dưới đất đặt lại đúng chỗ trên kệ. Vì mỗi cuốn sách đều có mã số, nên đặt chúng lại đúng chỗ không phải là khó! Nhưng cái khó là ở cử chỉ của cậu...nó cứ khiến tim tớ loạn nhịp mãi thôi...mỗi khi thấy mồ hôi tớ đổ xuống, cậu lại đưa khăn ra lau sạch nó. Mỗi khi tớ với tay không tới chỗ để sách tớ cần...cậu lại bước đên, cốc yêu tớ, rồi mỉm cười lấy quyển sách từ tay tớ mà đặt lên kệ.

_Ngốc! Sao lùn thế? Về uống nhiều sữa vào để cao lên nha~

Sau mỗi câu trêu ghẹo của cậu, tớ lần nào cũng đỏ mặt tía tay, phồng má trợn mắt lên lườm cậu. Cậu chỉ cười trừ, xoa xoa đầu nấm nhỏ của tớ, rồi cuối xuống tiếp tục lấy sách xếp lại trên kệ...Tớ chợt nhận ra, cậu cao lớn hơn tớ và...đủ để đem tớ bảo bọc lại trong lòng. Tớ đã luôn không tin vào tình yêu sét đánh, tớ ghét coi những bộ phim Hàn xẻng khi nam chính luôn tỏ vẻ ôn nhu với nữ chính...nhưng giờ đây...mọi thứ...tớ đều thấy ở cậu...và tớ tự nhận mình là nam chính trong đam mỹ! ...Tớ nhận ra, tớ phải chăng đã dính tiếng sét ái tình của cậu rồi? Tớ thật sự đã tin rồi..tình yêu sét đánh ấy? 

Tớ ngẫn ngơ ngồi thẩn người ra đấy lâu lâu lại cười giống như một thằng điên, ừm..điên vì biết mình đã rung động...điên vì cuối cùng cũng có người cho mình theo đuổi...và điên vì nhận ra mình như làm được một điều to lớn lắm vậy...

Bỗng cậu đứng dậy, tiến về phía tớ. Mỉm cười rất nhẹ nhưng lại rất đặc biệt với tớ!

_ Cậu! Có thể cho tớ cùng xem quyển sách lúc nãy cậu lấy có được hay không? 

Tớ ngẩn người ra, nhìn bộ dạng của cậu bây giờ. Tớ hốt hoảng khi thấy áo sau của cậu một vùng đỏ thẫm. Tớ cuống cuồng cả lên, cậu chỉ lặng im bên cạnh cười!

_Này đồ ngốc, mau lại đây, tớ rửa vết thương cho_ Tớ vớ được một bộ đồ dùng y tế dân dụng trong góc thư viện, réo gọi tên cậu. Cậu cũng chỉ nhẹ nhàng đi lại, không gấp...nhưng tớ thì đã gấp đến chết mất rồi.

_Không sao đâu, cậu đừng nháo cả lên như thế!_ Cậu nhìn tớ khẽ nói. Tớ ngược lại còn nháo hơn ban đầu, mang cậu ngồi xuống ghế. Chăm chú thoa thuốc cho từng vết thương của cậu. Tớ nhíu mày lo lắng, thổi phù phù vào từng chỗ đã bôi thuốc. Tớ sợ cậu đau! Cậu ngược lại chẳng hề nhíu mày hay la hét tiếng nào, chỉ lặng im cho tớ thoa thuốc. Xót xa nhìn những lằn đỏ hằn trên lưng cậu, tớ đẩy hộp thuốc qua một bên. Mang cuốn sách lúc nãy đến bên cậu, tớ kéo ghê ngồi xuống.

_Tại sao lại cứu tớ?- Tớ nghiêng người hỏi cậu, đồng tử màu hổ phách của tớ xoáy vào đại bàng nơi mắt cậu!

_Cậu rất giống mèo nhỏ cần được che chở!_ Cậu đối với câu hỏi của tớ, chỉ khẽ cười đáp.

_Hả??

Tớ ngạc nhiên, mắt trừng lớn nhìn cậu! "Mèo nhỏ?" Chưa bao giờ có ai gọi tớ như vậy cả, ai cũng bảo tớ...là hồ ly...Bởi bên ngoài của tớ...ừm...là con trai nhưng lại rất xinh đẹp..tớ chẳng có bạn bè...bởi bọn họ bảo đi bên tớ..bọn họ cứ như vịt xấu đi bên thiên nga, cứ như bọn họ chỉ làm nền cho tớ. Nên đột nhiên từ khi cậu nói câu đó...cứ làm tim tớ vui sướng không thôi!

_Dáng vẻ của cậu lúc nãy rất giống mèo nhỏ khi làm rơi đồ, sợ sệt và run rẫy. Nó khiến tớ...muốn bảo bọc...muốn đem cậu...ôm trong lòng!_ Ánh mắt cậu nhìn ra xa xăm, lời nói của cậu dần nhỏ về những chữ sau, rồi mất hút trong khung trung. Nhỏ...nhưng nó đủ để tớ nghe thấy! Tớ cứ như vậy, cư nhiên cười đến đỏ mặt, cười...ừm...một nụ cười thật sự hạnh phúc! 

Tớ và cậu đã ở bên nhau suốt buổi chiều hôm đó. Tớ nhận ra, tớ và cậu vô tình có rất nhiều điểm chung với nhau. Tớ thích tuyết, cậu cũng vậy! Tớ thích coffe sữa hơn là coffe đen, cậu cũng vậy! Tớ thích...đam mỹ hơn ngôn tình...và cậu cũng vậy! Tớ bỗng đỏ mặt lên " ừm...đam mỹ...thật hay khi cả tớ và cậu đều thích nó!" Tớ cùng cậu đọc quyển sách lúc nãy, cùng nhau cười rộ lên mỗi khi ông tác giả pha trò cho nhân vật của mình. Và đột nhiên, tớ thấy..nụ cười của cậu...ấm áp lắm!  Tớ hay luyên thuyên kể về vô số truyện trinh thám tớ đọc được, rồi lại tự cười ồ lên như một thằng hề! Tớ sẽ luôn quấy rầy cậu trong những câu hỏi của mình.

" Cậu có thích Conan không? Tớ thì rất thích đó"

" Cậu biết nhà thám tử đại tài của nước Anh chứ? sherlock holmes ấy? Ôi trời, tớ thì mê tít ông ta đấy! "

" Cậu đã đọc cuốn Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao chưa? Tớ đã từng khóc suốt đêm vì nó đấy! Còn có cả Cô Gái Trong Trang Sách nữa? Cậu đã đọc chưa? Một cuộc tình phiêu lưu thật hay đấy!"

....Và rất nhiều câu hỏi ngớ ngẩn của tớ nữa, nhưng cậu không tỏ ra phiền toát gì hết, cậu chỉ ỉm lặng ngồi bên cạnh nghe tớ kể, rồi lại mỉm cười lau đi nước miếng của tớ văng ra khi tớ quá hưng phấn mà hét lên! Những lần đó, cậu thật khiến tớ đỏ mặt...tớ chưa bao giờ nói ra đâu...nhưng thật sự lúc đó...tớ rất hạnh phúc đấy...cậu biết không? 

---

End 1

Lại 1 cái tùy hứng nữa....ta lại thêm 1 cái hố nữa...huhuhu ta dự định sẽ drop 1 truyện đấy...Các cô muốn ta drop truyện nào?? 

Kết SE và Ngược nhé! Ta cảnh báo trước đấy. *nháy mắt* *nói nhỏ* Ta cuồng SE  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: