Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62


Chương 62 : Nếu ngươi bình an, đó là tình thiên (11)


Ba tháng sau, thời tiết se lạnh."Dương liễu ca!" Thất Thất đang ở trong sân giặt áo quần, thì thấy Dương Liễu ở thôn bên đi đến.Dương Liễu khuôn mặt thanh tú, mười phần là thiếu niên còn hay xấu hổ."Thất Thất. . . . . ." Dương Liễu thấy Thất Thất đã đi tới trước mặt hắn, trên mặt không khỏi ửng hồng lên, hắn cầm một rổ trứng chim đưa tới trước mặt Thất Thất, lắp bắp nói: "Thất Thất, ngươi, ngươi thân mình gầy yếu, ta, ta nghĩ đưa cho ngươi một ít trứng chim. . . . . ." Nhút nhát.Thất Thất cùng Dương Liễu cũng không phải thập phần quen biết, chỉ vì Trương tẩu là bác của Dương Liễu, hắn có đôi khi ghé qua, cứ như vậy hai người liền nhận thức."Dương Liễu ca, như thế không được đâu." Thất Thất khước từ, có chút ngượng ngùng nói: "Chính ngươi cũng không dễ dàng có được, không nên tiêu tốn sức lực như vậy.""Không sao, không sao!" Dương Liễu vội vàng giải thích, vội vàng đem rổ trứng chim dúi vào tay Thất Thất, lại vô ý đụng phải tay Thất Thất, mặt hắn lại đỏ lên, vội vàng lùi về sau: "Thất Thất, thực xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . .""Dương Liễu ca? Ngươi không sao chứ?" Thất Thất có chút kỳ quái nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, tay đặt lên trán hắn: "Không phát sốt a, như thế nào mặt lại đỏ như vậy?" "Thất Thất. . . . . ." Dương Liễu dường như hạ quyết tâm, một phen cầm lấy tay Thất Thất, lắp bắp nói: "Thất Thất. . . . . . Kỳ thật. . . . . . Ta. . . . . . Ta thích. . . . . ."Còn chưa nói xong, phía sau Thất Thất bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, người tới vung một quyền lên mũi của Dương Liễu, Dương Liễu khiếp sợ, ngã ngồi trên mặt đất, từ mũi chảy ra dòng máu đỏ sẫm."Hắn chạm nàng ở đâu?" Hạ Phi Hàn kéo tay Thất Thất, sắc mặt lãnh đến dọa người."Vương, ngươi không cần như vậy!" Thất Thất vội vàng kéo Hạ Phi Hàn, nhỏ giọng nói: "Dương Liễu ca chỉ là có hảo ý, hắn không làm gì ta. . . . . ."Hạ Phi Hàn xoay người, đôi mắt đen nhánh hơi hơi nheo lại, phiếm quang mang nguy hiểm: "Thất Thất, nàng là nữ nhân của ta!" Nói xong ôm lấy người nàng, dường như giữ lấy đối Dương Liễu nói: "Ta là nam nhân của nàng! Về sau còn dám đụng nàng, kết cục ngươi tuyệt đối còn thống khổ gấp trăm lần so với hôm nay!"Thất Thất sửng sốt một chút, chỉ có thể gắt gao cắn môi, ôm chặt trứng chim trong lòng."Còn chưa cút?" Hạ Phi Hàn lạnh lẽo nói.Dương Liễu nhìn chằm chằm tay Thất Thất và Hạ Phi Hàn nắm chặt cùng một chỗ, trên mặt lộ ra biểu tình sắp khóc, đứng dậy chạy ra ngoài.Hạ Phi Hàn không nói một lời kéo Thất Thất đi vào phòng. Cửa 'phanh' một tiếng bị đóng lại, hắn ngồi xuống ghế, vẻ mặt âm trầm."Vương. . . . . ." Thất Thất ngập ngừng, buông trứng chim xuống, cẩn thận lui tới góc tường, trong lòng hết sức bồn chồn. Mấy tháng nay, vương đối nàng rất tốt, tốt đến nỗi làm cho nàng sợ hãi, hảo. . . . . . Hoảng hốt không tên trỗi dậy.Tất cả hành động lén lút này đều bị Hạ Phi Hàn thu ở trong mắt, hắn nâng đôi mắt âm nịnh lên, sáng quắc nhìn chằm chằm Thất Thất, nói : "Lại đây."Thất Thất co rúm lại một chút, cuối cũng vẫn ôm quyết tâm đi tới trước mặt Hạ Phi Hàn. Ngón tay nho nhỏ bất an nắm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất màu đen."Mộ Thất Thất, nàng có xem ta là nam nhân của nàng hay không?" Hạ Phi Hàn đứng lên, nghiêng thân về phía nàng, dán vào lỗ tai nàng hỏi.Thất Thất cả người run lên, bối rối nhìn hắn một cái, khuôn mặt hiền lành nhỏ nhắn bỗng nhiên có chút phấn khởi, sau đó mới do dự mà mở miệng nói: "Vương, ngươi ăn dấm chua sao?"Hạ Phi Hàn ngẩn người, lập tức rút thân mình về, tựa như khinh thường nói: "Ai ăn dấm chua chứ." Nói xong tùy tay bưng lên một ly trà, uống một ngụm."Nga. . . . . ." Thất Thất thất vọng cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày, nhỏ giọng nói: "Ta luôn luôn xem vương là nam nhân của ta. . . . . ."Hạ Phi Hàn cong môi, kéo Thất Thất qua ôm nàng vào lòng, hừ lạnh một tiếng, cái gì cũng không nói.Đêm lạnh tựa thủy, trăng lạnh, tản ra tia thanh lãnh.Hạ Phi Hàn tựa hồ có dấu hiệu chuyển biến tốt, mấy tháng nay vẫn gió yên sóng lặng, ngày yên ả tốt đẹp lại làm cho Thất Thất có loại cảm giác. . . . . . Ngày ấy cuối cùng cũng sẽ đến."Vương. . . . . ." Cước bộ của Thất Thất từ xa tới.Hạ Phi Hàn bất động thanh sắc thiêu hủy mảnh giấy trong tay, nháy mắt, mảnh giấy trở thành tro bụi."Vương, đêm đã khuya." Thất Thất trong tay ôm một cái chăn, trên mặt tràn đầy tươi cười vui vẻ, từ lúc đi vào, Thất Thất càng thêm rạng rỡ tươi cười: "Trương tẩu muối một ít thịt thỏ, vị ngon lắm.""Ân," Hạ Phi Hàn gật gật đầu, tâm tư lại dần dần phiêu lãng.Ba ngày sau.Lí Thành Đức cuối cùng cũng tới.Hạ Phi Hàn thần sắc phức tạp nhìn thân ảnh bận rộn của Thất Thất, mày không tự giác cau lại,"Vương, trời lạnh, Trương tẩu cho chúng ta thêm một cái chăn, còn có, làm thêm một bộ xiêm y cho vương, trời cũng không còn ấm nữa rồi. . . . . ." Thất Thất lảm nhảm, động tác càng lúc càng nhanh hơn."Thất Thất. . . . . ." Con ngươi Hạ Phi Hàn dẫn theo ý cười, ngón tay thon dài vươn ra ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng.Ân, tựa hồ đẫy đà lên một chút."Ân?" Thất Thất quay đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu mà lạnh của hắn, tim đập hẫng một nhịp.Hơi thở ấm áp phất qua hai má nàng, Thất Thất cảm thấy mặt nóng lên, nóng đến dọa người."Ngủ đi, nàng cũng mệt rồi." Lời nói ôn nhu, tựa như mật đường ngòn ngọt, Thất Thất không khỏi nở một nụ cười."Vương ngủ trước đi, Thất Thất còn có chút việc." Thất Thất nhỏ giọng nói.Hạ Phi Hàn theo lời nằm xuống, phượng mâu lại vẫn chưa nhắm, vẫn nhìn nàng không rời một khắc,Thất Thất dưới ánh nến mỏng manh, đang tỉ mỉ ngồi may, bên môi vẫn khẽ mỉm cười, may một đường, dụng hết tâm ý."May gì vậy?"Hạ Phi Hàn không biết tới đây lúc nào, Thất Thất quay đầu, trông thấy sườn mặt gầy của hắn, có chút bối rối cúi đầu: "Trời lạnh, Thất Thất, Thất Thất nghĩ muốn may cho vương một bộ kiện thu y. . . . . ."Hạ Phi Hàn nhướn mi, ngón tay thon dài vươn ra, liền đem kiện y phục kia kéo tới trước mặt. Hắn tinh tế nhìn một chút, không nói, chỉ là đôi mắt đen nhánh sáng quắc lên nhìn chằm chằm Thất Thất, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống: "Thất Thất. . . . . .""Vương, Thất Thất tay kém, nữ hồng sẽ không. . . . . ." Thất Thất ngập ngừng, khuôn mặt hiền lành nhỏ nhắn miễn cưỡng nở ra một mạt tươi cười: "Xiêm y trong cung đều do tú công tài giỏi làm, Thất Thất làm, vương tự nhiên là nhìn không vừa mắt. . . . . .""Nếu như ta nói ta thực thích?" Hạ Phi Hàn cười nhẹ, cánh tay thon dài vươn ra, liền ôm lấy Thất Thất. Ôm thân mình hơi đẫy đà của nàng, tay Hạ Phi Hàn không an phận chui vào áo quần của nàng. . . . . .Thất Thất sửng sốt, đôi mắt hắc bạch phân minh chống lại tươi cười của hắn, hô hấp bỗng nhiên dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sau một lúc lâu mới thở gấp ra tiếng: "Vương. . . . . . Ta. . . . . ." Lời còn chưa dứt, liền bị Hạ Phi Hàn lấy môi bịt kín, lưỡi mềm mại cắn nuốt hết lí trí của nàng.Một đêm triền miên.Mưa hạ vài ngày.Xiêm y Thất Thất may cho Hạ Phi Hàn đã xong, lắc lắc cái cổ đau đến tê mỏi, Thất Thất đem kiện xiêm y cầm đến khoa tay múa chân, y phục phải mặc mới biết có vừa hay không, nghĩ vậy Thất Thất liền hô một tiếng: "Vương?"Không người đáp lại.Thất Thất nhíu mi, nhìn khắp nới, thẳng đến khi đẩy cửa ra ngoài, lại ngây ngẩn cả người."Hoàng thượng, thuộc hạ đến chậm."Người tới đúng là Lí Thành Đức! Chỉ thấy hắn dẫn theo mấy tùy tùng bên người, quỳ gối trước mặt Hạ Phi Hàn!Thất Thất nhẹ buông tay, xiêm y trong tay không dấu hiệu rơi xuống trên mặt đất."Vương. . . . . ." Thất Thất lúng ta lúng túng gọi một tiếng, móng tay tinh tế nho nhỏ không biết khi nào đã khảm vào da thịt, đau đến phát khóc.Hạ Phi Hàn nhíu mày, xoay người nói: "Thất Thất, nàng về phòng trước.""Vương. . . . . ." Thất Thất đờ đẫn lắc lắc đầu, cước bộ không di chuyển,không cử động.Việc gì nên tới cũng đã tới, cho dù nàng muốn tránh cũng không tránh được."Tham kiến Mộ phi ——" Lí Thành Đức thấy Thất Thất, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc nồng đậm, lập tức bị hắn áp chế, đối Thất Thất làm lễ.Hạ Phi Hàn yêu thương nhìn mắt Thất Thất, thanh âm ôn nhu nói thêm lần nữa: "Thất Thất, nàng về phòng trước đi."Thất Thất lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phi Hàn, trong mắt hiện lên tâm tình hắn không nắm bắt được, thân mình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi xoay người, rốt cuộc bước từng bước về phòng."Hoàng thượng, trong triều đã có người bắt đầu rục rịch, thái hậu nhiếp chính ba tháng đã lâu, triều đình loạn thành một mảnh, Bát vương gia đã muốn dụng binh. . . . . ." Lí Thành Đức trầm giọng nói, ngẩng đầu nhìn Hạ Phi Hàn liếc mắt một cái, sắc mặt bỗng nhiên đại biến: "Vương, cổ độc phát tác sao?"Hạ Phi Hàn cười lạnh: "Không có chuyện gì, chúng ta khi nào xuất phát?""Đêm nay liền đi. Nhưng mà thôn này. . . . . ." Lí Thành Đức nhìn thôn này: "Lưu lại hay là. . . . . ." Nói xong làm một động tác chém xuống, ý chỉ tàn sát thôn."San bằng hết cho ta." Hạ Phi Hàn thản nhiên nói, ngữ khí gợn sóng vô ngân."Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Lí Thành Đức mặt không chút thay đổi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com