Chương 109 -> 111
Chương 109
Không chỉ ánh mắt của mọi người tập trung trên người Hàn Lượng, ngay cả Lục Đỉnh Nguyên cũng trong mắt mang theo nghi hoặc. Từ sau khi y cùng Hàn Lượng ở một chỗ, liền cơ hồ chưa từng tách ra, ngay cả mấy ngày cũng chưa từng có, huống chi lâu như vậy?
Hàn Lượng trầm tĩnh cười, đem tóc bên tai Lục Đỉnh Nguyên vén ra sau tai, "Ngươi cứ việc buông tay đi xông xáo, nhà, ta giúp ngươi thủ."
Nháy mắt, Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy hốc mắt chua xót đau đớn, không thể không hơi hạ mắt, chờ đợi cảm giác nóng rực trôi qua.
Hàn Lượng một câu, làm cho Đông Ly cùng Tiểu Hà Tử đều đỏ bừng mặt. Người này, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà tán tỉnh? Hạ Thiên lập tức dọa rớt cằm! Phi Ảnh thì đưa mắt nhìn sang chỗ khác, người này, lại vượt qua hắn một thành, chỉ sợ, chính mình muốn không thất bại cũng không được!
"Cứ như vậy đi!" Lục Đỉnh Nguyên hít sâu một hơi, ổn định chính mình, "Hàn Lượng, Đông Ly lưu lại, ba hộ pháp còn lại đi theo ta!"
"Chủ tử?" Đông Ly mặc kệ, sao chỉ có mình ở lại?
"Ngươi là người kế vị tiếp theo, sao có thể cùng ta rời cung? Lại nói trong cung thế nào cũng phải ở lại một người giúp Lượng xử lý sự vụ. Liền quyết định vậy đi." Lục Đỉnh Nguyên đứng dậy, "Tan đi! Đúng rồi, Đông Ly đi theo ta."
Đông Ly đi theo sau Lục Đỉnh Nguyên vào chủ viện, còn tưởng rằng là chuyện quan trọng gì, cũng là bị cáo biết việc cùng Hàn Lượng luyện công. Nhưng là loại chỉ công không thủ, nói cách khác, Hàn Lượng chỉ cần luyện né tránh, không được công kích. Đông Ly giận a, đương nhiên lấy Hàn Lượng mà trút, một buổi trưa trôi qua, cũng làm cho Hàn Lượng ăn chút quyền cước.
Đông Ly là ai? Luyện cũng không phải là chiêu thức khoa chân múa tay, mà là chiêu số giết người, mỗi lần đánh là phải vào yếu hại, nếu đổi thành trước đây, bao nhiêu cái Hàn Lượng cũng ngủm từ lâu, nhưng là bây giờ, đối phó chiêu số của Đông Ly, cho dù có trăm năm công lực hộ thể, cũng không dễ chịu.
Đông Ly nghĩ đến Hàn Lượng chống đỡ không được bao lâu liền sẽ cầu xin tha thứ, lại không nghĩ đến, một buổi trưa trôi qua, chính mình mệt đến thở không ra hơi, Hàn Lượng lại trúng chiêu càng ngày càng ít. Hơn nữa mỗi khi trúng chiêu Hàn Lượng liền lẩm bẩm gì đó, đến lần thứ mấy chục, nàng rốt cục nghe rõ — "Lại chết một lần", kia đúng là, Hàn Lượng cảnh cáo cùng yêu cầu nghiêm khắc đối với chính bản thân mình, hắn là thật sự đem mỗi lần luyện tập trở thành thực chiến, mà không phải chơi đùa!
Đối với sự kiên nghị trầm ổn của Hàn Lượng, Đông Ly dần dần có chút hiểu ra, Lục Đỉnh Nguyên vì sao lại thích hắn.
Mười ngày kế tiếp, mỗi buổi sáng Đông Ly đều bị Lục Đỉnh Nguyên gọi tới bồi Hàn Lượng luyện võ nửa ngày. Sau đó vài ngày, bởi vì thương thế của Phi Ảnh cùng Lục Đỉnh Nguyên đều đã khá hơn, cư nhiên cũng tham dự vào, ba đại cao thủ của Nghiễm Hàn cung 3 đánh 1, này là kỳ cảnh gì?! Lại vẫn là không cho Hàn Lượng phản công. Chỉ cho phép trốn, còn không thể trốn xa —- không thể né tránh công kích giả vượt qua khoảng cách một cánh tay.
Đây là quy củ gì? Đông Ly hoàn toàn há hốc mồm, lại biết không có đường cho nàng chen vào. Nhìn Hàn Lượng từ ban đầu đầu đầy mồ hôi chật vật không chịu nổi, đến sau lại là thành thạo, mấy người cũng là từ thủ hạ lưu tình đến xuất ra hết cả người chiêu thức. Công phu của Hàn Lượng, chỉ khoảng 10 ngày, cũng là tinh tiến không chỉ một chút. Mặc dù không hiểu ý tứ của Lục Đỉnh Nguyên, nhưng ít nhất Đông Ly biết, Hàn Lượng lúc này, khác không dám nói, nhưng nếu ai muốn thương tổn hắn, cũng là không dễ dàng làm được.
Như vậy cũng tốt, Đông Ly tưởng, tốt xấu hiện tại cho dù thực sự có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ không trở thành trói buộc của mình, giảm đi việc mình phải phân thần chiếu cố hắn.
"Chủ tử, cách ngày diễn ra Đại hội Võ Lâm Anh Hùng, không đến một tháng." Buổi trưa này mọi người sau khi luyện võ xong, Tiểu Hà Tử theo thường lệ mà dọn cơm cho mọi người. Mười ngày nay, cơ hồ ngày ngày đều là các hộ pháp liên hoan, ngay cả Hạ Thiên đều mỗi ngày vội vàng chạy đến và lúc cơm trưa.
Chương 110
"Biết." Lục Đỉnh Nguyên đầu cũng chưa nâng, cúi đầu cố gắng ăn đồ ăn mà Hàn Lượng gắp đầy một chén cho y.
Tiểu Hà Tử thấy lời của mình bị chủ tử dùng hai chữ chặn lại, cũng không biết làm thế nào nói tiếp. Nếu đổi thành từ trước, hắn có thể quấn đến lúc chủ tử nguyện ý mở miệng mới thôi, nhưng có Hàn công tử ở, lúc chủ tử ăn cơm, vẫn là ít quấy rầy cho tốt. Bằng không đổi lấy, cũng không đơn giản chỉ là xem thường. Cái miệng kia của Hàn Lượng, không mở ra thì thôi, nếu như chọc hắn, tươi sống nói ngươi rụng một tầng da còn làm cho ngươi trốn cũng không dám trốn, Tiểu Hà Tử cũng không dám trêu chọc!
Chờ ăn cơm xong, súc miệng rửa tay, Lục Đỉnh Nguyên mới chính thức nói: "Hai ngày sau khởi hành. Tiểu Hà Tử, Phi Ảnh, Hạ Thiên, các ngươi đều đi chuẩn bị đi! Người, vật cần mang đi, các ngươi chuẩn bị cho đủ, trực tiếp báo cho Đông Ly cùng Lượng, không cần tìm ta." Cũng coi như trả lời vấn đề vừa rồi của Tiểu Hà Tử, "Đông Ly, sau khi chúng ta rời đi, sửa sang lại ám đạo trong cung."
"Đông Ly hiểu."
"Ân, đi cùng Lượng đi!" Ý của Lục Đỉnh Nguyên, là cũng làm cho Hàn Lượng tham dự vào.
"Đông Ly sẽ." Đông Ly hiểu được, Lục Đỉnh Nguyên sợ mình ở trong lòng có ngăn cách hoặc phòng bị với Hàn Lượng, cho nên cố ý không nói ra. Nàng đồng ý, sẽ không còn bài xích Hàn Lượng tham dự. Hơn nữa, trải qua nhiều ngày ở chung, Đông Ly cũng đã hiểu được, Hàn Lượng cũng không đơn giản chỉ là một nam sủng như nàng tưởng tượng, hắn có chút chỗ, quả thật là đáng giá khen ngợi cũng xứng được người ái mộ.
Nhìn hai chủ tớ một nói một đáp, Hàn Lượng hãn a! Ý của bọn họ hắn cũng hiểu được, nhưng lời này nói thế nào liền không dễ nghe như vậy đâu? Cảm giác cứ như mình bị người âu yếm đem hắn tặng cho người khác. Hàn Lượng khẽ cắn môi, âm thầm siết chặt quyền đầu, quyết định xem như hoàn toàn không có nghe thấy!
Ban đêm, trong mật thất, hai chân Lục Đỉnh Nguyên quấn chặt eo Hàn Lượng không buông.
"Lượng...Ngươi thật sự...không đi cùng ta sao?" Lục Đỉnh Nguyên vừa thở dốc, vừa dây dưa việc Hàn Lượng để ý ra ngoài một mình.
"Ngươi không tập trung..." Hàn Lượng vạch trần chuyện thật.
"Nếu ngươi không đi cùng ta...ta...sao có thể chịu được...nhiều ngày như vậy..." Lục Đỉnh Nguyên đem hai chân quấn càng chặt, hận không thể đem mình cùng Hàn Lượng trói làm một.
"Hai mươi mấy năm không có ta vẫn sống lại đây..." Hàn Lượng cười nhạo, không ăn một bộ này của y.
"Đó là từ trước..." Lục Đỉnh Nguyên hung hăng có rút hậu huyệt, giống như muốn đem vật kia của Hàn Lượng nuốt vào bụng mới cam tâm.
"Ân..." Hàn Lượng không nhịn được thiếu chút nữa tiết, "Vật nhỏ ngươi..." Hồi thần lại, nảy sinh ác độc đánh mấy bàn tay lên mông của Lục Đỉnh Nguyên, đánh đên mông Lục Đỉnh Nguyên đỏ rực một mảnh.
"A...ha...Chủ nhân..." Lục Đỉnh Nguyên thông minh, chỉ cần Hàn Lượng giáo huấn y, y liền kêu "chủ nhân" vô cùng hăng hái.
Chờ việc xong, Hàn Lượng nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Đỉnh Nguyên, nghĩ đến y đã ngỉ, lại nghe một tiếng than nhẹ, "Ngươi không đi cùng ta, những ngày này ta phải làm sao bây giờ?"
"Việc này không phải đã sớm quyết định xong?" Hàn Lượng kỳ quái, Lục Đỉnh Nguyên cũng không phải người dây dưa lằng nhằng, hôm nay là làm sao vậy?
"Lượng..." Lục Đỉnh Nguyên cũng không nói gì khác, chỉ liên tục kêu tên hắn, không ngừng dùng thân thể cọ hắn.
Hàn lượng xem như hiểu được ý của Lục Đỉnh Nguyên, không ngờ đây là cùng hắn làm nũng đâu! Hắn chuẩn bị đem phần của mấy ngày sau này, làm hết trong hai ngày này, phải làm sao đây?
Hàn Lượng đè lại thân thể không an phận không ngừng nơi nơi đốt lửa của Lục Đỉnh Nguyên, trách mắng: "Đừng nháo, mấy ngày nay mỗi ngày liền một lần, bằng không thân thể không chịu nổi thì sao có thể rời đi?"
Chương 111
"Chỉ có hai ngày, nếu không làm..." Câu nói kế tiếp bị Hàn Lượng trực tiếp chặn lại.
Hàn Lượng thật sự là ăn xong cái miệng không chút chú ý của Lục Đỉnh Nguyên, ban ngày cũng vậy, hiện nay cũng vậy.
"Chờ ngươi trở về, ta bù đủ phần ta thiếu ngươi." Không biết vì sao, trong lòng Hàn Lượng cứ luôn không quá kiên định.
"Thật sự?" Mắt của Lục Đỉnh Nguyên sáng lên.
"Cẩn thận tới lúc đó bị ta muốn chết!" Hàn Lượng nhéo nhéo mũi y.
"Bị ngươi muốn chết cũng cam nguyện..." Lục Đỉnh Nguyên cười, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, tươi cười lại sụp xuống, "Nhưng mấy ngày này, thật sự, thực khó a..." Lời này là lời nói thật, nếu là trước kia, y là thế nào cũng không nói nên lời. Nhưng hiện tại đối với Hàn Lượng, yw cứ vậy mà tự nhiên phun ra. Y muốn cho hắn biết, y thật sự không thể không có hắn, cũng hưởng thụ cảm giác làm nũng với hắn! Lục Đỉnh Nguyên có thể cảm giác được, có đôi lúc, Hàn Lượng kỳ thật là đang cưng chìu y.
"Bây giờ ngươi có thể tự mình đẩy ra mấy viên?" Hàn Lượng cầm lấy chuỗi hạt làm cho Lục Đỉnh Nguyên trước đó.
"Khoảng 5, 6 viên đi." Lục Đỉnh Nguyên không rõ sao Hàn Lượng lại hỏi y việc này.
"Đem theo ở trên đường giải buồn đi!" Hàn Lượng đem thứ kia giao cho Lục Đỉnh Nguyên.
"Ngươi..." Mặt Lục Đỉnh Nguyên đỏ lên, "Thật là xấu."
"Ha ha...chúc ngươi đến lúc trở về có thể tự chủ đẩy ra toàn bộ a!" Hàn Lượng cười đến vô cùng đáng ăn đòn. Phải biết rằng, chuỗi hạt kia tổng cộng có 9 viên, càng về sau càng nhỏ, cũng càng khó khống chế.
"Ngươi..." Lục Đỉnh Nguyên giận quá, há mồm cắn bả vai Hàn Lượng, Hàn Lượng cũng cắn lại, kết quả cắn cắn hai người lại xé thành một đống.
"A...Lượng...dùng sức...còn muốn...A..."
A, vẫn là không nhịn được! Hàn Lượng đã không biết đây là lần thở dài thứ mấy trong mấy ngày nay.
Đến ngày xuất phát, Hàn Lượng tự mình đưa Lục Đỉnh Nguyên lên xe ngựa, cũng dặn dò Phi Ảnh: "Ta đem Đỉnh Nguyên giao cho ngươi."
"Phi Ảnh dùng tính mạng đảm bảo."
Hàn Lượng cười cười, vỗ vỗ vai Phi Ảnh, không nói chuyện. Trong lòng bất an, xao động càng ngày càng rõ ràng, nhưng lúc này hắn không nói ra được lời ngăn lại Lục Đỉnh Nguyên, như vậy chỉ có thể làm cho Lục Đỉnh Nguyên khó xử, cũng làm cho người ta cảm thấy Hàn Lượng hắn nhăn nhó hẹp hòi mà thôi.
Nhìn đoàn xe càng lúc càng xa, Hàn Lượng vẫn đứng trong gió lạnh, Đông Ly cơ hồ cho rằng hắn sẽ hóa thành tượng đá, không thể không lên tiếng nói: "Hàn công tử, chúng ta quay về đi!"
Hàn Lượng gật gật đầu, rốt cục thu hồi tầm mắt, cùng Đông Ly quay về Nghiễm Hàn Cung.
Lục Đỉnh Nguyên rời đi Nghiễm Hàn Cung đã mười ngày, trong phạm vi quản lý của Nghiễm Hàn Cung đầu tiên là không ngừng xuất hiện vài người giang hồ không rõ thân phận không ngừng dò đường muốn sấm cung, sau đó lại là xuất hiện mấu nhóm người ngựa đến đóng quân.
Đông Ly nhận đến tin tức liền cùng Hàn Lượng thương lượng đối sách.
"Hay là cứ giết sạch hết?" Đông Ly ác độc nói, rất muốn dằn mặt đối phương một cái.
"Không ổn, bọn họ hiển nhiên đã biết được cung chủ của các ngươi không ở trong cung, mới dám tiến đến. Những người đến trước này, cũng chỉ là dò đường, phía sau khẳng định có có số đông người ngựa. Không bằng phái ảnh vệ nhìn chằm chằm, thừa dịp trong khoảng thời gian bọn họ dò đường này, hiểu rõ phương pháp liên lạc người một nhà của họ, đối với chúng ta cũng có lợi."
Mắt Đông Ly sáng lên, phát hiện chủ ý này không sai. "Ta liền phái người đi."
"Đợi đã, thuận tiện cho ảnh vệ làm chút tay chân, không đạo lý để mặc người khác dò xét trước cửa nhà mình."
"Hiểu, ta sẽ làm cho bọn họ mở ra mê trạm cùng trạm gác ngầm giả." Đông Ly lĩnh mệnh rời đi.
Hàn Lượng cười, phát hiện cấp dưới của Lục Đỉnh Nguyên đều là người thông minh, một chút liền hiểu, không cần hắn nói lời vô nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com