3
Em lại một lần nữa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say. Bần thần em bất giác đưa bàn tay ấm chạm vào nơi ngự trú trái tim của chính mình.
Chẳng có gì cả...
Rõ ràng hôm qua nó còn rung lên đau ê ả...thế sao hôm nay lại trống rỗng một cách mất mát thế này.
Nước mắt không biết tại sao lại rơi ra thành dòng.
Có phải em quá tàn nhẫn không?
Sao lại nói ra những lời nói vô tình như thế? Em chỉ nghe một lần thôi đã cảm thấy đau đến tê tái.
Vậy còn ả thì sao?
Có đau lắm không?
Một làn suy diễn cứ ùa vào tâm trí nhỏ bé của em, đến độ cơn đau đầu trở nên nhức nhói.
Dù có cố nhớ lại giấc mơ đêm qua thì nó chỉ càng thêm mờ nhạt. Một điều duy nhất khiến Châu Thi Vũ có thể nhớ chính là "Trái tim của ả rất đau".
Hơi thở nặng trĩu, em vỗ vào đầu tự trấn tĩnh. Nhiều khi đó chỉ là giấc mơ chứ chẳng có thật đâu mắc gì em phải lo?
Tự lê thân mệt mỏi vào phòng vệ sinh, cũng may hôm nay là ngày nghỉ nên em có thể cho phép mình được lười biếng.
Chưa kịp gì đã có một cuộc gọi phá tan mọi kế hoạch lười biếng của em.
Lily:
Hey chiều nay đi chơi không, bạn iu?
Thi Vũ:
Đương nhiên là...không rồi! Hỏi thừa
Lily:
Aa sao lại như thế? Mày không có quyền được từ chối tiểu thư nghe chưa!
Thi Vũ:
Hơ hơ
Lily:
Hẹn ở chỗ cũ nhé! Tao không muốn bạn tao trở thành bộ xác khô úa tàn vì công việc đâu.
Thi Vũ:
Rồi rồi
Em vội ngắt máy ngang đưa tay lên xoa vầng trán. Đi lại trước gương nhìn hình hài mình phản chiếu qua đó khẽ cười gượng.
"Bộ dạng của chị lúc đó, thật tiều tụy đấy Vương Dịch" - Châu Thi Vũ
Mặc dù nhìn mình nhưng tâm trí của em lại đang ở một nơi nào mất rồi. Lòng em chẳng cảm thấy vui tí nào cả mỗi khi mơ thấy ả tâm trạng của em điều tệ như thế.
Rõ ràng chẳng yêu!
Chẳng nhớ!
Như khi nghe thấy, lòng như khựng lại đôi phần.
Em không biết bây giờ ả thế nào, cũng không biết ả đang nơi đâu. Chỉ biết rằng bản thân đã tàn nhẫn khi dùng thế lực ngầm để áp giải ả vào nhà thương điên. Lúc ấy, điều em muốn chỉ là bắt ả phải chịu đựng những gì mình đã từng trải qua trong ngục tù không ánh sáng mà quên rằng...
Người kia còn chịu những điều kinh khủng hơn thế!
Hồi tưởng giấc mơ #1
Em khẽ động nhẹ đôi mắt khi bị luồn ánh sáng dịu soi vào. Bản thân vừa tỉnh đã có một cảm giác khó tả, những cơn đau đột ngột tự dưng ùa đến làm cho cả cơ thể buốt lên, sững sờ.
Đồng thời cũng nhận ra rằng nơi này...
Không phải là phòng em!
Nhìn cấu trúc tổng quan, khẽ phì cười có lẽ em lại bị đày vào đây nữa rồi. Nhẹ nhàng đi đến chiếc gương em thẩn thờ nhìn hình hài của người em cực kì căm hận.
Đúng là em mơ nhưng giấc mơ này thật lạ! Em trở thành ả như mọi hoạt động lẫn lời nói đều là do ả điều khiển, bản thân chỉ biết cảm nhận mọi cảm xúc của ả.
Như một sinh vật kí sinh vậy! Còn điều gì ác hơn nữa chứ?
Nhìn ả đầy chán ghét trong lòng thầm trách cứ
"Sao lúc nào tôi cũng phải nhìn thấy gương mặt của chị thế này, cái đồ đáng ghét!" - Châu Thi Vũ
Bỗng trái tim em hẫng một nhịp khi thấy ả vén áo lên. Đập vào mắt em là cơ thể đầy những vết thương, vết sẹo, bầm tím trồng chất trên cơ thể vạn vỡ kia. Có chỗ còn đang rĩ máu không ngừng nữa.
Em thoáng mơ màng...
Sao lúc ở cùng ả, em chẳng thấy những dấu vết này?
"Châu Châu mà thấy sẽ la cho mà coi"
Sau đó là đồng loạt những hành động cười cợt đầy điên rồ.
Em cảm thấy ả điên thật rồi! Có ai mà bị thương lại cười sảng khoái như ả đâu chứ?
Em chợt ngưng động khi nhớ ra điều gì đó. Khi lướt nhìn thấy tấm lịch treo gần đó, đây không phải thời gian sinh nhật em sao? Đừng nói là...
11/04/2020!
'Phập'
Chỉ vừa vài phút lơ là nó đã đưa em đến khoảng thời gian em lo sợ nhất!
Cái ngày em tự tay mình...đâm ả!
Đồng tử em mở to hết cỡ, khi nhìn dáng người nhỏ mất tự chủ cầm con dao sắt đâm thẳng thừng vào ngay phần bụng của ả.
Chưa kịp định hình thì linh hồn của em đã bị đẩy ra khỏi thân hình ả.
"Không! Vương Dịch!" - Châu Thi Vũ
Em hoảng loạn khi bản thân không thể chạm vào ả. Nhìn cơ thể lớn đứng bất động, máu ở phần bụng cứ tuôn như mưa. Lòng em không khỏi quặn đau...Em của hiện tại và quá khứ thật khác...nhìn xem ánh mắt em lúc ấy chỉ toàn là nỗi căm hận còn chẳng hối hận vì hành động của mình nữa kìa.
Giờ đây nó đang cực hối hận không thôi...nó khiến em như chết lặng vì sự tệ bạc của bản thân.
Châu Thi Vũ ơi là Châu Thi Vũ...
Nhìn xem giờ em chẳng khác gì là kẻ mưu sát cả...
Em cười trong đau khổ, ánh mắt ngấn lệ nhìn về phía người con gái đáng thương kia. Hiện giờ em chỉ muốn mình là ả mà thôi.
Em muốn biết ả đau đến mức nào!
Muốn biết trái tim ả đã vỡ ra bao nhiêu...
Muốn biết cảm xúc của ả dành cho con người nhẫn tâm kia...
Muốn biết...nhưng không thể...
Tại sao chứ?
Tại sao lại tách em ra khỏi cơ thể chứ...Không phải muốn em cảm nhận nỗi đau của ả sao?
Rốt cuộc ả muốn gì?
"Châu Châu à~ em bình tĩnh. Chị chỉ muốn đến chúc mừng sinh nhật cùng em thôi mà."
"Xem nè chị còn mua cả bánh kem nữa đó"
"Không phải em thích món này nhất sao?"
Mặc cho cơ thể đau đớn, gương mặt ả vẫn gượng một nụ cười tươi. Ả chỉ muốn làm em vui mà không quan tâm đến bản thân luôn sao? Em không chịu đựng được nữa, bản thân chạy lại gần ả, hét lớn. Dù biết ả sẽ chẳng nghe thấy...
"VƯƠNG DỊCH! Chị bị điên sao? Bản thân chị đang bị thương kìa...làm ơn hãy lo cho bản thân mình đi" - Châu Thi Vũ
"CHỊ CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG?" - Châu Thi Vũ
"Làm ơn...hic...bụng chị đang chảy máu rất nhiều kia...làm ơn Vương Dịch a" - Châu Thi Vũ
Em không cầm được cảm xúc mà khóc nấc lên. Bản thân luôn cố tìm mọi cách để người trước mắt nghe thấy lời cầu xin của mình.
Bất lực em khụy xuống ôm lấy trái tim đau nhức để không gian tối bao trùm lấy mình cuốn bản thân trở về thực tại.
Nhớ lại nước mắt em không tự chủ tuôn rơi, khóc rít cả lên. Sao đến bây giờ em mới biết được đằng sau con người khờ dại ấy là biết bao đau thương.
Ả yêu!
Em biết!
Ả buồn!
Em lơ!
Ả đau!
Ai thấu?
Kẻ tổn thương gặp người vô tình...Trách ai, bây giờ chị ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com