PĐB II - Chương 24: Hai Vị Khách Đặc Biệt?
【 Ba ngày sau, ở trường. 】
Sau một loạt tiếng nói của hệ thống, chuyển cảnh đã đến.
Phong Bất Giác và Vương Thán Chi, những người vừa ngồi trên xe cảnh sát một giây trước, giờ đã xuất hiện trong lớp 4/1 Trường tiểu học Động Vật.
"Hah! Thì ra còn có cách này!" Sau khi ngồi xuống, Tiểu Thán sửng sốt mấy giây, sau đó cười nói với Phong Bất Giác.
"Đúng vậy." Phong Bất Giác biết Tiểu Thán đã hiểu chiến lược của mình, vì vậy hắn trực tiếp trả lời, "Trọng điểm là... chúng ta không thể để Kumakichi bị bắt với thân phận Siêu trộm Bears Eye." Hắn dang tay ra và nói, "Thay vào đó để hắn bị bắt với thân phận của mình... Tuy rằng nó sẽ dẫn đến sự thất bại của nhiệm vụ chính tuyến, nhưng vẫn tốt hơn là không thể qua cửa."
"Chà..." Vương Thán Chi gật gật đầu, "Vì vậy... ngươi đã nhận danh hiệu Bears Eye trước mặt các NPC, làm trò trước mặt bọn họ, chui đầu vô lưới... Bằng cách này, vụ án sẽ kết thúc và chúng ta sẽ được an toàn."
"Đúng vậy, nhưng..." Phong Bất Giác chuyển chủ đề, "Cách kết thúc này cũng không ổn hơn mấy... Ta chỉ miễn cưỡng chuyển cục diện từ 'kịch bản thất bại' thành 'sự kiện thất bại' mà thôi. Về cơ bản mà nói, những gì ta vừa làm không khác mấy với 'đầu thú thay Kumakichi'."
"Ơ! Vậy ngươi lại bị phán là trò chơi tiêu cực rồi hả?" Tiểu Thán hỏi.
"Không có." Giác Ca trả lời, "So với 'vụ án nhìn trộm' lần trước, hành động lần này của ta vẫn có chút kỹ thuật; ; và bản thân sự kiện chính lần này cũng đã thất bại... Trong trường hợp này, hệ thống sẽ không phán ta chơi 'tiêu cực'. Nhưng... xét về 'độ căm ghét của Kumakichi', ta vẫn phải nhận một hình phạt nhất định."
"Chà... lần này của ta cũng tăng rất nhiều, tận 7%." Tiểu Thán đáp, "Tính tổng lại thì đã là 9% rồi."
"Ừ." Phong Bất Giác bình tĩnh nói, "Khá lạc quan so với 41% của ta."
"Cái gì? Ngươi nói bao nhiêu?" Tiểu Thán hỏi với vẻ mặt không thể tin được, đôi mắt mở to.
"Đừng căng thẳng." Giác Ca nói."Vẫn chưa qua 50%..." Thân là người trong cuộc, hắn lại rất bình tĩnh, "Ta đã chuẩn bị tinh thần cho mức độ này..." Hắn cũng nhàn nhã giải thích: "Sau khi bị bắt, Kumakichi chắc chắn sẽ mất đi chiếc quần lót bị đánh cắp... và một phần oán hận mạnh mẽ do việc này gây ra chắc chắn sẽ được chuyển sang ta."
"Thật ra ta vẫn luôn lo lắng..." Tiểu Thán nói, "Khi giá trị này cao thì sẽ ra sao?"
"Rất khó nói..." Ánh mắt của Phong Bất Giác trở nên rất quái dị, hắn liếc nhìn Kumakichi và Usami đang trò chuyện ở phía bên kia của lớp học, trầm giọng nói, "Ta luôn cảm thấy... kịch bản này...không, phải nói cái 'vũ trụ' này... có gì đó sai sai. Chỉ số IQ và EQ của những NPC đó dường như không thấp như họ thể hiện; lấy Kumakichi làm ví dụ, một số hành vi và thậm chí cả tính cách của hắn đều trái ngược nhau..."
"Đúng vậy, ta cũng muốn nói điều này." Vương Thán Chi nói, "Vụ án mà ta phá rối trước đây... nếu nghĩ kỹ thì thấy... rất bất thường. Tên Kumakichi này thực sự có can đảm và khả năng chặt đầu Pensuke hả?"
"Chà... Ta nghĩ..." Phong Bất Giác tiếp quản cuộc trò chuyện và trầm ngâm nói. "Khi sự hận thù của Kumakichi đối với một trong chúng ta đạt đến một mức độ nhất định... những điểm đáng ngờ này sẽ dần dần trở nên rõ ràng..."
"Meow —— "
Một tiếng hét, như thường lệ, tiếng hét của Nyami-chan.
Một vụ án, như thường lệ, thủ phạm là Kumakichi-kun.
Khi âm thanh "Meow" lọt vào tai và cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, hai câu này hiện lên trong đầu Phong Bất Giác.
"Haizz ——" Giác Ca uể oải rên rỉ, nhìn Tiểu Thán nói, "Như cũ, qua đó xem sao."
"Đi đi ~" Tiểu Thán nhún vai, đứng lên với Giác Ca.
... ...
Trong bốn giờ tiếp theo, suy luận của Usami-chan và việc tự thú của Kumakichi-kun xảy ra.
Các sự kiện lần lượt xảy ra và hầu hết đều giống với các vụ án trước "Siêu trộm Bears Eye".
Tuy nhiên, thời gian giải quyết những sự việc này này không lâu, như "Mất sáo", "Chụp ảnh dưới váy", "Trộm quần thể thao", "Quần chíp của cô bị mất", vân vân... đã được xử lý xong.
Trong cuộc đấu trí và dũng khí với thám tử lừng danh Usami, hai người Phong, Vương đã không chiếm được ưu thế tuyệt đối ... bởi vì thuộc tính tự làm lộ của Kumakichi cộng với độ khó của vụ việc đã thay đổi từ "phá rối thành công trước khi bị mang lên xe cảnh sát" thành "phá rối thành công trước khi có bằng chứng rõ ràng về tội phạm", khó trách sẽ dẫn đến một số tình huống khó lường.
Tuy là hai người chơi đã rất cố gắng... "số lần bị bắt" của Kumakichi vẫn không thể tránh khỏi việc tăng lên.
Đương nhiên, nếu so sánh thì số lần "thành công thoát tội" cao hơn một ít.
Cứ như vậy... không biết từ khi nào, số lần bắt giữ của Kumakichi tích lũy lên đến"9", và sự căm ghét của Kumakichi với Phong Bất Giác và Vương Thán Chi cũng lần lượt đạt tới 95% và 72%...
... ...
【 Ngày hôm sau, tiết một buổi sáng. 】
Sau khi Giác Ca và Tiểu Thán hoàn thành một lần phá rối khác, chuyển cảnh lại đến.
Lúc này, cả hai đều ở trạng thái tinh thần và thể lực rất kém.
"Hô... kịch bản này... đã làm chúng ta đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian chơi game rồi?" Tiểu Thán nói, "Sao ta cảm thấy như đã gần bảy mươi hai giờ rồi?"
"Ngắn hơn ngươi nghĩ nhiều." Phong Bất Giác trả lời, "Mới năm mươi sáu giờ thôi."
"À... Đều là kịch bản dài... Ta đột nhiên cảm thấy chơi 'Thương Linh Luận Kiếm' vui như đi du lịch vậy..." Tiểu Thán nói.
"Ừ, việc 'điể thể lực không hồi khi chuyển cảnh' quả thực là một vấn đề." Phong Bất Giác nói, "Hơn nữa nhiệm vụ chính tuyến cái kịch bản này yêu cầu sự tập trung của chúng ta luôn được duy trì ở một mức độ nhất định... gánh nặng tinh thần mà nó mang lại không hề nhỏ." Hắn đã nói hết nhưng trên gương mặt không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay thiếu kiên nhẫn. "Có vẻ như... khó khăn lớn nhất ở giai đoạn sau của kịch bản này chính là 'sức chịu đựng'... haha..." Hắn còn cười một cách khó hiểu, "Lúc đầu, chúng ta đều cho rằng giới hạn Kumakichi này 'bị bắt 10 lần (tính cả lần thứ 10)' là rất hào phóng, nhưng trong chớp mắt, chỉ còn lại một cơ hội... Tình huống gần như kiệt sức, căng thẳng và không thể thất bại này thực sự rất thú vị..."
"Thú vị【 Bíp --】ngươi..." Tiểu Thán thực sự mệt mỏi, khi đại não của con người mệt mỏi hoặc tê liệt, rất dễ nói chuyện bừa bãi, chửi thề nhiều hơn là bình thường, "Kumakichi bị bắt hai lần nữa thì chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi, loại 'áp lực' khổng lồ này thú vị chỗ nào?"
"Lúc ở trên bàn mổ, không phải mỗi phút đều phải chịu áp lực như vậy sao?" Phong Bất Giác hỏi ngược lại.
"Ừm..." Tiểu Thán thực sự bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, nhưng hắn khôi phục lại một chút, nói: "Này... Không phải thời gian khác nhau sao? Thời lượng của kịch bản này đã gấp năm lần thời gian của một cuộc đại phẫu rồi, không phải sao?"
"Có thể coi đây là một loại rèn luyện khả năng tập trung." Phong Bất Giác nói với giọng điệu rất thoải mái, "Kịch bản này không phải cũng có thời gian nghỉ ngơi sao?" Hắn nghiêng đầu, "Bỏ qua tình huống ban đầu của kịch bản, sau khi độ khó của nhiệm vụ chính tuyến tăng lên, chẳng phải tất cả chúng ta đều có vài phút để thở sau mỗi lần chuyển cảnh sao."
Hắn còn chưa nói xong, đã nghe thấy...
"Các em học sinh thân mến, xin hãy chú ý." Giọng nói của Panmi-sensei vang lên từ trên bục giảng.
Chỉ trong hai giây, sự chú ý của cả lớp đã bị thu hút.
"Haah..." Tiểu Thán thở dài và thì thầm, "Lại nữa... Lần này sẽ thế nào đây... Quần lót của giáo viên bị lấy trộm..." Hắn quay đầu lại liếc nhìn Kumakichi, "Chà... Để ta xác nhận trước... Được rồi... không có đeo trực tiếp bên ngoài quần áo hay trên đầu..."
Hắn chế nhạo như vậy vì Kumakichi thực sự đã từng làm điều này trước đây.
"Các em, hôm nay có hai vị khách đặc biệt đến lớp chúng ta." Panmi-sensei tiếp tục, "Họ sẽ cùng các em trải qua một ngày học tập sinh hoạt."
"Hai..." Phản ứng đầu tiên của Tiểu Thán là: "Không phải là Basho và Harisho đâu nhỉ?"
"Họ là..." Panmi-sensei giơ tay chỉ về phía cửa.
Vừa định nói, ngoài cửa có một bóng người xẹt vào, dùng một giọng rất nữ tính xen vào: ".. A hoo ~ các bạn cùng lớp, xin chào mọi người ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com