PĐB II - Chương 27: Vụ Án Cuối Cùng! Nhiệm Vụ Chưa Từng Có!
【 Đã hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 】
【 Thưởng đặc biệt của kịch bản: 200 điểm kỹ xảo 】
Phong Bất Giác sử dụng cấm kỹ đã phá vỡ thành công hàng phòng thủ tinh thần của Shotoku Taishi. Taishi bị trọng thương đến mức mất khả năng di chuyển và được Imoko đưa khỏi trường học.
Giờ nhìn lại, tôi thấy độ khó của nhiệm vụ phụ này chỉ ở mức trung bình, không hề cao hơn "vụ án sát nhân không xác", bởi vậy, phần thưởng cho nhiệm vụ này cũng tương đối trung bình.
【 Một tuần sau, trên con đường gần nhà Nyami-chan. 】
Sau thông báo nhiệm vụ hoàn thành là chuyển cảnh, Giác Ca và Tiểu Thán xuất hiện tại địa điểm được hệ thống nhắc đến.
"Chà... Lại đến nơi này nữa rồi." Vương Thán Chi lập tức nói, "Lần cuối cùng đến đây có lẽ là vào sáng sớm..."
"Còn ta đã ở quanh khu phố này rất lâu vào ban ngày..." Phong Bất Giác thuận miệng đáp.
"Ơ! Giác Ca." Trong lúc nói, Tiểu Thán chợt nhớ tới điều gì đó, quay sang Giác Ca, "Trước đây chúng ta không chuyển cảnh ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ. Tại sao lần này chúng ta lại trực tiếp chuyển?"
"Ta cũng không biết." Phong Bất Giác nói, "Có lẽ nó có liên quan đến tiến độ của kịch bản..." Hắn trông có vẻ nghiêm túc, "Tính cả chương này, chỉ còn bảy chương nữa là đến mục tiêu 33 chương. Đánh giá dựa trên sự căng thẳng của cốt truyện... đã gần đến lúc kết thúc rồi."
"Thì ra là thế..." Tiểu Thán gật đầu đáp.
Khi họ đang nói về điều này, hai bóng "người" chậm rãi bước về phía ngã ba phía trước.
Giác Ca và Tiểu Thán nhìn kỹ hơn và thấy Usami và Nyami-chan đang mang cặp đi học.
"Gần đây không có vụ án nào phát sinh cả ~" Usami vừa đi vừa nói, "Đúng rồi, Nyami-chan, có cái xác chết bị phân mảnh nào treo trên cây trong sân nhà cậu không? Khoảng một trăm mảnh gì đấy."
Nyami-chan nheo mắt nhìn Usami nói: "Cho dù cậu có hoàn toàn mong đợi một trường hợp như bản vẽ địa ngục sẽ xảy ra trong nhà tớ... Tớ cũng bất lực..."
Lời thoại của họ vẫn thể hiện bản chất thật của Biyori, kể một số nội dung kỳ lạ một cách thẳng thắn.
"Chào buổi sáng hai người." Vài giây sau, một bóng người khác xuất hiện. Đó là Kumakichi-kun đang mặc một bộ đồ ngủ trong suốt có dây đeo của phụ nữ. Hắn chào hai cô gái như không có chuyện gì xảy ra và nói, "Hôm nay thời tiết rất đẹp ~ Các bạn có nghe nói hôm nay lớp chúng ta sẽ chuyển trường không... Ah!"
Hắn lời còn chưa nói hết, đôi mắt sắc bén của Usami lại dán chặt vào hắn.
"Làm sợ hết hồn! Mắt Usami-chan trở nên sắc bén rồi!" Kumakichi kinh ngạc dừng lại, "Cái này... chẳng lẽ là..." Hắn lại nói ra đoạn thuyết minh mười lần như một, "Không thể nào sai được... Vẻ ngoài này cho thấy cảm hứng của Usami-chan đang bùng phát, và sức mạnh tinh thần của cô ấy đang tập trung vào vụ án... Vì đặc điểm này mà Usami-chan còn được gọi mới cái tên là 'Surprise'." Hắn dừng một chút, "Nhưng... Rốt cuộc là vụ án ở đâu?"
"Sao ta có cảm giác mỗi lần hắn giới thiệu cái tên khác nhau của Usami, lời nói của hắn đều khác..." Tiểu Thán ở bên cạnh nhìn, ánh mắt trống rỗng suy nghĩ.
"Điều này tương tự như việc 'Usami có những dòng chữ khác nhau trên ngực của mỗi bộ quần áo'..." Phong Bất Giác nói, "Hoặc đó là một sự sắp xếp có chủ ý, hoặc là tác giả của 'Biyori' quên mất chính mình đã viết gì ở mấy chương trước..."
Trong khi cả hai đang bình luận, Usami đã lấy điện thoại di động ra. Rõ ràng là... cô ấy muốn gọi cảnh sát.
"Hả? Tại sao... không đúng!" Kumakichi hoảng sợ nói, "Chẳng lẽ lại muốn gọi cảnh sát bắt ta sao?"
"Lần này ngươi lại trộm ở đâu ra? Đồ gấu biến thái." Khi Usami hỏi hắn câu hỏi này, động tác quay số trên tay cô vẫn chưa hề dừng lại.
"Là của hắn đó." Kumakichi vẫn chưa trả lời, Phong Bất Giác đã đi ra phía trước, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
"Đúng vậy, ta từng thấy Kumakichi-kun mặc một lần rồi." Vương Thán Chi cũng đi tới, phụ họa với vẻ mặt không hề thay đổi.
Đến thời điểm này trong kịch bản, sự chính trực của Tiểu Thán đã bị phá vỡ, hắn đã quen với việc xử lý Kumakichi.
"Vậy..." Usami thì thầm, "Tôi tưởng việc mặc áo ngực trong chuyến đi chơi vừa rồi đã quá đáng rồi. Không ngờ một con gấu biến thái như cậu lại có nhiều thủ đoạn như vậy."
"Đúng vậy, ở nhà thằng này có rất nhiều quần áo kỳ quái." Phong Bất Giác nói.
"Đúng vậy, không phải lần trước hắn mặc trang phục giống như Siêu trộm Bears Eye trong "thám tử lừng danh Tadou" sao." Tiểu Thán nói.
"Hai tên biến thái các ngươi chắc không phải đang bao che Kumakichi-kun đâu nhỉ?" Usami nói.
Kể từ nhiệm vụ "Siêu trộm Bears Eye", Tiểu Thán và Giác Ca cùng nhau bị buộc tội trộm đồ lót, Usami thường gọi họ như vậy, vì vậy Tiểu Thán không còn ngạc nhiên với cách xưng hô này nữa.
Mặt khác, nói về sự việc đó, không thể không nhắc đến... Sau nhiệm vụ, có một điều khiến Tiểu Thán rất khó hiểu, đó chính là... cách xử lý những trường hợp như vậy của vũ trụ này lỏng lẻo đến nực cười. Tiểu Thán từng nhân cơ hội hỏi Kumakichi rằng bản án sẽ kéo dài bao lâu đối với một sự việc như vụ việc lần trước của họ, kết quả Kumakichi nói cho hắn rằng một tình huống như trộm cắp và đối đầu với cảnh sát sẽ chỉ khiến hắn bị giam... trong ba ngày mà thôi; nhưng đối với những tội mà Kumakichi thường phạm, thường sẽ được thả sau một ngày...
Đây chính là vũ trụ Biyori... Nếu ở đời thực, sẽ phải vào tù nhặt xà phòng ít nhất 5 năm...
"Sao~ có thể?" Đối mặt với câu hỏi của Usami, Phong Bất Giác không biết xấu hổ trả lời: "Chúng ta che đậy hắn có ích lợi gì?"
"Ừm..." Usami suy nghĩ vài giây rồi cất điện thoại đi, "Quên đi..." Cô nhún vai, "Nếu thật sự là đồ của Kumakichi thì thật sự không tính là vụ án."
Vừa dứt lời, đột nhiên...
【 Đã thành công làm loạn điều tra vụ án "Đồ ngủ của Panmi-sensei" 】
【 Thưởng đặc biệt của kịch bản: 50 điểm kỹ xảo 】
【 Độ căm ghét của Kumakichi với bạn +5%】
【 Xin chú ý, độ căm ghét của Kumakichi với người chơi Phong Bất Giác đã đạt 100%, đã kích hoạt cốt truyện ẩn 】
【 Đã thay đổi nhiệm vụ chính tuyến 】
Một loạt thông báo hệ thống lạ lẫm vang lên trong tai hai người chơi, họ nhanh chóng mở menu trò chơi để kiểm tra.
Liền phát hiện ra rằng【 Giới hạn số lần Kumakichi bị bắt tới 10 (tính cả lần thứ 10). 】đã thay đổi và biến thành... 【 Trước khi kết thúc kịch bản, hãy cố gắng che giấu thân phận 'người chơi' của mình. 】(Hckt: Trời ơi, finally, plot twist!!!)
"Cái gì!"
"Cái gì?"
Trong nháy mắt, Giác Ca và Tiểu Thán trong lòng đều nói như vậy, nhưng tâm tình lại có chút khác biệt.
Khi nhìn thấy nhiệm vụ kỳ lạ và chưa từng có này, Tiểu Thán cảm thấy ngạc nhiên và bối rối.
Còn Phong Bất Giác... gần như nhận ra điều gì đó ngay khi nhìn thấy nội dung nhiệm vụ...
Thứ hắn cảm thấy... là lo lắng và bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com