Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cảm Xúc Không Tên

Lưu Chí Hoành cuối cùng cũng đã tỉnh lại giống như lần trước khi cậu đi lạc vào khu rừng sau hoa viên vậy, chỉ khác là lần này không có La Đình Tín mà có Vương Nguyên bên cạnh đang gọt hoa quả.

-Nhị Văn, Nhị Văn cậu tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không_ Vương Nguyên bỏ hoa quả xuống vội vàng chạy đến bên Lưu Chí Hoành.

-Không sao , không đau gì cả_ Lưu Chí Hoành nhìn nét mặt chứa đầy sự lo lắng của Vương NGuyên

-Lại còn không sao, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với cậu, ai bắt cóc cậu_ Vương Nguyên vội vàng hỏi.

-Tớ cũng không biết.

-Thế bọn họ đã nói gì với anh._ Vương Tuấn Khải hỏi.

-Bọn họ bảo anh gọi Dịch Dương Thiên Tỉ đến cứu anh để Thiên Tỉ không tham gia phiên đấu giá gì đó.._ Lưu Chí Hoành nhớ lại.

-Cậu không nghe lời bọn chúng và giờ thành ra như thế này đúng chứ_ Vương Nguyên trách Lưu Chí Hoành.

-Không đúng, Chí Hoành có gọi cho Thiên Tỉ mà?_ Lưu Nhất Lân hỏi.

-Là bọn chúng cầm điện thoại của em gọi cho Thiên Tỉ nhưng anh ấy không nghe máy.

-Chỉ là anh không mang theo điện thoại_ Vương Tuấn Khải giải thích thay anh trai.

Thấy không phải là anh cố ý không nghe điện thoại Lưu Chí Hoành vui hơn chút, nhưng cậu lại chợt nghĩ nhưng dù là ah có mang theo thì chắc gì anh đã nghe máy.

-Được rồi, không cần chăm sóc tôi đâu ,mọi người về cả đi._ Lưu Chí Hoành đuổi khéo mọi người về.

-Mình phải ở bên cậu_ Vương Nguyên chu môi lên.

-Mình muốn một mình _ Cậu vẫn giữ thái độ ấy

-Cậu không cần mình nữa sao?_ Vương Nguyên tổn thương nói.

-Không phải mà, không phải như thế, nhưng mà mình không sao đâu , mọi người về hết đi_ Lưu Chí Hoành cu tay ra hiệu cho tất cả mọi người.

-Vậy thì mình về,_ Vương Nguyên đứng dậy dù sao bản thân cậu cũng bị đuổi mà.

-Bye bye, Tiểu Khải có thể thay anh tiễn Vương Nguyên về được không

Tiểu Khải liền gật đầu

-Không cần đâu ,mình tự đi được mà_ Vương Nguyên ngay lập tức từ chối.

-Không có gì đâu,, chúng ta cùng đi_ Rồi Vương Tuấn Khải cầm tay Vương Nguyên kéo đi.Cơ hội tốt như này sao có thể bỏ qua được

-Thật sự không cần đâu?

Ngồi trên xe, Vương Nguyên không còn cười như lúc ở bên cạnh Lưu Chí Hoành, chỉ lặng im nhìn ra cửa xe.

-Sao ,lúc nãy anh còn tinh nghịch lắm mà, sao giờ trông mệt mỏi thế?

Không có ai trả lời lại anh.

-Em lại hỏi lại anh, anh sao thế_ Vương Tuấn Khải quay ra nhìn VƯơng Nguyên

Vẫn không trả lời...

-Vương Nguyên anh nghe thấy em hỏi chứ?

-Cho tôi dừng ở đoạn đường phía trước_ Giọng nói của một người đang nén khóc nhưng lại vô cùng ấm áp, không giống như Jace khiến người ta không chịu nổi.

Vương Tuấn Khải dừng xe.

-Vương Nguyên , anh không sao chứ?_ Vương Tuấn Khải hỏi.

-Không có chuyện gì, tôi thì có thể có chuyện gì chứ._ Vương Nguyên không quay đầu lại nhưng giọng nói ấy đã phản bội lời nói của cậu, cậu đang khóc.

-Anh đang khóc sao?_Vương Tuấn Khải vội mở cửa xe đuổi theo Vương Nguyên, nhìn thấy đôi mắt đang đỏ lên của cậu.

-Tôi thật sự không sao_ Cậu nhẹ nhàng gạt cánh tay Vương Tuấn Khải xuống.

-Sao anh lại khóc, rốt cuộc là có chuyện gì_ Vương Tuấn Khải không chịu buông tay.

-Không có chuyện gì, không có chuyện gì cả, mọi chuyện đều rất ổn_ Vương Nguyên không dám nhìn thẳng vào Vương Tuấn Khải.

-Đi, chúng ta lên xe nói chuyện_ Nói xong anh kéo cậu lên xe.

-Làm sao vậy, có chuyện gì anh nói em nghe_ Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Nguyên.

Vương Nguyên dường như không chịu nổi nữa ngả đầu vào vai Vương Tuấn Khải khóc nức nở.

-Sao anh lại khóc , nín đi anh, có chuyện gì vậy anh?_ Vương Tuấn Khải vụng về lau nước mắt cho Vương Nguyên.Vừa lau nước mắt vừa nói- Đừng khóc nữa anh, đừng khóc mà.

Vương Nguyên như nhớ ra điều gì liền vội vàng rời khỏi bờ vai của Vương Tuấn Khải, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống

- Chí Hoành thành ra như này tất cả là lỗi của tôi, tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên gọi cậu ấy đi chơi.

-Không liên quan gì đến anh không phải lỗi của anh , anh đừng tự trách mình nữa.

-Sao lại không liên quan đến tôi chứ, nếu không phải tôi thì Lưu Chí Hoành sẽ không..

~~~~

Lưu Nhất Lân bước ra khỏi phòng bệnh mới chợt nhớ ra, Tầm Tầm đang nằm ở phòng bệnh đợi anh về, nghĩ đến điều đó Lưu Nhất Lân nhanh chóng trở về.

Lưu Nhất Lân phóng xe thật nhanh đến bệnh viện, anh chạy như điên vào trong viện, Tầm Tầm đợi anh lâu lắm rồi , em sẽ không đau lòng chứ, anh xin lỗi..

-Xin lỗi, nhưng bệnh nhân tên La Đình Tín đã xuất viện từ sáng nay rồi_ Y tá nói

Xuất viện rồi?

Đình Tín em ấy xuất viện rồi sao?

Em ấy giận mình sao?

Đình Tín, Đình Tín của anh, em đang ở đâu vậy?

Lưu Nhất Lân gọi điện cho cậu cậu cũng không nghe, gửi tin nhắn cho cậu cậu cũng không trả lời, anh càng thêm sốt ruột.

Anh sợ không đuổi kịp cậu , vội vã chạy như bay ra bãi đỗ xe, lấy xe, khởi động xe rời đi.

La Đình Tín nấp ở gốc cây gần đó dõi theo chiếc xe dần dần mất hút, thầm nghĩ:

_Lưu Nhất Lân, thì ra anh vẫn còn quan tâm lo lắng cho em như thế, em cứ nghĩ anh sẽ chẳng thèm để ý tới em nữa. Vậy cứ coi như đây là trừng phạt nho nhỏ em dành cho anh đi.

Sau đó, quay người rời đi.

~~~

Dịch Dương Thiên Tỉ chần chừ hồi lâu trước cửa phòng bệnh, đấu tranh tư tưởng dữ dội, tay cứ đặt lên chốt cửa rồi lại hạ xuống, không biết có nên đi vào hay không.

Chính ngay lúc còn đang do dự không quyết,anh nhìn qua cửa kính phòng bệnh thấy Lưu Chí Hoành ngồi dậy, thở dài, miệng mấp máy như đang nói gì đó, mặc dù tiếng cậu không lớn nhưng anh có thể nghe rõ mồn một những gì cậu đang nói.

_Làm sao bây giờ, còn hai năm nữa thôi.

Lưu Chí Hoành cắn cắn móng tay, cúi đầu tự nói với bản thân mình, không hề phát hiện ra có người đang đứng đằng sau cánh cửa.

Còn hai năm nữa? Cái gì mà còn hai năm nữa?

_Mình tự đặt ra cho bản thân một cái thời hạn năm năm, nháy mắt cái đã ba năm trôi qua rồi, chỉ còn dư lại hai năm nữa thôi, phải làm sao bây giờ?_Lưu Chí Hoành tiếp tục nói.

Thời hạn năm năm.

_Bản thân mình từng nói rằng nếu như năm năm trôi qua mà anh ấy đối với mình một chút cảm giác cũng không có, chỉ có ghê tởm và chán ghét , mình sẽ tự động ly hôn.

Nếu như qua thời hạn năm năm mà mình vẫn không có tình cảm với cậu ấy cậu ấy sẽ ly hôn với mình sao?

_Nếu như qua hai năm nữa mà anh ấy vẫn không có cảm giác với mình, vậy mình sẽ đồng ý ly hôn, coi như chúc phúc cho anh ấy vậy, bị mình ràng buộc những năm năm như thế là quá đủ rồi, buông tha cho anh ấy cũng chính là buông tha cho bản thân.

Bởi vì hy vọng mình hạnh phúc ư?

_Nhưng mà chỉ cần anh ấy thinh thích mình thôi, mình nhất định sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ không ly hôn , nhưng mà, có thể như vậy sao?

Sau đó Lưu Chí Hoành nói những gì Thiên Tỉ không nhớ rõ cũng không còn nghe rõ nữa, chỉ biết rằng vào cái thời khắc kết hôn với mình có đặt ra cái thời hạn năm năm, nếu như qua thời hạn ấy mà mình vẫn không thích cậu thì cậu sẽ đồng ý ly hôn, chỉ vì mong muốn mình được hạnh phúc.

Vào thời khắc ấy, từ sâu thẳm trong trái tim Thiên Tỉ, có thứ gì đó len lỏi vào từng ngóc ngách, biến hóa thái độ tâm tình của anh.

Bản thân anh cũng không biết cảm giác đó là gì nữa..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com