Hiểu Lầm[3]
Lưu Chí Hoành vừa chạy vừa khóc như thể dường như cậu thấy cậu có thể trút bỏ được hết những tổn thương mà cậu đang phải chịu đựng.
Không biết Lưu Chí Hoành chạy được bao lâu rồi, nhưng bây giờ cậu thực sự rất mệt, cậu dừng lại, bàn tay vô thức nhẹ nhàng đưa lên má ,nước mắt giàn giụa không biết tự lúc nào mà cậu lại thích khóc như thế, rõ ràng trước đây cậu không hề như thế.
Cậu ngẩng đầu lên ,cậu cũng không biết đây là đâu nữa, bốn phía một màn đêm yên tĩnh, thi thoảng nghe thấy tiếng kêu của côn trùng, cậu chỉ nhận thức được một điều duy nhất đó là ánh trăng trong sáng và đẹp tinh khôi. Ở đây có nhiều cây cối, nếu không làm sao có thể chặn được ánh trăng ấy để những tia sáng tinh khôi nhất có thể lọt qua,nếu không làm sao cậu thể thể cảm nhận được vẻ đẹp tận cùng của ánh trăng kia.
Lưu Chí Hoành chưa từng đến qua nơi này, cậu đi xung quanh tứ phía nhưng vẫn không tìm được đường về.Lưu Chí Hoành chạy trong vô thức, dù cũng nhắn nhủ mình rằng hãy chạy tới một nơi quen thuộc,bản thân còn không biết đây là đâu thì làm sao người khác có thể tìm ra mình chứ.
Đột nhiên cậu nhớ ra, cậu vẫn còn có thể gọi điện thoại mà, mình là người chạy ra ngoài trước giờ gọi Dịch Dương Thiên Tỉ đến cứu thì thật mất mặt nhưng còn tốt hơn là một mình ở đây.
Lưu Chí Hoành lấy điện thoại ra, đã lướt qua số của Dịch Dương Thiên Tỉ, bây giờ cậu không cầu cứu ai khác cậu chỉ nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ liệu anh có nghe máy không?
Cũng một lúc rồi mà không ai nhấc máy , cậu buông máy thất vọng.
Nghĩ một lúc cậu quyết định gọi cho Vương Tuấn Khải, ấn tượng của cậu với Vương Tuấn Khải cũng không tồi, đó là một đứa trẻ đơn thuần, hồn nhiên. Dù đôi lúc cũng lạnh lùng như anh trai Thiên Tỉ, nhưng mà vẫn rất tôn trọng cậu, trước khi cậu chạy ra ngoài không phải Vương Tuấn Khải còn hỏi cậu đi đâu sao?
Lại thêm một lúc nữa, Vương Tuấn Khải cũng không nghe máy, Lưu Chí Hoành nhớ đến người anh em Vương Nguyên của mình, nhờ Vương Nguyên gọi điện cho Dịch Dương Thiên Tỉ anh nhất định nghe máy.
Lại những hồi chuông đổ không ngớt, Lưu Chí Hoành như bị ép đến mức muốn chửi người rồi, Vương Nguyên? Hai an hem nhà họ Dịch không nghe máy thì thôi vậy , tại sao ngay cả anh cũng không nghe máy, anh có phải là an hem tốt của tôi không vậy.
Lưu Chí Hoành tìm đi tìm lại trong danh sách bạn bè để tìm kiếm chút hy vọng cuối cùng, rồi cậu đột nhiên phát hiện không phải mọi người không nghe máy của cậu mà ở đây không có sóng. Sao cậu lại có thể chạy tới một nơi núi thẳm rừng sâu như thế này? Cậu nhớ là cậu không chạy ra khỏi Dịch gia mà.
_Thiên Tỉ_ La Nhất Lân hở hổn hển kéo theo La Đình Tín như sắp khóc chạy vào.
_Nhất Lân , sao lại tới đây?_ Trời tối khuya như này thấy Lưu Nhất Lân đến nhà anh vô cùng ngạc nhiên, cái tên trời đánh này, giờ này cứ coi như là chưa ngủ thì đáng ra nên ở quán ba tán gái hay đang dỗ dành Tầm Tầm chứ.
_Thiên Tỉ, có phải là cậu đã nhận được những bức ảnh kia rồi đúng không? _ Lưu Nhất Lân hỏi.
Hai anh em Dịch gia cùng ngẩng đầu lên, sao Nhất Lân lại biết chuyện này?
_Sao cậu biết? _ Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi
_Thiên Tỉ cậu hiểu nhầm Lưu Chí Hoành rồi.
Lưu Nhất Lân đem mọi chuyện kể lại cho Dịch Dương Thiên Tỉ, giờ thì La Đình Tín cũng hiểu ra Lưu Nhất Lân vội chạy đến Dịch gia không phải vì Lưu Chí Hoành mà vì chuyện vợ chồng của Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành.
_Chuyện là như thế, khi Lưu Chí Hoành bị cột tay vào giường, cậu ấy đã không ngừng gọi tên cậu, hi vọng cậu sẽ tới cứu cậu ấy._ Lưu Nhất Lân kế xong ngẩng đầu lên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.
_Thiên Tỉ cậu có nghe Lưu Chí Hoành giải thích không? Nếu không có người đứng ra làm chứng cho Lưu Chí Hoành, chắc anh sẽ mãi cho rằng Lưu Chí Hoành thực sự đi tìm nam nhân đúng không?_ La Đình Tín hỏi Dịch Dương Thiên Tỉ.
Dịch Dương Thiên Tỉ cúi thấp đầu suy nghĩ rõ ràng là bản thân đã không đúng, lẽ ra ngay từ đầu không nên để Lưu Chí Hoành ở quán rượu một mình,rồi lại còn vì những tấm hình không rõ nguồn gốc mà nổi giận với cậu, rồi không cho cậu cơ hội giải thích, khi cậu chạy ra ngoài lại chỉ nói được một câu " cậu ta đi nhất định trở về" ,lại cũng chẳng quan tâm cậu.
Vương Tuấn Khải nghe xong câu chuyện , cậu nhìn vào mắt của Lưu Nhất Lân và La Đình Tín, ánh mắt họ như muốn nói với Dịch Dương Thiên Tỉ hãy mau đi tìm Lưu Chí Hoành. Vương Tuấn Khải quay người nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ anh vẫn cúi đầu, không chút biểu cảm.
-Anh , trời đã khuya lắm rồi anh Chí Hoành một mình ở ngoài không an toàn nên giờ em sẽ đi tìm anh ấy.
Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Tuấn Khải quay người rời đi , Dịch Dương Thiên Tỉ gọi cậu lại
_Em gọi thêm vài người đi tìm cùng.
Lưu Chí Hoành ngồi sụp xuống đất , lưng dựa vào vật gì đó cậu không biết là tường hay là cây nữa.
-Ahahahaaaaaaaaaaaaaaa_ Cậu ngẩng mặt lên trời hét lớn, nhưng chẳng có gì khác ngoài tiếng vọng.
_Có ai đến cứu tôi không? Tôi xin cảm ơn mọi tất cả mọi người.
Do dự một lúc, cậu quyết định kiên trì tới cùng " tự mình giúp mình là tốt nhất", mượn chút ánh sáng yếu ớt của điện thoại, cẩn thận bước từng bước một.cậu nghĩ là cậu đã tìm thấy con đường mà lúc nãy mà cậu chạy tới.
Cậu cũng không biết cậu đang đi đâu nữa,tiếng xào xạo khi chân cậu dẫm lên những đám lá rụng. Lưu Chí Hoành chầm chậm bước đi.
_Lưu Chí Hoành.
_Anh Chí Hoành.
_Lưu Chí Hoành anh ở đâu?
_Lưu thiếu gia.
Một đám người tay cầm đèn pin tỏa ra bốn phía đi tìm Lưu Chí Hoành. Người gác cổng lớn nói không có bất kỳ người nào chạy ra ngoài, các cổng sau cũng vậy. Chẳng lẽ Lưu Chí Hoành trèo tường? Tường cao hai mét rưỡi cứ cho rằng là trèo lên được thì khi nhảy xuống bị thương là điều không tránh khỏi, tuy nhiên người nhà Dịch gia tìm đâu cũng không có kết quả gì,không thể hiểu nổi cậu đã đi đâu.
_Nhất Lân em xin lỗi em đã không nghe lời anh đuổi theo Chí Hoành, mới khiến cho mọi người bây giờ phải vất vả như thế này. Em không nghe anh giải thích mà đã vội vàng dỗi hờn anh, em thành thật xin lỗi anh..._Ánh mắt La Đình Tín nhìn vô định nhưng chất chứa nhiều nỗi niềm.
_Không sao đâu em, không phải lỗi của em, tại anh không giải thích mà vội vàng kéo em theo,là anh chắc anh không kiên nhẫn được như em._ Lưu Nhất Lân vuốt nhẹ đầu La Đình Tín.
Dịch Dương Thiên Tỉ sử dụng điện thoại để định vị vị trí điện thoại của Lưu Chí Hoành, nhưng chẳng có kết quả gì.
Xem ra Lưu Chí Hoành chạy đến nơi mà không có tín hiệu rồi, Dịch gia có chỗ nào không có tín hiệu sao?
Bốn đời nhà lão quản gia ở đây chưa gặp trường hợp này như thế nào, khi bị ép hỏi nhất thời không thể nhớ ra.cũng giống như năm ngoái mẹ Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đến đây, rồi cũng không tìm thấy bà đâu, và bây giờ cũng thế, không có tín hiệu, sau đó phu nhân nói bà đến một rừng cây đằng sau hoa viên, khu rừng đó vừa sâu vừa hiểm trở nên không có một bất kỳ tín hiệu gì có thể phát ra hay nhận được.Vậy nên mọi người không thể lien lạc với phu nhân.
Hay là Lưu Chí Hoành đang ở đó?
Sự thật đã chứng minh bọn họ đoán đúng.
Tất cả mọi người đi đến khu rừng đó, tìm ở đó khá lâu rồi nhưng vẫn không thấy cậu đâu, cậu có chắc là đang ở đây ?
_Lưu Chí Hoành
_Lưu Chí Hoành
_Lưu Thiếu gia.
Họ đi sâu vào trong nhưng vẫn không tìm thấy Lưu Chí Hoành. Khi tất cả đang quay về,La Đình Tín nhìn thấy đằng xa dường như có người nằm trên mặt đất, cậu dùng đèn pin soi ,đúng là có người thật.Lưu Nhất Lân thấy La Đình Tín cứ đứng yên, anh đi đến cạnh cậu
_Hey.
_Ôi, anh dọa em gần chết
_Sao còn không đi , đứng đây làm gì_ Anh kéo tay La Đình Tín
_Phải về thôi_ lúc này La Đính Tín mới hoàn hồn.
_Đúng thế , Lưu Chí Hoành không có ở đây.
_Nhất Lân , anh xem có phải bên kia có người không _ Cậu chỉ về phía mà cậu thấy có bóng người.
_Làm gì có, có thấy ai đâu_ Lưu Nhất Lân không nhìn thấy.
_Anh nhìn kĩ lại xem , có người đang nằm trên đất mà
_Tầm Tầm chuyện này không vui chút nào, giờ này thì còn có ai nữa_ Lưu Nhất Lân vẫn không nhìn thấy gì.
_Trời ạ, em đâu có gạt anh, anh đi cùng em qua bên đó xem sao, một mình em không dám đi._ La Đình Tín soi đèn để xác định đúng vị trí,
_Sao anh lại không nhìn thấy , rõ ràng là có người ở bên đấy_ La Đình Tín vội cuống lên như nghĩ ra điều gì, vội chạy đến bên Vương Tuấn Khải- Tuấn Khải, cậu xem có phải bên kia có người không?
Vương Tuấn Khải dùng đèn soi
_Hình như có người
_Chúng ta cùng qua đó xem sao
_Cùng qua đó xem sao.
Tới gần bọn họ mới phát hiện ra, đích thị có người nằm ở đó , chính là Lưu Chí Hoành
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com