Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lân Tín Rạn Nứt (3)

Buổi tối ngày hôm sau, Lưu Nhất Lân rút được bài học từ hôm trước, cẩn thận khóa điện thoại lại mới vào nhà.

Rón rén đẩy cửa đi vào, quả nhiên cậu vẫn như vậy, ôm gối ôm của anh thiếp đi trên sô pha.

Lưu Nhất Lân đến bên cạnh cậu, đem thân hình nhỏ bé mong manh của cậu ôm vào lồng ngực vững chãi, tham lam hít vào mình hơi thơm chỉ thuộc về một mình cậu, anh đau lòng đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc rối bời, hai má phờ phạc hao gầy của cậu, ôm chặt bờ vai cậu.

Cứ như thế, anh im lặng hưởng thụ giây phút này một hồi lâu, anh chợt cảm thấy áo mình ướt nhòa nước.

Lưu Nhất Lân hoang mang đẩy cậu từ trong lòng mình ra nhưng cậu sống chết ôm chặt lấy eo anh không buông.

_La Đình Tín, buông tay_Lưu Nhất Lân hét lên.

_Em không buông..em không buông đâu...Tại sao vậy? Tại sao anh lại có một loạt ảnh nóng như vậy chứ? Tại sao anh không đến gặp em?Tại sao anh lại xa em như thế?_La Đình Tín nức nở.

_La Đình Tín, buông tay._Giọng nói của anh lạnh lùng sắc lẹm như dao.

_Nhất Lân..tại sao lại dùng giọng điệu ấy nói chuyện với em...anh nói anh yêu em mà_La Đình Tín vẫn cứ nhất quyết ôm chặt eo anh.

Lưu Nhất Lân dùng lực gỡ bỏ trói buộc của cậu, đứng dậy, quay qua nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu thấy có chút không nỡ, nhưng nghĩ tới bệnh tình của mình anh dằn lòng mình lại, đưa mắt ra hướng khác.

_Đình Tín, xin lỗi.

Bốn chữ ngắn gọn xúc tích ấy khiến cho thế giới của cậu như sụp đổ ngay trong chốc lát.

_Ý anh là sao? Lẽ nào những gì trên báo viết đều là thật, tất cả đều là thật...anh không còn thích em, không còn yêu em nữa rồi sao?

_Đúng, tất cả đều là thật.

_Tại sao...tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Không phải anh nói cả đời này anh chỉ yêu em hay sao? cả đời này chỉ thương em, yêu chiều mình em thôi hay sao? Nhất Lân ấy đi đâu mất rồi? Nhất Lân chỉ yêu mình em thương mình em yêu chiều mình em đi đâu mất rồi? Anh nói cho em biết anh ấy đi đâu mất rồi?_La Đình Tín bất lực ngồi sụp xuống sô pha khóc không thành tiếng.

_Đình Tín , đừng như thế?_Nhìn cậu khóc đến không ra hình dạng lòng anh sao dễ chịu cho nổi.

_Nhất Lân, em sai rồi..em biết em sai rồi...em xin lỗi ..sau này em không nhõng nhẽo, không giận hờn vô cớ nữa..em sẽ không để anh phải lo lắng cho em nữa..em sẽ không lấy bản thân ra để uy hiếp anh nữa...Nhất Lân, tha thứ cho em đi, xin đừng bỏ mặc em mà, đừng rời xa em mà

Lưu Nhất Lân không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa, anh sợ nếu anh cứ ở đây nhìn cậu khóc như thế, trái tim anh sẽ mềm ra, anh cũng sẽ khóc theo cậu mất, anh sợ mình sẽ nói tất cả ra với cậu, sẽ dày vò cậu và làm cậu khổ sở hơn hiện tại gấp nhiều lần.

Vậy nên anh không lên tiếng, chỉ quay lưng rời đi.

Sau khi Lưu Nhất Lân đi, La Đình Tín càng khóc to hơn.

Nhất Lân đi rồi, anh ấy đi mất rồi...

Anh ấy không có là Nhất Lân yêu mày nhất đời nữa rồi...

Anh ấy không tha thứ cho mày nữa rồi...

La Đình Tín, tại sao lúc ấy mày lại tự ý ra viện một mình khiến cho anh ấy lo lắng cơ chứ?

Mày thấy chưa? Nhất Lân không tha thứ cho mày nữa đâu

Đều tại mày cả đấy Đình Tín, tự làm tự chịu ...

~~~~

Chính là lúc mà Lưu Chí Hoành nghĩ rằng bản thân bỏ ra thời gian bốn năm dài đằng đẵng cuối cùng cũng có thể làm mềm hóa trái tim của Thiên Tỉ, cũng chính cái lúc mà Thiên Tỉ nghĩ rằng bản thân và Lưu Chí Hoành cứ như thế hạnh phúc sống tới cuối cuộc đời, ông trời lại có sở thích nhằm đúng lúc mà lòng người đầy ắp kỳ vọng và yêu thương tạt một gáo nước lạnh, khiến con người ta đang vui sướng ở trên thiên đường bỗng chốc rơi xuống địa ngục đầy tăm tối.

Dạo gần đây Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ tới biệt thự của Jace hai lần, hơn nữa cũng chỉ là ghé qua ngồi một lúc chứ không ở lại qua đêm, Jace nhìn nhìn thời gian biểu của mình, đưa tay lên gãi đầu tính toán.

Không được, nếu tình hình cứ như thế này thì mình chẳng thể chiếm được vị trí gì trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ nữa rồi.

Jace thuê một thám tử tư theo dõi Thiên Tỉ, tìm hiểu xem mỗi ngày sau khi tan ca anh đi đâu và làm gì.

Kết quả đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ gói gọn trong hai chữ: Về nhà.

Về nhà? Dịch Dương Thiên Tỉ cư nhiên lại về nhà? Anh ta thích Lưu Chí Hoành rồi sao? Sao có thể ? Anh ta sao có thể thích Lưu Chí Hoành?

Mặc dù Jace vẫn không chịu tin nhưng đó lại là sự thật, nuốt không nổi ngụm khí này, hắn nghĩ ngợi.

Nhất định phải là cho Lưu Chí Hoành xảy ra chuyện..Không thể để Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục yêu Lưu Chí Hoành được nữa, tuyệt đối không được.

~~~

_A lô, Chí Hoành hả, là tớ, Cao Tuấn Kiệt đây_Đầu dây truyền đến giọng nói quen thuộc khiến Lưu Chí Hoành ngạc nhiên không thôi.

_A, Tuấn Kiệt hả? Cậu về nước rồi hả?_Lưu Chí Hoành vui vẻ hỏi.

_Ừ, tớ trở về rồi đây.

Cao Tuấn Kiệt là bạn thời học cấp ba của Lưu Chí Hoành. Cao Tuấn Kiệt, Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên là bộ ba anh em tốt của nhau, vốn dĩ ba người dự định sẽ thi vào cùng một trường đại học , nhưng vì vấn đề gia đình nên Cao Tuấn Kiệt lại gửi hồ sơ sang Hàn Quốc học đại học,chỉ còn lại cậu và Vương Nguyên tiếp tục làm anh em tốt ở mái trường đại học.

_Cậu sống ở Hàn Quốc thế nào hả? Mấy năm nay đến một cuộc điện thoại cũng chẳng thèm gọi về cho người ta _Lưu Chí Hoành bất mãn.

_Còn không phải vì quá bận sao..._Cao Tuấn Kiệt giải thích.

_Bận gì thế? Kết hôn hả? Ây dô...đúng rồi...cậu kết hôn chưa?

_Vẫn chưa đây này..

_Vậy có bạn gái chưa?...

_Là.._Cao Tuấn Kiệt ngừng một lúc rồi nói tiếp..._Là có bạn trai..

_Ohh...~~~ Biết mà...có gì to tát đâu mà...

_Zô...Hoành thiếu gia...ý cậu có phải là cậu cũng thích đàn ông không vậy?

_Đương nhiên rồi...

_Vậy...cậu thấy tớ thế nào?

_Cậu đi chết đi, mặc dù tớ biết tớ lớn lên đẹp zai, không ít người mê mẩn tớ, cơ mà tớ vẫn phải cảnh cáo cậu, tớ đã kết hôn rồi, cậu đừng có đánh chủ ý gì với tớ nghe chưa?

_Thật hay giả thế? Kết hôn rồi? Với nam hay nữa thế?...

_Đương nhiên là kết hôn thật rồi, không phải tớ vừa nói với cậu tớ thích đàn ông hay sao?

_He he...Lợi hại...Ông bà già nhà cậu không có mắng cậu hả?

_Làm gì có...Bọn họ còn đang mong muốn gả tớ đi càng sớm càng tốt kia kìa..

_Xùy,, có mà cậu sống chết đòi gả cho chồng cậu thì có...À quên không hỏi, vị kia nhà cậu là nhân vật nào thế?

_Tổng tài Dịch Thị..

_Thật hay giả thế? Người anh em khẩu vị của cậu cũng nặng thật đó nha..

_Cái gì với cái gì cơ...??

_Không phải là cái kia cái kia sao? đợi chút tớ nghĩ nghĩ xem nào, ...đấy đấy..Dịch Khiết

_.....

_A lô,Lưu Chí Hoành, cậu vẫn còn nghe đấy chứ?

_Dịch Khiết là ông của anh ấy, ông ý thoái vị rồi, con ông ấy cũng thoái vị rồi, hiện giờ Dịch Thị là do Dịch Dương Thiên Tỉ , cháu của ông ấy điều hành và quản lý

_Vậy ư? Thời gian trôi qua nhanh quá, tớ cũng chả nhớ rõ nữa rồi..Ngại quá...À, hai người kết hôn được mấy năm rồi?

_....Bốn năm

_Bốn năm??? Cậu tốt nghiệp đại học phát là đã gả luôn cho người ta hả?

_Ờ đấy, thì sao hả? Cậu ý kiến gì?Cậu có ý kiến cũng chả làm được gì, dù sao tớ cũng đã kết hôn rồi.

_Anh ta đối với cậu như thế nào?

_Đương nhiên là rất tốt rồi, có ngưỡng mộ tớ không?

_Tớ thèm vào mà hâm mộ cậu.À đúng rồi, cậu có thời gian không? cùng tớ ăn bữa cơm đê~~tiện thể tớ cho cậu chiêm ngưỡng em Mộc Mộc nhà tớ..

_Pi pi pi...Thể hiện tình cảm nhiều thì nhanh chia tay đấy, ha ha...Lúc nào thế?

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com