Lân Tín Viên Mãn
Bốn ngày sau, Dịch Dương Thiên Tỉ thấy Lưu Chí Hoành nhàn nhã ngồi trên sô pha, trên miệng nhâm nhi tách cà phê trắng sữa có những chấm đen bắt mắt.
Lưu Chí Hoành còn rất khiêu khích huơ qua huơ lại tách cà phê trước mặt anh, cái tay nghịch ngợm còn phất phất khiến cho hương cà phê bay sang phía Dịch Dương Thiên Tỉ, không những thế, cái miệng anh đào còn chu lên làm vài chữ bằng khẩu hình miệng: Thơm đúng không?
Dịch Tổng Tài đối với sự khiêu khích trắng trợn của cậu cùng hương thơm ngào ngạt của tách cà phê chỉ biết nói với chính mình rằng : NHỊN.
~~~
Pari, Pháp.
_Nhất Lân, mau qua đây đi_La Đình Tín hướng Lưu Nhất Lân đã bị mình bỏ rơi một đoạn rất xa, vẫy vẫy tay.
_Tới đây_Nói rồi anh rảo bước đi về hướng cậu.
Lưu Nhất Lân đã hứa với La Đình Tín, sẽ đưa cậu đi những nơi mà cậu muốn đến, sau đó sẽ đưa cậu tới Hà Lan ngắm hoa tulip.
_Nhất Lân nhìn vào đây_Đúng cái thời khắc Lưu Nhất Lân ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, cậu nhanh tay bấm nút chụp. Nhìn thân ảnh mà cậu yêu sâu sắc trong bức hình, khóe miệng La Đình Tín dương lên một độ cong chói mắt, Lưu Nhất Lân của cậu càng ngày càng đẹp trai.
_Nhóc con, xóa ngay cho anh._Lưu Nhất Lân bước chân càng vội, muốn chạy tới cướp lấy chiếc máy ảnh từ tay cậu.
_Không, em cứ không xóa đấy_La Đình Tín ôm chặt máy ảnh trong lòng, dẩu môi lên bướng bỉnh.
_Xóa, xóa ngay cho anh..._Lưu Nhất Lân vẫn cố chấp như cũ, muốn xóa bức ảnh đó đi, hai người giằng co, tới tận lúc La Đình Tín bị anh đè lại dưới thân anh vẫn không chịu nhượng bộ.
_Nhất Laan~~~_La Đình Tín liếm liếm cánh môi hồng nhạt, chớp mắt nũng nịu_Em đói rồi, em muốn đi ăn~~~
Lưu Nhất Lân bất đắc dĩ cười, cốc yêu một cái lên chiếc mũi thanh tú của người dưới thân_Chỉ biết đến ăn thôi.
La Đình Tín cười híp mắt, xinh xắn như một chú mèo con nghịch ngợm.
~~~
Tại nhà hàng.
La Đình Tín ngồi đối diện Lưu Nhất Lân, thỉnh thoảng lại cắn cắn môi dưới, rồi thì đan hai bàn tay lại với nhau, tựa hồ như có điều gì muốn nói.
_Nhất Lân
_Đình Tín.
Hai người cùng lên tiếng, Lưu Nhất Lân nhìn cậu cười, La Đình Tín tỏ ý muốn để anh nói trước.
_Tầm Tầm, ngày kia chúng ta đi Hà Lan nhé_Chiếc nĩa trong tay anh chọc chọc vào miếng thịt trong đĩa _Anh đã cho người tìm được một hoa viên rất lớn, ở đó có hoa Tulip mà em yêu thích .Thị trấn mà chúng ta tới nghe nói là một trấn rất trong lành, nhịp sống cũng rất chậm và thoải mái, em thích ở nơi như thế chứ ? Còn nữa..
Lưu Nhất Lân còn muốn nói điều gì nữa, đột nhiên thấy bàn tay đặt trên bàn của mình bị người đối diện nắm lấy thật chặt.
_Nhất Lân_La Đình Tín ngắt lời anh.
_Ừ, sao thế?_Anh nhìn cậu.
La Đình Tín cắn cắn môi:
_Anh thật sự cho rằng em muốn tới Hà Lan để ngắm hoa Tulip sao?
Lưu Nhất Lân im lặng không lên tiếng, dường như tâm tư của cậu trùng hợp với ý nghĩ ban đầu của anh.
Thấy đối phương vẫn không lên tiếng, La Đình Tín cứng rắn nói tiếp.
_Nhất Lân....Em...em muốn...em muốn kết hôn.
Cuối cùng cũng nghe thấy La Đình Tín tự mình nói ra mục đích của cậu, ý cười trong mắt Lưu Nhất Lân càng đậm, chỉ là cái tên nhóc ngốc nghếch nào đó nãy giờ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nên mới không bắt gặp mà thôi.
_Đình Tín..._Lời còn chưa nói hết thì điện thoại đã vang lên.
_Anh nghe máy , em ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh nhé_Lưu Nhất Lân vuốt nhẹ mái tóc cậu,cầm lấy điện thoại đi vào WC.
Lưu Nhất Lân vừa rời đi, La Đình Tín nằm bò ra bàn, vừa ngượng vừa lo.
Mình đã nói ý biết bao lần rồi, vậy mà vẫn không nhịn được nói thẳng ra, thật là...thật là...
Không phải là tiểu công nên cầu hôn với tiểu thụ sao, mình chủ động như thế này anh ấy sẽ nghĩ như thế nào ...
Haizzzzz...sao lại cứ thế mà nói thẳng ra như vậy chứ...
Lát nữa đây anh ấy có đồng ý với mình hay không đây?
Khi Lưu Nhất Lân trở lại, thấy cậu rụt mình giấu đầu trong hai cánh tay, nằm rạp trên bàn.
ANh bật cười, nhóc con này, xấu hổ rồi.
~~~
_Đình Tín_Nhất Lân ngồi xuống, gọi một tiếng.
_Dạ_Cậu vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
_Nhìn anh_Anh vỗ nhẹ hai má cậu.
La Đình Tín day day hai môi,chậm rãi ngẩng đầu lên, bộ dạng đúng như đứa trẻ làm sai ủy khuất khi bị phạt.
_Chuyện tới Hà Lan chúng ta để sau đi, ngày mai chúng ta về nước, em đừng ngắt lời anh_Lưu Nhất Lân nhìn bộ dạng không thể tưởng tượng nổi của cậu liền biết cậu nghĩ sai ý của anh, vội vàng ngăn không cho cậu lên tiếng.
La Đình Tín bị cấm không được lên tiếng cúi đầu càng ngày càng thấp, nhìn hai bả vai cậu run nhẹ, anh biết, cậu sắp khóc .
_Em đừng có khóc, lúc nào em cũng nghi thần nghi quỷ như vậy anh cũng rất mệt mỏi
Nói rồi anh đứng lên đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, nhẹ vỗ lưng cậu.
_Được rồi, anh không muốn kết hôn, em biết, anh không cần phải chính miệng nói ra._Cậu giấu mình vào trong áo anh, giọng buồn buồn.
_Anh đã nói em chỉ nghĩ ngợi linh tinh rồi mà, là chuyện tốt, không phải anh không muốn kết hôn_Lưu Nhất Lân vuốt nhẹ mái tóc cậu.
_Vậy là gì chứ?_Cậu ngẩng đầu lên, sụt sịt hỏi.
Nhóc con này, vẫn khóc sao.
_Trước tiên em lau sạch nước mắt cho anh_Lẽ ra những lời này phải giống như là mệnh lệnh, nhưng từ miệng Lưu Nhất Lân nói ra, nghe thế nào cũng giống như đang dỗ con nít.
La Đình Tín ngoan ngoãn lau nước mắt
_Làm sao?
Lưu Nhất Lân bật cười, đem người yêu nhỏ bé ôm càng thêm chặt, anh nhẹ nhàng áp đầu cậu vào bên ngực trái của mình.
Anh sẽ không phải chịu cảnh không nhìn thấy ánh sáng nữa rồi.
Cậu ngơ người ra, cái miệng nhỏ mở to, trong đầu lặp đi lặp lại lời anh vừa nói.
Anh sẽ không phải chịu cảnh không nhìn thấy ánh sáng nữa rồi.
Anh sẽ không phải chịu cảnh không nhìn thấy ánh sáng nữa rồi.
Anh sẽ không phải chịu cảnh không nhìn thấy ánh sáng nữa rồi.
Anh sẽ không phải chịu cảnh không nhìn thấy ánh sáng nữa rồi.
Nhất Lân sẽ không phải chịu cảnh không nhìn thấy ánh sáng nữa rồi.
Sau khi định thần lại được thì cậu đã vui tới mức ôm chặt cổ anh, lắc qua lắc lại.Anh cũng không phản kháng, vui vẻ để cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn.
_Nhất Lân, tốt quá rồi_Lắc mệt rồi, cậu ôm chặt anh, ngả đầu trên vai anh, trong giọng nói không giấu được sự kích động.
Lưu Nhất Lân chỉ mỉm cười ôm chặt cậu, tùy ý để cậu kích động. Anh ngọt ngào vuốt tóc cậu, ôn nhu bẹo bẹo hai má cậu.
Từ giờ cuộc sống của chúng ta lại trở về đúng với quỹ đạo của nó rồi, chúng ta sẽ sống một cuộc sống an ủi tới hết đời.
La Đình Tín, Lưu Nhất Lân sẽ sống với một thân thể khỏe mạnh, trở thành chú rể của cậu.
Lưu Nhất Lân, La Đình Tín đã đem chính mình giao cho anh, anh nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com