Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nảy Sinh Mâu Thuẫn

Lưu Chí Hoành và Cao Tuấn Kiệt hẹn nhau ở một nhà hàng, khi cậu bước vào thì thấy Cao Tuấn Kiệt đang ngồi tựa vào cửa sổ vẫy tay nhiệt tình với cậu, bên cạnh còn có một người dáng dấp rất ok, đáng yêu,mắt vừa to vừa sáng.

_Hoành Hoành, ở bên đây..

Lưu Chí Hoành bước qua, sau khi ngồi xuống ghế thì lên tiếng trêu ghẹo.

_Ây dô, Tiểu Kiệt, bạn trai cậu thật là xinh đẹp nha.

_Còn phải nói sao, Mộc Mộc nhà tớ là đáng yêu nhất.

_Mộc Mộc?

_Đừng có nghe anh ấy nói luyên thuyên, tôi tên là Bành Ngạo Tinh

_Xin chào, tôi tên là Lưu Chí Hoành.

_Tuấn Kiệt rất hay nhắc đến bọn cậu lắm, có phải còn một người tên là Vương Nguyên đúng không, nghe bảo ba người là anh em tốt từ thời học cấp ba , kể cho tôi nghe chuyện hài hước của Tuấn Kiệt thời đó đi..

_Chuyện của cậu ta có kể cũng đến tết sang năm mới hết, để từ từ tôi kể cho, chuyện đầu tiên chính là...

_Hoành Hoành cậu dám kể...

_Ha ha ha..

~~~~

Dịch Dương Thiên Tỉ tan ca, gọi điện cho Bảo Bối Hoành Hoành nhưng gọi cho cậu mấy cuộc liền mà vẫn không thấy cậu nhận...Xảy ra chuyện gì thế không biết?

Anh sợ cậu xảy ra chuyện gì, vội vã lên xe về nhà, qua một quán ba, anh thắng gấp lại khi nhìn thấy một cảnh tượng bên cạnh cửa sổ..

Người đó là Lưu Chí Hoành, người đối diện cậu là một người đàn ông có màu da lúa mạch khỏe khoắn, hai người nói chuyện rất vui vẻ, người đàn ông có màu da lúa mạch ấy không hề rời mắt khỏi cậu.

Ha. Uổng cho anh còn lo lắng cậu xảy ra chuyện gì.

Bực tức phẫn nộ lái xe về thẳng nhà.

Cậu dám hẹn hò cùng người đàn ông khác , còn nói chuyện với người ta vui vẻ như vậy.

Anh càng nghĩ càng bực, đạp mạnh vào thắng xe lao về nhà.

Còn ở bên đây, Bành Ngạo Tinh đi rửa tay xong quay trở lại bạn, chui vào lồng ngực của Cao Tuấn Kiệt, ba người lại nói cười quên trời quên đất.

~~~

Khi Lưu Chí Hoành trở về nhà, Dịch Dương Thiên Tỉ đang thâm trầm ngồi trên sô pha đợi cậu về. Khung cảnh này đối với cậu thật quen thuộc, hai năm trước khi cậu được Lưu Nhất Lân cứu ra khi về nhà anh cũng ngồi đợi cậu như thế này, một năm trước khi cậu từ nhà Vương Nguyên về anh cũng ngồi như thế này đợi cậu. Lần này sẽ là chuyện gì đây? Vì nguyên nhân gì?

_Em về rồi, đi đâu thế?_Trong mắt Dịch Dương Thiên Tỉ phảng phất lại cái lạnh lẽo đã lâu không thấy.

Lưu Chí Hoành đi đến bên ngồi xuống cạnh anh.

_Sao lại nhìn em với ánh mắt ấy, bạn cũ hồi cấp ba của em về nước, bọn em chỉ cùng nhau ăn bữa cơm thôi.

(Anh Dịch trông vậy mà ghen dữ ha, tý tẹo vậy cũng nổi đóa lên)

_Chỉ có hai người thôi sao?

_Không phải, vẫn còn một người nữa.

_Nhưng anh chỉ nhìn thấy hai người.

_Anh nhìn thấy em sao? Lúc nào thế?

_Tan ca, trên đường về, thấy hai người cười nói vui vẻ.

_Không phải vậy đâu, Thiên Tỉ, anh hiểu lầm em rồi.._Lưu Chí Hoành vội vàng giải thích cho mình.

_Là anh chính mắt nhìn thấy, trước kia anh đều hiểu lầm em, nhưng lần này là chính mắt anh nhìn thấy.

_Thật sự vẫn còn một người nữa, chỉ là lúc ấy cậu ấy đi vào nhà vệ sinh thôi.

_Sao lại trùng hợp như thế? Sao lại nhằm đúng lúc anh đi ngang qua mà vào nhà vệ sinh chứ.

_Anh phải tin em, em thật sự không có, em và cậu ấy chỉ là bạn cũ cấp ba thôi, cậu ấy cũng có bạn trai rồi.

_Là em chứ gì, bạn trai của cậu ta là em chứ gì?

_Thiên Tỉ, tại sao anh không tin em, em làm sao có thể phản bội anh cơ chứ?

_Đủ rồi, im đi, tôi không muốn nghe cậu giải thích gì hết_Nói rồi anh đứng dậy rời đi.

_Thiên Tỉ..._Nước mắt Lưu Chí Hoành run rẩy rơi ra

Tại sao chứ?

Tại sao những lúc như thế này anh lại không chịu tin em?

Anh có thích em thật không?

Thích em sao lại không chịu tin em cơ chứ?

Hay chỉ là em luôn tự lừa dối bản thân em thôi?

...........

Dịch Dương Thiên Tỉ phóng xe như bay trên đường, tâm trạng của anh tồi tệ tới mức thảm hạ.

Tại sao chứ?

Tại sao tôi đối xử tốt với em như vậy em vẫn còn muốn đi tìm người đàn ông khác?

Trước giờ tôi chưa từng đối với ai tốt như thế em có biết không?

Em vẫn còn chưa thỏa mãn hay sao?

Dịch Dương quay xe, tiến đến biệt thự của Jace, người chưa được " Thụ Sủng" rất lâu rồi.

Khi anh tới biệt thự của Jace, hắn ngạc nhiên không thôi, ra đón anh vào, hắn nghĩ giờ có lẽ là lúc cậu nên ra tay rồi. Chắc chắn là anh đã cãi nhau với Lưu Chí Hoành nên mới hùng hùng hổ hổ xông đến đây như vậy. Cũng tốt, hắn chưa làm gì mà đã được như ước nguyện rồi.

~~~

Lưu Chí Hoành nằm trên chiếc giường của hai người, không ngừng gọi điện thoại cho anh nhưng điện thoại của anh luôn ở trong trạng thái khóa máy.

Lưu Chí Hoành cứ không ngừng gọi điện thoại cho anh như thế, lúc đánh răng cũng sẽ ở trong nhà vệ sinh gọi cho anh, lúc mệt rồi sẽ gục trên sô pha gọi điện thoại cho anh, lúc buồn ngủ rồi sẽ nằm rạp trên giường gọi điện thoại cho anh. Cậu không dám ngủ, cậu sợ cậu ngủ rồi anh sẽ gọi điện cho cậu. sợ lúc ấy sẽ không ai trả lời anh.

~~

Ngày hôm sau, sau khi tan ca, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn đồng hồ tích tắc trên tay, anh muốn quay về nhà xem cậu có đang ở nhà hay không, hay là cậu sẽ nhân lúc anh không ở nhà ra hẹn hò với tình nhân.

Mở cửa ra, trước mắt anh là hình ảnh Lưu Chí Hoành mệt mỏi ngồi thẫn thờ trên sô pha, tay nắm chặt điện thoại, dường như cậu không chú ý tới anh đã trở về nhà.

_Đang làm gì thế_Dịch Dương Thiên Tỉ tới gần hỏi.

_Em đang đợi anh gọi điện thoại cho em_Lưu Chí Hoành quay đầu lại nhìn anh, hai mắt cậu đỏ lên vì khóc, giọng nói cũng nghẹn ngào nức nở.

_Ha...đợi tôi gọi điện thoại cho em...Đáng lý ra cũng là em phải gọi điện thoại cho tôi chứ nhỉ?_Anh bật cười ngạo nghễ.

_Em đã gọi cho anh rất nhiều lần nhưng anh không nhận, em nghĩ anh sẽ gọi lại cho em_Cậu cúi thật thấp, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Dịch Dương Thiên Tỉ không lên tiếng.

_Nhưng mà em quá đề cao bản thân mình rồi, em phát hiện ra rằng từ trước tới nay chỉ mình em là tự mình dối mình thôi..._Lưu Chí Hoành ôm hai gối, giọng nói đứt quãng , buồn bã.

Dịch Dương Thiên Tỉ quay người định rời đi, cậu chạy tới kéo lấy vạt áo anh.

_Anh hãy tin em, em không hề làm như vậy...

Anh gỡ cánh tay cậu ra, không đáp

_Anh vẫn không tin em sao?_Lưu Chí Hoành lại cúi đầu thật thấp.

_Chí Hoành..._Dịch Dương Thiên Tỉ nhỏ giọng gọi.

_Anh nói đi, anh muốn em làm gì thì mới chịu tin em đây? Anh muốn em phải như thế nào? Tại sao anh lại không tin em? Em thật sự không có làm như vậy mà..._Cậu nức nở.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xuống cạnh cậu, giữ chặt bờ vai đang không ngừng run rẩy của cậu.

_Được rồi, lau nước mắt đi, không được khóc nữa.

Giọng nói của anh nhàn nhạt như nước, đoán không ra anh có tin cậu hay không nữa.

Lưu Chí Hoành cố thôi không khóc nữa, lau sạch hai bên ám, ngồi im trên sô pha.

Điện thoại của Dịch Dương Thiên Tỉ đổ chuông, người gọi đến là Jace.

Anh nhìn cậu, cầm điện thoại lên bấm nút nhận .

_A lô..

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế của Jace.

_Thiên Tỉ, cứu em, mau tới cứu em

Bên đó còn vọng lại tiếng đàn ông mắng chửi tục tĩu.

Giọng của Jace rất to, Lưu Chí Hoành ngồi xa vẫn có thể nghe thấy, cậu trầm mặc đứng dậy lặng elx rời đi.

_Hoành Hoành

Thiên Tỉ để điện thoại xa ra gọi tên cậu, nhưng cậu không hề quay đầu lại vẫn cứ tiếp tục đi.

Điện thoại bên kia vẫn vang lên tiếng cầu cứu của Jace.

_Mau tới, mau tới cứu em.

Anh không biết nên làm gì, chỉ biết an ủi Jace và hỏi cậu ta rõ ràng địa chỉ mà bây giờ cậu đang bị nhốt.

Cúp điện thoại, Thiên Tỉ khoác lên áo ngoài, lúc này Chí Hoành cũng bước từ ngoài vào.

_Hoành Hoành...em_Anh muốn mở miệng hỏi "Em sao rồi?"

_Xe chuẩn bị xong rồi, Nhất Lân và Tuấn Khải cũng giúp anh liên hệ và tìm ra địa điểm rồi, nghe cậu ấy kêu thảm như thế, có lẽ là bị thương rồi, anh mau đi đi..

_Cám ơn em_Thiên Tỉ ôm cậu sau đó lên xe rời đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com